BÀI ĐỌC NHIỀU NHẤT
(Xem: 73499)
(Xem: 62249)
(Xem: 39441)
(Xem: 31184)
SỐ LƯỢT XEM TRANG
0

26 Tiểu Đoàn Việt-Mỹ và Cuộc Hành Quân vào Chiến Khu "C"

26 Tháng Bảy 201012:00 SA(Xem: 2492)
26 Tiểu Đoàn Việt-Mỹ và Cuộc Hành Quân vào Chiến Khu "C"
53Vote
40Vote
33Vote
20Vote
10Vote
46
Vùng 3 Chiến Thuật của Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) gồm 11 tỉnh thuộc Miền Đông Nam Phần, vào những năm 1966 và 1967 Cộng quân đã gia tăng áp lực tại các tỉnh Tây Ninh, Bình Dương, Hậu Nghĩa, và Long An. Trong địa bàn tỉnh Tây Ninh có một vùng đất nổi tiếng với những trận giao tranh lớn: đó là Chiến Khu C (còn được gọi là chiến khu Dương Minh Châu), nơi tập trung nhiều đơn vị chủ lực của Bắc quân và là căn cứ địa của Trung Ương Cục Miền Nam. Chính từ vùng này, Cộng quân đã khởi động nhiều cuộc tấn công quy mô vào Tây Ninh và Hậu Nghĩa. Ngoài ra, từ hướng tây và tây-bắc Sài Gòn, Việt Cộng đóng quân rắn chắc trong khu vực rộng lớn mệnh danh Tam Giác Sắt với hệ thống mật khu vòng đai như Hố Bò, Bời Lời, và Long Nguyên. Theo phân tích của các chuyên viên tình báo, lộ trình tấn công của Việt Cộng vào khu vực vòng đai đô thành Sài Gòn và tỉnh Gia Định sẽ dọc theo sông Sài Gòn về hướng nam và có thể giao tiếp với một cánh quân khác dọc theo Quốc Lộ 13 từ hướng tỉnh Bình Long. Từ hướng tây-nam, các cuộc tấn công của Việt Cộng có thể sẽ xuất phát từ vùng Mỏ Vẹt và Ba Thu trên đất Cam Bốt, kế đó băng qua khu Vườn Thơm tại Hậu Nghĩa và cuối cùng tiến vào ngoại vi của Chợ Lớn.

Từ tháng 10/1966 đến tháng 5/1967, liên quân Việt-Mỹ mở hai cuộc hành quân đại quy mô để truy kích các đơn vị Cộng Sản Bắc Việt (CSBV) trong Chiến Khu C cũng như trong các vùng phụ cận. Sau đây là diễn tiến về những cuộc hành quân này.

22,000 QUÂN VIỆT-MỸ VÀ CUỘC HÀNH QUÂN ATTLEBORO CUỐI THÁNG 10 NĂM 1966

Tháng 8/1966, khi lữ đoàn Kỵ Binh Hoa Kỳ đến Việt Nam, Bộ Tư Lệnh Lực Lượng Hoa Kỳ đã bố trí lữ đoàn này ngay vào khu vực sát bên Chiến Khu C, là nơi Sư Đoàn 9 CSBV tập trung trở lại sau khi bị liên quân Việt-Mỹ đánh tan tành. Cùng với Sư Đoàn 1 CSBV này còn có một trung đoàn cơ động biệt lập của Bắc Việt vừa xâm nhập vào. Lúc đó, Cộng quân đã có kế hoạch đánh vào một tiền đồn của Lực Lượng Đặc Biệt để dụ quân tiếp viện đến và chận đánh luôn theo chiến thuật "công đồn đả viện." Cuối tháng 10, Cộng quân đã thành công trong kế hoạch chận đánh một đại đội tiếp viện cho tiền đồn này.

Để tiêu diệt lực lượng Cộng Sản quanh vùng Chiến Khu C, vào giữa tháng 9/1966, Bộ Tư Lệnh Tiền Phương 2 của Hoa Kỳ tại Vùng 3 Chiến Thuật ã phối hợp với Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn 3 Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) tổ chức cuộc hành quân quy mô mang tên Attleboro với quân số tham chiến gồm 22 nghìn quân Việt-Mỹ.















Nỗ lực chính của lực lượng Hoa Kỳ gồm 19 tiểu đoàn thuộc các binh đoàn sau đây: Sư Đoàn 1 Bộ Binh (BB), Lữ Đoàn 173 Nhảy Dù, và hai lữ đoàn của Sư Đoàn 4 và 25 BB Hoa Kỳ. Phía Việt Nam Cộng Hòa gồm chiến đoàn đặc nhiệm trực-thuộc Quân Đoàn 3. Về lực lượng Việt Cộng tại vùng hành quân, tin tức tình báo cho biết có 4 trung đoàn: 101, 271, 272, và 273.

