Sau khi Website “Kháng Thư” chống Cộng Sản Việt Nam được thực hiện trên “tinhoathindon.com” để chuẩn bị gửi lên Liên Hiệp Quốc, trước ngày mà Cộng Sản Việt Nam phải trình bầy về vấn đề Nhân Quyền trước quốc tế, từ ngày 5 tháng 12 năm 2013 đến hôm nay, 10 tháng 1 năm 2014, đã có 31,740 lượt người vào xem. Nhưng điều đau lòng là số người ký mới chỉ ở con số khiêm nhượng là 444 vị! Tại sao vậy? Có phải vì Kháng Thư chưa đủ sức mạnh thuyết phục không? Hay là vì tác giả Website này không đủ uy tín để được đồng hương cộng tác? Hai lý do này không chính xác lắm, vì theo ý kiến những người đã ký tên, thì Kháng Thư là một trong những vũ khí nặng mà cộng đồng chống Cộng đã và đang thực hiện từ bao lâu nay. Cuộc chiến đấu chống Cộng cần nhiều phương thức, cần diện, cần điểm. Bên cạnh những cuộc biểu tình rầm rộ với vài chục ngàn đồng hương, hoặc bầy tỏ thái độ “chống Cộng, cứu nước”, hoặc để xua đuổi những tên văn công Cộng Sản ra khỏi đất nước tự do, những lễ nghi uy vũ trong các ngày lễ lớn, những lá cờ vàng rực rỡ tung bay trên xứ người, thì Kháng Thư là một mũi dao nhỏ bé, nhưng sắc cạnh, nhằm đâm thẳng vào tử huyệt của Cộng Sản. Qua phương pháp Petition-on-line, xin chữ ký của đồng hương trên Net, xin sự ủng hộ Kháng Thư, là một bản văn Anh Ngữ, dựa trên một tài liệu quan trọng nhất của Liên Hiệp Quốc: Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền. Từ văn bản này, kháng thư đã so sánh ý nghĩa từ mỗi mục A, B, C… của bản Tuyên Ngôn và thực tế xã hội của Việt Nam, được chứng minh bằng các hình ảnh Youtube hiện đại và chính xác, để thế giới thấy rõ các hình thức đàn áp nhân quyền tệ hại nhất mà Cộng Sản Việt Nam đang thi hành. Từ các chứng cứ này, mà Kháng Thư kết luận là Nhà Nước Cộng Sản Việt Nam không xứng đáng được có mặt trong Ủy Ban Nhân Quyền của Liên Hiệp Quốc. Đó là mục đích chính của Kháng Thư, còn mục tiêu phụ là thêm một lần nữa, vạch rõ cái nội dung láo lếu của cái chủ nghĩa quái quỷ Xã Hội Chủ Nghĩa là một chủ nghĩa không thể tồn tại trên trái đất. Chủ nghĩa Xã Hội là một chủ nghĩa không tưởng, không hề bao giờ được áp dụng. Những con người khoác cái mặt nạ Xã Hội Chủ Nghĩa, thực tế, chỉ là những tên cướp tàn nhẫn, vô lương tâm, chuyên sử dụng võ lực để đàn áp chính nhân dân của mình.
1-Tính Vô Cảm: Sau 38 năm mài miệt chống Cộng bằng nhiều phương thức mà chưa thấy kết quả rõ rệt, một số lớn người Việt tị nạn đã muốn buông xuôi, mặc cho vận nước nổi trôi. Ngoài một số rất ít các đài phát thanh chống Cộng triệt để vẫn còn tiếp tục hoạt động, hầu hết các báo chống Cộng, các đài phát thanh chống Cộng, và các đài truyền hình chống Cộng đã giảm bớt các mục chống chủ nghĩa Cộng Sản, mà chỉ là những bài báo, những mục phát thanh, truyền hình nói về tệ nạn xã hội Việt Nam. Mà tệ nạn xã hội thì nước nào cũng có, ở đâu cũng có. Riết rồi, tin tức về xã hội và con người Việt Nam cũng trở thành ngang hàng với tin thường nhật của nước Mỹ, nước Pháp…, có đăng, có phát thanh, phát hình chỉ để câu độc giả tò mò mà thôi. Đọc nhật báo hay báo tuần, báo tháng, chúng ta thử đếm xem còn lại bao nhiêu tác giả viết về sự tàn độc của chủ nghĩa cộng sản và yêu cầu phải xóa bỏ hoàn toàn cái chủ nghĩa quái quỷ này khỏi mặt đất? Người ta tránh né các đề tài chống Cộng triệt để, có thể vì muốn về Việt Nam, xây mộ tổ khổng lồ để lấy le, xây nhà cho vợ nhỏ, bồ nhí, mở các văn phòng dịch vụ, buôn bán thương mại, mong kiếm những lợi nhuận khổng lồ cũng từ sự vô cảm của người Việt ở trong nước. Người ta gác các vấn đề chính trị để lo gửi tiền về Việt Nam với số lượng kinh khủng: từ 2 tỉ, lên 4 tỉ, lên 8 tỉ, và năm nay, 11 tỉ đô la, một số tiền đủ để cả 80 triệu dân Việt ngồi ăn không mà sống cả vài tháng.
Những con người mang chữ “Sợ” to tướng trước ngực, không thể hiểu nổi tại sao lại có những người con dũng cảm của đất nước không biết sợ. Một bà trung niên đứng gào giữa đường “chửi cha cái bọn Việt Cộng bán nước”, một phụ nữ điểm mặt công an chìm nổi mà chửi, một nhóm thanh niên nam nữ đàn hát bài “Việt Nam Quê Hương Ngạo Nghễ” ngay trước cửa nhà tù, một thiếu nữ trẻ trung xinh xắn như một thiên thần dõng dạc trước Tòa những lời khẳng khái nặng như búa tạ chẻ vào đầu lũ quan tòa điếc đặc, một thanh niên ngoan cường nói: “Tôi chỉ chống Đảng Cộng Sản, không chống nước, mà chống Đảng Cộng Sản là không có tội!”…
Đó mới chính là những Trần Quốc Toản, Trần Bình Trọng, Quang Trung, Lê Lợi, Trần Hưng Đạo, Lý Thường Kiệt hiện thân. Nhưng rất tiếc, số lượng những con người dũng cảm ấy nhỏ nhoi quá, trên một số 80 triệu dân trong nước, và 4,5 triệu người Việt ở hải ngoại. Như thế, thì tương lai đất nước Việt ra sao? Rừng già bị chặt chẩy máu ròng rã, các mỏ tài nguyên thiên nhiên trở thành những lỗ hổng khổng lồ, nước non, sông ngòi biến thành dòng nước độc đen ngòm, còn con người Việt Nam trở thành những robot múa nhẩy điên cuồng trong lời nhạc ca ngợi sự dẫy chết của Tổ Quốc dưới sự cai trị của các Thái Thú Tầu không có trái tim.
Người lính cô đơn.
Chu Tất Tiến.