Đã có Dương Thị Tân, Nguyễn Trí Dũng đứng lên vì Điếu Cày, đã có Nguyễn Thị Kim Liên, Đinh Như Quỳnh đứng lên vì Đinh Nguyên Kha và Đinh Nhật Uy, đã có Nguyễn Thị Nhung đứng lên vì Nguyễn Phương Uyên, đã có Lê Thị Minh Hà đứng lên vì Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh...
Nay thì Cô Mười Nhà Họ Lê đã làm nhiều người phải giật mình kinh ngạc vì sự sắc sảo và am hiểu chính trị của chị khi chồng chị là anh Vịnh Lưu bị bắt vô cớ và thô bạo. Chị chỉ là một nông dân chất phác, một phụ nữ đảm đang chỉ biết ở nhà tảo tần buôn bán lo cho chồng con.
Thế mà chế độ nầy đã đẩy chị phải bước ra khỏi nhà để đứng lên đấu tranh. Đọc những giòng chị đối đáp và viết ra dưới đây tôi đã không thể nào không hổ thẹn với lòng mình. (Huỳnh Ngọc Chênh)
*****
Cô Mười Họ Lê
Tối qua, mấy mẹ con đang ngồi nói chuyện thì điện thoại reo.
- Allo, em à!
- Vâng ạ!
- Anh thấy gia đình em có truyền thống cách mạng. Em đừng tin và nghe theo lũ phản quốc, những gì em chia sẻ trên mạng đều bất lợi cho nhà nước ta và trúng kế của kẻ thù. Em đang bị kẻ xấu lợi dụng. Mình sinh ra lớn lên được sống trong hòa bình hạnh phúc, là nhờ thế hệ trước đã tạo dựng lên.
Đảng chính phủ luôn khoan hồng cho những người biết ăn năn hối cải. Trước anh đã nói với em rồi, em không khuyên được chồng em để dấn thân vào con đường sai trái. Em có biết chúng nó là những kẻ phản quốc ko? Là bạn bè, anh khuyên thật lòng, anh mong rằng em xem tổ quốc làm trọng mà hi sinh tình riêng...
- Thôi, em nghe đủ rồi, giờ anh nghe em nói một chút.
+ Một, là trước đây em còn ngây thơ, em cũng nghĩ như anh. Nhưng rồi dần dần em đã hiểu ra, đặc biệt từ khi họ vô cớ và thô bạo bắt anh Vịnh, em đã biết đâu là đúng, sai, là oan ức, bất công. Nhiều hoàn cảnh án oan trái, bất công, những tiếng kêu thảm thương của dân oan mất đất khi họ lê lết ở Ban tiếp dân TƯ, ở phủ Thủ tướng, Thanh tra chính phủ… diễn ra hàng ngày, anh không nghe thấy trên youtube, không xem internet sao?
Kẻ đẩy người lương thiện vào tù tội, thậm chí đẩy người khác vào án tử oan là người yêu nước sao?
Những kẻ để TQ chiếm đất đai, biển đảo VN, là kẻ yêu nước sao? Và phải CHẤP HÀNH, ỦNG HỘ NHỮNG KẺ ĐÓ, NHỮNG CHỦ TRƯƠNG ĐÓ MỚI LÀ YÊU NƯỚC?
Những điều em nói trên, để anh hiểu rằng, em không phải là người không biết phân biệt tốt, xấu. Em đủ tim, óc, mắt để đọc, xem, nghe, nhìn, suy nghĩ để biết được thế nào là đúng sai, thế nào là phản động, thế nào là yêu nước.Em nay đã là mẹ của ba đứa con, ko còn non trẻ để mà nghe ai xúi giục, anh an tâm.
+ Hai, là chồng em không buôn bán hàng cấm, không trộm cắp, không tham ô lừa lọc ai. Chỉ khác là, chồng em không sống ích kỉ như các anh. Chồng em không phải là người chỉ biết cốt sao lo cho cuộc sống của gia đình mình thôi, còn mặc kệ những chuyện bất công đã có nhà nước lo, như các anh.
Các anh được ăn học, huấn luyện (chống bạo động (?), được lĩnh lương bổng từ tiền thuế của nhân dân. Nhưng các anh có được học phải gần gũi lắng nghe dân, phải vì dân ko? Có tìm hiểu vì sao dân lại phải xuống đường kêu oan ko? Hay các anh bất chấp lương tâm, đạo lý tình nghĩa đồng bào, chỉ vì đồng lương mà “thượng đội hạ đạp” đàn áp những người dân thấp cổ bé họng?
Nhắc lại anh rõ, những người dân đó là người đóng thuế nuôi các anh đấy!
Người đi tưởng niệm Tử sỹ Hoàng Sa, Liệt sỹ Gạc Ma, những đồng bào VN bị chết do quân bành trướng TQ gây ra (2-1979 đến 1989), biểu tình phản đối TQ xâm lược đất đai, biển đảo VN như chồng em lại là phản động hay sao?
Những người phản đối ô nhiễm, đòi bảo vệ môi trường sống như chồng em lại thành phản động sao?
Còn em, em nhỏ bé lắm, chưa làm được gì cho Tổ quốc như chồng em và như nhiều cô bác, anh chị em khác. Nhưng em tin chồng em đã làm những việc chân chính, vì đất nước, vì công lý cho dân oan, vì môi trường sống cho con người… Nhưng cũng vì thế mà anh ấy bị giam giữ oan. Em chỉ còn biết hứa thầm trong lòng với anh ấy là nuôi dậy 3 con thơ chu toàn và thăm nuôi chồng bị giam oan, chắc trong nhà giam anh cũng đoán được mà yên tâm dấn thân cho đất nước, cho công lý.
Như thế có phải là em cũng đã hi sinh tình riêng vì Tổ quốc không?
Anh cũng nên biết thêm rằng: Em trực tiếp (cùng các con, có con gái út 6 tuổi) chứng kiến cảnh chồng (bố) bị lũ người đông đảo bạo lực hung hãn đánh, bắt trước mặt, (mà không có lệnh bắt người theo đúng thủ tục của luật pháp như Luật sư cho em biết), làm em đến nay vẫn còn phẫn uất, con út 6 tuổi của em còn sợ hãi, buồn bã, lo lắng, bất an, nay nó ngủ còn mơ khóc, nói nhảm…, đi học không còn tập trung được như trước.
Có nỗi khổ nào hơn khi thấy con gái út 6 tuổi bị khủng bố tâm lý khi họ đánh bắt người bố yêu quý của nó trong bữa ăn, ngay trước mắt nó, đó là một đòn đánh dã man vào tâm hồn thơ dại con gái bé nhỏ của em, thế mà anh lại nói: "Em đang được sống trong môi trường Hòa bình, Tự do, Hạnh Phúc" là sao?
Mẹ con em lo lắng cho người thân thì không được phép bày tỏ ra sao?
Có luật nào cấm người thân, người nhà ruột thịt của người bị đánh, bị bắt, bị giam không được nói ra sự lo lắng buồn phiền trong lòng không?
Nếu cấm, thì còn là xã hội "người với người không", còn có Nhân quyền không?
- Ơ sao tự nhiên em lại nổi nóng với anh?
- Là từ khi mỗi lần được tiếp xúc bên An ninh các anh là em lại nổi nóng đấy.
Em rất cảm ơn sư quan tâm của anh nhưng từ nay nếu điện thoại để khuyên em thì không cần đâu.
Xin mọi người giải thích giúp tôi như thế nào là phản quốc?
Chồng tôi, người nói lên sự thật vì đất nước, vì công lý, vì môi trường sống lại đang bị bắt giam với "tội phản quốc”, và bị “bạn bè” xa lánh, là vì sao?
Huỳnh Ngọc Chênh
Nguồn: huynhngocchenh.blogspot.com