BÀI ĐỌC NHIỀU NHẤT
(Xem: 73960)
(Xem: 62321)
(Xem: 39517)
(Xem: 31238)
SỐ LƯỢT XEM TRANG
0

Phỏng vấn tại Trung tâm Lịch Sử Atlanta về ngày 30 tháng 4 năm 1975

15 Tháng Năm 201312:00 SA(Xem: 1176)
Phỏng vấn tại Trung tâm Lịch Sử Atlanta về ngày 30 tháng 4 năm 1975
52Vote
40Vote
30Vote
20Vote
10Vote
52
Qua giáo sư sử học Roger Soiset của trường Southnern Polytechnic State University thuộc bang Goergia, Hoa Kỳ, tôi nhận lời mời đến Trung Tâm Lịch Sử Atlanta (Atlanta History Center) thuộc bảo tàng lớn thứ nhì nước Mỹ để trả lời những câu phỏng vấn trong chuyên đề 30 tháng 4 năm 1975, ngày Quốc Hận. Bài phỏng vấn sau khi được duyệt sẽ được phát đi trên băng tầng WABE-90.1 FM thuộc chương trình Classic and N.P.R news (Nation Public Radio) vào sáng thứ ba hằng tuần ở mục Morning Edition lúc 7:35 AM, hay mục City Café lúc 12:00 AM đến 1:00 PM, hay mục Friday Morning Edition lúc 6:00 AM đến 7:00 AM hoặc 8:00 AM đến 9:00 AM. Vì thời gian phỏng vấn chỉ có 30 phút nên tôi không nói được hết ý của tôi và không thể đi vào chi tiết từng điểm. Sau đây là bản dịch và Audio buổi phỏng vấn, tôi xin tường trình cùng bạn đọc và các quí chiến hữu.

Sau phần lời tự giới thiệu của từng người trong buổi phỏng vấn, là lời của người phỏng vấn, giáo sư Roger Soiset, và lời của tôi trả lời từng câu hỏi.

1.- Giáo sư Roger Soiset : Hôm nay là ngày 30 tháng 4, ngày chính quyền Miền Nam Việt Nam sụp đổ vào 38 năm trước và cũng là 40 năm ngày Mỹ rút quân ra khỏi Miền Nam Việt Nam. Điều này đã để lại cho chúng ta những trang sử đau buồn không thể quên. Trước mắt chúng tôi là một sĩ quan của quân đội Miền Nam Việt Nam và con gái ông ta, sinh viên trường Đại Học Bách Khoa Miền Nam tại Atlanta, phụ thông ngôn. Chúng ta có thể phỏng vấn ông ta về những gì xảy ra tại Việt Nam lúc đó để nhớ lại và hình dung thêm những bài học mới.

Thưa ông. Ông có phải là quân nhân của Miền Nam Việt Nam không ? Cấp bậc của ông là gì ? Và ông đã làm gì vào ngày 30 tháng4 năm 1975 ?

_ Nguyễn Kim Anh : Vâng. Tôi vào quân đội năm 1968, ngày 30 tháng 4 năm 1975 cấp bậc tôi là trung úy. Tôi làm sĩ quan liên lạc tại Đà Nẵng. Chuyên trao đổi tin tức tình báo giữa hai cơ quan. Bộ tư lệnh Quân Đoàn I và Bộ Chỉ Huy Cảnh Sát Đặc Biệt Khu I.

2.- Tại sao chính quyền Miền Nam Việt Nam sụp đổ trong ngày 30 tháng 4 nằm 1975.

_ Chúng tôi ký hiệp định Paris năm 1973. Từ năm 1973 đến 1975 Bắc Việt Nam vẫn nhận được viện trợ dồi dào của Liên Xô và Trung Cộng, Họ đã xâm nhập vào Miến Nam Việt Nam khoảng 16 sư đoàn với trang bị đầy đủ. Chúng tôi ở trong thế phòng ngự nên phải trải quân mỏng ra trên một vùng rộng lớn. Họ ở thể tiến công nên họ chỉ cần tập trung quân vào một điểm nên khi đánh thì họ dễ tràn ngập được mục tiêu. Khi họ tấn công và chiếm được Ban Mê Thuộc, một tỉnh thuộc vùng cao nguyên, có một tin đồn cho rằng quân Miền Nam Việt Nam lui vể phòng thủ Vùng 3 và vùng 4. Còn vùng I và vùng 2 sẽ giao cho quân bắc Việt Nam. Nên nhều người sợ cọng sản đều tìm cách đi về Nam. Hàng triệu người và quân đội Miền Nam Việt Nam tìm cách chạy về Nam. Quân Bắc Việt Nam chỉ đi vào chiếm từng thành phố từng thành phố cho đến SàiGòn. Mọi việc xảy ra trong 45 ngày. Không có đánh đấm gì nhiều cả.

Lúc tôi còn ở đó và trong trại tù cọng sản, tôi không bao giờ nghĩ chúng tôi bị sụp đổ nhanh như vậy. Tôi tức giận tổng thống và các tướng lãnh của tôi. Khi tôi đến đây tôi đọc rất nhiều tài liệu và hiểu rằng chúng tôi không có con đường khác để chọn lựa.

Bởi vì từ năm 1973 sau khi ký hiệp định Paris, Mỹ đã giảm hỗ trợ Miền Nam Việt Nam. Năm 1975 họ hứa sẽ viện trợ 700 triệu đô la nhưng sau lại nói chỉ còn 300 triệu. Số tiền đó chỉ đủ mua thực phẩm cho binh lính. Chúng tôi đã cạn xăng dầu và đạn dược. Chúng tôi có máy bay nhưng không có bom, có xe tăng mà thiếu xăng, có đại pháo mà không đạn. Làm thế nào chúng tôi có thể đánh lại quân Bắc Việt Nam với sự viện trợ dồi dào của Liên Xô và Trung Cọng. Mỹ với 500.000 quân đánh 10 năm không thắng, chúng tôi đánh với không xăng không đạn thì tại sao lại không thua. Nếu anh muốn hỏi tôi tại sao Miền Nam Việt Nam sụp đổ nhanh như thế tôi xin trả lời vì người Mỹ ở Washington D.C. muốn như thế.

3.- Họ có đưa ông vào trại học tập cải tạo không ? Bao lâu ?

_ Trại học tập cải tạo là một danh từ của bọn cọng sản dùng để lừa phỉnh người Miền Nam Việt Nam, lừa cả thế giới để giảm nhẹ hành động tội ác của chúng. Chúng tôi không dùng chữ ấy chúng tôi gọi là trại tù cọng sản. Chúng bắt tôi trước tháng 4 năm 1975 và thả ra tháng 11 năm 1987. Tôi ở 12 năm 6 tháng 27 ngày trong trại tù cọng sản.

4.- Trại học tập cải tạo nằm ở đâu ? Ông làm gì trong trại ? Họ có cho ông ăn đủ no không ?

_ Tại Việt Nam có một dãy núi dài từ bắc xuống nam. Chúng đẩy tất cả viên chức Miên Nam Việt Nam lên dãy núi đó. Tôi không biết bao nhiêu nhưng phải trên 1 triệu người. Chúng tôi phải làm đủ mọi thứ để kiếm ra tiền cho chúng. Chúng chỉ cho chúng tôi mỗi người 6 cân gạo, thêm 9 cân khoai hay sắn và muối trong 1 tháng. Đôi lúc chúng tôi có thêm canh rau. Một năm có hai lần ăn thịt vào ngày tết và lễ độc lập. Một người được hai miếng nhỏ. Suốt ngày chúng tôi chỉ nghĩ đến miếng ăn. Chúng tôi ăn bất cái gì có thể ăn được. Ước mơ của tôi suốt 12 năm là cục đường. Được ngậm trong miệng một cục đường.

5.- Trong trại họ đối xử với ông có tốt không ?

_ Không. Kinh khủng. Chúng đẩy chúng tôi ra đồng làm việc từ sáng tinh mơ và trở về tối mịt. Trong mùa gặt hái chúng gọi là mùa thi đua. Đôi lúc chúng tôi phải đi làm lúc trăng chưa tàn và trở về lúc trăng đã mọc. Chúng đứng sau lưng với súng cầm tay, khi chúng tôi lơ là thì chúng gọi một người trong chúng tôi ra và bắt đầu đánh nên chúng tôi phải làm việc cật lực. Đôi lúc chúng đem một người vào rừng bắn chết để tạo lo sợ cho mọi người. Trại tôi ở chúng đã giết 3 người, một trung tá, một thiếu tá, một thiếu úy. Những anh em không có được yểm trợ đồ ăn từ gia đình chết chôn đầy trại. Khi tôi đến đây đọc báo thì biết được có đến 196.000 người chết trong trại tù cọng sản.

6.- Họ có cho ông vài cái gì để tiêu khiển không ?

_ Tiêu khiển là vui chơi phải không ? Không có gì cả. Chúng tôi không được phép tụ tập trên ba bốn người. Đêm đến chúng thường xuống nhà gọi một người xuống sàn và bắt mọi người nói về người đó. Chúng gọi là phê bình và tự phê bình. Chúng tìm cách để tìm ra lỗi để đưa vào phòng kỷ luật.

7.- Phòng kỷ luật như thế nào ?

_ Nó nhỏ như cái cầu tiêu ở đây. Dưới đất có cây sắt. Chúng khóa 2 chân người tù vào cây sắt. Người tù không thể đi chỉ ngồi, đứng và nằm. Nhiều người không thể đi khi ra được phòng kỷ luật.

8.- Anh có bị chúng nhốt vào phòng kỷ luật không ?

_ bị hai lần

9.- Tại sao ?

- Hai người tù đứng gần tôi cãi lộn. Chúng kêu tôi ra hỏi “Mày có nghe chúng nói gì không ?” Tôi trả lời “Không”. Chúng đánh tôi vài giờ, tôi trả lời “Có” . Chúng hỏi “Vậy chúng nói gì” tôi trả lời “Tôi nghe tiếng ồn chúng cãi lộn nhưng không nghe lời chúng nói gì”. Chúng đánh tiếp và nhốt tôi vào phòng kỷ luật một tháng vì tội “bao che đồng phạm”. Tôi không muốn có thêm câu hỏi về trại cọng sản nữa. Điều này làm tôi buồn.

10.- Ok, chúng tôi có câu hỏi khác. Ông có chiến đấu bên cạnh những người lính Mỹ tại Việt Nam không ?

_ Có. Tôi làm sĩ quan liên lạc giữa phòng 2 bộ tư lệnh quân đoàn I và phòng 2 ban cố vấn MACV bộ tư lệnh quân đoàn I. Tôi làm việc chung với Trung Tá Yorktimer, trường phòng 2 MACV khoảng 2 năm.

Năm 1971 khi quân đội Nam Việt Nam đánh qua Lào. Mỹ có yểm trợ một phi đoàn trực thăng. Phi Đoàn trực thăng 2/17. Tôi có làm sĩ quan liên lạc cho phi đoàn đó. Khi chúng tôi mất liên lạc với tiểu đoàn 39 Biệt Động Quân, Trung tá phi đoàn trưởng, tôi còn nhớ tên ông ta là trung tá Robert Connelly bay trực thăng qua vùng tiểu đoàn 39 biệt động quân trú đóng để tìm. Tôi là người ngồi cùng ông ta trong chiếc trực thăng đó gọi máy để tìm cách liên lạc vói tiểu đoàn biệt động quân bên dưới.

Lúc đó chúng tôi bị bắn rất nhiều, lửa đỏ quanh chiếc máy bay. Sau này tôi được biết bên dưới đất có đến 19 tiểu đoàn phòng không cọng sản nhắm bắn chiếc máy bay. Chúng tôi may mắn vì trời chiều ụp tối khá nhanh bên dưới không thể thấy chiếc máy bay trực thăng in trên nền trời đen thẳm.

11.- Ông có gặp lại những người đó ở đây không ?

_Tôi không nghĩ họ còn nhớ tôi, tôi cũng không cần gặp họ.

12.- Ông đến Hoa Kỳ lúc nào và bằng cách nào ?

_ Tôi đến Mỹ năm 1990. Chính quyền Hoa kỳ thương lượng với cọng sản mang tất cả gia đình sĩ quan Miền Nam Việt Nam đến đây (Hoa Kỳ). Tôi đến đây bằng máy bay, chương trình đấy gọi là “Cuộc hành quân nhân đạo “.

13._ Ông sống ở đâu và làm gi ở đây ?

_ Tôi ở Hollywood 7 năm và di chuyển sang Atlanta 16 năm. Tôi làm việc cho công ty Kraft Food và về hưu từ công ty ấy.

14.- Ông nghĩ gì vế người Mỹ là lính Mỹ tại Việt Nam ?

_ Tôi làm việc với nhiều người Mỹ tại đây và tại Việt Nam. Họ trông thật thà, không đóng kịch và làm việc cật lực, không trốn tránh công việc. Trong chiến tranh rất can đảm, có hoả lực hùng hậu nên đánh trận lớn rất hay nhưng lại thiếu kinh nghiệm với chiến tranh du kích.

15.- Ông có thích sống ở đây không ?

_ Chắc chắn là tôi rất thích. Tôi có cảm giác an toàn và tự do.

16.- Chúng ta có được bài học gì vế chiến tranh Việt Nam ?

_ Ý của ông là thế nào về chữ chúng ta ? ông nói bài học cho tôi hay cho Miền Nam Việt Nam hay cho người Mỹ ?

17.- Tôi muốn những bài học cho cả ba ?

_ Bài học cho tôi không quan trọng. Bài học cho Miền Nam Việt Nam không cần thiết vì không còn Miền Nam Việt Nam. Nhưng bài học cho người Mỹ, có rất nhiều cần phải nói. Những điều tôi nghĩ có khác biệt với người Mỹ ở đây và có thể không đúng nhưng tôi nghĩ tôi cần phải nói vài điều.

Khi bạn thấy người Nga hay người Tàu đi quanh nhởn nhơ hay kiểm soát New York và Washington D.C., Bạn sẽ làm gì ? Có người gọi bạn đi với họ để đánh chúng ra khỏi New York và Washington D.C. Bạn sẽ làm ngay. Điều đó xảy ra tại Sàigòn trước đây. Nhiều lính Mỹ đi trong thành phố SàiGòn. Người ta không thích cọng sản nhưng họ vẫn giúp cọng sản đánh người ngoại quốc ra khỏi nước. Điều này xảy ra mọi nơi trên thế giới. Xảy ra ở Iraq và cả Afganistan. Đừng có nghĩ rằng dễ thắng. Họ nghèo trong túi nhưng không nghèo trong đầu. Họ sẽ tìm ra phương pháp đánh bạn ra khỏi nước họ. Bài học đầu tiên cho người Mỹ là nếu có thể thì đừng nên tìm cách đem quân vào một nước khác.

Vị tổng thống của chúng tôi, Tổng thống Ngô Đình Diệm, biết rằng vấn đề Việt Nam là do Trung Cọng. Ông tìm cách giải quyết bằng cách nói chuyện với Bắc Việt Nam. Ông không muốn Mỹ đổ quân vào Việt Nam. Người ở Washington D.C. không thích ông ta, hạ bệ ông ta, giết ông ta và mang vào đất nước tôi 500.000 quân để đánh nhau với cọng sản. Những người như ông Mc. Namara sau này viết sách thố lộ rằng ông ta không biết chút gì về Việt Nam, về lịch sử Việt Nam, địa hình Việt Nam. Ông ta đã làm một điều sai. Ông là người làm việc nhà băng không phải quân nhân. Ông nghĩ rất dễ thắng trận.

Sau 10 năm đánh không thắng, người trên Washington D.C. bắt tay được với Trung Cọng liền gởi một người đi giải quyết chiến tranh Việt Nam. Tên ông ta là Henry Kissinger. Tôi không hiểu tại sao họ lại dùng ông ta trong nhiệm vụ quan trọng này. Ông ta chỉ là một hạ sĩ tình báo của sư doàn 84 Infantry. Ông ta khoe với người Bắc Việt Nam nói chuyện với ông ta ở Paris là ông ta có bằng Master. Người đó nói tôi không có bằng Master nhưng tôi đã ký nhiều bằng Master. Ông ta đến Trung Cọng và nài nỉ với thủ tướng Trung Cọng “Ông ta đồng ý cho chính quyền Miền Nam sụp đổ trong vòng 2 năm chứ không phải 6 tháng sau khi hiệp định (Paris) được ký kết. Ông ta không cần biết 58.000 quân nhân Hoa Kỳ đã bỏ mình, 300.000 lính miền Nam Việt Nam đã chết trong chiến trận. Ông ta là người không lương tâm, vô nhân đạo, độc ác. Ông đã đặt cuộc sống của chúng tôivào tay kẻ thù. Giống như anh đẩy ngưới khác vào cái chuồng cọp.

Sau khi ông ta giải quyết cuộc chiến theo cách của ông ta, chúng tôi chịu chết thêm 196.000 chiến hữu trong trại tù cọng sản, 1 triệu người Miền Nam Việt Nam chết trên biển. Chúng tôi chết nhiều như vậy nhưng nào có ai quan tâm vì chúng tôi là những người xa lạ. Nhưng nước Mỹ sau đó là gì ? Cả thế giới nói Hoa Kỳ phản bội đồng minh, bán đứng đồng minh, bán đứng bạn bè để đổi lấy thị trường Trung Quốc. Quân Đội Mỹ là đội quân thất trận, đoàn quân yếu kém. Cả thế giới đều nói hãy nhìn Miền Nam Việt Nam trước khi làm bạn với người Mỹ, đừng tin chúng nó.

Bài học thứ 2. Nếu đã lỡ mang quân vào một nước khác và khi muốn rút ra xin đừng trao bạn mình cho kẻ thù. Tôi rất buồn đã nói ra. Còn nhiều bài học nhưng tôi không muốn nói nữa vì nó sẽ làm chúng ta cảm thấy không vui trong buổi phỏng vấn này.

18.- Ông nghĩ gì về Hồ Chí Minh ?

_ Hồ Chí Minh. Ông ta là chủ tịch đảng cọng sản Việt Nam, chủ tịch nước Việt Nam từ năm 1945. Tôi sinh năm 1947. Tôi không biết ông ta. Người Mỹ và cả người Việt trẻ cũng đều không biết ông ta. Nhưng trường hợp của ông ta sẽ cho chúng ta một bài học. Bài học quan trọng.

Nhiều sách Miền Nam Việt Nam nói ông ta là một gã xấu. Nhiều sách Miền Bắc Việt Nam ca ngợi ông như một anh hùng, cha già dân tộc. Bác Hồ củng như chú SAM ở đây.

Năm năm trước, nhiều tài liệu mật được công bố. Nhiều tài liệu đến từ Cục tình báo Hoa Nam cho biết : Hồ Chí Minh, người Việt Nam sinh tại miền trung Việt Nam, thật ra đã chết vào năm 1932.

Hổ Chí Minh, cái gã điều khiển nước Việt Nam từ 1945 đến 1968, cái gã năm trong cái lăng to ở Hà Nội hiện nay, chính là tên chệt tình báo của cục tình báo Hoa Nam. Là một điệp viên của Tàu. Chúng tạo ra tên này từ năm 1938 và đưa vào điều khiển Việt Nam, đẩy Việt Nam vào nhiều trận chiến, giết hết đàn ông Việt Nam làm Việt Nam nghèo yếu để chúng có thể xâm lăng Việt Nam. Ông có biết có bao nhiêu người Việt Nam đã chết từ ngày hắn đặt chân vào Việt Nam không ? 4 triệu người.

Tên thật nó là Hồ Tập Chương. Nó sinh tại Đài Loan. Giòng họ gia đình nó vẫn còn tại đó. Một người trong dòng họ nó viết một cuốn sách lớn về nó. Tài liệu và sách được phổ biến rộng rãi ở Trung Cọng để tuyên truyền cục tình báo Hoa Nam và đảng cọng sản Trung Quốc có tài ba khi thực hiện được vụ Hồ Chí Minh.

Vậy, chiến tranh Việt Nam là chiến tranh do người Tàu sử dụng ngưởi Việt để đánh Pháp đánh Mỹ. Chúng không cần biết bao nhiêu người Việt chết miễn chúng có lợi là đã chiếm được Việt Nam hiện nay. Chúng đang kiểm soát đảng cọng sản Việt Nam, đang tìm cách đồng hóa người Việt thành người Tàu giống như ở Tây Tạng.

Như vậy, một bài học cho chúng ta, khi có chiến tranh chúng ta cần phải biết kẻ thù chính. Họ (Trung Cọng) đã thành công trong việc dùng người Việt Nam đánh Mỹ. chúng sẽ tái diễn trò đó bằng cách dùng người Triều Tiên đánh Mỹ.

Đừng nghĩ rằng các anh vừa tránh được một cuộc chiến tranh hạt nhân. Trung cọng không có lợi khi mở chiến tranh Triều Tiên hiện nay nhưng chúng sẽ làm trong tương lai nếu chúng thấy có lợi. Chúng đã không cần biết có bao nhiêu người Việt Nam chết, chúng cũng sẽ chẳng cần biết có bao nhiêu người Đại Hàn chết.

Tôi thấy ông John Kerry đi Trung Quốc để giải quyết vấn đề Triều Tiên, tôi nghĩ rằng người ở Washington D.C. đã biết âm mưu của Trung Cọng.

19.- Tôi muốn hỏi ông người Mỹ cần phải làm gì với vấn đề của châu Á.

Hoa Kỳ và cả thế giới chỉ có một mối lo chính : Người đàn ông Tàu, vấn đề nằm trong đầu họ. Họ luôn nghĩ Anh Hùng là người mở mang mở rộng bờ cõi của mình nên họ luôn luôn tìm cách chiếm nước khác. Chúng tôi gọi là tư tưởng Đại Hán.

Nhưng họ không phải là những chiến binh giỏi. Họ xuống Việt Nam nhiều lần nhưng luôn bị đánh bại. Nhưng phải cẩn thận vì họ có rất nhiều mưu luợc.

Tôi thấy người Mỹ đem sang châu Á nhiều hàng không mẫu hạm, máy bay, hỏa tiễn. Các anh sẽ không bao giờ có chiến tranh với Trung Cọng vì chiến thuật của họ là tằm ăn dâu. Họ luôn luôn nống ra đôi chút nếu anh tức giận phản ứng thì họ rút lui và sau đó lại nống ra lại.

Người Mỹ không cần phải tiêu phí nhiều tiền bạc đối phó với họ chỉ cần mở chiến tranh kinh tế là họ sẽ sụp đổ.

20.- Tôi muốn hỏi về cá nhân ông, ông học Anh ngữ ở đâu ? có vào đại học gì ? có vợ trước đây không ?

_ Tôi học Anh Ngữ ở trung học Việt Nam, tôi không có học Đại Học, trước năm 75 tôi có lập gia đình một lần.

21.- Cám ơn nhiều, Ông có muốn nói gì thêm.

_ Từ chiến tranh Việt Nam và trường hợp Hồ Chí Minh tôi muốn nói thêm một bài học khác cho người Mỹ.

Năm 1966, tôi không nhớ rõ năm nào, một viên tướng người Do Thái đến Việt Nam. Tôi nhớ tên ông ta là Moshe Dayan, ông ta chỉ có 1 mắt. Ông ta đi khắp Việt Nam và tuyên bố “Muốn thắng cọng sản phải rút ra và để cho cọng sản thắng trước”.

Năm 1971 một người Do Thái khác là Henry Kissinger đã đến giải quyết chiến tranh Việt Nam bằng một phưong cách ngu xuẩn.

Khi tôi đến đây tôi đọc rất nhiều bài viết cho rằng Do Thái là yếu tố chính trong việc Hoa Kỳ rút quân ở Việt Nam. Họ muốn có thêm tiền từ Mỹ và muốn chiếm lĩnh thị trường Trung Quốc.

Tôi không biết điều này đúng hay không đúng. Nhưng tôi thấy Trung Cọng đã điều khiển Việt Nam, dùng người Việt Nam đánh Mỹ. Người Mỹ lại không biết mình cũng đang bị điều khiển bởi một nước khác.

Điều tôi muốn nói với người Mỹ là hãy nhìn lui [về] Chiến tranh Việt Nam và đứng dậy đôc lập, đừng để bị điều khiển bởi một nước khác.

Tôi xin cám ơn đã cho tôi cơ hội nói lên những điều tôi suy nghĩ.

Nhất Hướng Nguyễn Kim Anh

Theo Đàn Chim Việt
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn