Bí thư Lan dùng quyền lực che đậy cho Phúc Sơn và các doanh nghiệp sân sau “ăn đất”, xé nát rừng Tam Đảo để xây khách sạn, phân lô bán nền. Ngân sách bị rút ruột, còn gia đình bí thư Lan thì giàu nứt đố đổ vách. Quyền lực nắm trong tay, tiền nhiều hơn lá rừng, nên quan bà Hoàng Thị Thuý Lan khuynh đảo cả hệ thống chính trị tỉnh Vĩnh Phúc. Luân chuyển cán bộ để bán ghế, sắp xếp bè cánh, trừng phạt các đối thủ… là nghề của Lan.
Tuy suy thoái về mặt đạo đức, sa sút về nhân cách, vậy mà lần bỏ phiếu tín nhiệm lãnh đạo mới đây, số phiếu tín nhiệm của bà Lan cao ngất ngưỡng và chỉ bị duy nhất một phiếu tín nhiệm thấp.
Và mỗi thời kỳ, mỗi giai đoạn, mỗi lần thay đổi chính sách lại có thứ tù nhân mới, có kẻ bị khai trừ mới. Có thứ bị khai trừ trong “thời kỳ” theo đệ tứ hay theo đệ tam, khai trừ “thời kỳ” cải cách ruộng đất, khai trừ “thời kỳ” Nhân Văn Giai Phẩm, khai trừ “thời kỳ” chính sách theo Nga hay theo Tàu, khai trừ “thời kỳ” trong “vụ án chống đảng, chống nhà nước ta đi theo chủ nghĩa xét lại và làm tình báo cho nước ngoài”, khai trừ “thời kỳ” Mặt trận Giải phóng miền Nam, khai trừ “thời kỳ” những người cựu kháng chiến Nam bộ.
Hiện nay Trạc đang trở lên điên cuồng vì tương lai tới của mình bởi không thể ngồi ghế trưởng ban nội chính được quá 2 nhiệm kỳ, nhất là kinh tài sân sau của Trạc là Bắc Á và Thái Hương đang trong cơn khó khăn. Mất chức không những mất quyền mà còn sẽ mất luôn nguồn lợi.
Trạc đang đi vào con đường mà Trương Hoà Bình đã làm, đó là trước khi về đe doạ khủng bố các nơi, để sân sau mình cướp lợi ích như vụ Nguyễn Cao Trí cướp dự án Lâm Đồng do Trương Hoà Bình đạo diễn.
Vài tháng sau ngày bị ” Giải phóng ” người dân miền Nam nghe thông tin ngày mai sẽ có đổi tiền. Cả Saigon nhốn nháo bất kể giờ thứ 25, ai cũng tất bật chạy đôn đáo để tranh thủ không nhìn những đồng tiền kiếm bằng mồ hôi nước mắt biến thành đống giấy lộn, nhất là đồng tiền của 1 chế độ đã bị chôn. Nỗi đau cũng không khác gì khi nhìn lá cờ vàng mà mình từng trân trọng kính cẩn bị vất bỏ, bị chà đạp…
Năm trăm đồng VNCH chỉ đổi được 1 đồng miền bắc và mỗi gia đình chỉ đổi được 200 đồng tiền mới.
Với sự chống lưng của đại tướng Lê Đức Anh, bố vợ Vũ Chính cùng con rể Nguyễn Chí Vịnh đã biến Tổng Cục 2 (TC2) thành cơ quan siêu quyền lực, đứng trên cả Bộ Chính trị, gây nên vô số bê bối trong cung đình cộng sản. Những thủ đoạn tàn độc mà một số cá nhân, phe nhóm trong Đảng CSVN sử dụng Tổng cục này để triệt hạ đối thủ của mình, nhằm thâu tóm quyền lực, đã hiện rõ trong giai đoạn này. Hai vụ án chấn động trong đảng và cả hệ thống chính trị phải kể đến, xảy ra từ trước đại hội 7 năm 1991
Đời binh nghiệp luôn là niềm tự hào và là những trang đời đẹp nhất đối với các đấng nam nhi khi cống hiến, phụng sự cho Tổ quốc. Nguyễn Chí Vịnh thì khác, Vịnh luôn chọn lối đi riêng, lối đi trải đầy bổng lộc, quyền lực cho bản thân, gia đình và phe nhóm. Tuy nhiên, luật Trời thật khắc nghiệt và công bằng. Làm đại quan mà cưỡi trên cổ nhân dân, hút máu và đạp lên đầu đồng đội để bước đi, cái kết sẽ cay đắng và thảm khốc. Khi anh không vì quốc gia, dân tộc, luôn bán linh hồn cho quỷ dữ và ngoại bang, thì cái giá phải trả sẽ không hề rẻ chút nào.
Hôm nay 8 tháng 5 năm 2023 ông Trọng chủ trì xem xét vụ việc này và kết luận rất nặng nề đối với ông Nguyễn Ngọc Ánh.
Ông Ánh là cấp dưới, dây dưa sai phạm của ông từ những người trên ông, họ phó là tổng thanh tra chính phủ Trần Văn Minh, phó thủ tướng thường trực Trương Hoà Bình, thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc ( sau là chủ tich nước ) và ảnh hưởng của nguyên chủ tịch nước Trương Tấn Sang.
Với những gì nêu trên, có thể thấy ý kiến dư luận về hai chiều hướng xử đến ông Nguyễn Ngọc Ánh là dừng, hay do cân nhắc sợ vỡ bình, sợ phe nhóm ông Sang, Phúc , Bình còn ảnh hưởng mạnh mà phải cẩn trọng làm từng bước đều có cơ sở cho cả hai.
Hùng Phò Mã hiện nay đang giữ chức phó tổng cục trưởng tổng cục thuế, nếu ông Phúc không bị bắt về, có lẽ Hùng sẽ nắm chức tổng cục trưởng tổng cục thuế năm 2023 này và lên thứ trưởng vào năm 2025, vào uỷ viên trung đảng năm 2026.
Nhưng con đường thăng tiến của Hùng đã bị ngưng lại khi ông Phúc về, Bộ Tài Chính trao quyền tổng cục trưởng cho người khác là ông Mai Xuân Thành.
Hùng Phò Mã trước cảnh bố vợ mất quyền, mẹ vợ bị giam lỏng, viễn cảnh đen tối của nhà vợ hiện rõ trước mắt. Trong khi tuổi mình còn đang sung sức, đã tính chuyện li dị vợ để cắt đứt liên quan. Ôm khối tài sản khổng lồ đã kiếm chác được từ ảnh hưởng của ông Phúc để lo cho thân mình.
Trùm maphia dùng vũ lực, Khế thì dùng truyền thông. Sức mạnh của đồng loạt những bài báo hoặc những bài viết trên mạng ngày nay còn khủng khiếp hơn cả một nhóm côn đồ, sát thủ uy hiếp đối thủ. Vì ngày nay dưới sức ép truyền thông, dư luận và các cán bộ hưu trí cùng với những cuộc đấu đá quyền lực ...những thứ đó có thể chi phối lực công an làm theo. Một khi công an phải làm theo thì cần gì đến xã hội đen như các ông trùm maphia truyền thống.
Đến khi nào những tên trùm truyền thông đen như Nguyễn Công Khế phải đền tội?
Nguyễn Công Khế và đàn em truyền thông đã song song hỗ trợ cho cuộc thanh trừng trên, vạch tội lỗi của quan chức, vạch những phương thức làm ăn của tập đoàn sân sau của nhóm Sinh Hùng, Tấn Dũng, Đại Quang, Lê Thanh Hải và ngược lại ca ngợi quan chức và khen ngợi những tập đoàn sân sau của phe Phúc, Sang. Truyền thông của đám Khế đánh tới đâu, công an , viện kiểm sát, toà án đi theo đến đó. Như một dũng tướng tiên phong mạnh mẽ, mỗi lần truyền thông tay chân của Tư Sang nhắc đến ai, kẻ đó trước gì cũng bị uỷ ban kiểm tra trung ương sờ đến xử lý.
Nhà văn Nguyễn Trọng Tạo có bài "Tự dưng lại nghĩ đến tiền" để phản ánh tâm trạng lo âu, chán ngán của người dân trước vấn đề lạm phát tồi tệ nhất tại Việt Nam tính trong 3 năm qua. Từ đó ông hồi tưởng đến câu chuyện đổi tiền ngày xưa đã mang lại thảm ...
Tết nào tui cũng ngồi nhớ những cái tết thời bao cấp. Thời đó nghèo khổ lắm nhưng vui lắm. Cứ mỗi lần tết đến là háo hức vô cùng. Còn bé thì háo hức đến tết được mặc áo mới, được lì xì, được ăn thịt cá thoả thuê… Tuổi thanh niên thì háo hức được về quê ...
Thời bao cấp có rất nhiều loại tem phiếu, không thể nhớ hết được. Ví dụ Phiếu chứng nhận máy thu thanh chẳng hạn, tui quên khuấy đi mất. Còn các loại tem gạo, tem vải, tem đường thì nhiều vô kể. Trung ương phát hành rồi về tỉnh còn phát hành tem phiếu ...
Thời bao cấp trai gái thời thượng không ai gọi là hot boy, hot girl. Không biết miền Nam gọi là gì chứ ở miền Bắc trai gái thời thượng đều gọi là người yêu lý tưởng. Ngay cả cái từ hot hình như cũng chỉ được dùng hơn chục năm trở lại đây thôi, nó bắt ...
Đã có vài ba phim truyền hình kể về thời bao cấp rồi nhưng chưa có phim nào ghi lại thật đúng thời ấy cả. Mình rất muốn làm một phim về thời bao cấp, làm thật chuẩn để mọi người nhớ lại cái thời đã qua. Nhiều chuyện bây giờ kể lại cho trẻ con chúng nó ...
Một tuần sau khi tớ tung lên mạng “Phấn đấu kí số 27”, đã có khá nhiều người, đặc biệt là lớp trẻ (từ 50 tuổi trở xuống), comment, gửi message và gọi điện hỏi thăm tớ về những hiện tượng bao cấp mà tớ mới lướt qua vài dòng. Tớ mới chợt nghĩ ra: Ừ nhỉ, ...
Kính thưa anh Phúc,
Sau khi được anh em bên 530 cho biết sai sót này, tôi đã điều chỉnh lại trên diễn đàn Hội Quán Phi Dũng, tuy nhiên những website nào đã đăng lại từ Cánh Thép thì không thể sửa được. Mong quý anh thông cảm, CCKQ Pleiku có cả trăm hoa tiêu, tôi không thể biết tên hết được Trân trọng.
KQ Nguyễn Hữu Thiện
Nhìn chung các nước nghèo, trong đó hiển nhiên có cả nước Việt Nam anh hùng, đều có vài điểm giống nhau. Ngoài chuyện thiếu ăn, thiếu mặc còn thấy ngay là nước đó có chế độc tài hoặc cộng sản - hoặc có cả hai của quý “độc tài và CS” một lúc… Tôi đề nghị CS nên đổi lại khẩu hiệu mà họ thường trên in trên những hàng đầu các văn bản của nhà nước là: “Không có gì quí bằng độc tài và Cộng sản.” Không phải vì đất nước thiếu tài nguyên mà vì lãnh đạo độc tài CS phần lớn thất học, tham lam mông muội.
Rõ ràng, sự tiến hóa của trái tim Nguyễn Đình Bin đã vượt xa tư duy và bãn lĩnh của Lãnh đạo Đảng Cộng Sản Việt Nam (ĐCSVN). Lời hiệu triệu của Cụ, được dẫn lại từ nhiều nguồn khác trên Internet, vẫn vang vọng: “Tất cả con Lạc cháu Hồng, có lòng yêu nước, thương nòi, phải cùng nhau vứt bỏ mọi hận thù, thành kiến, định kiến, cố chấp, cực đoan, mặc cảm, nghi kỵ, ngộ nhận, hiểu lầm! Phải dẹp lại mọi bất đồng, chấm dứt những điều bất hạnh nói trên, đang hàng ngày, hàng giờ ngoáy vào vết thương chung, sau gần nửa thế kỷ, vẫn còn đang tiếp tục rỉ máu, hủy hoại sức mạnh của Dân tộc ta!”
Tại sao thanh niên cờ đỏ chỉ căm thù xâm lược Pháp, Mỹ mà không hề nhắc đến tội ác của quân xâm lược Trung Quốc ở 6 tỉnh biên giới phía Bắc và những gì chúng đã xúi dục Campuchia trước kia và đang xúi dục Cam Pu Chia gần đây có thái độ thù địch với nhân dân Việt Nam?
Bởi chính Trung Quốc là kẻ đứng sau và tài trợ cho phong trào cờ đỏ này.
Mục đích của chúng lợi dụng sự tự tôn, tự phụ của thế hệ thanh niên cờ đỏ để biến thành phong trào lớn mạnh, ngăn cản Việt Nam xúc tiến quan hệ với các nước khác, cô lập Việt Nam phải luôn lệ thuộc vào Trung Quốc, thành một thứ chư hầu luôn què quặt về kinh tế cũng như tinh thần.
Vậy mà cái stt nói về việc cháu và Đảng, thì lập tức bị đám “báo chí lá ngón” của đảng biến thành “vô ơn với đất nước, với Tổ Quốc”. Và dàn đồng ca báo đảng được thể lên đồng, đánh sòng đánh tráo khái niệm và đủ mọi thứ để lên án, để chửi rủa, để vùi dập đủ thứ với một mầm non đất nước.
Và hài hước thay, lại công an vào làm việc, kêu cháu lên, đe dọa, và cháu phải viết “lời xin lỗi”. Mặc dù đã xin lỗi vẫn không tha, báo chí vẫn lên đồng tập thể thi nhau chứng minh mình là tài giỏi, là yêu nước… Mục đích là để tâng công, để lên mặt dạy đời.
Họ không hề biết một cháu bé mới 17 tuổi bước vào đời sẽ như thế nào sau cuộc hội đồng bầy đàn này bởi những nhà thông thái và yêu nước.
Chỉ cỡ cán bộ làng nhàng như Phú mà còn được Thản Mường Thanh chiếu cố đến vậy, thì những kẻ cấp cao hơn trong bộ TNMT được hưởng đến đâu ?
Cơ quan C03 biết hết mọi tài sản bất minh của nhiều quan chức dù ở hang cùng, ngõ hẻm. Nhưng những bất động sản trị giá hàng trăm tỷ của Nguyễn Đức Phú tại Hà Nội được hình thành như thế nào vào thời điểm Thản Mường Thanh bành trướng phía Tây Nam thủ đô thì cơ quan này dường như không biết !
Mấy thầy cô giáo trẻ xuống nông thôn dạy học, sáng sớm phải giải quyết vấn đề vệ sinh. Dù không hẹn nhau nhưng cả cô lẫn thầy đều gặp nhau một chỗ ngoài cầu cá tra. Mấy thầy, mấy cô sượng sùng ngồi quay mặt ra đường, học trò đi ngang qua, em nào cũng vòng tay cúi đầu: "Chào thầy ạ!” "Chào cô ạ!” Còn mấy phụ huynh đi qua thì tự nhiên hỏi thăm: "Ông thầy khoẻ chớ?” "Cô giáo dậy sớm dữ ha?"… thật sự làm mấy cô thì đỏ mặt, mấy thầy lúng túng. Nhưng sau đó quen dần, cái e thẹn, mắc cỡ cũng bớt đi vì ai trong làng cũng thấy đây là chuyện bình thường thôn quê...
Vì lẽ, đó cũng là những giá trị mang tính cách nền tảng, mang lại sức mạnh cho giới truyền thông Hoa Kỳ, đến mức được mệnh danh như là quyền lực thứ tư bên cạnh ba quyền lực truyền thống của Lập pháp, Hành pháp và Tư pháp.
Theo đó, lần đầu tiên, sẽ có cơ quan truyền thông đưa tin từ trong nước một cách chính xác và khách quan. Dĩ nhiên, theo đó khó mà hình dung rằng cơ quan đó (New York Times) sẽ lệ thuộc vào sự chỉ đạo của Ban Tuyên giáo nào đó cho phép đăng tin hoặc buộc gỡ tin như truyền thông trong nước đã phải từng đối diện mới đây, mà việc phải đồng loạt gỡ tin về Công ty VNG bị khám xét trụ sở là một trường hợp điển hình còn nóng hổi.
Con mọt là con sâu, chỉ bé bằng đầu cái tăm, dài khoảng nửa centimet, thân mềm, to bằng con mọt gạo. Có hôm tôi rình nó ra đùn cứt, bắt được 1 thằng. Trông mày thế kia, chẳng thấy răng đâu, mà cắn được gỗ cứng. Tôi tức mình lôi xềnh xệch đương sự ra phơi nắng trên gạch nóng, một lúc thì y tắc tử. Chưa hả giận, người bị hại còn bật quẹt ga đốt nó thành than.
Nhưng vợ chồng con cái nó chắc vẫn còn. Chả biết trong mộc đạo chật chội ấy nó “sinh hoạt” thế nào mà đẻ nhanh vậy. Lại không hề có nước uống, chỉ xơi món gỗ nhưng vẫn sống nhăn, béo mập.
Thái độ lương thiện trí thức đó của một người cầm bút như ông với cuốn sách này: Cuốn Những Huyền Thoại Và Sự Thật Về Chế Độ Ngô Đình Diệm sẽ giúp bạch hóa một số điều đã bị ngộ nhận theo tin đồn hoặc theo những luận điệu bôi bẩn, chụp mũ của một số người.
Chẳng hạn hai ông Diệm Nhu không kỳ thị tôn giáo, không đàn áp, giết, hay giam cầm hằng vạn người đối lập. Ông Nhu không hút thuốc phiện. Ông Diệm không ăn cắp nghiên mực của vua Tự Đức theo lời tố cáo của tên Việt cộng nằm vùng Nguyễn Đắc Xuân, không giết Trịnh Minh Thế như lời tố cáo của Lê Trọng Văn. Nhất là ông Diệm không có chính sách đàn áp, giết hại người Phật Tử như biến cố Đài phát thanh.
Một mùi hương lạ xông lên trong lớp. Trông hình gì treo trên tường tôi cũng thấy lạ và hay hay. Tôi nhìn bàn ghế chỗ tôi ngồi rất cẩn thận rồi tự nhiên nhận là vật riêng của mình. Tôi nhìn người bạn tí hon ngồi bên tôi, một người bạn tôi chưa hề biết, nhưng lòng tôi vẫn không cảm thấy sự xa lạ chút nào. Sự quyến luyến ấy tự nhiên và bất ngờ quá đến tôi cũng không dám tin là có thật. Một con chim con liệng đến đứng trên bờ cửa sổ, hót mấy tiếng rụt rè rồi vỗ cánh bay cao.
Tôi đưa mắt thèm thuồng nhìn theo cánh chim. Một kỷ niệm cũ đi bẫy chim giữa cánh đồng lúa bay trên bờ sông Viêm sống lại đầy dẫy trong trí tôi.
Muốn đi xa phải đi từ từ, muốn làm việc hiệu quả, phải có kế hoạch, khảo sát thực tế, tính toán đầy đủ đã, rồi hãy quyết định làm.
Mình biết, hiểu và rất khâm phục cái cảm tình chia sẻ của mọi người tới những người bị thiên tai, khi “đột nhiên có chuyện”, nhưng hỗ trợ vội vàng, xô bồ thường sẽ lại dẫn tới phí phạm, thừa mứa rồi chỉ béo những người “ngư ông hưởng lợi”. Mất công, mất sức, mất của mà kết quả chẳng bao nhiêu.
Thế nên việc hỗ trợ có hệ thống hàng ngày, lâu dài cũng rất quan trọng, thậm chí hơn cả việc ào ạt rủ nhau “đi từ thiện” mỗi khi có chuyện xảy ra. Kêu gọi quyên góp không khó, nhưng chi đúng, đem lại hiệu quả cụ thể khó hơn nhiều.
Ông nói từ ngôi nhà dưới đỉnh đồi này hôm nào trời quang em có thể nhìn thấy mờ mờ ngôi nhà trên chân núi kia, ngôi nhà ấy đúng ra mới chỉ ở chân núi vì em thấy đó nó chỉ là một chấm nhỏ dưới cùng của dãy núi xanh cao vút chín tầng mây. Rồi chồng tôi tập cho tôi nói câu “Từ dưới đỉnh đồi nhìn lên chân núi”. Tôi tập nói, lập đi lập lại nhiều lần câu nói đó và nhớ đến hồi tôi mới được ông lấy làm vợ, ông cũng dạy tôi nói tiếng Anh bắt lập đi lập lại như thế. Ông dạy tôi từng chữ từng câu, tập đọc tập viết cho tôi, sửa chữa từng câu từng chữ, cho đến khi nào tôi nói được viết được nhuần nhuyễn ông mới hài lòng.
Đến Berlin, Đoàn chúng tôi được thu xếp ở trong ký túc xá sinh viên. Cứ 2 người một phòng. Đi đường xa lâu ngày, thấy buồng tắm, ai nấy lao ngay vào tắm gội. Nhiều người không chờ được nên gội đầu ngay trong bồn rửa chén ở bên ngoài Thấy chai nước xà phòng cứ thế gội đầu, ai cũng khen xà phòng tây nhiều bọt. Khăn trắng tinh 5, 6 cái, cái nhỏ lau mặt, cái lớn làm khăn tắm. Cái nào cũng thơm, vừa lau vừa hít. Sáng hôm sau phục vụ đến dọn phòng, họ hỏi xà phòng rửa chén đâu rồi? Không dám khai mình đã lấy gội đầu, ngượng chết. Họ hỏi mấy cái khăn chùi chân đâu?
Chính cái sự ngược đời, trớ trêu này đang như một hình ảnh tự nhiên cho thấy “trứng” đã vô tình “dạy” cho đàn “vịt” đó. Bởi sẽ có ngày bình tĩnh lại, “vịt” sẽ phải thấy tự xấu hổ, ít ra là mình không đáng phải xúm vào cắn hội đồng một sinh linh nhỏ bé hàng con cháu mình như vậy. “Trứng” cũng gián tiếp “dạy” khôn đàn “vịt”, thông qua những búa rìu dư luận mà “vịt” nhận được qua mạng xã hội, báo đài quốc tế. Lại nữa, hầu hết các “trứng” từng được giải Đường lên đỉnh Olympia đã “dạy” khôn các “vịt” kia bằng những cuộc ra đi không trở lại (15). Có cần chúng phải “dạy” các “vịt” để biết tại sao có tình trạng đáng buồn, xấu hổ cho chế độ như thế hay không, nhỉ?
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.