Anh chỉ ước trong tro tàn hoài niệm
Biết làm sao để kiếm lại những ngày
Niềm hạnh phúc mình vỗ cánh tung bay
Tình nồng cháy tận đỉnh mây trời biển
Lá thu rụng đã muôn ngàn vô kể
Quên sao đành ! Buồn nhiều thế đó em
Tiếc nuối về kỷ niệm quá ngọt mềm
Gió bấc thổi cơ hồ đem đi mất
Trong gió lạnh làm lãng quên ngầy ngật
Anh chỉ còn nhớ rõ nhất là em
Khi đã ca lời trói buộc ngọt mềm
Và đã thốt lời em yêu anh đó
Em cũng biết tình anh thì như đã
Sống cùng nhau riêng cả một khung trời
Tình ngập tràn như chẳng lúc nào vơi
Đời khắc nghiệt tách rời khi luyến ái
Mà ly biệt chẳng hề gieo nghi ngại
Nó lặng yên trên bãi cát mịn vàng
Biển vô tình xoá sạch vết dọc ngang
Của những bước đôi tình nhân lỡ vận
Anh thì vẫn chung tình và nín lặng
Ráng mỉm cười lòng nặng biết ơn đời
Em đã cho lúc tuổi đẹp lên ngôi
Sao quên được buổi qua rồi thắm thiết
Những ngày ấy chúng ta cùng mải miết
Cả khung trời nồng cháy chuyện uyên ương
Em là người được trao trọn tình thương
Nay nuối tiếc sao đôi đường nghiệt ngã
Tình ca ấy anh muốn nghe mãi mãi
Lời ái ân như đã viết cho ta
Nói lời yêu lúc sương sớm trăng tà
Cùng vui hưởng lúc ngày ngà đêm ngọc
Thu lại đến trăng soi phòng đơn độc
Ở ngoài kia lá rụng dọc hè khuya
Sóng thủy triều đã xoá bước chia lìa
Của những cặp tình nhân về quá khứ
Thái Huy Long
Cảm tác từ thơ trích từ bài Mùa lá rụng hay Giải mã thi tính của ca từ “Les Feuilles Mortes” (Nguyễn Bảo Hưng)
Les Feuilles mortes
(Texte intégral)
Oh ! Je voudrais tant que tu te souviennes
des jours heureux où nous étions amis
En ce temps-là la vie était plus belle
et le soleil plus brûlant qu’aujourd’hui
5 Les feuilles mortes se ramassent à la pelle
Tu vois je n’ai pas oublié…
Les feuilles mortes se ramassent à la pelle
les souvenirs et les regrets aussi
et le vent du nord les emporte
10 dans la nuit froide de l’oubli
Tu vois je n’ai pas oublié
la chanson que tu me chantais
C’est une chanson qui nous ressemble
Toi qui m’aimais
15 et je t’aimais
Et nous vivions tous deux ensemble
toi qui m’aimais
et que j’aimais (*)
Mais la vie sépare ceux qui s’aiment
20 tout doucement
sans faire de bruit
et la mer efface sur le sable
les pas des amants désunis
Les feuilles mortes se ramassent à la pelle
25 les souvenirs et les regrets aussi
Mais mon amour silencieux et fidèle
sourit toujours et remercie la vie
Je t’aimais tant tu étais si jolie
Comment veux-tu que je t’oublie
30 En ce temps-là la vie était plus belle
et le soleil plus brûlant qu’aujourd’hui
Tu étais ma plus douce amie…
Mais je n’ai que faire des regrets
Et la chanson que tu chantais
35 toujours toujours je l’entendrais
C’est une chanson qui nous ressemble
Toi qui m’aimais
et je t’aimais
Et nous vivions tous deux ensemble
40 toi qui m’aimais
et que j’aimais (*)
Mais la vie sépare ceux qui s’aiment
tout doucement
sans faire de bruits
45 et la mer efface sur le sable
les pas des amants désunis .
(Jacques PREVERT : Œuvres complètes Tome II – Textes inédits pp. 785-786, Bibliothèque de la Pléïade, Editions Gallimard 1966)
Ý kiến bạn đọc
06 Tháng Ba 20213:47 SA
Que Tran
Khách
Very nice Anh Long!