Đã có sự hoán đổi quan trọng vị thế của thầy, và trò trong câu thành ngữ thời @ này. Dường như, càng ngày hình ảnh người thầy càng ít long lanh và khả kính hơn trong mắt một bộ phận giới trẻ, dù chúng ta thường chặc lưỡi rằng chúng chỉ là một bộ phận thiếu giáo dục, hoặc thậm chí hư hỏng.
4 năm trước, sau vụ một học sinh ở Tam Nông, Phú Thọ uống thuốc sâu tự tử vì không chịu nổi nối nhục bị cô giáo “khám xét toàn thân trước cả lớp” vì nghi ăn cắp 100 ngàn đồng, dư luận đã đặt ra vấn đề về cần thay đổi quan niệm "Gõ đầu trẻ". Trên báo, nguyên Thứ trưởng Bộ GD-ĐT Đặng Huỳnh Mai tâm sự bà không thể quên hình ảnh một người thầy đã dùng thước lim đánh toạc đầu học sinh.
Chiếc thước kẻ, từng gắn với quan niệm truyền thống về những ông đồ “gõ đầu trẻ”, từ lâu đã không thuần tuý chỉ là công cụ đo lường chuẩn mực, nó đã trở thành công cụ trừng phạt.
Năm 2008, một học trò ở Mỹ Tho, Tiền Giang đã bị thầy giáo đánh gãy tay. Bằng thước, tất nhiên.
Rồi ở Hải Dương, cô giáo dung thước lệnh (cây ăng ten) quật vào đầu học sinh. Cây thước vô tình gãy. Đầu thước vô tình cắm thẳng vào mắt cậu học trò. Và, cái này thì không vô tình, cậu trò nhỏ bị mù con mắt.
Báo chí mấy hôm nay đưa rất đậm câu chuyện một cô giáo ở Huế, bắt hàng chục học sinh, bất phân nam nữ, bất kể sức khỏe bình thường hay "không bình thường lắm", nằm lên bàn để đánh. Lần này thay vì thước, công cụ là cái cán chổi.
Dù chổi hay thước thì trong mọi trường hợp chỉ có thể hiểu nó hiện hữu như là phương tiện để củng cố vị thế tối cao của người thầy trong nhà trường.
Dư luận hẳn cũng chưa quên sau vụ việc clip “cô giáo nhục mạ học trò suốt 18 phút” được tung lên Internet, Sở GD và ĐT Hải Phòng ra quyết định cấm học sinh được dùng máy ghi âm trong lớp.
Dùng thước, hoặc chổi đánh học sinh, hay cấm ghi âm, đang chỉ thể hiện sự bất lực của người thầy và lớn hơn, của cả ngành giáo dục trong việc củng cố vị thế người thầy trong mắt học trò, một vị thế mà quan niệm truyền thống phương đông còn xếp trên cả bậc có công sinh thành dưỡng dục, vì người thầy có công dạy dỗ kiến thức, và đạo lý làm người.
Khi vụ đánh đập học trò ở Huế xảy ra, có nhiều người tỏ ra thông cảm cho việc cô giáo đánh học trò, rằng: Đánh là để…giáo dục, đánh là để học trò…đi lên.
Có người còn trách báo chí đã làm toáng lên những câu chuyện không hay ho về người thầy, dù đó chỉ là thiểu số, là những con sâu, vô hình chung làm ảnh hưởng đến hình ảnh thiêng liêng về người thầy trong con mắt học trò.
Nhưng chưa bao giờ, lại có nhiều sâu trong giáo dục như bây giờ. Và ngẫm ra, việc đưa những vụ "Cái thước" ra trước dư luận, thực ra, chỉ là hình thức tự vệ của những người không có khả năng tự vệ, để bảo vệ danh dự, nhân phẩm, thậm chí là sức khoẻ tính mạng của mình trước những…người thầy.
Trên mạng, đã có một giai thoại mà đằng sau những nụ cười là một những thực tế chua chát: "Đi nhà trẻ thì bị bảo mẫu Trần Thị Phụng tắm kiểu bạo hành. Lớn lên thì làm học trò thầy Sầm Đức Xương. Vào đại học thì gặp thầy Đỗ Tư Đông..". Bạo lực học đường, giờ hoàn toàn không chỉ là chuyện học trò đánh nhau lột áo quay clip nữa.
Sẽ không ai có thể bảo vệ các thày cô giáo thay cho chính họ, bằng sự mực thước. Và đời nào cũng vậy, sự mực thước không bao giờ có thể tạo dựng được bằng những cái thước.
Đào Tuấn
13-11-2011
Theo Blog Đào Tuấn
Gửi ý kiến của bạn