BÀI ĐỌC NHIỀU NHẤT
(Xem: 73503)
(Xem: 62250)
(Xem: 39444)
(Xem: 31185)
SỐ LƯỢT XEM TRANG
0

Xin ông đại tá viết sách mau đi ạ

09 Tháng Hai 201212:00 SA(Xem: 943)
Xin ông đại tá viết sách mau đi ạ
51Vote
40Vote
30Vote
20Vote
10Vote
51
Sáng ra ông xã tôi đọc báo mạng, đọc xong thì lẩm bẩm, “Con bà nó, tóm lại thì “nó” là cái c… gì chứ?” (Xin lỗi các bạn, ông xã tôi là người “thuần” lắm – giống như dân Tiên Lãng ấy mà, nhưng hôm nay ông ấy nói như thế nào thì tôi ghi nguyên văn thế ấy thôi).

Thấy ông ấy bức xúc quá tôi đâm tò mò, hỏi ra mới biết “nó” ở đây tức là cái tạm gọi là nhà, của gia đình anh Đoàn Văn Vươn, trước khi “nó” bị ai đó phá hủy đến chỉ còn một đống gạch vụn. Hình của cái (tạm gọi là) nhà này của ông Vươn có thể tìm thấy đầy ra ở trên mạng, cả trước và sau cái giờ G bí ẩn ấy.

Tôi cũng đã tìm và nhìn, thì thấy quả nó đúng là cái … nhà, có hai tầng. Hình như “ngôi nhà” ấy có tường tô xi măng nhưng không/chưa quét vôi thì phải, trông cũng xấu xấu thôi, nhưng tạm gọi là “kiên cố”, vì ở nông thôn mà lại. Kiên cố ấy là so với mấy căn nhà ọp ẹp, lụp xụp của những hộ nghèo ở miền quê thôi, chứ làm sao có thể sử dụng nó làm một boong-ke để ẩn nấp và tấn công chống lại những người thừa hành (cái tạm gọi là) công vụ được nhỉ?



Ấy thế mà cái tạm gọi là nhà ấy đã được chính ông Giám đốc Công an Hải Phòng mô tả rằng “đây là 1 boong-ke mà tội phạm dùng để chống trả lại lực lượng thi hành công vụ”. Nguy hiểm thế đấy, hèn gì mà khi “tấn công” vào cái “ổ tội phạm” này dù không bắt được đối tượng nhưng ông đại tá của chúng ta rất hoan hỉ mà cho rằng đó là một cuộc diễn tập rất hay, rất đẹp, có thể viết thành sách.

Nhưng ấy là những gì ông đại tá phát biểu hồi đầu khi mới xảy ra vụ việc. Sau này, cũng chính ông đại tá lại nói rất khác. Khác, đến nỗi người ta phải viết một bài có cái tựa rất thú vị mà ông xã tôi đã đọc trước khi thốt ra mấy lời mà tôi nêu ở trên. Tựa như thế này này: “Nhà ông Vươn lúc là boong-ke, lúc là chòi cá”. Đọc ở đây.

Ồ, thế ra “nó” chỉ là cái chòi, chứ không phải cái nhà. Đã là chòi, thì nó nhỏ thôi, chắc là thuộc loại lợp tranh vách đất, chỉ cần gió mạnh thì có khi cũng có thể đổ, chứ chẳng phải huy động đến xe ủi làm gì.

Nhưng báo chí nhà ta, báo lề phải hẳn hoi ấy, lại đưa tin đầy ra rằng người ta đã huy động cả xe ủi đến phá (cái gọi là) nhà của ông Vươn, mà thậm chí lại còn xác định được cái xe ủi ấy là của ai nữa cơ. Thế mới lạ.

Mà lạ hơn nữa là, thế hóa ra cái nhóm tội phạm chống phá người thừa hành (cái gọi là công vụ) chỉ ẩn nấp trong một cái chòi thôi, mà ông đại tá nổi tiếng của chúng ta phải chỉ huy cả trăm người xuống để trấn áp, vây bắt, xem chừng khó khăn lắm, mà chúng vẫn cứ thoát được. Vậy là sao?

À, thôi tôi hiểu rồi. “Nhà” của ông Vươn mà như thế, lúc là chòi cá lúc là boong-ke, thì hẳn nó phải là ... ngôi nhà ma. Hèn chi mà ông Ca bảo, « không có trong giáo án ». Ừ, giáo án thì làm sao có thể hình dung nổi tình huống có một cái nhà mà lúc thì là boong-ke lúc lại là chòi cá ?

Ôi, thế thì sách của ông đại tá viết ra chắc phải là ly kỳ, hồi hộp lắm đây. Ông viết sách mau mau cho chúng em đọc đi ông nhé, chúng em mong lắm đấy!

Vũ Thị Phương Anh

07-02-2012

Theo BlogAnhVu
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn