BÀI ĐỌC NHIỀU NHẤT
(Xem: 73435)
(Xem: 62247)
(Xem: 39436)
(Xem: 31180)
SỐ LƯỢT XEM TRANG
0

Lá cờ chính nghĩa (Bài 2)

12 Tháng Tư 200912:00 SA(Xem: 927)
Lá cờ chính nghĩa (Bài 2)
51Vote
40Vote
30Vote
20Vote
10Vote
51
Lời người viết: Sau khi bài “Mặt trời không bao giờ lặn bên trên lá Cờ vàng ba sọc đỏ” được đăng trên báo và đưa lên web, có một độc giả tự xưng là du học sinh Việt Nam gởi e-mail cho người viết và đưa ra hai câu hỏi: 1) Tại sao người viết nói rằng lá Cờ vàng ba sọc đỏ xuất hiện năm 1948 chứ không phải 1954 khi đất nước bị chia hai? 2) Nếu người viết bảo rằng lá Cờ vàng ba sọc đỏ là lá cờ chính nghĩa thì người viết giải thích như thế nào về biến cố 1975? Xin cảm ơn anh du học sinh đã đặt câu hỏi. Tuần trước, tôi đã giải thích câu hỏi thứ nhất, trong số báo nầy, tôi xin trả lời câu hỏi số 2.

1.- BA MƯƠI THÁNG TƯ QUA THỜI GIAN

Ngày 30-4-1975 là ngày quân đội Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa (VNDCCH) cưỡng chiếm Việt Nam Cộng Hòa (VNCH). Tuy nhiên, qua thời gian, nhiều tài liệu về chiến tranh Việt Nam được tiết lộ, cho thấy sự thành bại giữa hai bên Việt Nam không phải do chính hai bên quyết định, mà do quyết định của những thế lực bên ngoài.

Chiến tranh ở Việt Nam tái diễn vào năm 1960 bắt nguồn từ quyết định của đại hội 3 của đảng Lao Động (LĐ) diễn ra vào đầu tháng 9-1960 tại Hà Nội. Trong đại hội nầy đảng LĐ chủ trương VNDCCH sẽ tấn công VNCH để thống nhất đất nước. Muốn tấn công Nam Việt, Bắc Việt phải một lần nữa cầu đến viện trợ của Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa (CHNDTH) và Liên Xô cùng khối cộng sản. Không lẽ ngồi chờ chết, nên trong thế tự vệ, Nam Việt phải nhờ đến sự giúp đỡ của Hoa Kỳ và Đồng minh để chống lại Bắc Việt.

Các cường quốc giúp đỡ hai phía Việt Nam đều có những mưu tính riêng tư về quyền lợi chính trị và kinh tế của họ. Liên Xô và CHNDTH muốn sử dụng Việt Nam để cầm chân Hoa Kỳ tại Đông Nam Á, trong khi Liên Xô và CHNDTH bành trướng ở những vùng khác. Hoa Kỳ đến Việt Nam nói là để chận đứng làn sóng cộng sản đang có nguy cơ tràn xuống Đông Nam Á.

Sau một thời gian có mặt ở Việt Nam, Hoa Kỳ nhận ra rằng Hoa Kỳ cần phải rút ra khỏi Việt Nam để đổi lấy mối liên lạc với CHNDTH, phá vỡ thế liên kết giữa CHNDTH và Liên Xô. Từ đó Hoa Kỳ chuẩn bị rút quân ra khỏi Việt Nam.

Dấu mốc quan trọng trong sự chuyển hướng chiến lược toàn cầu của Hoa Kỳ bắt đầu từ năm 1971 khi Hoa Kỳ không phủ quyết, để cho CHNDTH vào Liên Hiệp Quốc thay Trung Hoa Dân Quốc. Sau đó, tổng thống Hoa Kỳ Richard Nixon thăm viếng Bắc Kinh trong một tuần lễ từ 21-2-1972, mà Nixon cho rằng đây là một tuần lễ sẽ làm thay đổi thế giới.(John S. Bowman chủ biên, The Vietnam War, Day by Day, New York: Mallard Press, 1989, tr. 190.) Cuộc viếng thăm kết thúc bằng thông cáo chung Thượng Hải (Shanghai) ngày 28-2-1972 trong đó hai bên đều đối chọi nhau trong tất cả các điều khoản, trừ điều chót là hai bên đồng ý tôn trọng sự khác biệt của nhau.

Đặc biệt, ngày 2-6-1972, Henry Kissinger, bộ trưởng Ngoại giao Hoa Kỳ nói với Châu Ân Lai, thủ tướng CHNDTH trong một cuộc hội kiến tại Bắc Kinh rằng: “Nếu chúng tôi có thể sống với một chính quyền cộng sản ở Trung Quốc, chúng tôi cũng có thể chấp nhận chính quyền đó ở Đông Dương.” (Kissinger Papers: U.S. OK with takeover-Bostom.com.)

Xin chú ý cho rằng Kissinger tuyên bố chủ trương trên đây vào giữa năm 1972, trước khi Quốc hội Hoa Kỳ quyết định cắt giảm viện trợ cho VNCH. Do đó, việc làm của Quốc hội Hoa Kỳ, cắt giảm đến mức tối thiểu toàn bộ viện trợ Hoa Kỳ, cấm đưa quân đội ra nước ngoài, là phụ họa với chính sách của chính phủ Nixon, chứ không phải là khóa tay chính phủ Nixon.

Câu tuyên bố của Henry Kissinger về chủ trương mới của Hoa Kỳ, chấp nhận sống chung với một chế độ cộng sản ở Đông Dương, chính là lời tiên báo cái chết của VNCH, mà năm 1954 Hoa Kỳ gọi là tiền đồng chống Cộng trên thế giới, vì sau đó, hiệp định Paris được ký kết, Mỹ rút quân, cắt viện trợ. Quân lực VNCH đang anh dũng chiến đấu và những tài liệu mới cho thấy đang chiến thắng, vì thiếu tiếp liệu, thiếu đạn dược, đành buông súng. Chiến tranh chấm dứt.

Sơ lược như trên để thấy rằng lý do chính khiến chiến tranh Việt Nam nhanh chóng kết thúc vì Hoa Kỳ thay đổi chiến lược toàn cầu và “thỏa thuận thua cuộc để đổi lấy sự mở cửa của Trung Quốc nhắm làm yếu đi kẻ thù thực sự là Liên Xô.” (Roger Warner, Shooting at the Moon [Bắn trăng], Vermont: Steerforth Press, 1996, tr. 336.). Như thế, biến cố 30-4-1975 chỉ là sự đổi chác quyền lợi giữa các cường quốc.

Đó là chuyện trước ngày 30-4-1975. Chuyện sau ngày 30-4-1975 thì như thế nào? Theo CSVN, Bắc Việt tấn công Nam Việt là để giải phóng dân tộc ra khỏi ách thống trị của Mỹ ngụy. Giải phóng là cởi mở, từ tình trạng tù túng đến chỗ tự do, hạnh phúc. Tuy nhiên, miền Nam nói riêng và Việt Nam nói chung sau năm 1975 được xem là một cái lồng lớn, nhốt dân chúng Việt Nam dưới chủ nghĩa cộng sản. Chế độ độc tài đảng trị lộng hành. Ở đâu cũng phải có hộ khẩu. Đi đâu ở trong nước cũng phải xin giấy phép. Đời sống lầm than, cơ cực.

Dân chúng vượt biên ra nước ngoài càng ngày càng nhiều. Các nước trên thế giới chỉ trích mạnh mẽ. Đảng LĐ đành phải đổi mới kinh tế. Dầu vậy, cho đến nay, hơn 30 năm sau ngày 30-4-1975, Việt Nam vẫn không có tự do tôn giáo, không có tự do chính trị, không có tự do báo chí… và chỉ có tự do tham nhũng, tự do đói nghèo, tự do đĩ điếm… Người dân muốn tỏ lòng yêu nước cũng không được mà phải xin phép. Vậy cuộc giải phóng ngày 30-4-1975 là chuyện hoàn toàn phỉnh gạt.

Khẩu hiệu của CSVN để kêu gọi dân chúng nổi dậy là “chống Mỹ cứu nước”. Cộng sản Việt Nam chống Mỹ cứu nước cách sao mà ngày nay, ở Việt Nam, Mỹ đi đầy đường. Trước kia, Mỹ chỉ đi lại ở miền Nam, nhạc Mỹ, trường Mỹ rất ít. Ngày nay, nhờ đảng LĐ chống Mỹ cứu nước mà Mỹ đi tràn lan cả Nam lẫn Bắc, ra tận Hà Nội, Cao Bằng, Lạng Sơn, Hoàng Lìên Sơn, Sapa… Nhạc Mỹ đâu đâu cũng nghe, trường Mỹ mọc lên ở các thành phố lớn. Thật tội nghiệp cho biết bao nhiêu thanh niên ưu tú đã nằm xuống vì câu khẩu hiệu giả dối của đảng LĐ.

Trong khi đó, cứu nước như thế nào mà năm 1979 sáu tỉnh biên giới phía bắc bị Trung Quốc tàn phá, rồi phải ký hiệp định nhượng đất năm 1999 và nhượng biển năm 2000. Chẳng những thế, các hải đảo bị lấn chiếm từ từ mà vẫn cúi đầu mời Trung Quốc vào Cao nguyên Nam Trung phần để khai thác bauxite. Vậy cứu nước hay bán nước?

Một cuộc chiến thắng chỉ thật sự có ý nghĩa và chính nghĩa khi chiến thắng đó đem lại đời sống hạnh phúc ấm no cho toàn dân. Đàng nầy, biến cố 30-4-1975 chỉ đem lại độc tài, áp bức, tham nhũng,, bất công, tù đày, chà đạp nhân quyền và dân quyền của dân chúng Việt Nam.

Như thế, ngày 30-4-1975, nói là ngày chiến thắng của VNDCCH, cũng là ngày lộng hành của phe xấu, nói như thượng nghị sĩ Mc Cain (tiểu bang Arizona, Hoa Kỳ) giữa thành phố Sài Gòn năm 2000 rằng trong cuộc chiến vừa qua, phe xấu đã chiến thắng. Đó là lý do vì sao lá cờ chính nghĩa, Cờ vàng ba sọc đỏ tạm thời lui bước.

2.- CHÍNH NGHĨA TẤT THẮNG

Sau biến cố 30-4-1975, lúc đầu khoảng trên 100,000 người ra đi ngay khi cộng sản cầm quyền. Dần dần con số nầy tăng lên, tăng lên mãi làm cho cả thế giới bàng hoàng. Các trại tỵ nạn được thành lập, các nước tự do mở cửa đón người tỵ nạn. Người ta bắt đầu đánh giá lại các biến chuyển ở Việt Nam, đánh giá lại các chế độ cộng sản. Phải chăng vì vậy các nước Tây Âu và Hoa Kỳ thêm phần ủng hộ các phong trào đối kháng cộng sản ở Đông Âu, đưa đến sự sụp đổ đế quốc Liên Xô trong các năm từ cuối năm 1989 đến năm 1991?

Cao điểm của việc đánh giá lại các chế độ cộng sản là nghị quyết 1481 ngày 25-01-2006 của Quốc hội Âu Châu họp tại Strasbourg (Pháp), lên án chủ nghĩa cộng sản là tội ác chống nhân loại và các chế độ cộng sản toàn trị đã vi phạm nhân quyền tập thể. Điều 2 của nghị quyết nầy ghi rằng” “Những chế độ toàn trị cộng sản từng cai trị ở Trung và Đông Âu trong thế kỷ qua, và hiện vẫn còn cầm quyền ở vài nước trên thế giới, tất cả (không ngoại trừ) biểu thị chân tướng của sựï vi phạm nhân quyền tập thể. Những vi phạm nầy khác nhau tùy theo nền văn hóa, quốc gia và giai đoạn lịch sử, bao gồm cả những cuộc ám sát và xử tử cá nhân hay tập thể, gây chết chóc trong các trại tập trung, cho chết đói, đày ải, tra tấn, nô lệ lao động, và những hình thức khác về khủng bố thể xác tập thể, ngược đãi vì chủng tộc hay tôn giáo, vi phạm các quyền tự do lương tâm, tư tưởng và phát biểu, tự do báo chí và cả không đa nguyên chính trị.” Chế độ cộng sản Việt Nam hiện nay hẳn nhiên nằm trong điều 2 của nghị quyết 1481.

Trong khi đó, người Việt tỵ nạn tại các nước trên thế giới dần dần thành công, và tập họp thành những cộng đồng càng ngày càng lớn mạnh. Các cộng đồng người Việt tỵ nạn đều chọn lá Cờ vàng ba sọc đỏ làm biểu tượng. Riêng tại Hoa Kỳ, chính quyền nhiều thành phố và tiểu bang công bố quyết định công nhận lá Cờ vàng ba sọc đỏ là biểu tượng chính thức của cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản, bắt đầu từ thành phố Westminster ở tiểu bang California với nghị quyết số 3750, ngày 19-2-2003.

Vào cuối tháng 3-2009, tại tiểu bang Massachusetts, hạ viện (với số phiếu 145-0) và thượng viện (với số phiếu 37-0) vừa thông qua nghị quyết số H 3415 gồm nhiều điều khoản khác nhau, trong đó có điều khoản cấm treo cờ đỏ CSVN, được tạm dịch như sau: “CẤM TREO CỜ BẮC VIỆT - Nghị Quyết chỉ định lá cờ cũ Nam Việt Nam (Cờ Vàng) là lá cờ duy nhất đại diện cho quốc gia Việt Nam có thể dùng để treo trong các buổi sinh hoạt công cộng do Tiểu Bang bảo trợ hay được treo ở các cơ sở Giáo Dục công cộng . Theo các nhà yểm trợ nhận định là Cờ Nam Việt Nam (Cờ Vàng) là biểu tượng của sự Quật Cường, Nhân Ái và Dân Chủ từ năm 1954 cho tới khi đất nước rơi vào tay CSVN năm 1975 . Hơn nữa cờ CSVN là lá cờ chủ nghĩa CSVN mang tính đàn áp, kích động tinh thần người Mỹ Gốc Việt nên không thể dùng để treo trong các buổi sinh hoạt công cộng. (http://www.Vietland.net ngày 2-4-2009).

Điều đặc biệt của nghị quyết nầy là chẳng những vinh danh Cờ vàng ba sọc đỏ là biểu tượng của cộng đồng, của sự quật cường nhân ái và dân chủ, mà còn lên án rằng Cờ đỏ sao vàng mang tính đàn áp, không thể dùng được. Massachusetts là tiểu bang diễn ra những cuộc biểu tình phản chiến mạnh mẽ trong thời gian chiến tranh ở Việt Nam trước năm 1975, và là tiểu bang nhà hiện nay của hai thượng nghị sĩ liên bang nổi tiếng cấp tiến là E. Kennedy và J. Kerry. Vì vậy nghị quyết H 3415 do quốc hội tiểu bang nầy thông qua không thể chỉ xem là để công nhận lá cờ của Cộng đồng người Việt ở Massachusetts, mà còn chứng tỏ một sự chuyển hướng nhận thức của người Hoa Kỳ đối với chiến tranh Việt Nam vừa qua và với chế độ cộng sản hiện nay ở trong nước.

Tin mới nhất, ngày 7-4-2009, thống đốc tiểu bang Virginia chính thức ký tên và công bố nghị quyết 275, chọn ngày 11 tháng 5 là NGÀY NHÂN QUYỀN VIỆT NAM để yểm trợ phong trào tranh đấu đòi hỏi nhân quyền ở Việt Nam. Khi chọn một ngày nhân quyền cho Việt Nam cần được hiểu là Việt Nam hiện nay thiếu nhân quyền nên mới có việc chọn ngày nhân quyền để cổ võ, vận động nhân quyền cho Việt Nam. Được biết rằng trước đây, ngày 15-04-2004 tiểu bang Virgina đã công bố luật 1457 ER công nhận Cờ vàng ba sọc đỏ là cờ của cộng đồng Việt Nam tại tiểu bang Virginia. Chăc chắn nghị quyết mới, tức nghị quyết 275 ngày 7-4-2009 sẽ dần dần lan qua các tiểu bang khác như trước đây các tiểu bang Hoa Kỳ nối tiếp nhau công nhận Cờ vàng ba sọc đỏ là cờ Cộng đồng người Việt ở hải ngoại.

Như thế, đúng là ngày 30-4-1975, bạo quyền Hà Nội đã thắng trận, nhưng thắng một trận không có nghĩa là thắng cuộc chiến, vì cuộc chiến quốc-cộng ở Việt Nam vẫn tiếp tục dưới một hình thái khác không võ trang. Tất cả những diễn tiến ở trong nước và trên thế gới cho thấy từ sau ngày 30-4-1975, bạo quyền Hà Nội dần dần thất bại trong hòa bình. Mất hậu thuẫn của dân chúng, nhà cầm quyền độc tài Hà Nội phải dựa vào ngoại bang để sống còn. Từ đó mới đưa đến các vụ nhượng đất, nhượng biển, nhượng đảo và vụ bauxite ở Tây nguyên (cao nguyên Nam Trung phần). Càng ngày nhà cầm quyền Hà Nội càng lún sâu vào tội lỗi phản dân hại nước.

Trong khi đó, chính nghĩa tự do dân chủ tạm thời thất thế trước bạo quyền ngày 30-4-1975, nhưng cuối cùng chính nghĩa luôn luôn sống mãi với lòng người và chính nghĩa dần dần chiếm lại ưu thế. Nhà cầm quyền Hà Nội càng phản dân hại nước, chính nghĩa tự do dân chủ càng sáng ra càng được mọi người trân trọng quý mến.

Các chế độ độc tài hung bạo như Hitler, Stalin trên thế giới cuối cùng phải cáo chung. Chắc chắn, một lúc nào đó chế độ cộng sản độc tài toàn trị cũng sẽ phải cáo chung ở Việt Nam, như đã từng cáo chung ở Liên Xô. Lá Cờ vàng ba sọc đỏ, tượng trưng cho chính nghĩa dân tộc, cho nhân ái, tự do, dân chủ sẽ trở về tung bay dưới bầu trời quê hương Việt Nam ngàn đời yêu dấu.

TRẦN GIA PHỤNG
(Toronto, 12-4-2009)
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn