Cảnh trí, ngôn từ nay đổi khác
Thảnh phố bấy giờ đã tiếm danh
Tên những con đường theo đổi chác
Anh hùng đâu thấy ở sử xanh
Có đâu ta được xưng tên tuổi
Thứ lớp đời thường, phó thường dân
Chỉ đứng bên lề trong cuộc sống
Chẳng nơi trú ngụ, giấy tùy thân
Từ đó về sau đi hay đứng
Ở giửa chính đường, không có ta
Ta biết phận mình thân không vững
Cột đèn còn muốn bỏ đi xa
Theo vận nước ta lần ra vực thẳm
mấy mươi năm như một kẻ không nhà
dăm hôm nữa là lưu dân tứ xứ
biết còn chỗ nào chôn một đời ta
thân mất nước ô hô! thân mất nước
này quê cha, này đất tổ, giang san
sắc áo màu cờ còn đâu mà nhắc
coi như mình đi lạc giữa trần gian
thức mấy mươi năm giờ thèm giấc ngủ
ở một nơi chẳng có đất cùng trời
như chiếc lá rời cội cành gãy nửa
chết bơ vơ từ lúc bước xuống đời
Ờ- mai mốt quê hương vào tay giặc
ta là ai? ta sẽ thuộc về ai?
người nô lệ da vàng ngàn năm trước
khua xích xiềng lưu lạc khắp trần ai
Đời lính trận là vào sanh ra tử
Tình đệ huynh tương ái qúi gì hơn
Lúc xung trận thuyền nan tràn sóng dữ
Chính anh em yểm trợ giải nguy cơn ...!!
Có những đêm thư hùng trong máu lửa
Bạn với thù quần thảo rất gần nhau
Đánh cận chiến lựu đạn ầm ... ầm ... nổ
Hỏa châu soi loang lổ ... dọc thông hào.. !!
Trên đồi cao mấy ngày dày khốn đốn
Hết lương khô, nước uống cũng sạch trơn
Viện binh đến cơn mưa mùa nắng lớn
Đoàn trực thăng nối lại sự sinh tồn
Rồi những lúc đoàn quân tung cánh sắt
Nhảy gọn gàng vào tận giữa mật khu
Đánh chớp nhoáng làm hoang mang hướng giặc
Đời chiến binh tương tự cánh hoa dù
Tao về Quảng Trị không đúng Hạ
nước lũ tràn bờ mưa với mưa
ngày xa Thạch Hãn không dám hứa
dù biết bây giờ chẳng giống xưa.
cũng nhớ có lần qua Triệu Phong
ngó tháp canh xưa nhói trong lòng
bè bạn biết bao thằng chết trận
sao còn mình tao giữa chiều không
Lần sau tao về còn mấy đứa
ngồi uống cà phê bến sông xưa
lớp tụi mình tính ra quá nửa
chết chẳng thành ma chẳng hóa thần
Đêm tiễn biệt hay đêm trách hận?
Chẳng hề chi miễn có đôi ta
Đêm hoan ca. yêu cả xót xa!
Đêm khánh tận. cho vừa tình lỡ
.
Đêm cuồng si một lần người hở?
Để rồi mai. hai kẻ đôi đường!
Để rồi mai. hai ngả khác phương
Để rồi... có chút gì để nhớ!
.
Rồi cứ thế dòng đời lặng lẽ!
Mỗi chiều hôm trời rụng cuối đường
Nỗi buồn đêm thành phố lên đèn
Người với bóng rã rời đường xưa ấy!
.
Em là Nàng công chúa của lòng anh
Một lãng tử độc hành, trên đường thiên lý
Đi qua thôn hương, gặp người ái nữ
Bên bờ biển xanh, hát khúc tình chiều
Đời người sống được bao nhiêu ?
Yêu anh ! Em trao không tưởng tiếc
Cả tòa động thiêng liêng ! em dâng hết...
Để cùng anh sớm tối vẹn lời nguyền
Ngẫm đất trời cũng khéo vén chữ "duyên"
Tuy mới gặp mà nồng nàn, tha thiết
Anh cứ ngỡ câu chuyện tình cổ tích
Chàng dong buồm... vượt biển đón gái xinh...
Anh về đất mặn đếm còng
Nhìn sông nước lớn nước ròng quê em
Tỉnh nhà hội lớn anh xem
Lâu rồi anh có nhớ thèm bánh Pia
Bến này lại ngó bến kia
Thuyền Ngo mùa lễ lia chia ngày rằm
Chợ Nổi mình lại ghé thăm
Thương hồ khách đến Ngã Năm đò xuồng
Lung linh đèn sáng bán buôn
Cháo tép ấm bụng đêm suông quê nhà
Triều Châu lạp xưởng làm quà
Bánh cống, cốm dẹp gọi là món ngon
Dấu xưa tích cũ chưa mòn
Thăm mộ chí tên heo chôn, tên người
Ngày đi
tơ liễu sầu vương
Nghiêng nghiêng nón lá
rượi buồn...rượi buồn tiễn ai
Dừng quân
đêm vắng quan hoài
Ponsô dỗ giấc
bên ngoài...bên ngoài mưa rơi...
Giọng oanh
ngùi nhớ... ru lời
Tóc tiên lộng gió
mây trời...mây trời nao nao
Chiến trường
lửa máu quản bao
Giày sô mòn gót
chiến bào...chiến bào sờn vai...
Tang bồng
giờ lỡ chí trai
Núi sông còn lắm
đoạ đày...đoạ đày... khôn nguôi...!!
Chiều nay
phiêu bạt cuối trời
Mà hồn chim Việt
bên đồi...bên đồi xanh mơ
Rừng phong
thu úa bơ phờ
Nhớ... cành Lan rũ...
đang chờ...đang chờ phương xa
Phù Cát, Bình Định, Bồng Sơn
Ba anh tốt nghiệp Qui Nhơn cấp bằng
Dừa Tam Quan, nón Gò Găng
Em tuy thân gái cũng năng võ, quờn
Tây Sơn hào kiệt đền ơn
Nam thanh nữ tú ai hơn chốn này
Đập Đồng Cam ruộng anh cày
Phì nhiêu luá tốt chất đầy bồ em
Tuy Hòa là phố Phú Yên
Chóp Chài, chuẩn úy chả quên lưu đồn…
Hiền hòa Đại Lãnh gió trong
Phú Ân, Vạn Giã em mong anh cùng
Này thơm, này mía cả vùng
Mong anh có dịp chơi cùng Nha Trang
Người đâu lai Huế dịu dàng
Ninh Hoà, mũi Pa Da Ran nhịp nhàng
10 năm ta vẫn đợi chờ
10 năm chắc đủ phôi pha tình người?
10 năm ta vẫn mồ côi
Ta ngồi ta đếm trái đời mù u
.
Đếm luôn tóc điểm sương mù
Tình ta người có đền bù đặng không?
Rạch buồn ngày vẫn ngóng trông
Lặng lờ lên xuống tím bông lục bình
.
10 năm người vẫn bặt tin
10 năm vò võ một mình ta mong
Mù u rụng trái bên sông
10 năm ta đếm đếm luôn tuổi sầu
Tóc rồi sương điểm theo năm tháng
Sắc cùng tàn phai theo tuổi đời
Ai xui trăng rụng trên dòng lắng
Một kiếp người thôi thế nhân ơi!
2. NGÀY CŨ
Biết tìm đâu quê hương ngày cũ
Thời đã qua con nước xa nguồn
Khóc sương điểm tóc đời cô lữ
Nỗi tàn phai lạnh buốt hư không!
3. HƯ KHÔNG
.
Trăm năm dâu bể điêu tàn
Ngàn năm mây trắng trên ngàn vẫn bay
Chuông chiều tám sải gọi ai?
Giật mình lữ thứ thở dài hư không!
Cưng ơi ! Đường Hà Nội về quê em, xa nửa trời tổ quốc
Nhưng trái tim này luôn ở bên em
Bao buổi em lên lớp cho học sinh, anh vẫn ngóng nhìn
Cái giọng nhỏ êm êm ? Sao nghe mà thương lạ !
Đi giữa phố phường, người đông ồn ã
Hồn buông trôi theo áng mây bay
Về tít tận chân trời, nơi có bóng em tôi
Mình trở lại thời xuân xanh ? Em nhỉ !
Em từng nói: " Tình yêu, thế giới đầy huyền bí "...
Như anh và em, bình dị đến yêu nhau
Chẳng thể nào định nghĩa được đâu ?
Chỉ biết anh đã yêu ! Và em là tất cả...
Hỡi con Sông Tiền ! Ngày ngày em qua đò ở đó
Có chở cả khối tình, anh đã trao không !?
Đọc "gã khờ" soi mọi góc đời
vào thời "mạt pháp" thế cả thôi
Xưa nay không hiếm hoi "nghịch lý":
-Tin mẹ: mẹ đem con bỏ chợ
-Tin cha: cha bán khách làng chơi...
.
Chao ôi,
Thời buổi "tiền trên hết"
"tình nghĩa" xem ra cạn kiệt rồi
Thôi thôi còn chút "thiên lương" hẻo
Về góc sông quê câu Trăng trôi...
.
*4- Ai về xứ Nhãn/ Hà thành nhỉ
Còn sót thời nay một "gã khờ"
Gà trống nuôi con "cày" trang Web
Ngồi xem phong thủy/ thả trời Thơ...
.
Chao ôi,
sao lạ kỳ như thế?
Hưng Yên sinh thêm "gã dị nhân":
Một thân "đi bụi", xe tàng rách
Ta vuốt mặt bóng đêm, dang tay che ánh mặt trời
ngày cũng như đêm rạo rực ngọn lửa trong lòng bỏng cháy
tiếng hát vang xa lảnh lót cất cao
hòa với gió ..
với mưa ..
với đất trời vang cùng nhịp thở
vỡ tan những thăng trầm thời gian
ta gói mình trong tiếng cười thầm lặng
ai khóc ai cười bằng nuớc mắt
đối diện, đứa em song sinh nhìn thẳng vào mắt ta chợt khóc
giả dối ... vung cao đôi tay
Mẹ nai rống thảm dưới trăng mờ
Dại dột đâu rồi đứa trẻ thơ !
Mất hút vào đêm nâu ác nghiệt
Khóc dâng ngập mắt nỗi mong chờ !
Kể lể than van niềm bất hạnh
Với rừng già quyến thuộc gia tiên
Mẹ nai sướt mướt lòng cô quạnh
Thống thiết nhìn trăng chỉ ảo huyền
Gọi con, Mẹ Việt tiếng kêu dài
Mà trả lời thì chẳng có ai
Ngẩng cổ lên trời thương oán hận
Bốn ngàn năm vẫn bé như nai
Cắn anh tha thướt lụa là
Cắn anh gác trọ thật thà hiến dâng
Cắn bàn tay cắn gót chân
Cắn luôn vuông cổ xuống lần ngực thơm
.
Cắn anh hồn điếng trăm năm
Làm sao quên được thân trầm mê hương?
Mai về tìm lại cố nhân
Nơi đâu? Có chắc còn "hiền ma soeur"? **
Mưa chiều cắn nỗi hoài mơ
Cắn anh Đà Lạt sương mờ thông reo
Cắn anh ly biệt ngày nào
Dã quỳ không nở đúng mùa em ơi!
.
Nỗi buồn còn cắn nữa thôi?
Cắn đi Đà Lạt một thời yêu ai!
Anh đã về
Con đường cũ thay tên
Cầm tay em
Như ngày xưa hò hẹn
Bàn tay run
Thuở ấy vì tình bây giờ vì lạnh
Nắng hoàng hôn không ấm nỗi sương chiều
Quê hương mình
Mẹ và em
Đều thay đổi quá nhiều
Duy chỉ có
Chiếc loa đầu đường
Thì vẫn thế
Sau gần bốn mươi năm
Loa loa loa; mồm loa mép dãi
Vẫn phát hoài
Tiếng nói Việt Nam
Dân chủ, Tự do
Chỉ nói không làm
39 mạng (*) trốn nghèo lâm nạn
Bám chuyên cơ 9 (**) vị du Hàn
Dân xứ Nghệ như thời chiến loạn
Rợn đất trời rặt tiếng khóc than.
Mã (*) cấm tiệt "vành đai" "9 đoạn"
Ngát (**) rình rang công chiếu "lưỡi bò"
Dân lên tiếng Ngát la chyện nhỏ
Lợi ích nào trong nhóm duyệt phim?
Đội lốt Việt nhôm Tàu đi Mỹ
Né hải quan gấp mấy trăm lần
Con buôn Việt giúp Tàu (*) gian lận
Kiếm dăm đồng phá lợi ích Quốc Gia.
Tướng Việt Khoa (*) trên nghị Trường dõng dạc:
- Tàu "nước ngoài" thêm sách nhiễu biển Đông
Đại biểu Quốc (**): - Có cần bạc nhược
Né chỉ tên kẻ cướp ngông cuồng?!
39 người đông cứng trong container
Trái tim nhân loại phải sững sờ
Xứ sở "thiên đường" sao chối bỏ?
Ngôn từ ngụy trá đã rõ chưa?
.
Phật và Chúa ngày nay lệ đổ
Nỗi trầm luân nghiệp chướng dân mình
Bao oan khiên đành phải lặng thinh
Câu cứu khổ xin dành đời khác
.
Ôi Việt Nam sao quá nhiều điều ác
Những nhân danh "hạnh phúc con người"
Họ ngụy trang lừa gạt dân tôi
Đưa con đỏ đến tận cùng nỗi khổ.
.