Trong gió lạnh làm lãng quên ngầy ngật
Anh chỉ còn nhớ rõ nhất là em
Khi đã ca lời trói buộc ngọt mềm
Và đã thốt lời em yêu anh đó
Em cũng biết tình anh thì như đã
Sống cùng nhau riêng cả một khung trời
Tình ngập tràn như chẳng lúc nào vơi
Đời khắc nghiệt tách rời khi luyến ái
Mà ly biệt chẳng hề gieo nghi ngại
Nó lặng yên trên bãi cát mịn vàng
Biển vô tình xoá sạch vết dọc ngang
Của những bước đôi tình nhân lỡ vận
Tự cổ loài trâu vẫn lớn đầu
Quanh năm đồng áng với nương dâu
Mặt mày lem luốc bao ruồi đậu
Chân cẳng sần sùi lắm đỉa bâu
Tuy chẳng vẻ vang lừng bốn biển
Nhưng mà lợi lộc rộn năm châu
Cả đời phục vụ cho nông nghiệp
Trong việc cày bừa chốn ruộng sâu.
Vui thì khóc, buồn cười đâu khác
Ta cười khan vì thấy lòng buồn
Sáng nguyên xuân độc ẩm tam tuần
Cười rồi khóc, khóc cười cho đủ
.
"Cùng một lứa bạn, ta một lũ
Lận đận đời số kiếp lưu vong"
Xuân tha hương lữ thứ buốt lòng
Bờ sinh tử ai còn ai mất?
.
Sáng nguyên xuân nhắp trà cô độc
Hương trà thơm sao mắt lại cay?
Cuộc bể dâu ... người có thở dài?
Trà độc ẩm... ngoài song tuyết đổ!
Lữ khách đón xuân pha ấm trà
Tìm mùi hương cũ từng thiết tha
Nhớ về một thuở thân thương đó
Tuyết lạnh ngoài song cắt thịt da
.
Cô lữ đón xuân nhắp tách trà
Đâu mùi hương cũ? Chỉ phôi pha!
Bao năm rồi đó xuân xa xứ
Xuân của người ta! Riêng xót xa
.
Viễn xứ đón xuân đắng tách trà
Quê hương vời đó có nhớ ta?
Cố nhân. Cố lý. Thương nhớ lắm
Xuân có gì đâu? Mắt lệ nhòa!
Quân công hãn mã... bèo theo dòng
Mây trắng hải tần hận núi sông
Chiến tích vẻ vang thành Quảng Trị
Huy chương rạng rỡ trận Bình Long
Kontum giặc Bắc thây đầy nội
Xuân Lộc Cộng quân xác ngập đồng
Than ôi!
Tổ Quốc mạt thời, Dân mạt vận
Anh Hùng Hào Kiệt dã tràng công...!!!
Đêm trực nhận đời huyễn hóa
cái được thấy là vô thường
cái được nghe là vô ngã
tâm tỉnh thức sáng như gương
.
rời sân hận, lìa tham đắm
tâm bất động tan bóng đêm
tỉnh tỉnh tỉnh, lặng lặng lặng
giới giới giới, tâm trang nghiêm.
.
Đêm vô minh rừng quá khứ
đường giải thoát, tạ ơn Tăng
soi đèn pháp, kinh vô tự
xua mây mờ, sáng lối trăng
.
mở trang kinh, bạn có thấy
pháp duyên khởi, không cách chia
trăng Lăng già hiện trên giấy
không bờ này, không bờ kia
.
Đêm đi tìm Phật tam thế
một tiếng đàn, ngàn mối dây
một bè pháp giới định huệ
vượt muôn trùng, vạn gót giày
.
mở trang kinh, tâm không trụ
không hôm qua, không ngày mai
không hôm nay, không phương xứ
thấy ba cõi pháp Như Lai
.
Đêm vô tận rồi sẽ dứt
lìa hữu vô, ngộ Niết Bàn
tánh trong gương ai thấy được
rơi tất cả bụi ngàn năm
Hắc dạ thiều quang hà xứ tầm
Tiểu song khai xứ liễu âm âm
Giang hồ bệnh đáo kinh thời cửu
Phong vũ xuân tùy nhất dạ thâm
Ky lữ đa niên đăng hạ lệ
Gia hương thiên lý nguyệt trung tâm
Nam Đài thôn ngoại Long Giang thủy
Nhất phiến hàn thanh tống cổ câm (kim)
Dặm xa mờ mịt năm dần tàn
Gío tuyết ào ào cảnh hợp tan
Sông núi gập ghềnh ngăn khách bộ
Đông xuân lặng lẽ bước thời gian
Sự đời biến chuyển theo giai tiết
Vận số nên hư bởi vũ hoàn
Thành Phượng tháng hai hoa rạng rỡ
Chúa xuân tô thắm đẹp dung nhan.
Máu oan khiên có xuôi dòng Tả Trạch
Núi Ba Tầng đống xương hận về đâu
Khe Đá Mài vùi thây từng ngóc ngách
Sọ, xương người – hồn phách tận rừng sâu
Ta đốt nến, niệm kinh cầu uổng tử
Khói hương buồn quyện tiếng khóc oan khiên
Nghe đâu đây còn tiếng gầm quân dữ
Đất kinh hoàng, người đối mặt cuồng điên
Lời cầu nguyện đã hơn nửa thế kỷ
Nước mắt khô và nhân ảnh chẳng còn
Chỉ niềm đau về trong cơn mộng mị
Giọt lệ tràn, tay Mẹ bới xác con …
Lặng lẽ ta một mình ngồi tựa cửa
gió thổi đông trên đất đá khô khan
con chim lạc bầy hơ hãi bay ngang
tiếng kêu thảm trong chiều rơi lành lạnh
Ta hơ hãi nhìn ngày đi qua vội
chia tay chưa mà người vẫn cứ xa
hứa hẹn dăm câu rồi bỏ mình ta
trên đất chết mỏi mòn kinh phổ độ
Cuối năm rớt xuống rớt hoài một chỗ
ngày theo đêm níu gọi bước giang hồ
bàn chân đau vấp một ngọn cỏ khô
nghe tiếc dặm đường xa ta luôn nhớ
Chưa bao giờ em cất tiếng trách anh
Dù là tận đáy lòng sâu thẳm
Vậy mà hôm nay
Thấy nỗi buồn cứ hát
Chạm lòng em ....những cảm xúc vô cùng
Chưa bao giờ em có thể hình dung
Nếu một ngày em không còn anh nữa
Em không cố để rồi ôm nuốt đắng
Cũng như chẳng bao giờ
Muốn thay đổi chính anh
Chưa bao giờ
Chưa bao giờ đâu anh ...
Chỉ nín lặng nhìn anh bên bàn phím
Tay gõ nhịp nhàng, chìm đắm với hư vô
Chưa bao giờ sóng biếc lại đẩy xô
Chèn nhau mãi đến tận trời cuối đất
Chỉ có biển, có thuyền và mây biếc
Trôi ngang trời...là thoáng thấy em đau ...
Chúng: cướp đất, cướp rừng, giờ cướp biển
Lũ Tàu Man kia ỷ mạnh sức người đông
Chúng: quên mất dân Nam từng chinh chiến
Chống xâm lăng, truyền thống giống Lạc Hồng
Vẫn còn đó gương xưa từng Sát Thát
Hàm Tử quan vận mạt tướng Toa Đô
Ải Chi Lăng kiêu hùng cao giọng hát
Tên Liễu Thăng tan tát kiếp hung đồ
Lời đanh thép của Bình Ngô Đại Cáo
Nối người xưa đuổi giặc Anh, Chị, Em ơi
Bằng dũng khí súng đồng và mác dáo
Chống xâm lăng cho lở đất long trời
Dáng lẫm liệt tiền nhân còn rõ đó
Trận Đống Đa vang vọng trống Tây Sơn
Xương cốt giặc chưa tan làn máu đỏ
Vua Quang Trung xung trận ngựa dựng bờm
Ngày hôm ấy anh là thầy đến dạy
Mắt của em nhìn lay láy tròn xoe
Anh ấy ơi tình đã vướng đây nè
Xin ở lại em nghe lời dạy bảo
Em lên 8 mà anh đà ông tú
Chăm sóc anh khi ngủ lúc mời cơm
Giặt áo anh vun xới mối tình đơm
Anh đã hiểu ta vào nơm tình ái
Thời gian ghép duyên thầy trò ngây dại
Em giận hờn anh biết vậy càng yêu
Lên đồi sim mà bày tỏ ít nhiều
Trái ngọt lịm anh hiểu chiều gắn bó
Quán kia sao vui thế
Ta vào chơi xem sao
Các em đua chào hỏi
Thử coi chết thằng nào
.
Mai trở về rừng thẫm
Đêm ngắm những vì sao
Nhớ cơn say bè bạn
Nhớ mỹ nhân mời chào
.
2
Bao năm rồi tôi hỡi
Sau một cuộc ba đào
Sáng nay người lữ khách
Bên phố lạ buồn sao!
.
Ly cà- phê sao đắng!
Khói thuốc vương mắt đau!
Lặng ngồi bên góc vắng
Nhớ cơn say thuở nao
.
Bạn bè giờ ra sao?
Mỹ nhân biệt phương nào?
Cách chi tìm lại được?
Thời "một lứa cùng nhau" [**]
.
Người "lận đận" nơi đâu?
Có biết ta đang sầu?
Lưu vong đời cơm áo
Tàn xuân mộng ... bạc đầu!
Em đội nón đem con về thăm ngoại
Con mèo nằm uể oải ngó trời mưa
Anh trong nhà dọn dẹp sáng tới trưa
Bụng lép kẹp kiếm gì quơ bỏ bụng
Ba ông táo lạnh tàn tro đầu cụng
Liếc nhìn anh hỏi muốn vụng gì đây ?
Garde manger cơm cháy nguội lưng đầy
Tô nước mắm còn dư trây cười lém
Nhìn thố mỡ lòng tự tin chắc mẽm
Nồi đất kho tóp mỡ nước mắm ...xèo !
Ném vào tiêu, vụt trái ớt cong queo
Thơm nức nở khói làm chiều kho quẹt
Sinh nghi ta viết một bài hành
Vợ nghi chồng, em út nghi anh
Cha nghi con cái, bè nghi bạn
Thủ trưởng thì nghi hết ban ngành
Láng giềng dòm ngó nghi hàng xóm
Ngoài đường nghi phố chứa lưu manh
Ngay ta khi viết bài in báo
Cũng nghi mình kiếm chác công danh
Trời ơi, mọi chuyện sinh nghi thiệt
Chén kiểu thường nghi kỵ chén sành
Thời buổi công hầu như chén cứt
Thiếu chó, mèo ăn cũng rất nhanh
Mèo ăn cho chó leo bàn độc
Vừa sủa vừa nhai riết cũng rành
1.
Một nhành đào khoe sắc
Xuân về rồi phải không?
Chim líu lo ca hát
Trăm hoa rực ánh hồng
.
Mây trắng trời lam bay
Về phuơng nào ai biết?
Xuân sao lòng thê thiết?
"Đào hoa"... thơ nhói lòng! [*]
.
Cố nhân rổi xa biệt!
"Vó câu vèo qua song"
Lột vỏ từng tờ lịch
Còn chữ sầu bên trong!
.
2.
Một nhành đào nở sớm
Xuân về người biết không?
Còn đâu thời hoa mộng
Sương tuyết màu thời gian!
.
Một nhành đào khoe sắc
Một nỗi lòng mênh mang
Tha hương đời lận đận
Xuân về lệ lưng tròng!
Hoa Đào phủ khắp không gian.
Xuân về khơi lại muôn vàn nhớ thương.
Thăng trầm dâu bể đoạn trường
Người xưa, tình cũ bốn phương gọi mời.
Gặp nhau đây, bạn với tôi.
Nhìn nhau để thấy tả tơi thế nào!
Khẩu trang che khuất mai vàng.
Xuân chào “Cô-Vít” thẳng đàng nhà thương (!)
Cuộc đời sao lắm vô thường?
Thân tình nhắn bạn bốn phương đôi lời.
Tình cờ thay! Bạn gặp tôi.
Không gian hai thước(*) ngăn đôi… nỗi buồn(?)
Hà cớ gì
Mới đây các ngươi,
Tự dưng vẽ đường Lưỡi Bò chín khúc, rồi rộng miệng ngoa ngôn
Tự dưng khoanh vùng Hải Đảo hai chòm, rồi ngoác mồm chiếm hữu
Ăn đàng sóng nói đàng gió, coi Luật Biển quốc tế chẳng có ra chi
Hăm đàng đông doạ đàng tây, xem Địa Sử thế giới quả là đồ bỏ
Xấc xược gọi thầu khai thác khí đốt, trên thềm lục địa đặc quyền nước Việt
Nghênh ngang dong tàu đánh bắt hải sản, trong phần lãnh hải nguồn lợi dân Nam
Nhiều lần:
Bắt bớ đánh đập chuộc tiền, bức hại bao ngư phủ
Cướp giựt hủy hoại đồ nghề, đụng chìm lắm ngư thuyền
Rồi mới đây:
Dựng thành phố hành chánh trên đảo Phú Lâm tỏ dấu dương uy
Xây cầu cảng kỷ nghệ tại đảo Duy Mộng ra điều diệu võ
Sông Bến Hải tự nghìn muôn thuở trước
Nghiêng Trường Sơn sóng bủa... lướt về Đông
Vượt thác ghềnh tưới mát những ruộng đồng
Ươm lúa chín ngắm trăng... thơm gió thoảng
Sông trong sáng... nhưng tâm người hắc ám
Tạo vô vàn ai oán... ngập lòng sông
Cầu Hiền Lương oằn oại trước bão giông
Xót máu chảy đỏ dòng... bao thế hệ... !!
Sóng cau mặt trầm tư... ngùi lặng lẽ
Căm hận người đã cấu xé Dòng Sông
Căm hận người đã trải lửa... mênh mông:
Cô, quả phụ... Lạc Hồng, Nam... chí Bắc !!
Hiền Lương đó, nhịp cầu... nay đã nối
Song... nhịp lòng sóng nổi cách trùng dương...!!!
Đến bao giờ mới hết chuyện đau thương ?!
Chiều nghiêng bóng... Hiền Lương thôi ảm đạm ..!!
Công Tử thắng yên về cố xứ
ngó chi trời cũ những riêng tư
ba lần bái biệt dăm con chữ
nén gởi theo về với cỏ cây
Công Tử còn trừng con mắt ngó
ngày đông nắng xuống cửa biệt giam
sao nhắc nhau chi ngày ở tạm
sao cứ vấn vương vạt nắng tàn
Công Tử đi đi rừng lá úa
dấu chân bụi đã nhuốm màu phai
Công Tử đi đi đừng ngó lại
chuông chiêu hồn vừa gõ hôm nay.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.