Nhớ một thuở cùng chung một đội
sáu năm ở Thung Lũng Tử Thần
hận ngày xưa còn gì phải nói
đeo bám hoài cho tới hóa thân
Cà phê đắng nhớ ngày tù ngục
ngó mưa bay giận nắng Trường Sơn
nhớ gió Lào thổi nung lồng ngực
nhắc mãi cũng không vơi căm hờn
Mảnh đạn người mang ngày chinh chiến
có còn đau như lúc đi đày
nửa kỷ tới lui cùng đường tiến
biệt xứ làm người tóc mau phai
Đừng kể nữa những ngày đơn độc
trên gông xiềng trăm thứ nhục vinh
ai thương ai mà ngồi đây khóc
ai nhớ ai mà xót phận mình
mặc cho trần gian xanh hóa đỏ
mặc cho em phủi sạch nợ nần
ta cớ chi mà đứng tần ngần
xe ngựa đã yên cương từ sớm
một đi thì cứ đi đi mất
chỗ nào cũng bụi bặm đường xa
trăm năm sau trong cõi ta bà
nói cho cùng ta thân lang bạt
bị đuổi nhiều phen ta chai cứng
đi đày bao năm tù vẫn tù
ngó lên chỉ thấy tối mù mù
nhìn xuống thiên thu là vực thẩm
ở góc đường xác ta thối rữa
hồn phiêu phiêu ghé lại nơi đây
trái đất bày đặt chuyện đổi thay
tình người trống trơn làm ta chán
chôn xác đưa hồn xa chút nữa
bước khỏi càn khôn lắm nhiễu nhương
em cứ em đi một ngả đường
ta cứ ta về nơi vô định
cũng từ đó nguyện yêu đời mãi mãi
sao bây giờ bọt lệ trắng niềm vui
làn chăn mỏng hoang vu vòng ngực nhỏ
nghe gì em trong thăm thẳm môi cười
chắc vang vọng một vài viên đạn nổ
ngang lưng trời, ngang khúc ruột quê hương
người người chết cho tự do vẫn sống
xác thay phân bón cho cỏ xanh đường
anh ngại nói, đã từ lâu anh muốn...
tội cha già bán mệt nhọc nuôi con
may mẹ đã nằm yên trong lòng đất
anh em mình mỗi đứa mỗi cô đơn
Tội cho ngươi từng một thời oanh liệt
sống hiên ngang để trả nợ sơn hà
vội vàng đi trong tàn lụi tuổi già
còn gầm lên xót một thời chinh chiến
Ta và ngươi những con thú tật nguyền
đâu dễ bình yên lần về đất chết
cứ coi như một cuộc chơi chấm hết
dù chưa qua khỏi vạch mức khởi đầu
Trí ơi! dù thế nào – có sao đâu?
thản nhiên dẫm bàn chân teo trên đất
đất đã cho ngươi một đời chật vật
đất sẽ ôm ngươi cùng những nhục vinh
Có lẽ ngàn ngày trong quá khứ
như nắm tay buồn níu nước non
người về để Saigon giận dữ
nắng chiếu xuống đường bước lom khom
Ngồi quán vỉa hè thương chốn cũ
ly cà phê cũng khác hồi xưa
ngựa xe xót tình vang tiếng hú
thương người khóc chuyện nắng cùng mưa
Tiễn nhau chia tay ở ngã tư
bốn mươi năm hề! còn cù cưa
cái bắt tay đã vào lịch sử
lịch sử Sài Gòn của người xưa
Mai mốt mi đi đừng thương cảnh cũ
chớ mỉa mai cười cho phận kẻ thua
dù ngựa xe có làm mòn lối cũ
đâu đó tình người còn chút hương xưa
Cám ơn mi đã có lần ngồi lại
cùng bấm tay đếm ngần đó đổi thay
cùng với ta có một ngày trái khoáy
nhắc chuyện trăm năm đang chết từng ngày
Cám ơn mi đã có lần quay lại
mang tới ta chút hơi hướm ngày xưa
lâu rồi có lẽ ta quên thì phải
lũ mình dăm thằng đang đếm nắng mưa
Hắn mất quê hương từ hôm tan trận
hắn thua đau bị bỏ giữa sa trường
hắn cô đơn lặn lội khắp bốn phương
rồi hắn chết – chết trong Ngày Quân Lực
Bè bạn dăm ba chào nhau tiễn biệt
lưng còng gõ gậy mấy bước đưa tang
mất giang sơn hắn được thiêu vội vàng
tro cốt sẽ lưu đày theo sóng biển
Một đời hiên ngang của người thua trận
trên đất thù chẳng có nấm mồ ma
có nghe không hỡi gã chiến binh già?
xa xa vọng trống chiêng Ngày Quân Lực
Ngọc Bảo ơi!
Cha gọi tên con tháng năm trong nước mắt
Sống khôn, chết thiêng !.. Có biết lòng cha?
Muốn đi cùng con về thế giới bên kia
Sống lại cái thời, cha con ta cùng nơi trần thế.
Cha không muốn viết thơ nữa đâu? Nhưng trái tim vò xé
Khóc chẳng cứu nổi con? Lệ nuốt cũng không trôi...
Người sống đây mà linh hồn chết mất rồi
Về với cha đi con !... Dẫu chỉ còn cái bóng
Ôi, thi ca! Ôi, thi ca ảo mộng!
Ngàn năm sau: Nhân thế hỡi, người ơi!
Hãy khắc tên cha con tôi
lên một góc giữa trời
Ghi lại nỗi đau này
Của một nhà thơ đã phải sống
đến hết đời như thế.
Khói lửa đang cơn dậy mịt mùng
Hai Mươi Ba Cứu Hỏa tiên xung
Tử sinh xem nhẹ như lông ngỗng
Nguy hiểm xông vào tựa khoảng không
Cứu Hỏa Quý Anh gương lẫm liệt
Cứu Nhân Chư Vị chí hào hùng
Ngược đường trợ giúp người lâm nạn
Quên chính thân mình đến mệnh chung !!
Duyên Anh Tôi tiếc biết nhau quá trễ Hai đứa cùng ở Sàigòn Cùng chung thế hệ Mà sao cách biệt muôn trùng? Tôi đọc anh mỗi chữ, mỗi dòng Mỗi lúc thấy lòng mình trẻ lại Mười năm trước đây nghe nói anh viết bằng tay trái Như nghe tiểu thuyết Kim Dung Đọc ...
Một bầy sán lãi ký sinh trùng
Nhơ nhớp lũ giòi bọn bọ hung
Thuế Vụ " tham gia " hàng Hủ Tiếu
Công An " hợp tác " phở Cây Tùng
Dân Phòng thơm phức cà phê sữa
Phường Khóm ngon lành cặp bánh chưng
Phè phỡn nhởn nhơ còn hống hách
Mặt trơ bụng ưỡn ký sinh trùng...!!
Nước mất rừng Thu khóc... lá bay
Cổ kim ca nữ chẳng u hoài
Hở hang trang phục gai đôi mắt
Lơi lả tình ca nhảm lỗ tai
Xang xế đù đưa đi loạng choạng
Xập xình đú đởn bước loay hoay
Hoàng, Trường, Ải Bắc... mù tăm cá!!
Núi đứng hững hờ... mây trắng bay!!
Người về vạch lá tìm sâu
Ta ngồi hong giọt giọt rầu rầu rơi
.
Người về dụ nắng rong chơi
Ta ngồi hun lụi cả trời gió mưa
.
Người về phá nhịp đò đưa
Ta ngồi vét tiếng nhặt thưa chợ đời
Trời hè nắng rõ chang chang
Dụ nhau mơ chút điệu đàng góc quê
Dụ mùi búi cỏ triền đê
Dụ hương lá sả vân vê gió lùa...
Xưa không có đồng nào
Vẫn ung dung đến lớp
Giờ không có hầu bao
Thì coi như trớt quớt
Xưa vua quan sĩ tốt
Đều trên dưới một lòng
Bệnh có nhà thương thí
Học có trường vì dân
Không phải đóng tiền ăn
Không đóng tiền mua sữa
Đến trường khỏi băn khoăn
Nghèo giàu đều như rứa
Giờ thì đóng thả cửa
Hết tiền xây dựng trường
Rồi đến tiển quỹ lớp
Đủ thứ tiền bất lương
Thu năm nay lạ thế
Heo may vàng ngõ quê
Đêm cựa mình tiếng dế
Xới vang cả góc trời.
.
Ồ rúc rích ai cười
Rộn ngõ quê đến lạ
Mà như là trong lá
Thì thầm lời triền đê.
.
Ai hát khúc tình quê
Dặt dìu câu giã bạn
Kìa hàng cây xòe tán
Vươn cao nhiều hơn xưa
.
Chợt nghe khúc đò đưa
Giữa đồng quê bát ngát
Lúa se mình mẩy hạt
Nắng suộm vàng rẻo đê
Đời nhiều nỗi u hoài!
Tình mộng huyễn bi ai
Kẻ sĩ thời mạt vận
Bạc đầu ngắm mây bay
.
"Bạch vân không du du" [3]
Ngàn năm mây bay vù
Nhân sinh trò hư ảo
Còn nỗi sầu thiên thu!
.
Mạt sĩ ta mạt sĩ
Khó tìm người cùng say
Đời nhân cùng nghĩa tận
Toàn những chuyện bi hài!
.
Có rồi ta gặp lại?
Hai đứa cùng ngất say
Thất chí thời mạt sĩ
Thống hận kiếp lưu đày
.
Có rồi ta gặp lại?
Hai đứa cùng nhau say
Hay chỉ là độc ẩm
Hồ trường lệ đắng cay!
Mỹ danh gia phả Nguyễn Văn Chương
Dũng lược chống Tây khắp chiến trường
Thất thủ Hà Thành hông trúng đạn
Nhà Thương Đồn Thủy điểm chăm thương
Tẩy chay điều trị lòng kiên quyết
Tuyệt thực tháo băng dạ chí cường
Lẫm liệt xem thường cơn tử biệt
Trước niềm cảm phục của Tây Dương
Ừ thì nghe kể bữa tháng Tư
Có bé làng bên đẹp hiền từ
Một bận sang nhà dò ý tứ
Thế mà nức nở cả ngàn thư
.
Và rồi bé ấy hạ tâm tư
Lựa gối, lựa chăn, lựa chối từ
Ép ván đo thuyền bé ấy cứ
Kệ đời với khối chuyện giá như...
.
Rồi thì năm một đến năm tư
Nhắc ái nhắc ân chỉ ậm ừ
Tối tối buông rèm em ấy cứ
Một mình ôm một khối tâm tư
.
Gặng hỏi thì em ấy cười trừ:
- Cớ gì đeo bám chuyện đời tư?
Người ta nào phải là lữ thứ
Mà đổi gam màu tựa đã như!
.
Rồi buồn bé ấy khóc giá như..
Đừng ép vội duyên cộng với trừ
Rơm khô gần lửa chưa lần thử
Mà vội vãi già sẽ đổ hư...
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.