…Có những kỷ niệm mà khi nhắc tới mình giật mình, xấu hổ. Nhưng, dù khôi hài lắm, cái kỷ niệm Nhô Con Yêu Nước thuở lên mười của tôi, tôi vẫn sung sướng, vẫn hà hê như đang đứng ở chân trời quê hương cũ, tóc lộng gió, mắt nhung nai đầy phẫn nộ, rút súng thủy tinh đạn nước bắn đuổi quân thù. Tôi thấy nhô con đã yêu nước thật tình.
Ơi, những người em nhỏ của tôi, ước sao, các em có lần làm nhô con yêu nước.
Trong 12 năm đó, cái tên Duyên Anh nằm trong Top 10 của giới truyền thông, một thời gây sóng gió trong làng báo chí, với ngòi bút sắc như gươm đao, một nhân vật đặc biệt, đa tài lắm tật.
Sức viết của Duyên Anh thật kinh khủng. Ngoài hơn 40 đầu sách, ông còn mấy trăm bài báo, đó chỉ mới tính đến trước 75, khi đó ông mới 40 tuổi. Có anh nào xuất thân từ Thái Lọ di cư 54 với hai bàn tay trắng, không một mảnh bằng lận lưng, làm nhiều nghề để mưu sinh, lập được thành tích như ông? Tất cả chỉ dựa vào kinh nghiệm sống, nhiều giai đoạn thăng trầm, lên voi xuống chó.
Nếu câu chuyện kể trên đúng 80%, nếu anh chuyên viên của Đài phát thanh Sài gòn bị đụng xe chết giữa đường Thống Nhất, nếu anh chuyên viên quên Dương văn Minh, quên lệnh đầu hàng về ngủ với vợ, tôi tin chắc rằng lịch sử khác đi một chút. Nó cũng sẽ bị sang trang nhưng không đến nỗi sang trong buồn tủi. Sẽ có máu, nhiều máu của Sài gòn 30-4-1975. Và đó là những dòng máu cần thiết cho Sài gòn ngày mai...
Bước sát cột đèn lưu thông, tôi đứng ở ngã tư Công Lý - Yên Đổ. Lần đầu tiên, từ hai mươi năm khôn lớn tại Sài gòn, tôi được nhìn Sài gòn buồn bã. Như thể Sài gòn choàng khăn tang và hồi chuông cáo phó đã đọng trên đầu cỏ, ngọn lá. Con phố Công Lý, con đường của VIP, nườm nượp xe cộ từ tan giới nghiêm đến vô giới nghiêm, hôm nay, vắng ngắt. Tôi mơ hồ thấy, trong hiu quạnh khôn cùng của ban mai Sài gòn 30-4, những lời giối giăng đứt khúc.
Tôi cảm giác thời gian ngừng lại. Khi tôi mong trời vỡ sáng thì trời không muốn vỡ sáng. Mới 4 giờ. Tiếng súng từ phi trường Tân Sơn Nhất vọng vào đã thưa thớt, nhưng tiếng phi cơ trực thăng vẫn ầm ĩ một góc trời thành phố. Tôi bật ti-vi. Màn ảnh nhỏ trắng xóa. Không có cái bất ngờ như tôi tưởng tượng. Tôi đâm ra tương tư người lính sửa xe tăng trước cửa nhà mình tối qua và ông tướng Vĩnh Lộc. Tôi mở radio. Giới nghiêm 24 trên 24 kể từ 0 giờ ngày 30-4-1975
Tín hiệu của ngày dài nhất trên quê hương Việt Nam khốn khổ đã phóng lên vùng trời Ban mê thuột hôm 12-3-1975. Nhưng Sài gòn không treo cờ rũ như đã treo để tang Phước Long thất thủ hồi đầu tháng 1-1975. Thành phố ấy vẫn ăn chơi trong mọi khắc khoải, vẫn nhẩy nhót trên mọi ưu phiền, vẫn củng cổ quyền bính và âm mưu truất phế quyền bính. Những xác chết của quân dân chất đống, những dòng máu của quân dân chẩy dài, ở Darlac, còn tươi rói, chẳng làm lay động nổi cái bóng tối phủ kín lương tri mê sảng của giai cấp thống trị và bọn đối lập tổ quốc.
Em yêu dấu
Anh xa nhà lâu quá
Ba năm qua sỏi đá cũng ưu phiền
Ba năm qua ở một cõi đời riêng
Gót phiêu lãng đặt lên miền đất lạ
Và nơi đó diệu kỳ thay em ạ
Anh soi anh trong gương kiếng nhiệm màu
Thấy mình xưa và thấy cả mình sau
Treo lơ lửng trên cành cây phán xét
Ôi sự nghiệp con cáo già quỷ quyệt
Dối lừa nhau chuyện rắn rít yêu ma
Ta dại khờ múa hát giữa ngàn hoa
Ca bóng tối cứ ngỡ là ánh sáng
Ta ru hồn ta tháng ngày bệnh hoạn
Với kiêu sa dị hợm chút tài hèn
Hỡi cánh diều căng gió vút bay lên
Ngạo nghễ lắm mà quên dây sắp đứt
Mũi tên oan phóng đi không thương tiếc
Lưỡi gươm đau chém nát đóa môi cười
Anh nhìn anh xưa thế đó em ơi
Rồi bỗng một hôm ta thấy ta
Hồn ham bay bổng cõi trời xa
Nhưng lòng trĩu năng niềm u uất
Cánh mộng phiêu bồng cũng thoảng qua
Ôi biết thời nay ai giống mình
Chiếc bè hệ lụy mãi lênh đênh
Bến nào ta cắm sào mơ ước
Đời vẫn nghìn năm thiếu mắt xanh
Sót gấm hoa nằm chung vải thô
Ngồi đây tưởng tiếc chuyện ngàn xưa
Mong gì Ninh Thích đêm phong tướng
Hiu hắt đường oan xế bóng trưa
Thu đi qua chấn song tù
Như đi qua lớp sương mù nhân gian
Nằm tương tư chiếc lá vàng
Nằm thương ai đó dặm ngàn nổi trôi
Mỗi ngày mỗi cuộc chia phôi
Mỗi chia phôi mỗi ngậm ngùi nước non
Thu đi trên nỗi cô đơn
Như đi trên một vết thương chưa lành
Ngoan em, giây phút tỏ tình
Nghe trong hiu quạnh thấy mình rất thu
Em đi qua chấn song tù
Biết không, em đã phiêu du phận người
khoithuoc
Mời anh say điếu thuốc lào
Khói đi sẽ rủ chiêm bao trở về
Với thời huyễn hoặc u mê
Với đồi hệ lũy não nề bủa quanh
Với mình mình hiểu riêng mình
Có người độc ác có tình hồ ly
Kể từ trời đất phân chia
Cô đơn đã ngập âm ty cõi trần
Nghìn xưa biết mấy mươi lần
Trò chơi tư tưởng chuyển vần đao binh
Say đi trong khói siêu hình
Thấy chân thượng đế ưu phiền mọc rêu
Nửa đêm dậy vấn thuốc rê
Thấy mình những sợi não nề rối tung
Thấy đời đắng lạ đắng lùng
Thấy trời bảng lảng khói vùng mộng xưa
Thấy em nhan sắc qua mùa
Lửa trong anh cũng ngẩn ngơ chập chờn
Vê hoài điếu thuốc chưa tròn
Ba năm nắng lựu nỗi buồn vẫn xanh
Nửa đêm đốt thuốc sưởi tình
Thấy người và thấy cả mình phù du
Đêm nghe mưa đổ xuống đời
Mưa trong tim phổi mưa ngoài thịt da
Mưa vần vũ khúc yêu ma
Mưa tan dĩ vãng mưa nhòa tương lai
Ta từ lạc tháng rơi ngày
Rũ tung ác mỗng bụi đời hư danh
Hững hờ qua cuộc phù sinh
Quên người quên cả phận mình nhỏ nhoi
Đêm nghe mưa đổ xuống đời
Bỗng dưng nhớ đất thương trời ngẩn ngơ
Từ đó thân phơi giữa nắng trời
Hồn đêm nương ánh vỡ sao rơi
Nghe chăng hai tiếng nguyền Sa Ác
Đã đến là xong một kiếp người
Ngẩng mặt lên nhìn ngọn Mây Tào
Lòng ta muối sát vẫn chiêm bao
Có gì êm ái hơn đau đớn
Khi biết hư vô ở chỗ nào
Ai trước ngồi câu bờ Vị Thủy
Bây giờ ta tắm nước sông Ray
Thấy con gọng vó hèn bơi ngược
Soi sáng đời ta tử địa này
Niềm đau này, có thấu hiểu cũng khôn cùng.
Trải bao nhiêu trang, để cạn lòng người cầm chữ?
Anh và ta đã xa lìa thực sự.
Dù một vài lần, ngắn ngủi tri âm.
Trái tim tan nát tận cùng, chìm sâu vào nỗi đớn đau chưa bao giờ tận diệt.
Khóc anh? Ôi những ngón tay không đủ đếm.
Con số lần vực mắt ướt, không thôi !
Anh Duyên Anh, hỡi, anh của bày em lạc lối?
Anh mất rồi, xám hối, một tôi.
Lời của anh, đoạn ngắn, đoạn rời,
Vì kẻ khốn nạn đấm anh, thương vong vô hạn.
Người tuổi trẻ Việt Nam ! Anh đã nghĩ gì về trường hợp Huỳnh Tấn Mẫm, về cái chết của Lê Khắc Sinh Nhựt ? Anh phải bình tĩnh, thận trọng. Tương lai anh đang ngậm như con quạ ngậm miếng phó mát. Anh cứ đậu trên cao, trên mọi tranh chấp đầy tính cách giai đoạn. Anh đừng dại dột nghe những con cáo đứng dưới nịnh bợ kẻo rơi mất tương lai. Và khi tương lai rớt, nhìn lại mình đời đã xanh rêu.
Tôi gặp nhà văn Duyên Anh, tác giả Hoa Thiên Lý, Con Sáo của em tôi, Châu Kool, Điệu Ru Nước Mắt… vào khoảng năm 1988-89 tại thành phố Pasadena trong buổi ra mắt sách của ông, do anh Hồ Văn Xuân Nhi đại diện nhóm Tuổi Ngọc tổ chức. Khi họa sĩ nhiếp ảnh gia Trần Đình Thục giới thiệu tôi với ông. Bằng nụ cười và ánh mắt reo vui trong cái bắt tay siết chặt, rồi ông bảo biết tôi qua bài hát “đêm chôn dầu vượt biển” ca khúc làm ông xúc động. Trước mắt tôi, nhà văn mà tuổi thơ tôi từng ngưỡng mộ, đứng bên tôi bằng xương thịt.
“Giàn thiên lý quê nhà giờ đây héo khô tàn tạ. Loài ve sầu không rủ rê mùa hạ sang nữa nên họ hàng nhà bọ ngựa cũng chết hết vì buồn. Ở ngoài ấy người ta ngăn cấm không cho ai buồn, không cho ai nhớ, không cho ai thương nhau thì dễ gì mẹ tôi đã được ngồi duới giàn hoa mà kể chuyện cho em tôi nghe. Thì dễ gì có phút giây mẹ nằm tưởng tượng bão táp ngoài trời thấy con chim nhỏ lạc bầy dạt trôi thảm hại. Tôi buồn, tôi muốn khóc khi nghĩ rằng chiều nào người ta bắt mẹ tôi nhổ hoa lý, phá giàn tre để trồng ngô khoai chẳng hạn. Mẹ tôi sẽ chết khô héo trên mảnh đất xác xơ đầy những oán thù…“
Duyên Anh Tôi tiếc biết nhau quá trễ Hai đứa cùng ở Sàigòn Cùng chung thế hệ Mà sao cách biệt muôn trùng? Tôi đọc anh mỗi chữ, mỗi dòng Mỗi lúc thấy lòng mình trẻ lại Mười năm trước đây nghe nói anh viết bằng tay trái Như nghe tiểu thuyết Kim Dung Đọc ...
Nơi gia đình tôi sinh sống, người ta đốt pháo đón xuân từ hai mươi tám tháng chạp. Hai ngày mồng một, mồng hai, pháo nổ giòn giã. Người ta đốt những dây pháo dài chấm đất lên tới gác ba tầng. Người ta châm ngòi từng bánh pháo, vất ra vỉa hè. Bọn trẻ con nhà nghèo thường “bông nhông” xuống, dùng lưng dập tắt các ngòi pháo để vồ những chiếc pháo chưa kịp nổ. Tết nhất ai cũng dễ dãi. Và bọn trẻ con được “mừng tuổi” xứng đáng bằng sự gan dạ, liều lĩnh của chúng. Có thằng can đảm còn dám giẵm chân không lên ngòi pháo ông lệnh.
Thời đại của tôi tính từ 1954, và chấm dứt từ 1975. Nói về văn chương, chỉ nói về văn chương miền Nam, nơi tôi đã trưởng thành cùng những bước leo dốc ngoạn mục của tiểu thuyết, thi ca. Tôi sinh ra ở miền Bắc, viết văn ở miền Nam. Hai mươi năm ngắn ngủi, mà miền Nam đủ thời gian làm văn chương thăng hoa vun vút. Chưa phải toàn thiện, toàn mỹ, vì chưa phải chính văn. Nhưng, nó là văn chương đích thực, muôn mầu muôn sắc, dù ở miền Nam, các chế độ ghét đắng ghét cay văn chương, và chỉ sợ nó phản kháng, ngày nào.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.