BÀI ĐỌC NHIỀU NHẤT
(Xem: 73910)
(Xem: 62309)
(Xem: 39507)
(Xem: 31228)
SỐ LƯỢT XEM TRANG
0

Bước vào làng báo bằng cây cọ vẽ

05 Tháng Giêng 20178:16 SA(Xem: 1824)
Bước vào làng báo bằng cây cọ vẽ
51Vote
40Vote
31Vote
20Vote
10Vote
42
Trong một buổi họp mặt gia đình khá long trọng, tôi được anh DA giới thiệu với một vị thày cũ của anh. Là nhà văn thì non, là nhà báo còn sữa hơn, anh bèn gọi tôi là họa sĩ. Khi vị thày hỏi: Theo trường phái nào ? anh không chút do dự với nụ cười dí dỏm: Trường phái …mắt to. Cái trường phái chẳng có trong sách vở nào nhưng lại đúng là tôi, vẽ cô bé nào cũng có đôi mắt tròn vo giương to.

Tôi thích vẽ hơn thích viết. Học trung học không có buổi triển lãm tranh nào tôi bỏ sót, tuần nào cũng lượn lờ qua, không Phòng Thông Tin Đô Thành thì Nhà Văn Hóa Pháp, là hai địa điểm thường tổ chức những cuộc triển lãm tranh ảnh hàng tuần. Đậu kỳ thi trung học xong tôi thi vào trường Cao đẳng Mỹ thuật Gia định. Rớt là chuyện đương nhiên, vì tôi đâu biết phối cảnh, truyền thần, trang trí là gì. Thích là thích vậy thôi, tôi chẳng có chút căn bản nào về hội họa. Học không giỏi, nhưng tổ đãi, tôi băng băng qua tú tài 1 rồi 2, chưa hề phải thi lại lần nào ( Dạo ấy kỳ thi căng nhất có lẽ là thi tuyển vào trường công, tôi cũng có mặt). Nhưng tôi bị khựng lại ở ngưỡng cửa đại học (mãi sau này khi đi lính rồi tôi mới học tiếp). Mùa hè năm ấy, đúng ra tôi đã có cơ hội học Kiến trúc, nhưng vì ham theo anh DA làm báo nên để vuột mất thời điểm ghi danh. (Ai cũng tưởng tôi sẽ học Văn Khoa nhưng tôi lại chọn Luật khoa, sau đó). Khi ấy anh DA vừa viết tiểu thuyết cho báo Xây Dựng vừa phụ trách trang Búp Bê cho báo Sống. Tôi phụ anh chọn bài sửa bài rồi dần dà thấy tôi "cũng được" anh giao tôi công việc thay anh trả lời thư độc giả hàng ngày trên báo. Tôi cũng không bỏ lỡ cơ hội vẽ hình minh họa cho các mục này mục nọ và được in ngay. Các tòa soạn báo nào cũng vậy, người viết thì luôn thừa nhưng người vẽ thì rất hiếm. Chẳng phải vì thiếu họa sĩ, nhưng họa sĩ vốn dĩ là nghiệp ngoài đời chỉ nhai bánh mì , thì trong làng báo lại càng khiêm tốn hơn, có gì ăn nấy, đơn giản chỉ vì việc ít thì mơ gì thấy cơm hay phở, nên những giới có hoa tay ấy ít khi đoái hoài tới. Tôi chỉ biết kể tới dăm ba họa sĩ như Văn Trác hay Tổng giám thị trường tôi, thày Mạnh Tuân vẽ truyện tranh cho báo Tuổi Xanh. Họa sĩ Văn Hiếu vẽ cho báo Công Luận, và ông Đinh Hiển báo Con Ong. ( Sau này có họa sĩ trẻ ViVi - Vĩnh Long, Việt Nam?- tạo được ấn tượng sâu đậm cho hình ảnh báo Tuổi Hoa cùng với loạt sách TH Đỏ, TH Tím…) . Còn những ai chuyên trình bày bìa sách hay các ấn phẩm khác thì tôi ít có dịp biết tới. Ông Đằng Giao thư ký tòa soạn báo Sống cũng là tay trình bày sách báo đẹp. Ông vẽ bìa cho một số những cuốn sách đầu tiên của DA, trong đó có bìa cuốn Điệu ru nước mắt mà tôi rất nể. Lúc này , tác giả loạt sách viết về các tay anh chị trong xã hội đen vừa dứt truyện dài Sa Mạc Tuổi Trẻ trên báo và in thành sách ngay. Sách in sắp xong mà bìa chưa thấy đâu. Hình như ai đó hẹn sẽ giao mẫu bìa nhưng mãi vẫn chỉ hẹn, anh DA nói với tôi: Cậu vẽ đi. Chưa bao giờ vẽ bìa nhưng tôi hào hứng nhận ngay. Nhận ngay là có ngay. Ngày hôm sau tôi giao bìa và được chấp nhận liền đi thẳng tới nhà in, không có thêm bất cứ ý kiến gì hay sửa đổi gì. Đó là mẫu bìa đầu tiên của tôi .

Tôi vẽ không đẹp, ngay cả viết cũng vậy, đâu có gì hay. Tôi biết, còn rất nhiều người hơn tôi bội phần. Nhưng tôi có đam mê và thực sự là có cơ hội. Điều mà người ta thường gọi là cái duyên, tôi có cái duyên trong nghiệp văn nghiệp báo. Nhưng bạn à, cái duyên ấy sao mỏng quá. Chỉ có chừng ấy thôi mà … má đã mòn và tóc đã bạc hết trơn.

BÌA SMTT LẦN ĐÂU VÀ TÁI BẢN

biasachsamactuoitre-1
biasachsamactuoitre-2
Đinh Tiến Luyện
Nguồn Facebook Đinh Tiến Luyện
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn