Ngày ra đi, mây nước có buồn trôi?
Chợ Rạch Ông giai nhân nhớ tiếng cười
Cầu chữ Y đâu còn rung nhịp bước
Trời Tân Quy lưu luyến mãi không thôi
Bạn bè ai đứng giữa đơn côi
Bỗng nghe giá buốt chảy qua đời
Nằng nặng tâm tư chiều gió đỗ
Trận mưa đầu của ngày cuối chơi vơi
Ngày ra đi lòng ai vương vấn mãi
Quán cà phê vắng bóng những tình nhân
Cánh hoa sứ ngọt ngào hương luyến ái
Những mơ màng hội ngộ dáng người thương
Tôi biết người ta cố quên tôi
Ước thề chỉ để thoảng đầu môi
Gặp tôi người cứ ne né vội
Như sợ chạnh buồn phía xa xôi
.
Tôi đã dằn lòng phải thế thôi
Người ta giờ đã khác xa rồi
Chữ tình khéo bẻ thành trăm lối
Dụ khách say tình, lén chuốc vôi.
.
Tôi sẽ về thăm lại lần thôi
Để nghe gió lạnh thốc mé hồi
Để xem u uẩn chiều loang lối
Để ngó mây trời lững lững trôi.
Từ nhỏ tôi đã chụp hình ở Bến Bạch Đằng
Ba má tôi không bao giờ gọi đó là "Ga Tàu Thủy"
Dân Sài Gòn không xuất thân từ khỉ
Từ rừng về chí chóe đổi thay tên
Từ Bến Bạch Đằng này tôi đã lớn lên
Đã cầm bút bảo vệ nền văn hiến
Đã cầm súng chống bọn ngoại xâm nham hiểm
Để được giữ vẹn nguyên ba chữ "Bến Bạch Đằng"
Giờ đây đứa nào đổi thành "Ga Tàu Thủy" cục cằn
Làm gì có đường sắt, có tiếng hụ còi tàu xình xịch
Ở bến cảng này chỉ có thằng bé hai tuổi ngày xưa mơ cổ tích
Mơ chiến thắng Bạch Đằng Giang, mơ yêu nước thương nòi
Hơn nửa thế kỷ, thẻ căn cước
Có từ thời Việt Nam Cộng Hòa
Sau nửa thế kỷ, thẻ căn cước
Luân hồi, một lần nữa sinh ra
Qua chu kỳ Phật Phật ma ma
Mọi thứ lại dần dần khôi phục
48 năm chính thua tà
Giờ mới biết ai vinh ai nhục
48 năm đi cướp đất
Dân oan đội sớ tận kinh thành
48 năm phá giáo dục
Con trẻ quên hùng khí sử xanh
48 năm dạy lưu manh
Đồng tiền quan trọng hơn liêm sỉ
Bồi bút tràn ngập cõi thơ văn
Kiếm không ra ông Phan Văn Trị
Thì rõ, mưa rây mưa bụi hẳn sẽ "rơi đều", sẽ "chia không thiên vị" người sang hay kẻ hèn, người "đầu trần" hay kẻ che ô, đội mũ. Sự thật nghe đơn giản vậy nhưng phải nhờ quan sát thật kỹ, thật tỉnh mới ngộ ra được.
Nhà thơ Trần Quang Đạo đã tách biệt câu cảm thán: "Mưa chia không thiên vị." đứng độc lập với khổ thơ đầu để thêm nhấn mạnh sự chiêm nghiệm, ngộ thức về Đạo của người tu tập. Và nhà thơ thản nhiên cởi bỏ "thất tình lục dục" với những ái ố hỉ nộ, bon chen, giành giật của thói đời, kiếp người mà tĩnh tâm tự tại đắm say cái đẹp của đất trời, của tình đời:
Di chúc cho đời, cho mây gió
ta đã hiên ngang dạo đất này
càn khôn chật chội đành buông bỏ
kiếm chỗ nào hết tỉnh rồi say
Cầm cố cho ai – đời lang bạt
khất nợ sơn hà mấy mươi năm
còn được dăm ngày nghêu ngao hát
khi chết ta đâu có chỗ nằm
Gởi em người ta chưa hề biết
gởi em người chắc đã từng yêu
gởi em ngàn lẻ một lời tiếc
mình chẳng có nhau lúc xế chiều
Dõng dạc ta thề trăm kiếp nữa
lai sinh ta giữ mỗi tình em
dù đao kiếm chiến chinh lần nữa
vứt áo giang hồ ta vì em
Chút thôi thoảng một chút thôi
Chút mùi hương cũ một thời thiết tha
Chút thôi dù đã mù sa
Chút thôi cũng đủ xót xa tình đầu!
.
Chút thôi một chút thật sao?
Chỉ là một chút sao đau một đời?
.
II.
Nửa trăm năm người ơi rồi xa biệt!
Mỗi độ xuân về buồn theo nỗi mơ
Ngôi trường cũ phượng hồng đôi mắt biếc
Bỗng thấy mình khóc ngất dấu yêu xưa
Ngọn cờ Tổ Quốc trải bao năm
Lẫm liệt trập trùng chống ngoại xâm
Nhất mảnh nền vàng Dân Tộc Việt
Tam song sọc đỏ Bắc Trung Nam
Chí tâm thành ý Nhân Hòa Ái
Tận lực tri hành Thiện Mỹ Chân
Trưng Nữ truyền kỳ bay phấp phới
Thiên thu rỡ rạng áng tường vân
Bu cẳng Việt Cộng đặng kiếm ăn
Nửa người nửa ngợm miệng lăng xăng
Nằm vùng lẹo luận... quên lai lịch
Núp bóng lu loa... bỏ cội căn
Ngụy ngữ hoan hô quân bán nước
Ngoa ngôn tôn tụng lũ buôn dân:
" Làm Dâu Xứ Ngoại " lao... đao... phận...!!!
Phụ Nữ Việt Nam cõng Nhục - Nhằn...!!!
Chúc Mừng Năm Mới tới nhà nhà
Sức khỏe dồi dào sống nhẩn nha
Phước Lộc thoáng thông lòng mở hội
Thọ Tài phong phú mặt tươi hoa
Ông Bà thư thả vui lời nói
Thơ trẻ nhộn nhàng rộn tiếng ca
Thế giới thái bình vinh hạnh khắp
Đóa hoa Dân Chủ nở Quê Nhà...!!
Lớp tụi mình còn bao nhiêu đứa
đếm chưa đầy mười ngón trên tay
Tao, thằng Dũng sống sót ở đây
mà như chết từ ngàn năm trước
Đầu năm nhớ những thằng nằm xuống
từng bạn bè một thuở bút nghiên
từng lính thú, chịu đủ tật nguyền
chiến hào mất. trở thành vong quốc
Đầu năm nhắc một thời áo lính
đầu năm thương những đứa đã đi
đầu năm đau nhớ mấy phân ly
đâu biết cuối năm còn hay mất
Nước chảy hoành sơn mòn đất đá
khoanh tay ta đứng chống gậy nhìn
năm mươi năm cạn dần nghiệp cả
chiến bào ngươi còn quỉ thần kinh
Như ngươi, như ta – người cố cựu
thưa thốt đôi lời lúc biệt ly
đầu năm sĩ tượng chưa xếp đủ
ván cờ nào nước tốt ta đi?
La liệt bốn phương hồn tử sĩ
biết Kinh Kha còn được bao lần
ta chuốc rượu mời qua Dịch thủy
mở cửa Cổ Thành đón cố nhân
Khề khà một tách trà đủ nguội
ta dẫn ngươi đi dạo chiến trường
những tên lính thú giờ quá tuổi
giữ chặt màu cờ thật đáng thương
Người nổi pháo tiễn năm vào quá khứ
chuông ba hồi ta gõ đón năm sau
rót một ly mà quên trước quên sau
mời ai đây cùng ta chung chiếu rượu
Ta chống gậy bước qua thềm năm cũ
gót chân chai chạm phải chuyện ngày qua
nhủ với lòng yên nghỉ một tuổi già
bởi ta biết ngày mai không còn nữa
Ba mươi tết ừ thì năm đã hết
vuông hay tròn cũng cố uống làm vui
sớm mai có khi say khướt ngủ vùi
cứ coi như ta tàn khi tết tới
Rồi giao thừa, rồi bể dâu
Rã tan giấc mộng ban đầu rất thơ
Tôi bao năm sống ơ thờ
Xa em như một bài thơ lỡ làng
Giao thừa xưa pháo reo vang
Tôi yên lặng đợi em sang bên mình.
Có cơn mưa rớt thình lình
Em tôi ướt áo... cuộc tình cũng trôi
Trời mưa ướt áo em rồi
Làm sao sưởi ấm đôi môi nhạt nhòa
Em cho tôi nụ hương hoa
Tình ban đầu đã xa rời tuổi thơ
Bao năm thời gian đợi chờ
Giao thừa nhớ tiếng em cười năm nao
Bây giờ đất khách xôn xao
Đón xuân sang, những ồn ào vây quanh
Hoa Đào phủ khắp không gian.
Xuân về khơi lại muôn vàn nhớ thương.
Thăng trầm dâu bể đọan trường
Người xưa, tình cũ bốn phương gọi mời.
Gặp nhau đây, bạn với tôi.
Nhìn nhau để thấy tả tơi thế nào!
Mai vàng rực rỡ thế gian.
Đông qua Xuân tới ngập tràn niềm thương.
Tha hương chạnh nhớ sân trường.
Nhớ người cắp sách trên đường mưa rơi.
Giờ đây kẻ ở chân trời.
Người thời góc biển tả tơi cõi lòng...
Ông đồ mới ngồi đấy
Giấy đỏ, ngọn bút lông
Cạnh bên chai vang đỏ
Khề khà với đám đông
Nhắc người qua kẻ lại
"Cách mạng là nghĩa nhân"
.
Mỗi năm hoa đào nở
Hình như... bút ông cong
Sao lòng tôi hụt hẫng?
Mắt buồn nhìn xa xăm
Ông đồ ngày xưa ấy
Còn đâu nữa mà mong!
.
Chữ tuôn dòng dối trá
Bút lông xưa đã cong
"Những người muôn năm cũ"
Hồn có sầu hay không?
Gió lạnh cong mình cóng mái hiên
Mưa táp song thưa buốt dáng thiền
Dật dờ phố nhỏ hai thằng nghiện
Một gã xe thồ đạp như điên.
Lấp ló đầu thôn tháng Chạp về
Thốc chiều, cóng lạnh cả triền đê
Thoảng xa xa vọng lời kinh kệ
Nấc tiếng ai cầu, nghẹn bến mê!
Nửa Chừng Xuân lỡ chuyện tơ duyên
Tiếng Suối Reo xua đuổi muộn phiền
Đeo đẳng chàng Tiêu Sơn Tráng Sĩ
Ngẩn ngơ kẻ Hồn Bướm Mơ Tiên
Thoát Ly đảng trị chưa Thừa Tự
Tục Lụy dân sinh đã khẩu truyền
Anh Phải Sống trong Tình Tuyệt Vọng
Đời Mưa Gió chẳng toại Lời Nguyền
Khái Hưng con cụ Trần Thế Mỹ quan Tuần Phủ. Ông đậu Tú tài phần I rồi ra dạy Trường tư thục Thăng Long, Hà Nội.
1932: Khái Hưng cộng tác với Nhất Linh xuất bản tuần báo Phong Hóa, rồi Ngày Nay...
1945: Ông điều hành báo Chính Nghĩa và Việt Nam, cơ quan tranh đấu của Việt Nam Quốc Dân Đảng. Cả hai tờ báo đều chống Cộng và chống thực dân Pháp.
1946 - 1947 Khái Hưng bị Việt Cộng bắt giam ở LạcQuần, và rồi bị giết ở bến đò Cựa Gà (Nam Định)...!!
Ông mất đang khi chưa có con Thừa Tự...!!
Ngụy Văn Thà, Ngụy Văn Thà
Phương danh ngát tỏa liên hoa trắng ngần
Anh linh ngời ánh tinh vân
Lung linh lấp lánh trên tầng trời xa
Ngụy Văn Thà, Ngụy Văn Thà
Phương danh hòa quyện Hoàng Sa đời đời
Máu đỏ... chan vào biển khơi
Ấy màu hùng sử truyền lời mai sau
Tàu mất, người mất theo tàu
Hộ Tống hạm Nhựt Tảo đi vào hoang sương
Biển lòng dân quốc đau thương
Biển Đông giậy sóng trùng dương bàng hoàng
Chạm ngõ đầu xuân đón nắng mai
Lộc biếc run run hứng rét đài
Ngón thon lùa nắng e thẹn ngại
Lúng liếng mắt cười: Đã Giêng Hai.
Lại tiếng em cười rộn nắng xuân
Lại ngẩn ngơ xuân mấy mươi tuần...
Ờ, ngày năm ấy, xuân chớm nhuận
Ta nỡ vụng về để lỡ xuân.
Một đêm. Một đêm. Lại một đêm
Mưa xuân rỉ rắc rớt đẫm thềm
Nỉ non tiếng dế hòa nhịp đệm
Khua lạnh gió dồn buốt cóng đêm!
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.