Bị cáo nếu không thuộc những tổ chức chính trị có đường lối sách lược hoạt động thì cũng toàn là những thứ dữ. Trước tòa, trên mặt chúng chưa hề thoáng thấy một nét lo âu sợ hãi. Tòa hỏi một chúng trả lời mười. Không phải trả lời mà là kết tội: Chúng kết tội Tòa, kết tội Đảng, kết tội Nhà Nước. Cũng may nhờ đã tiên liệu trước nên những người được cho vào dự thính chỉ là những công an nam nữ mặc thường phục, lũ phóng viên lề phải, và mấy tên nhà báo ngoại quốc loại gà mờ. Những bản án đã được trịnh trọng đọc trước Tòa đều theo đúng chỉ đạo từ Trung Ương: Trần Văn Bá, Hồ Thái Bạch bị tử hình. Nguyễn Văn Lý, Lê Công Định, Nguyễn Văn Đài, Nguyễn Hồng Sơn, Lê Thị Công Nhân, Trần Khải Thanh Thủy… án nhẹ nhất cũng từ 5 năm khổ sai, 10 năm quản chế.
Mục đích là để dăn mặt bọn chống đối nhưng kết quả thì ngược lại. Báo cáo của Công An Quận Ba cho biết khắp cả vùng Ngã Sáu, khu Bàn Cờ và Chợ Vườn Chuối đi đâu cũng nghe người dân bàn tán về những lời các bị cáo đã phân tách trước Tòa: Chúng yêu cầu Tòa trưng dẫn bằng chứng ghép chúng vào các tội phản bội tổ quốc, làm tay sai cho ngoại bang. Chúng đặt câu hỏi là khi Thủ Tướng Phạm Văn Đồng ký công hàm ngày 14-9-1958 công nhận chủ quyền Trung Hoa trên các quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa thì Chủ Tịch Nhà Nước lúc đó có biết không? Hỏi như thế có khác gì nói Hồ Chủ Tịch mới là chính phạm trong vụ bán đất dâng biển. Trước tòa, mồm miệng thơn thớt một Bác, hai Bác, mà kết tội Bác là kẻ bán nước, là thủ phạm đầu sỏ trong vụ cắt đất dâng biển, mở đầu cho các vụ cắt đất biên giới và dâng biển về sau này. Báo cáo của Công An Nhân Dân quận Tân Bình cho biết suốt từ vùng Tân Định, Phú Nhuận, Ngã Ba Ông Tạ xuống đến tận Trường Đua Phú Thọ dân chúng rỉ tai với nhau rằng nhà văn Doãn Quốc Sỹ đã điềm tĩnh nói “Dưới chế độ mà các ngài gọi là độc tài áp bức của Mỹ Ngụy, những người cầm bút như chúng tôi muốn viết gì thì viết, miễn là thấy hợp với lẽ phải và lương tâm. Chúng tôi thách đố Tòa trưng ra được bất cứ bài viết nào của chúng tôi ca ngợi Eisenhower, Nixon, Kennedy, Reagan hay một tên mắt xanh mũi lõ nào khác. Trong khi đó dưới chế độ ưu việt độc lập tự do hạnh phúc của Nhà Nước Xã Hội Chủ Nghĩa thì ngay cả em bé còn nằm trên nôi bú sữa mẹ cũng phải nghe những lời thơ bợ đỡ hèn hạ của ông Phó Thủ Tướng Tố Hữu:
Đêm qua loa gọi ngoài đồng
Tiếng loa xé ruột xé lòng biết bao
Làng trên xóm dưới xôn xao
Làm sao Ông đãlàm sao mất rồi
Sít Ta Lin ông ơi
Hỡi ơi Ông mất đất trời có không
Thương cha, thương mẹ thương chồng
Thương mình thương một thương Ông thương mười
Hoặc những câu
Giết giết nữa bàn tay không phút nghĩ
Cho ruộng đồng mau tốt lúa mau xong
Cho tòa dân rập bước chung lòng
Thờ Mao Chủ Tịch, thờ Sít Ta Lin bất diệt…
Thật là động trời! Đồng chí Ủy Viên Bộ Chính Trị Trung Ương Đảng kiêm Phó Thủ Tướng Nhà Nước Xã Hội Chủ Nghĩa trong một phút ngu xuẩn đã có viết những câu thơ như thế thật nhưng chúng dám lôi những câu thơ nâng bi đó đem ra sĩ nhục ngay trước Tòa thì hết chỗ nói. Bằng mọi giá phải chận đứng những lời đồn đại nguy hiểm này lại. Nhưng chận đứng bằng cách nào? Để dân chúng tự do tham dự các phiên tòa thì chưa chắc đã hăm dọa được lòng dân mà còn giúp cơ hội cho người dân nghe tận tai day tận mắt sự thật. Những tố cáo bất công thối nát của chế độ trước tòa sẽ là những chất xúc tác đủ mạnh để biến ù lỳ thụ động thành những thùng thuốc nổ. Nhưng nếu các phiên xử lại cứ tiếp tục bưng kín thì những lời đồn đãi càng được nhân lên mỗi ngày một nhiều. Thật là rắc rối!
Tòa Án hội ý với Viện Kiểm Sát. Viện Kiểm Sát tham khảo với Sở Công An. Sở Công An trình lên Thành Ủy Thành Phố. Cuối cùng,Thành Ủy quyết định một phiên tòa mở rộng sẽ được tổ chức ngay tại sân vận động để cho người dân vào xem. Ban Thông Tin Văn Hóa cùng các tờ báo, các kênh truyền thanh truyền hình được lệnh ngày đêm ra rã mời gọi đồng bào đến để thấy sự công bằng của luật pháp nhà nước. Lần này thì những lời đồn đại rỉ tai nói xấu chế độ sẽ không còn đất đứng. Phiên tòa sẽ diễn ngay thanh thiên bạch nhật, và bị cáo với tội trạng cùng tang chứng rành rành, chắc chắn không còn đường nào chối cãi đươc. Như vậy, vừa là một đòn dằn mặt những kẻ dám đụng tới chế độ, vừa là một bằng chứng hùng hồn cho thấy Tòa Án Nhà Nước Xã Hội Chủ Nghĩa rất công bằng và rất dân chủ.
Đến ngày xử tuy trời nóng như đổ lửa nhưng sân vận động vẫn cứ đông nghẹt. Từ trước đến nay muốn vào xem tòa xử phải có giấy phép, chưa héo lánh được đến cửa tòa là đã bị công an đuổi như đuổi tà, nhưng lần này là lần đầu tiên có một phiên xử công khai, sinh viên học sinh được nghỉ một buổi học, công nhân viên nhà nước được nghỉ một ngày làm việc để thấy thế nào là tòa án nhân dân. Cả đôi bên đều có lợi.
Đúng 9 giờ sáng một chiếc xe bít bùng từ từ chạy vào sân vận động, công an áo vàng súng ống lăm lăm. Bị can là một thanh niên người hơi cao, nét mặt hốc hác, hai tay bị bẻ quặt ra sau lưng bởi một chiếc còng số 8, nhìn đám đông dân chúng với một vẻ mặt trầm tĩnh.
Viên Chánh Án lần này vẫn là viên Chánh Án từng tuyên án tử hình sinh viên Trần Văn Bá hơn chục năm về trước. Sau khi trịnh trọng đọc một lô các căn cứ luật pháp để mở phiên tòa, đọc danh sách đoàn Công Tố, đoàn bồi thẩm, y ra lệnh mở còng cho bị cáo rồi hướng về phía dân chúng nói lớn:
- Cùng toàn thể đồng bào! Hôm nay đồng bào được chứng kiến tận mắt phiên xử của Tòa Án Nhân Dân Thành Phố. Mấy vụ xét xử trước vì có sự tham dự của một số ký giả người nước ngoài nên phiên tòa phải xử trong pháp đình cho trang trọng. Bởi chỗ ngồi hạn chế, đồng bào không thể tham dự được, nên đã có một số tin đồn thất thiệt do kẻ xấu tung ra: Nào là bọn tội phạm dẫu biết tội chết nhưng vẫn hiên ngang trước tòa không hề sợ hãi, nào là các bị cáo không có luật sư biện hộ, nào là công an bịt miệng các can phạm khi chúng đưa ra những lý lẽ bào chữa. Những lời đồn đãi đó hoàn toàn thất thiệt. Hôm nay, đồng bào sẽ thấy ngay tại đây và ngay tại phiên xử này thế nào là luật pháp của Nhà Nước Xã Hội Chủ Nghĩa. Đồng bào sẽ thấy là dù bị can phạm tội chống đối nhà nước cũng vẫn được nhà nước quan tâm chỉ định luật sư biện hộ, đồng bào sẽ thấy là Tòa cho phép bị can được tự do nói hết những điều cần nói để tự bào chữa. Tòa Án Nhân Dân của Nhà Nước Xã Hội Chủ Nghĩa là một tòa án công bằng, là nơi quyền lợi của người dân được tôn trọng, là nơi bảo vệ quyền lợi cho người dân chứ không phải là nơi chà đạp nhân quyền như bọn phản động vẫn thường bôi xấu chế độ.
Phiên tòa bắt đầu. Ngừng một lát, húp một ngụm nước, viên Chánh Án quay sang phía người tù hỏi rõ ràng từng tiếng:
- Bị can đã nghe rõ chưa?
Trước vành móng ngựa, thanh niên cất giọng trong và cao:
- Thưa ông Chánh Án tôi nghe rõ. Tôi có thể có một thỉnh cầu trước khi Tòa xét xử được không?
- Được! Nhưng bị can không được nói “Thưa ông Chánh Án” mà phải nói “Thưa quý Tòa Án Nhân Dân”.
Người thanh niên tiếp tục:
- Thưa Quý Tòa Án Nhân Dân! Tôi xin phép được giữ nguyên ý kiến trước đây tại Phòng Chấp Pháp rằng tôi dành quyền tự bào chữa.
Viên Chánh Án sau một thoáng ngạc nhiên liền nhìn về phía dân chúng nói lớn:
- Tòa đã chỉ định luật sư biện hộ cho bị cáo nhưng bị cáo từ chối. Đây là Tòa Án Nhân Dân nên quyền lợi của mọi người dân luôn luôn đươc bảo vệ theo đúng quy định bởi hiến pháp. Tòa cho bị cáo một phút suy nghĩ về đề nghị của mình, sau đó nếu bị cáo không rút lời đề nghị lại, coi như Tòa đã chấp thuận.
- Tiếng xì xào suốt một phút chờ đợi. Người tù đứng yên lặng, đầu hơi cúi xuống, nhưng nét mặt đanh thép đến lạnh lùng. Rõ thật là một tòa án công bằng và dân chủ.
Một phút trôi qua, viên Chánh Án cất giọng:
- Bị cáo hãy nghe và trả lời từng câu hỏi của Tòa. Câu hỏi: Từ ngày miền Nam được giải phóng bị cáo có nhận là đã được hưởng chế độ giáo dục đầy đủ của Nhà Nước Xã Hội Chủ Nghĩa không?
- Thưa Tòa tôi nhận! Chính tôi đã cố gắng rất nhiều để được hơn thế nữa. Trước khi tốt nghiệp bậc trung học tôi đã tìm đọc thêm các tác phẩm của Mác, Ăng Ghen, Lê Nin để chuẩn bị cho môn Chính Trị….
- Trả lời ngắn gọn! Câu hỏi: Bị cáo có nhận tội đào ngũ không?
- Thưa Tòa! Tôi xác nhận là đã đào ngũ nhưng không có tội gì?
- Bị cáo phủ nhận tội nhưng có nhận là đã được nhà nước cho đi giáo dục 3 năm ở trại học tập cải tạo về tội đào ngũ không?
- Thưa Tòa! Tôi bị buộc vào trại học tập cải tạo nhưng vẫn không thấy có tôi gì! Trại học tập cải tạo chỉ là một danh từ hoa mỹ lừa bịp. Vào đấy không được học tập để cải tạo mà bị hành hạ như một tên tù khổ sai. Nếu được phép tôi sẽ trình bày rõ hơn lý do của vụ việc.
- Cho phép.
Thưa Tòa! Tôi đào ngũ tại mặt trận Kongpong Chom xứ Kampuchia vì tôi không muốn là một kẻ đi xâm lược.
- Im ngay! Tòa không cho phép bị can bôi lọ tinh thần quốc tế vô sản của Đảng
- Thưa Tòa! Tòa đã cho tôi được quyền tự bào chữa và được phép nói hết những điều mình muốn nói, vậy xin cho tôi được xử dụng quyền đó. Cái gọi là tinh thần quốc tế vô sản chỉ là sự ngụy biện che dấu thực chất xâm lược. Mác nói rằng “Cách mạng không thể xuất cảng hay nhập cảng”. Đảng tuyên bố đi theo chủ nghĩa Mác Lê Nin lẽ nào không biết điều đó. Cả thế giới đã thấy rõ là năm 1969 hai ông anh lớn của xã hội chủ nghĩa là Liên Sô và Trung Quốc đã đánh nhau tận lực ở Damansky Island, năm 1979 Đặng Tiểu Bình đã cho quân Tàu tràn sang san bằng ba tỉnh Cao Bắc Lạng của nước ta gọi là dạy cho ta một bài học, và đảng ta cũng đã đưa quân sang đánh Khơ Me Đỏ Pol Pot, là người từng được tờ Nhân Dân của đảng ca tụng là đồng chí anh em. Như vậy thì sự tan vỡ rõ ràng đã nảy sinh từ trong tim của phe xã hội chủ nghĩa, làm sao gọi là tinh thần quốc tế vô sản. Cái gọi là tinh thần quốc tế vô sản chỉ là một màn bịp. Trung Quốc đưa vũ khí cho ta đuổi Pháp đánh Mỹ thực chất là dùng người Việt giết người Việt rồi nhảy vào thay thế chỗ Pháp và Mỹ. Những người lãnh đạo đảng vì ngu muội thiển cận, vì tham lam quyền lực nên mất hẵn sự suy nghĩ. Bây giờ Ải Nam Quan, thác Bản Giốc, quần đảo Hoàng Sa, quần đảo Trường Sa của ta đã bị người đồng chí anh em chiếm giữ. Nếu đảng cộng sản còn tồn tại thì cả nước Việt Nam sẽ trở thành một quận huyện của Đại Hán mà thôi. Dù ngụy biện thế nào đi nữa thì đây cũng chỉ là một sự xuất cảng bạo lực.
- Bị cáo trả lời thẳng câu hỏi: Tại trại cải tạo bị cáo đã nhiều lần từ chối được tha sớm nếu trở lại bộ đội tiếp tục nhiệm vụ đi giải phóng Kampuchia. Như vậy bị cáo có nhận rằng đã có tư tưởng phản động chống lại tổ quốc không?
- Thưa Tòa! Trên định nghĩa phản động là chống đối thì tôi nhận, nhưng nếu cho rằng phản động là phản bội tổ quốc thì tôi không nhận. Tôi dám cả quyết và tự hào là tôi có lòng yêu nước nhiệt tình như bất cứ một người dân yêu nước nào khác.
Viên Chánh Án:
- Yêu cầu vào thẳng vấn đề
Người thanh niên:
- Xin đừng ngắt lời tôi sẽ trình bày rõ hơn. Qua những bài báo đăng trên tờ Nhân Dân và những tập tiểu luận của nhà xuất bản Sự Thật là cơ quan ngôn luận của Đảng thì trước năm 1959 đảng chủ trương chạy đua xây dựng hòa bình với lập luận rằng mâu thuẫn giữa hai miền Nam Bắc là mâu thuẫn giữa hai phe: một bên là Tư Bản Chủ Nghĩa, một bên là Xã Hội Chủ Nghĩa. Bên nào xây dựng giỏi, đời sống cao, được lòng dân bên đó sẽ thắng. Nhưng những sự kiện sau này mở mắt cho tôi biết đó chỉ là một kế hoãn binh hay nói trắng ra là một thủ đoạn lừa bịp. Sự thực lúc đó đảng còn bận đối phó với hậu quả của các vụ Cải Cách Ruộng Đất và Nhân Văn Giai Phẩm cũng như chưa xây dựng được lực lượng ở miền Nam nên cần thời gian chuẩn bị. Tới năm 1959 khi có đủ phương tiện và thời cơ thì lập luận “Thi Đua Hòa Bình” biến mất và Đảng đứng lên phát động cuộc Chiến Tranh Giải Phóng Miền Nam, làm đường mòn Hồ Chí Minh, nêu chiêu bài đánh Mỹ cứu nước. Ở đây có một sự lừa bịp khích động tinh thần dân tộc để đẩy cả nước vào lò lửa chiến tranh.
Viên Chánh Án gằn giọng:
- Mỹ xâm lược nước ta, bị cáo tự nhận là một người yêu nước tại sao không gia nhập Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam chống Mỹ cứu nước?
- Thưa Tòa! Tôi xác nhận là không gia nhập lực lượng quân sự của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam nhưng tôi đã gián tiếp góp phần làm suy sụp chế độ Miền Nam. Tôi đã trốn động viên, tôi đã xử dụng giấy hoãn dịch giả, tôi đã tham gia phong trào tranh đấu xuống đường của Ni Sư Huỳnh Liên, của Ngô Bá Thành, và theo sư Trí Quang đem bàn thờ Phật xuống đường nhằm cản đường quân lính Miền Nam đi hành quân. Cuối cùng tôi thấy rõ mình đã bị lừa bịp.
- Bị cáo đã tỏ ra là một tên ngoan cố. Tại sao lại dám nói Đảng lừa bịp?
- Thưa Tòa! Tôi chỉ nói sự thật! Sự lừa bịp của Đảng được che dấu dưới tên Sách Lược Từng Giai Đoạn. Năm 1930, ngày mới thành lập, Đảng đưa ra “Cương Lãnh Tư Sản Dân Quyền” do Tổng Bí Thư Trần Phú khởi thảo để lôi kéo quần chúng. Sau ngày cướp được chính quyền, để tránh sự nghi ngại của nhân dân, ngày 11-11-1945 ông Hồ đã tuyên bố giải tán Đảng Cộng Sản và đổi tên thành Hội Nghiên Cứu Mác Xít. Khi tham dự hội nghị Fontainebleau, ông Hồ tuyên bố với phóng viên đại diện tờ Journal de Geneve: “Những bạn bè của chúng tôi không cần phải lo ngại là chủ nghĩa Mác Xít sẽ du nhập vào Việt Nam”. Rồi tiếp đó ông Hồ tuyên bố với tờ Le Pays: “Những lý thuyết Mác Xít không thể áp dụng được trên đất nước chúng tôi”. Chính vì thế mà các ông Trần Đức Thảo, Nguyễn Mạnh Tường, Trần Đại Nghĩa cùng bao nhiêu người khác đã bị lừa và đến khi tỉnh ra thì đã quá muộn.
Có tiếng xì xào trong đám đông nên phải đập chiếc búa gỗ cả chục lần trên mặt bàn mới lấy lại được trật tự. Viên Chánh Án sẵng giọng:
- Phải gọi là Bác Hồ, không được gọi là ông Hồ.
- Thưa Tòa! Hai tiếng Bác Hồ đã không còn trong tôi. Tôi gọi là ông bởi vì tôi không muốn xử dụng những tiếng thiếu văn hóa. Và tôi xin được nói tiếp: Cứ thế, tùy theo nhu cầu tình hình, Đảng và ông Hồ đã lừa bịp toàn dân một cách trắng trợn. Năm 1949 Đảng Cộng Sản đổi tên thành Đảng Lao Động. Từ năm 1954 cho đến năm 1958 Đảng phát động các cuộc đấu tranh chính trị, đấu tố cải cách ruộng đất, thẳng tay giết hại trí thức địa chủ và bất cứ những ai có máu mặt, nếu thấy người đó nguy hiểm cho sự độc tài độc tôn và toàn trị của Đảng. Hàng trăm ngàn người đã từng nuôi nấng bao bọc đảng khi đảng còn trong bóng tối, đã từng góp công, góp của, chấp nhận tù đày, cống hiến tài sản cho kháng chiến cũng đã bị đảng giết trong các cuộc đấu tố. Điển hình là các vụ Cát Hanh Long, vụ Nhân Văn Giai Phẩm. Đảng giết hàng trăm ngàn người vô tội xong rồi đảng sửa sai. Sai gì mà sai liên tiếp hàng chục năm. Nhìn hình ảnh ông Hồ lấy khăn lau nước mắt trong hài kịch sửa sai tôi thấy đây là một hài kịch dở nhất và rẻ tiền nhất. Tôi tin rằng nếu nói rõ mục tiêu cộng sản từ đầu thì sẽ không có thắng lợi ngày nay. Tuy nhiên sự thắng lợi bằng thủ đoạn, bằng lừa bịp, bằng phản bội chắc chắn không được dài lâu. Người dân bây giờ chỉ mong có điều kiện là “đem hình Bác đi lộng kiếng”
Chánh Án:
- Bị cáo thừa biết rằng nhà nước hiện nay là Nhà Nước Xã Hội Chủ Nghĩa. Chống lại Xã Hội Chủ Nghĩa tức là chống lại lại Nhà Nước, chống lại Tổ Quốc?
Người thanh niên:
- Thưa Tòa! Tổ Quốc và chế độ là hai điều khác biệt. Thời trước, khi chế độ phong kiến ngự trị trên đất nước ta, những người làm cách mạng chống lại chế độ phong kiến chẵng lẽ họ lại là những kẻ chống lại tổ quốc. Cho nên thật là vô lý khi ngụy biện rằng yêu nước là yêu xã hội chủ nghĩa. Biết bao anh hùng của đất nước ta như Hai Bà Trưng, Bà Triệu, Ngô Quyền, Trần Hưng Đạo, Lê Lợi, Quang Trung Nguyễn Huệ, Phan Đình Phùng, Hoàng Hoa Thám có ai biết Xã Hội Chủ Nghĩa và Chủ Nghĩa Mác Lênin là gì không?. Phải chăng các vị đó không yêu nước.
- Bị cáo đã tự nhận là người yêu nước, muốn cho đất nước phồn vinh. Đó cũng là mục tiêu của Đảng Cộng Sản. Tại sao tán thành điều thứ nhất lại phản đối điều thứ hai?
- Thưa Tòa! Khi chưa thực tế sống dưới chế độ cộng sản thì không phải một mình tôi mà nhiều người, trong đó có cả nhiều tay khoa bảng bằng cấp đầy mình cũng vẫn lầm lẫn. Bây giờ, với những kinh nghiệm từ máu và nước mắt tôi xác nhận trước tòa rằng tôi chống Cộng Sản trên cả lý thuyết và thực tế. Về mặt lý thuyết học thuyết Mác đã lỗi thời. Có thể nói cách đây hơn bảy tám chục năm, Lênin với cuộc cách mạng tháng 10 Nga đã chứng tỏ Mác đã lầm lẫn lớn trên một luận điểm căn bản: “Cách mạng vô sản phải tiến hành cùng một lúc trên toàn thế giới”. Ở Việt Nam, những người cộng sản chạy theo học thuyết lỗi thời đó một cách ngu xuẩn, liều lĩnh và què quặt mà họ vẫn tự cho là vận dụng sáng tạo, là đỉnh cao trí tuệ. Về mặt thực tế thì chủ nghĩa Mác là một điều không tưởng. Mác nói: “Làm theo khả năng, hưởng theo nhu cầu” là một điều không bao giờ có thể thực hiện được, bởi vì khả năng của mỗi người có hạn mà nhu cầu của con người thì vô hạn. Người cộng sản công kích các chế độ phong kiến, thực dân, đế quốc nhưng thực chất đảng cộng sản mới chính là nơi tập trung những gì xấu xa nhất của ba chế độ đó: Thời phong kiến thì Hoàng Đế vạn tuế, ngày nay thì Chủ Tịch muôn năm. Thời quân chủ thì cha truyền con nối bây giờ thì tham quyền cố vị cho đến khi xuống lỗ. Ngày trước thì thực dân bóc lột, bây giờ thì cán bộ trấn lột. Hãy nhìn xem sự cách biệt giàu nghèo giữa cán bộ đảng viên và người dân hiện nay. Cán bộ thì triệu phú tỷ phú, biệt thự năm bảy cái, chơi cá độ bóng đá có lần hàng triệu đôla, còn người dân thì chạy ăn từng bữa, ông lão già hơn bảy chục tuổi vẫn phải còng lưng chèo đò kiếm sống, làm đò chìm chết một lúc gần 20 học sinh. Tuổi trẻ không có tương lai, nếu không phải là con cái cán bộ đảng viên thì không kiếm được việc, con gái phải cởi truồng cho Ba Tàu và Đại Hàn nắn bóp để thoát cảnh nghèo khó, con trai thì xuất khẩu lao động làm cu ly nước ngoài, mệng nói dân chủ tự do công bình bác ái mà tiêu chuẩn ăn uống, tiêu chuẩn cư trú, tiêu chuẩn bệnh viện giữa người dân và đảng viên cán bộ hoàn toàn khác biệt. Cựu Tổng bí thư đảng Cộng Sản Liên xô Gorbachev nói:“Tôi đã bỏ một nửa cuộc đời cho lý tưởng Cộng Sản . Ngày hôm nay tôi phải đau buồn mà thú nhận rằng: Đảng Cộng Sản chỉ biết tuyên truyền và dối trá.” Cố Tổng thống Nga Boris Yeltsin nói: “Cộng Sản không thể nào sửa chữa, mà cần phải đào thải nó.”Cựu Tổng thống Nga Putin, một thời là trùm mật vụ KGB Nga Sô tại Tây Đức, nói: “Kẻ nào tin những gì Cộng Sản nói là không có cái đầu. Kẻ nào làm theo lời của Cộng Sản là không có trái tim.” Bà Thủ tướng Đức Angela Merkel nói: “Cộng Sản đã làm cho người dân trở thành gian dối.”. Đức Dalai Lama lãnh tụ tinh thần của xứ Tây Tạng định nghĩa:“Cộng Sản là loài cỏ dại, mọc trên hoang tàn của chiến tranh, là loài trùng độc, sinh sôi, nẩy nở trên rác rưởi của cuộc đời.” Cựu Tổng Bí Thư Cộng Sản Pháp, ông Robert Hue, trong Comunisme: La mutation, trang 97 viết: Chủ nghĩa Stalin là một thảm họa của nhân loại, cả triệu nan nhân, tính cách man rợ của tòa án, quả là một chế độ giết người
Thưa Quý Tòa! Tôi muốn nói thật lớn rằng đây không phải là lời nói của những kẻ thù nghịch bôi xấu chế độ mà là những lời được thốt ra từ những người lãnh đạo tối cao của đảng cộng sản và của những danh nhân thế giới. Tại sao lại cứ khăng khăng ép buộc nhân dân đi theo một chủ nghĩa đã bị sụp đổ và chính những người cầm đầu nó cũng phải ghê tởm
Viên Chánh Án:
- Yêu cầu bị cáo không được đi ra ngoài đề. Tòa hỏi: Bị cáo tự nhận là một người lương thiện tại sao lại giết một công an trong khi đang thi hành công vụ như một tên lưu manh côn đồ vậy? Bị cáo có nhận tội không?
- Thưa Tòa! Tôi xác nhận đã giết một tên công an nhưng đó không phải là hành động côn đồ mà chính vì tôi là một người lương thiện.
- Lập luận của bị cáo không lấp liếm được tội trạng.
- Thưa Tòa! Tôi xin phép được trình bày rõ về vụ này. Sau khi ở tù về tôi sống với mẹ tôi trong một xóm nghèo tại Thủ Thiêm, mặc dầu tôi đã trình giấy xuất trại để xin giấy nhập hộ khẩu nhưng công an khu phố vẫn không chấp nhận. Hai tiếng tự do đã bị nhà nước trói chặt bằng nhiều biện pháp, không có hộ khẩu thì tôi không được quyền mua gạo và mua nhu yếu phẩm. Mẹ tôi đã lớn tuổi thì làm sao có thể cưu mang thêm một miệng ăn như tôi. Biết bao lần mẹ con tôi van xin gã công an chỉ cần một chữ ký của hắn thì cuộc đời mẹ con tôi may ra đỡ khổ một chút. Nhưng mẹ con tôi chỉ biết van xin mà không có tiền, còn gã công an và cán bộ nhà nước thì có thói quen không thích nghe lời nói suông. Mẹ con tôi cắn răng chịu cảnh bần cùng, một tháng ăn đói 30 ngày để mong có một ngày ông Trời ngó lại. May mắn thay cuộc đổi đời đã đến. Thành trì Công Sản thế giới là Nga Sô và toàn bộ chư hầu khối Đông Âu sụp đổ. Đảng ta vì sống còn nên phải cho đổi mới, chạy theo kinh tế tư bản và hủy bỏ chế độ bao cấp. Nhờ thế mẹ con tôi không bị chết đói. Từ đó việc kiếm miếng ăn có dễ dàng hơn nhưng cái khốn khổ vẫn còn nguyên. Tôi có người yêu và có con. Con tôi không được cắp sách đi học bởi vì con tôi không có giấy khai sanh. Cha mẹ muốn làm khai sanh cho con thì cha mẹ phải có tên trong sổ hộ khẩu. Không trường học nào chịu thu nhận nên con tôi lêu bêu, ngu dốt, đầu đường xó chợ. Tất cả chỉ vì cái Sổ Hộ Khẩu của chế độ
Viên Chánh Án gõ mạnh chiếc búa gỗ xuống mặt bàn:
- Bị cáo nói lan man quá nhiều. Hãy đi vào nội vụ
Người tù khựng lại một chút rồi tiếp tục:
- Thưa Tòa! Tôi xin đi thẳng vào vấn đề. Chập tối ngày 2 tháng 9 sau một ngày mệt nhọc vì mưu sinh gã công an lại đến nhà tôi. Như mọi lần hắn lại lên giọng đạo đức và sau cùng hắn nói là nếu tôi biết điều thì hắn sẽ giúp đỡ cho ghi tên bố con tôi vào sổ hộ khẩu. Tôi nghe giọng hắn nói vừa ghê tởm vừa căm giận cái bộ mặt khốn nạn đại diện cho cái chế độ đã xô đẩy gia đình tôi đến nông nỗi cơ cực này. Thế là sẵn con dao ngay đó tôi cầm lấy chém thẳng vào người hắn.