Trong 6 tuần đầu của cuộc hành quân, không có trận đụng độ nào đáng kể. Nhưng chiến-trận đã bùng nổ dữ dội vào ngày 3 tháng 11/1966 tại vị trí cách tỉnh lỵ Tây Ninh 27 km về hướng đông-bắc khi Lữ Đoàn 196 Hoa Kỳ chạm súng với 3 trung đoàn Cộng Sản Bắc Việt (CSBV). Giao tranh ác liệt diễn ra từ ngày 3 đến ngày 9 tháng 11/1966. Lực lượng bộ chiến VNCH và một số tiểu đoàn thuộc Sư Đoàn 1 và 25 BB Hoa Kỳ đã tiếp ứng Lữ Đoàn 196 để đánh bật Cộng quân ra khỏi trận địa. Trong ngày 6 tháng 11/1966, số Cộng quân bị hạ lên đến 270 người. Ngày 7 tháng 11, liên quân Việt-Mỹ chiếm được 35 pháo đài kiên cố của địch, hạ tại trận 319 cán binh Cộng Sản. Cũng trong ngày 7 tháng 11, Cộng quân đã mở nhiều đợt xung kích nhưng đã bị đẩy lui. Để chận đứng cuộc tấn công của đối phương, phi cơ Hoa Kỳ đã dội bom Napalm xuống sát vị trí của các đơn vị bộ chiến Mỹ. Tổng số Cộng quân chết tại trận địa lên đến 758 người.

Ngày 9 tháng 11, liên quân Việt-Mỹ bung rộng lục soát chiến trường, tìm thấy thêm 95 xác nữa, nâng tổng số Cộng quân tử thương lên 828 người. Từ ngày 10 đến 26 tháng 11, các đơn vị Việt Mỹ tiếp tục truy kích Cộng quân, trong thời gian này không có cuộc đụng độ nào lớn. Ngày 27 tháng 11, cuộc hành quân kết thúc, tổn thất của địch quân: 1,101 Cộng quân bỏ xác tại chỗ, 44 tù binh, 149 vũ khí bị tịch thu, ngót 1,000 tấn gạo tìm thấy.

Trong trận kịch chiến nói trên, số quân Việt-Mỹ trực tiếp giao tranh với Cộng quân là 10 nghìn (trong tổng số 22 nghìn) chiến binh tham dự cuộc hành quân từ ba hướng. Riêng Pháo binh Hoa Kỳ đã tác xạ yểm trợ cho hơn 10,000 quả đạn đại bác. Ngoài ra, Hoa Kỳ cũng đã sử dụng pháo đài B-52 dội bom vào các khu vực được ghi nhận là các điểm tập trung của các đơn vị Bắc Việt. Sau khi bị nhiều thiệt hại nặng nề, Cộng quân đã phải rút về bên kia biên giới (Việt-Miên).

24 TIỂU ĐOÀN VIỆT-MỸ VÀ CUỘC HÀNH QUÂN VÀO CHIẾN KHU "C"

Trong hai tháng đầu năm 1967, tiếp theo cuộc hành quân đại của liên quân Việt-Mỹ vào Khu Tam Giác Sắt vào tháng 1/1967, ngày 22 tháng 2/1967, Bộ Tư Lệnh Lực Lượng Hoa Kỳ tại Vùng 3 Chiến Thuật đã phối hợp với Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn mở một cuộc hành quân lớn vào Chiến Khu C. Cuộc hành quân này điều động một lực lượng hùng hậu gồm 20 tiểu đoàn Mỹ và 4 tiểu đoàn Việt Nam Cộng Hòa. Trong số 24 tiểu đoàn này, có một số tiểu đoàn đã tham dự cuộc hành quân tại vùng Tam Giác Sắt tháng trước. Mục tiêu chính của cuộc hành quân, ngoài việc tiêu hủy cơ sở của Bắc Việt, còn nhắm vào việc bắt trọn bộ phận đầu não quân sự và chính trị của Trung Ương Cục Miền Nam.

Theo kế hoạch, các đơn vị dàn quân theo hình móng ngựa để bao vây ba mặt chiến khu này, sau đó một số đơn vị có chiến xa, cơ giới Công Binh yểm trợ tiến vào giữa để tảo thanh, truy kích. Dàn trận trước tiên là các tiểu đoàn thuộc Lữ Đoàn 173 Nhảy Dù, đây là lữ đoàn xung kích trong suốt cuộc hành quân.

Liên tiếp trong 3 ngày đầu của cuộc hành quân, Không Quân Việt-Mỹ đã thực hiện 584 phi vụ yểm trợ các đơn vị bộ chiến. Từ ngày 23 tháng 2 đến 9 tháng 3/1967, các đơn vị Cộng quân cố tìm cách vượt thoát khỏi vòng vây của liên quân Việt-Mỹ, nhưng nhiều toán đã bị phát giác và bắn hạ. Trận chiến bùng nổ dữ dội vào đêm 10 tháng 3/1967, khi 2 tiểu đoàn Cộng quân cố chọc thủng tuyến đóng quân của một tiểu đoàn thuộc Lữ Đoàn 173 Dù Hoa Kỳ, gần trung tâm của Chiến Khu C, cách thị xã Tây Ninh 30 km về hướng Đông. Giao tranh ác liệt diễn ra suốt đêm và kéo dài đến hết ngày hôm sau, kết quả có 225 cán binh Cộng Sản bị hại tại chỗ.

Tính đến cuối ngày 11 tháng 3, sau ba tuần liên tục truy kích địch, liên quân Việt-Mỹ đã loại ngoài vòng chiến 744 Cộng quân. Ngày 19 tháng 3, trận chiến sôi động trở lại khi một tiểu đoàn thuộc Lữ Đoàn 173 Dù Hoa Kỳ mở cuộc tấn công vào vị trí của Cộng quân ở phía tây Chiến Khu C. Kết quả có 245 cán binh Việt Cộng bị bỏ xác tại trận địa. Ngày 20 tháng 3/1967, giao tranh tiếp diễn tại nhiều hướng, và tính đến ngày này thì phía Việt Cộng đã có 1,117 người tử thương. Phía Hoa Kỳ có 143 binh sĩ tử trận và 659 bị thương.















Ngày 22 tháng 3/1967, kịch chiến đã xảy ra trong 6 giờ liên tiếp với Không Quân thực hiện 117 phi vụ yểm trợ. Kết quả trận chiến gồm có 596 Cộng quân bỏ xác tại trận địa, phía Hoa Kỳ có 31 binh sĩ tử trận, 109 người bị thương. Kế đến, cuộc hành quân bắt đầu chuyển qua giai đoạn 2. Các đơn vị lần lượt khép chặt vòng vây và mở các cuộc truy kích địch quân. Cũng trong thời gian này, liên quân Việt-Mỹ cũng khai triển cuộc hành quân Ala-Moana ở phía tây Hậu Nghĩa gần biên giới Tây Ninh để truy-lùng và tiêu diệt lực lượng Cộng quân đang tập trung tại vùng này.

Ngày 17 tháng 4/1967, kết thúc giai đoạn 2, khởi động giai đoạn 3. Ngày 14 tháng 5/1967, cuộc hành quân kết thúc giai đoạn 3. Tổng số cán binh Cộng Sản bị hạ trong cuộc hành quân vào Chiến Khu C và cuộc hành quân Ala-Moana ở phía tây Hậu Nghĩa là 3,110 người, liên quân Việt-Mỹ đã tịch thu 584 vũ khí cá nhân và 105 vũ khí cộng đồng. Phía Hoa Kỳ có 319 binh sĩ tử thương (trong đó có 282 tử trận trong cuộc hành quân vào Chiến Khu C) và 1,734 bị thương. Khi cuộc hành quân vừa bắt đầu, toàn bộ chỉ huy Cộng quân đã tháo lui về bên kia biên giới. Theo tài liệu của phía Việt Cộng mà Liên quân Việt-Mỹ bắt được sau này cho biết, trong trận này, họ đã bị tổn thất 3 nghìn quân, các đơn vị chủ lực đã phải rút về phía tây và tái lập căn cứ địa trên đất Cam Bốt gần biên giới.

Trong cuộc hành quân nói trên, mặc dù Chiến Khu C quá lớn, không thể san bằng dễ dàng như Khu Tam Giác Sắt bằng xe ủi-đất, nhưng việc tiêu diệt đối phương không gặp khó khăn. Sau khi cuộc hành quân được khởi động một thời gian, Công Binh Hoa Kỳ đã xây dựng một cây cầu và ba phi trường để các vận-tải cơ C-130 hạ cánh. Khi cuộc hành quân kết thúc, đáng lý liên quân Việt-Mỹ sẽ để lại một lữ đoàn bộ chiến để án ngữ và tiêu diệt bất cứ đơn vị Cộng quân nào tìm cách xâm nhập vào Chiến Khu C, nhưng do Bộ Tư Lệnh Lực Lượng Hoa Kỳ cần phải rút một số đơn vị từ Vùng 3 Chiến Thuật để thành lập lực lượng đặc nhiệm OREGON tiếp ứng cho Vùng 1 Chiến Thuật, nên chỉ có một tiền đồn của Biệt Kích Quân Biên Phòng được dùng trong việc canh gác tại điểm trọng yếu mà thôi.

Vương Hồng Anh
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn