BÀI ĐỌC NHIỀU NHẤT
(Xem: 73463)
(Xem: 62247)
(Xem: 39438)
(Xem: 31182)
SỐ LƯỢT XEM TRANG
0

Con Đường

27 Tháng Mười 200412:00 SA(Xem: 1220)
Con Đường
51Vote
40Vote
30Vote
20Vote
10Vote
51
Thủa ấy, trên trái đất có hai thế giới, thế giới tối tăm và thế giới ánh sáng. Thế giới tối tăm nằm dưới một thung lũng sâu thăm thẳm, rộng mênh mông. Ở đó, chỉ có thể nhìn thấy thế giới ánh sáng, mà ánh sáng không chiếu tới được. Bộ lạc sống trong cảnh tăm tối, khốn khồ không biết tự bao giờ .Họ ước mơ tìm được một con đường tìm đến với thế giới ánh sáng. Có nhiều con đường đi ra khỏi nơi họ đang sống, nhưng không biết dẫn về đâu ... Mỗi con đường, lại có muôn ngả rẽ chằng chịt. Cũng có những người dũng cảm, quyết đi tìm đến thế giới ánh sáng. Nhưng họ đã bỏ xác trên những con đường gian nan, dài vô tận ấy. Những người sau, tiếp tục đi tìm, hoặc chết, hoặc khiếp đảm, không đủ lòng can trường tiếp tục hành trình đành quay trở lại. Bộ lạc đó lâu dần thành quan niệm rằng cuộc sống tối tăm là dành cho họ và là định mệnh không cưỡng được. Họ chỉ nhìn thấy ánh sáng ở thế giới kia, khát khao, mơ ước. Như người trong bóng tối nhìn ra ánh sáng, mà vẫn ở trong tối tăm.

Nhưng có một người đã thay đổi cuộc sống đó!

Lại có những thanh niên trí tuệ, và lòng dũng cảm can trường. Xót thương cho bộ lạc thân yêu sống khốn khổ trong tối tăm, Họ quyết chí đi tìm một con đường đến thế giới ánh sáng cho bộ lạc của mình. Trong đó có Vương, không thay đổi khi nghe những lời khuyên, cảnh báo về cái chết, chối từ hôn ước của gia đình một cô gái xinh đẹp và giầu có đã nguyện làm vợ anh. Cùng vài bạn đồng hành, Anh lên đường với lòng quyết tâm sắt đá, trí thông minh và sự táo bạo, quyết đoán, xứng đáng là thủ lĩnh của cuộc hành trình này. Khi đó anh mới hai mươi mốt tuổi. Vượt qua muôn sông muôn núi, qua bao thử thách, gian nan không kể xiết, có những bạn của anh gục chết, hoặc không chịu đựng nổi, Khi đến chốn hỗn mang giữa sáng và tối thì chỉ còn Vương sống sót. Vì vốn chỉ sống trong bóng tối, lại trải qua bao gian nan, nên đến được nơi mờ ảo chập chờn sáng tối này, Vương đã bị choáng ngợp. Chợt thấy lão tiên trong thần thoại của bộ lạc về thế giới ánh sáng đang ngồi trên một cái cầu câu cá. Tim Vương đã đập rộn lên muốn nhảy khỏi lồng ngực vì sung sướng. Vương nín hơi thở mà rón chân lại gần. Lão tiên đang câu cá thì giầy bị tuột khỏi chân rơi xuống dòng suối bị sóng cuốn đi. Vương lao xuống suối mà vớt được giầy, người ướt sũng nước,Vương đến quỳ xuống kính cẩn mà dâng giầy cho lão tiên, kính thưa rất cung kính lễ phép. Lão tiên không thèm hỏi han, đi lại giầy rồi tiếp túc câu cá. Vương khoanh tay, cúi người đứng cạnh mà chưa tiện hỏi điều gì. Được nửa canh giờ, chiếc giầy nữa của lão tiên lại rớt xuống suối, không quản ngại, Vương lại lội theo dòng nước chảy mà lấy về, quỳ dâng cung kính. Lão tiên lấy giầy rồi bảo anh ta dang ra, không hỏi han chi nữa, tiếp tục câu cá. Rồi lại một cơn gió, cuốn chiếc khăn của lão tiên bay mắc vào một cành cây mềm lả, mọc ngang một cái vực, bay phất phơ theo gió. Vương leo trèo theo cái cành cây nhỏ xíu ấy mà không e ngại mình bị rớt mà chết, lấy về, quỳ dâng cho lão tiên.

Lão tiên khi đó mới nói
- Con đến từ đâu, và có việc gì ?

Vương mới trình rõ sự tình, Xin lão tiên chỉ giáo, mong cứu đặng bộ lạc
Lão tiên nói rằng,
- Có thể có nhiều con đường, Nhưng chỉ có một đích tới mà thôi !

Vương thưa rằng, Các con đường đều vô số ngả rẽ, lại quá xa, chàng không nhớ nổi, khi đi thì tóc còn xanh, tới nơi thì tóc đã điểm bạc rồi. Bây giờ về, chắc chàng sẽ chết trên đường thiên lý mà thôi,

Quả vậy, khi Vương lên đường còn là thanh niên tuổi 21, giờ chàng đã vào tuổi trung niên, tóc bạc, râu dài như là một ông lão vậy.

Lão nghe vậy, lấy từ vạt áo ra một quyển sách, bảo rằng đó là cẩm nang, khi dẫn bộ lạc đi tìm thế giới ánh sáng thì mở ra mà coi, rồi tặng chàng đôi giầy cỏ khi nãy, bảo rằng dùng giầy này sẽ trở về được, nói rồi biến theo làn gió thoảng qua mà mất dạng. Vương quỳ sụp xuống bái vọng, sung sướng quá nước mắt tầm tã rơi ướt cả vạt áo. Nâng sách báu trên đầu mà hô lớn trong sự xúc động dâng trào "Đồng bào ơi, cơm no, áo ấm, hạnh phúc là đây, con đường là đây, Ánh sáng là đây rồi ...."

Rồi ướm thử đôi giầy lão tiên tặng, trong nháy mắt chàng đã về bộ lạc của mình, đó là phương tiện thần kỳ mà lão tiên hậu đãi cho tấm lòng thành kính của chàng

Bộ lạc hân hoan, đón mừng chàng trở về. Nhưng cùng lúc đó, chẳng những chỉ có chàng trở về thành công, còn một người nữa, tên là Đình cũng đã tìm đường đến thế giới ánh sáng, rồi trở về. Đình đến được nơi giáp ranh giữa thế giới tối tăm và ánh sáng, gặp một vị tiên khác ngôi câu cá, gặp chuyện tương tự như Vương và cũng rất mực kiên trì, thành kính để mong được ân phước. Bộ tộc nửa muốn theo Vương, nửa muốn theo con đường của Đình, nên chia rẽ, căm giận nhau mà sinh cảnh chém giết. Rất nhiều người chết, Phe của Vương thắng, Bộ lạc theo chàng, hăm hở tiến bước. Khi đó chàng trở thành thủ lĩnh của bộ lạc

Đường đi muôn vàn khó khăn, vượt qua thác đồi, núi cao, vực thẳm, bao nhiêu con người đã ngã xuống nhưng họ cứ đi.

Nhưng đi mãi, đi mãi ... cuộc hành trình đã khiến những người già chết đi, những đứa trẻ thành thanh niên mà vẫn chưa tới đích. Chịu bao gian khổ, họ bắt đầu xì xầm, oán thán. Rồi đến lúc họ không chịu nổi được nữa, họ công khai chống đối lại người thủ lĩnh bộ lạc. Họ gào lên đòi giết chết Vương, oán Vương đã dẫn đường đi tìm cõi chết. Đứng trước tình cảnh ấy, Vương cũng rầu rĩ mà chẳng thiết sống, người thủ lĩnh già im lặng chờ cái chết, chợt nhớ lời tiên dặn, Vương giở sách ra xem, quyển sách thần toả ánh sáng, có tiếng nói sang sảng "con đường ở trong tim ngươi đó". Vương không do dự, xé toang lồng ngực, từ trái tim người thủ lĩnh già, toả ánh hào quang sáng chói. Ông đưa nó lên trên đỉnh đầu và quát "Đi". Bộ lạc thấy được ánh sáng vui mừng khôn xiết, lại tin tưởng mạnh mẽ vào vị thủ lĩnh, nhảy nhót, hò reo rồi họ lên đường. Nhưng trái tim toả ánh sáng đó, không thể thay cho mặt trời, ông thủ lĩnh già kiệt sức mà chết. Các vị thủ lĩnh kế tiếp ông tiếp tục lấy trái tim của ông, toả sáng trong một thế giới tối tăm, để dẫn đường cho bộ lạc đi tìm thế giới ánh sáng. Rồi con đường họ đi dẫn họ đến trước một vực thẳm sâu thẳm, thành vách dựng đứng. Bộ lạc lại sợ hãi, Có người vẫn tin vào trái tim lửa dẫn đường của ông, có người oán thán, có người lăng mạ, chửi bới vị thủ lĩnh quá cố. Khi đó, trái tim ông bừng sáng chói loà, người ta nghe tiếng ông vang vọng "Hỡi bộ lạc thân yêu của ta! Các người oán thán hay tụng ca ta phỏng có nghĩa gì, Hãy tìm cách vượt qua vực thẳm trước mắt, nếu con đường này không qua vực thẳm, các người hãy đi đường khác. Có muôn con đường tới một đích đến, thế giới ánh sáng đang chờ đón lòng quả cảm của các ngươi !. Nhằm hướng ánh sáng mà đi tới, đó chính là con đường !"

Vong hồn ông thủ lĩnh hiển linh từ trái tim rực sáng của ông, trái tim bùng sáng trong màn đêm tăm tối, rồi tắt lịm. Vây quanh đoàn người chỉ là bóng đêm mịt mùng, đặc quánh. Họ im lặng, nhưng trong tâm hồn họ ngân vang mãi lời ông nói.

Vũ Dương
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn