Lại nữa, một đêm. Lại một đêm
Lại nghe rón rén mé bên thềm
Lại mùi ngai ngái nơi chăn đệm
Lại tiếng thở dài buôn buốt đêm.
Men theo hơi rượu cuối ngày
Nghiêng bình để rót cho đầy cữ say
Ừ nào túy lúy đêm nay
Rượu ngon ủ kỹ tao mày cạn đêm.
Một tiếng còi tàu ghiến nát đêm
Một tiếng ho đêm rục gối mềm
Một người lụi cụi soi chăn đệm
Một ánh mắt buồn buôn buốt đêm.
Em ươm sầu thiếu nữ
buồn con gái dậy thì.
Tôi hiền như thú dữ
nằm gậm nhấm lương tri.
Những chiều tan học muộn
mưa bay kín sân trường.
Em về theo gió cuốn
đường lạnh mấy tầng sương.
Mùa hè bông phượng nở
ai bày tiệc rượu mừng!
Mai về quê cách trở
sao mắt nhỏ rưng rưng!
Tôi đi lòng xuôi ngược.
Em giấu giọt lệ ngà.
Làm sao em biết được
đời bày cuộc chia xa.
Vậy đó rồi đi biệt.
Hai mươi … ba mươi năm!
Tính những lần thua thiệt
sót một mối tình câm!
Em từ xa gọi lại
làm nhớ tuổi hai mươi,
trái tim đời đã mỏi
thấy lại một giờ vui.
À quên tao hỏi điều này.
Chẳng hay sức khoẻ của mày ra sao?
Học năm thứ mấy, ngành nào?
Phòng khi nhỡ có ai vào tao khoe.
Dặn thêm đừng có mua xe.
Bây giờ chỉ được nửa que là cùng.
Mà chỗ thì chiếm nửa thùng.
Khuân vác lại nặng, phát khùng phát điên.
Em mày vốn tính ngại phiền.
Mặc dù nó thích dây chuyền từ lâu.
"Con chẳng dám xin anh đâu!"
Anh con lại bảo: "Em sao hay vòi."
Mẹ mày đã luống tuổi rồi.
Mày đừng tặng thứ tân thời làm chi.
Muốn tránh binh đao thì phải diệt binh đao
Muốn tránh sự đô hộ của Tàu thì phải làm Nguyễn Huệ
Muốn tránh sự xâm lược của Nga thì phải "đặt súng trên bàn" như thế
Sau lưng còn NATO, còn nhân dân, còn có luật giang hồ
Mặc kệ một đồng minh siêu cường phát biểu như mơ
Mặc kệ ngài Tổng Thống văn minh nào đó luôn nói mình là bạn thân tên độc tài khét tiếng
Mặc kệ mọi sự quay lưng, quay xe, quay đầu ác hiểm
Với nữ Bộ Trưởng Quốc Phòng Litva là "đặt súng trên bàn" ...
Hôm qua tôi dừng chợ Bồng Sơn
Mẹ thằng bạn ôm tôi mà khóc
Tôi nói làm sao qua giòng nước mắt
Thị trấn này vừa mất thằng con
Tôi quá buồn ra đứng bờ sông
Sông Lại Giang ráng chiều đỏ sậm
Nhớ nó ngã nhào trên bờ đá xám
Thấy cả ngọn đồi những xác Bắc Nam
Cô hàng ơi cho một ly không
Tôi rót mời một người lính Bắc
Hắn nằm banh thây dưới hầm bí mật
Trên người vẫn còn sót lại bài thơ
Trên đồi cao, mây vẫn xanh lơ
Có con bướm vàng dịu dàng dưới nắng
Tôi với hắn, đâu có gì thống hận
Bài thơ nào cũng viết để yêu em
Ngày chưa hết ta qua phà Phú Định
Sài Gòn tháng năm nắng cháy trên sông
dăm vò rượu nặng tình non nghĩa nước
ta mang theo như một gánh tang bồng
Gọi đề lô chấm chỗ này điểm đứng
rót cầm canh cho vơi bớt căm hờn
ly chưa cạn rượu đã tràn ngập tuyến
hào sãng cười nhắc chuyện vác giáo gươm
Tụi mày Đồng Đế gió lùa qua biển
tao ở Quang Trung nắng cháy khét da
mùa hè đỏ lửa tụi mình ở lính
đi tới đi lui cho giống người ta
Hè đã về rồi? Thật vậy sao?
Kìa tiếng chim Quyên riu rít chào
Và em tíu tít tươi màu áo
Rộn nắng trong vườn, gió lao xao...
Ờ kìa... chênh chếch mái đình
Hoa xoan rụng tím tiếng Kinh giữa chiều
Nắng dồn về bóng đổ xiêu
Lẩn trong gió lạ tiếng chiều ngẩn ngơ.
Định ghé trần gian chơi vài bữa
Ai dè duyên phận bận tứa lưa
Loanh quanh rồi lại loanh quanh nữa
Lại một tháng Tư lạnh gió lùa!
Trời cao sao không đổ sương xuống
Sao không mưa một đấng cứu đời
Bao nhiêu năm qua toàn xác sống
Buôn thần bán thánh lũ ma trơi
Bấy nhiêu năm qua như địa ngục
Kéo cưa lừa xẻ xứ Tiên Rồng
Ác với dân và hèn với giặc
Rồng Tiên giờ cũng né biển Đông
30 tháng 4 nóng như lửa
Ta đi tìm ngọn gió mát lành
Ôm em trong tay, đừng khóc nữa
Mai này mình chép lại sử xanh !
Cái ngày hôm ấy ngày gì?
Ngày “thống nhất”?
Khi một nửa hân hoan, một nửa đau thắt
Khi chưa thể chung lòng người Nam, kẻ Bắc
Khi những cuộc tranh cãi, sỉ vả vẫn kéo dài bất tận, trên mọi diễn đàn
Ai có thể nói, tất cả thống nhất?
Cái ngày hôm ấy ngày gì?
Hay là ngày “lãnh thổ vẹn toàn”, ngày “độc lập”?
Lãnh thổ có vẹn toàn đâu?
Một phần non nước ông cha, núi nghẹn, biển ngào
Vẫn nằm trong tay giặc…
Sẽ không ai nhắc đến ngày 30 tháng 4
Như một ngày còn thù hận
Nếu ngày đó những người chiến thắng
Biết đối xử với nhân dân miền Nam bằng tình nghĩa đồng bào
Nếu ngày đó một giọt máu đào
Còn hơn ao nước lã của giặc Tàu phương Bắc
Nếu ngày đó đừng tập trung sĩ quan, công chức lên rừng thiêng nước độc
Đừng dửng dưng nhìn những thuyền nhân nữ vượt biên bị hãm hiếp dày vò
Nếu ngày đó đừng trả thù một cách tiểu nhân ti tiện so đo
Mà giang rộng cánh tay như trượng phu quân tử
Thì làm gì có lằn ranh giữa người và thú
Mà đã từ lâu Nam và Bắc một nhà
Việt Nam Toàn Thắng lẫn nhau
Tại sao lại đứng trên đầu Mỹ chơi
50 năm tả tơi rồi
Bây giờ lại kích lại khơi nỗi buồn
Dân thì đói rách thê lương
Quan thì mạnh miệng "siêu cường... Á Châu"
Trump nhìn điên tiết tới đâu
Cấm Toà Đại Sứ ngoại giao hội hè
Quanh năm thân phận cây tre
Đến 30 lại lập lòe phô trương
Sài Gòn nay biến thành... Phường
Vậy mà cũng nổ mười phương... Hoa Kỳ !
Trước khi bị Đảng loại
Đều từng là hung thần
Từng là quan phụ mẫu
Từng dạy dỗ nhân dân
Trước khi bị Đảng loại
Từng coi trời bằng vung
Từng lên giọng đạo đức
Che giấu chất gian hùng
Giờ là phế phẩm Đảng
Lạng quạng nhốt vô lò
Giờ ếch ngồi đáy giếng
Hết mở mồm kêu to
Giờ là phế phẩm Đảng
Hết đánh trống tựu trường
Hết tưới cây cổ thụ
Hết đồng bào soi gương
Không bình thường nên tập trung cải tạo
13 năm tận miền Bắc lưu đày
Lúc lên đường vợ con còn xanh tóc
Lúc trở về đầu tóc trắng như mây
Lúc trở về một ông già suy nhược
Vợ và hai con khóc lóc sụt sùi
13 năm đâu phải là chớp mắt
Mà hàng triệu gia đình bị chôn sống niềm vui
Ai đã gây nên cảnh trời sầu đất thảm
Vết thương Bắc Nam mưng mủ không lành
30 tháng 4 nồi da xáo thịt
Thống nhất rồi mà máu vẫn còn tanh !
Mẹ kiếp một đời ta ở trọ
Mắc mớ chi nhớ mãi Tháng Tư
Giang hồ như cá nằm trong rọ
Oán hận thiên thu chỉ một từ
Thương ôi ngày tháng ôn binh đó
Lẩn quẩn trong đầu từng ấy năm
Tóc râu bạc trắng cầm gậy gõ
Mỗi bước đau để một dấu bầm
Mô phật! Tháng Tư là Tháng Tư
Hết chùa tới miễu như ông từ
Mất nước mỗi ngày kinh mỗi cử
Rốt cuộc vẫn còn nguyên Tháng Tư
Mẹ kiếp mai này hết Tháng Tư
Trái đất ngừng quay rớt từ từ
Người chẳng tìm đâu ra ngôn ngữ
Đủ nghĩa gói tròn đau Tháng Tư
Lấy một tấm hình trước 1975 ở Hà Nội
Rồi ghi chú đó là cảnh của Sài Gòn
Thế kỷ 21 mà vẫn còn gian dối
Vẫn còn tưởng mình là kẻ chiến thắng ban ơn
Thế kỷ 21 mà vẫn còn xảo trá
Cứ tưởng mình đi giải phóng địa cầu
Ai mà ngờ chính tấm hình láu cá
Đã tố cáo người và vật như nhau
Ai mà ngờ tấm hình biết nói
Phân biệt thế nào là Hòn Ngọc Viễn Đông
Dân Hòn Ngọc có ai xài nón cối
Chỉ có hòn... kia mới bị nhuốm phong trần !
Đất nước không có một ngày vui
Bao nhiêu năm thống nhất ngậm ngùi
Miền Nam lúc trước quen hào phóng
Bây giờ co rúm sống cầm hơi
Đất nước chỉ toàn những ngày buồn
Quan lại từ trên xuống bất lương
Dân còng lưng đóng trăm loại thuế
Kiều của Nguyễn Du phải đứng đường
Đất nước chỉ toàn bọn mộng du
Nằm vi-la tưởng tượng chiến khu
Ngồi biệt phủ mơ màng nghị quyết
Tội nghiệp văn chương sớm ở tù
Đất nước biết nói cũng như câm
Trịnh Nguyễn phân tranh đất nước nằm
Bao giờ Bắc tiến như Nguyễn Huệ
Nghĩa sĩ Rồng Tiên giết ngoại xâm !
Sài Gòn phải là Sài Gòn
Không thể "Hàn Tín lòn trôn" thành phường
Thà mất tên cho mất luôn
Với nhân dân mãi mãi Hòn Ngọc thôi
Dù cho thay chúa đổi ngôi
Vẫn không vật đổi sao dời được đâu
Sài Gòn nằm ở trong đầu
Nằm trong tim, nằm rất sâu trong người
Sài Gòn Chợ Lớn rong chơi
Đừng hòng bôi xóa một thời vàng son
Sài Gòn phải là Sài Gòn
Không thể "Hàn Tín lòn trôn" thành phường !
Năm 76 ta về đây đợi chết
Sách vở chôn chung Tháng Tư đau
Ngọn bút quơ ngang dấu chấm hết
Ngày mai chìm theo sóng Lòng Tàu
Năm 76 ta nằm nghe muỗi hát
Đám lá tối trời che đường đi
Đồng Nai là ruộng hoang cỏ lác
Ngã ba sông này ngó người đi
Năm 76 ta đi không quay lại
Bỏ bến ghe, bỏ lúa trổ đồng
Bốn mươi chín năm qua thì phải
Ta nên về thăm ngã ba sông
Lòng Tàu, Phước Phánh tên còn đây
Chỉ ta căm hận dấu trong lòng
Nếu vùi tất cả vào bến ấy
Tháng Tư sẽ buồn ngã ba sông
Độc đạo dẫn theo giọt mồ hôi đổ
nắng Tháng Tư làm nứt nẻ bưng biền
bạn ta ở đây chôn đời cùng khổ
khinh miệt đời thường, nửa tỉnh nửa điên
Rót đầy chung mừng nhau ngày tóc bạc
còn thấy nhau để nhắc buổi tóc xanh
những viên đá lót đường như cánh hạc
sắp bay xa tiếc mộng lớn chưa thành
Vò rượu cạn – chưa cạn điều muốn nói
tình nghĩa tròn – nhưng mếu máo nhìn nhau
lần này thì đã – trăm điều cố hỏi
mai còn không – để chung một chiến hào?
Tôi rất muốn về thăm lại quê xưa
Đi giữa ruộng thoảng hương thơm lúa mới
Tôi sẽ về mai đây trời đẹp nắng.
Tôi sẽ hôn lên cây cỏ, lá hoa
Và sẽ hôn lên đất mẹ hiền hoà
Mùi đất ngọt ngào, thắm đượm lòng tôi
Mùi đất quê nồng nàn nuôi tôi lớn.
Đất quê ơi.Tôi hứa sẽ trở về.
Về với em, mai đây ngày nắng đẹp.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.