Viên Chánh Án cười gằn:
- Bị can có bằng chứng nào về việc nhân viên công an đòi ăn hối lộ không?
- Thưa Tòa! Về mặt pháp lý thì tôi không có bằng chứng, nhưng còn bằng chứng nào hùng hồn hơn là sự băng hoại của xã hội hiện nay: Hiệu trưởng Sầm Đức Xương ép buộc nữ sinh phải dâng trinh tiết cho cán bộ mới được lên lớp. Chủ Tịch Ủy Ban Nhân Dân Tỉnh kiêm Phó Bí Thư Đảng Ủy Nguyễn Trường Tô đàng điếm hoan lạc với gái mãi dâm. Mới đây, ngày 23 tháng 7, người dân Nguyễn Văn Khương chở người yêu đi mua sắm bằng xe máy vì không đội mũ bảo hiểm nên bị bắt vào đồn công an huyện Tân Yên, Bắc Giang, và bị đánh đến chết. Khi gia đình nạn nhân cùng hàng ngàn người phẫn uất kéo lên biểu tình tận tỉnh thì Phó Chủ Tịch Ủy Ban Nhân Dân Tỉnh cho ra một thông cáo nói rằng trong khi đang làm việc nạn nhân tự nhiên đột quỵ ngã lăn ra chết. Sự việc này giải thích như thế nào cho hợp lý nếu không phải là công an chặn đường kiểm soát đòi tiền hối lộ, ai chống đối thì bị bắt về đồn, bị đập, bị đánh, và khi lỡ tay đánh chết người thì bao che cho nhau. Viên chức cấp thấp đi làm tiền nộp cho cấp cao, cấp cao nộp lên huyện, huyện nộp lên tỉnh. Bây giờ, nếu không bao che cho nhau thì mọi sự sẽ tung hê ra hết.
Thưa Tòa! Đó là bằng chứng! Đó là cán bộ đã học tập tốt và làm đúng theo tư tưởng đạo đức Hồ Chí Minh!
Người thanh niên nói chưa dứt lời thì viên Chánh Án mặt đỏ như gấc cầm chiếc búa gỗ gõ cành cạch lên mặt bàn tuyên bố tạm ngưng phiên tòa để luận án.
Mười phút sau viên Chánh Án đứng lên nghiêm trang đọc án lệnh:
- Căn cứ vào bằng chứng, tội trạng. Căn cứ vào những lời thú nhận của bị cáo tại Phòng Chấp Pháp và các lời khai trước Tòa, bị cáo đã phạm vào điều 96 Bộ Luật Hình Sự của Nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam. Tòa tuyên phạt bị cáo án tử hình. Đây là bản án chung thẩm. Bị cáo được quyền làm đơn xin ân xá lên Chủ Tịch Nhà Nước trong thời hạn 30 ngày. Tòa cho phép bị cáo được nói những lời cuối.
Vừa nghe đọc dứt án lệnh hai tên công an áo vàng liền đến bẻ quặt hai tay người thanh niên ra phía sau. Người tử tù sau khi đưa mắt một vòng nhìn những người đến dự thính, ngững cao đầu, cất tiếng nói thật rõ ràng bình tĩnh:
- Thưa Quý Tòa! Sống dưới chế độ này bản án tử hình đối với tôi là một giải thoát. Chế độ này đã làm tan hoang đất nước, đã xô đẩy hơn 10 triệu người dân Việt Nam vào cái chết vô ích trong hai cuộc chiến, đã làm hàng triệu người phải bỏ nước lang thang phiêu bạt trên khắp thế giới, đã cắt đất dâng biển cho ngoại bang, đã vùi dập cuộc sống của tôi, của gia đình tôi, và của đồng bào tôi.
Tôi sẽ không xin ân xá bởi vì bản án của tôi hôm nay chính là bản án cho chế độ.
LÊ MINH KHÔI
Gửi ý kiến của bạn