“Ta đánh miền Nam là đánh cho Liên Xô, cho Trung Quốc…”, lời nói đi vào lịch sử ô nhục ngàn đời của đảng CSVN từ miệng tổng bí thư Lê Duẩn đã toát lên được bản chất và mục tiêu của cái gọi là “cuộc chiến chống Mỹ cứu nước, giải phóng miền Nam” mà Hà Nội sắp tổ chức kỷ niệm lần thứ 37. Đánh cho Liên Xô bành trướng đế quốc CS khắp toàn cầu theo dự tính của Stalin! Đánh cho Trung Quốc mở rộng bờ cõi Đại Hán xuống Đông Nam Á theo ý đồ của Mao chủ tịch! (Đang khi Đông Đức không hề có ý định chiếm Tây Đức và Bắc Hàn chẳng nuôi mộng chiếm Nam Hàn). Đoàn quân dưới sự lãnh đạo của đảng CSVN năm nào thành ra chỉ là một lũ đánh thuê! Đánh thuê nên khi chiến thắng tháng 4-1975, chỉ làm có mỗi một việc là ăn cướp! Cướp cho bõ những năm tháng dài thiếu thốn tại miền Bắc vì vừa do dồn sức cho cuộc xâm lăng, vừa do điều hành kinh tế tồi tệ kiểu CS. Cướp cho bõ những tháng ngày đói khổ trong các cánh rừng thuộc dãy Trường Sơn, chỉ sống bằng lời thơ hay bản nhạc ru ngủ chết người của những tay bồi bút kiểu Tố Hữu.
1- Cướp đủ thứ, cướp đủ nơi, cướp đủ kiểu! Cách trắng trợn thì hoặc xông vào những ngôi nhà của người dân chạy giặc bỏ lại, nhất là vào nhà của “ngụy quân ngụy quyền” mà vơ vét của cải, thậm chí đuổi gia chủ để chiếm gia cư, theo lời mách nước của một cán bộ hạng gộc: “Nhà ngụy ta ở! Vợ ngụy ta lấy! Con ngụy ta sai!”; hoặc tổ chức “bán bãi” để thu vàng (có khi lên tới 12 lượng/người) của những ai chỉ muốn chạy trốn khỏi thiên đường Cộng sản. Cách hợp pháp thì đưa ra đủ chính sách: nào “xây dựng quê hương mới” để trục xuất thị dân ra khỏi phố phường, đẩy họ lên những “vùng kinh tế” heo hút xa xôi, rừng thiêng nước độc mà chiếm nhà cửa; nào “mời người Hoa về lại tổ quốc” từ Hòn Gai, Hải Phòng vào đến Vũng Tàu, Chợ Lớn để đoạt lấy toàn bộ cơ ngơi của họ; nào “cải tạo công thương nghiệp” để tịch thu máy móc, nhà xưởng của giới thương gia, kỹ nghệ gia từng xây dựng nền kinh tế trù phú của miền Nam; nào “thực thi sắc lệnh, pháp lệnh tôn giáo” (hay nếu cần thì ngụy tạo những vụ án phản động) để tước đất đai, thánh thất, trường học, cơ sở bác ái của các Giáo hội… Thế nhưng vì ăn cướp để hưởng thụ bù trừ, chỉ phá đổ chứ không xây dựng thực sự (trong đó có việc làm tiêu biến 16 tấn vàng công khố quốc gia do chính phủ VNCH để lại), nên sau hơn 10 năm “giải phóng”, đất nước phải đứng bên bờ vực thẳm.
Thế là đảng ta đành đưa ra đường lối mới: “xây dựng nền kinh tế thị trường”, “mở cửa cho ngoại quốc đầu tư”, “thiết lập khu chế xuất công nghiệp”… nhưng đó cũng chỉ là chiêu bài để cướp tiếp đất đai nhà cửa của thị dân lẫn nông dân, gây bao cảnh “án ngờ lòa mây, tiếng oan dậy đất”, mà vụ Đoàn Văn Vươn tuyệt vọng chống lại nhà cầm quyền Tiên Lãng, Hải Phòng đầu năm nay và vụ nông dân Văn Giang, Hưng Yên đang phản đối dự án Ecopark cách vô vọng là những ví dụ. Chính sách cướp thổ canh thổ cư của dân này được chính thức hợp pháp hóa qua “Luật đất đai” năm 1993, vốn khẳng định “nhà nước -tức đảng CS, chính quyền địa phương, cán bộ sở tại- đại diện sở hữu” (và thực sự sở hữu, có người lên đến cả ngàn mẫu), nông dân thì chỉ được giao hay thuê trong vòng 20 năm. Luật này không hy vọng được sửa đổi khi đáo “hạn điền” năm tới, bởi lẽ đảng viên hết trở thành địa chủ để nên tài chủ thì làm sao đảng còn là tôn chủ? Còn đối với tôn giáo, những đất đai cơ sở nào mà nhà cầm quyền đã “tạm mượn” trước năm 1991 thì không bao giờ được trả lại theo Nghị quyết 23 năm 2003 và Chỉ thị 1940 năm 2008. Hiện nay, nếu cần thì nhà nước sẽ cướp tiếp, như đất đai của giáo xứ công giáo Cồn Dầu, khu du lịch sinh thái Đá Bia của giáo phái Phật giáo Ân Đàn Đại Đạo….
Gần đây, sau vụ làm ăn gian lận và lỗ lã của các đại công ty nhà nước, cụ thể là tập đoàn tàu thủy Vinashin với 4 tỷ đôla nợ nần, các tập đoàn Sông Đà, PetroVietnam… với 1,5 tỷ đôla sai phạm, khiến cho dự trữ quốc gia ngày càng vơi rỗng, đang lúc các chủ nợ réo bên tai, nhà nước vừa ra Nghị định 24/2012, chủ yếu cấm tư nhân, công ty, tập đoàn “sử dụng vàng làm phương tiện thanh toán” (cho vay, mua hàng, trả nợ), mà chỉ được bán vàng cho cho nhà nước để nhận lại một số tiền tương đương. Nghĩa là kể từ 25-5-2012, bất cứ giao dịch nào thực hiện bằng vàng miếng sẽ bị phạt từ 50 tới 100 triệu đồng cùng tịch thu tang vật. Theo nhận định của các chuyên gia, sau chuyện cướp đất quanh nhà, cướp nhà nơi ở, đây là lúc Cộng sản xông vào buồng để cướp thứ của quý giá cuối cùng của người dân.
2- Nhưng đó chỉ là hành vi ăn cướp vật chất. Cộng sản còn cướp cả tinh thần, một điều mà các thế lực ngoại chủng như đô hộ Tàu, thực dân Pháp hầu như đã không làm đối với người Việt dù họ cai trị hơn cả ngàn năm hoặc gần cả trăm năm. Và đây mới là điều kinh khủng cho Dân tộc. Vốn là một chế độ toàn trị, Cộng sản muốn xây dựng không những một lối chính trị mới, một kiểu kinh tế mới mà còn cả một nền văn hóa mới, tức là uốn nắn ý thức, lèo lái lương tâm, kiến tạo một niềm tin yêu và hy vọng khác hẳn để phục vụ cho tham vọng thống trị muôn năm của mình. Do đó, trong 37 năm qua, nhờ nhồi sọ tuyên truyền, nhờ giáo dục đầu độc, nhờ ban ơn phát huệ, nhờ hăm dọa cưỡng bức, đảng trước hết nhắm cướp tinh thần của các thành phần có ảnh hưởng trong xã hội.
Đầu tiên là làm mai một lý tưởng “tận trung với nước với dân” mà bao người, vì thiện chí ban đầu và hăm hở tuổi trẻ, đã muốn chọn lấy khi vào đảng. Thế là những đảng viên đang nắm quyền lực lớn nhỏ rốt cuộc coi mình đứng trên đầu nhân dân, ngồi xổm trên pháp luật, ứng xử như những chủ tể quyền hành tuyệt đối ở trung ương và những lãnh chúa quyền uy tối thượng ở địa phương, bao che nhau phạm sai lầm và làm tội ác mà chẳng hề sợ công luận. Tiếp đến, đối với thành viên Quốc hội, CS đã làm tiêu biến ý thức đại diện nhân dân. Vì mang ơn đảng đã lựa chọn, các đại biểu này hiếm khi nói ngược ý kiến của Bộ Chính trị, đường lối của Trung ương đảng, một chỉ biết nhanh chóng hợp thức hóa các “chủ trương lớn”, “quyết sách to” từ trên, như công hàm bán nước năm 1958, hiệp định vịnh Bắc bộ năm 2000, vụ khai thác Bauxite Tây Nguyên năm 2008, dự án nhà máy điện hạt nhân năm 2009… Hầu như họ chỉ làm trò mỵ dân trong những cuộc gặp gỡ cử tri địa phương, làm trò trình diễn trong những cuộc chất vấn các bộ trưởng. Thậm chí có đại biểu còn đề xuất luật cấm biểu tình. Đối với các viên chức công quyền, CS đã tiêu diệt tinh thần phục vụ công chúng. Điều này dễ dàng, vì họ là những kẻ đã được đảng tuyển chọn qua trò hề bầu cử hội đồng nhân dân. Bởi thế đa số đã ứng xử như những hung thần bản địa, hống hách khinh người, bóc lột nhân dân, tích lũy của cải hơn là làm công bộc. Toàn bộ viên chức thành phố Hải Phòng, huyện Tiên Lãng, xã Vinh Quang trong vụ Đoàn Văn Vươn là một điển hình. Đối với giới công an cảnh sát, đảng đã xóa sạch ý thức tôn trọng và bảo vệ nhân dân. Bị nhồi sọ bởi tư tưởng: được đảng gầy dựng, lãnh đạo, trả lương, làm thanh kiếm và lá chắn bảo vệ đảng, chỉ biết “còn đảng còn mình”, lực lượng này ngày càng trở thành công cụ đàn áp dân chúng một cách côn đồ vô học, thâm độc tàn nhẫn, đánh người tay không run, giết người tâm chẳng động. Thành tích của họ là hàng chục nạn nhân bị chết trong đồn, hàng trăm nạn nhân bị đánh nhừ tử (con số thống kê được). Nạn nhân gần nhất là chị Trần Thị Nga ở Hà Nam, linh mục Nguyễn Văn Bình ở Hà Nội. Đối với lực lượng quân đội, đảng đã hầu như làm tan biến tinh thần bảo vệ Tổ quốc. Thay khẩu hiệu “Trung với nước” bằng khẩu hiệu “trung với đảng”, rồi được làm kinh tế tự do, quân đội đã thực sự trở thành công cụ, chỉ ham làm giàu (nhất là hàng tướng lãnh, như Ngân hàng quân đội của Phùng Quang Thanh, Truyền thông Viettel của Nguyễn Chí Vịnh, Hàng không vận tải biển của Ngô Xuân Lịch…), quên lãng bổn phận bảo vệ Tổ quốc, bỏ mặc ngư dân cho sự sách nhiễu, cướp bóc, tàn sát của Tàu Cộng. Đối với giới luật sư (nhất là hạng thẩm phán), đảng đã làm thui chột ý thức bảo vệ luật pháp và lẽ phải. Họ bị buộc trở thành công cụ của đảng, nhất là trong các vụ án chính trị. Tại những phiên tòa này, họ xử theo chỉ chị từ trên với các «bản án bỏ túi». Chưa biết lúc nào họ sẽ bị buộc tuyên thệ trung thành với đảng như bên Trung Quốc. Đối với giới y bác sĩ, đảng đã dần dần cướp mất tâm hồn thương xót và phục vụ bệnh nhân. Cảnh bỏ mặc những ca cấp cứu chưa nộp tiền, đòi hối lộ mới săn sóc chu đáo, cung cấp thuốc vượt nhu cầu điều trị, ăn hoa hồng quá độ nên dược phẩm bị đẩy giá lên tận trời là chuyện cơm bữa, khiến nhân dân coi đa phần trong họ là những kẻ khai thác nỗi khổ đau của con người, và có nơi đã phản ứng bằng cách hành hung y bác sĩ. Đối với giới giáo chức, CS đã dần dần tước đoạt lương tâm nghề nghiệp. Lý do cơ bản là nền giáo dục VN bị chính trị hóa, nhắm nhào nặn những thần dân phục tùng đảng hơn là những công dân phục vụ xã hội, do đó CS huấn luyện ra những thầy cô «hồng hơn chuyên». Trong thực tế, đã có vô số vụ việc thầy bạo hành trò, đổi tình lấy điểm, bắt nữ sinh làm điếm, cấm sinh viên biểu tình chống quân xâm lược… Đối với giới truyền thông và văn hóa, CS nỗ lực làm cho họ trở thành nô ngôn, bồi bút, sẵn sàng xuyên tạc sự thật, chà đạp lẽ phải, vu vạ các công dân yêu nước hầu bênh vực chế độ. Điều này đặc biệt thấy rõ nơi những tờ báo như An ninh Thế giới, Hà Nội mới, Công an nhân dân, Quân đội nhân dân… Đối với giới tu hành, CS càng không tha và luôn tìm cách cướp đi tinh thần làm chứng cho sự thật và lẽ phải nơi họ. Từng phỉ báng tôn giáo như thuốc phiện ru ngủ, CS nay lại muốn tôn giáo trở thành thuốc phiện thực sự. Và họ đang làm được điều đó với những chức sắc chỉ còn biết an thân, lo chuyện xây dựng đền thờ, tổ chức lễ hội, hoàn toàn dửng dưng trước cảnh đồng bào bị đàn áp, xã hội băng hoại, tổ quốc lâm nguy…
Tất cả những hành vi cướp bóc trên đều quy về mục tiêu tối hậu: làm cho toàn thể nhân dân sống với trí óc bưng bít, tâm hồn sợ hãi, ý chí bạc nhược, làm cho toàn thể xã hội ngập trong gian dối, bạo lực và vô cảm, nghĩa là cướp mất tinh thần của Dân tộc, để đảng có thể an tâm thống trị, dù phải dâng đất nước cho ngoại bang. May thay, tinh thần này không bị cướp mất nơi những nhà dân chủ đối kháng quyết liệt, những trí thức phản biện thẳng thắn, những chức sắc tôn giáo dũng cảm và những dân oan can đảm đấu tranh!
BAN BIÊN TẬP
Xã luận bán nguyệt san Tự do Ngôn luận số 145 (15-04-2012)
1- Cướp đủ thứ, cướp đủ nơi, cướp đủ kiểu! Cách trắng trợn thì hoặc xông vào những ngôi nhà của người dân chạy giặc bỏ lại, nhất là vào nhà của “ngụy quân ngụy quyền” mà vơ vét của cải, thậm chí đuổi gia chủ để chiếm gia cư, theo lời mách nước của một cán bộ hạng gộc: “Nhà ngụy ta ở! Vợ ngụy ta lấy! Con ngụy ta sai!”; hoặc tổ chức “bán bãi” để thu vàng (có khi lên tới 12 lượng/người) của những ai chỉ muốn chạy trốn khỏi thiên đường Cộng sản. Cách hợp pháp thì đưa ra đủ chính sách: nào “xây dựng quê hương mới” để trục xuất thị dân ra khỏi phố phường, đẩy họ lên những “vùng kinh tế” heo hút xa xôi, rừng thiêng nước độc mà chiếm nhà cửa; nào “mời người Hoa về lại tổ quốc” từ Hòn Gai, Hải Phòng vào đến Vũng Tàu, Chợ Lớn để đoạt lấy toàn bộ cơ ngơi của họ; nào “cải tạo công thương nghiệp” để tịch thu máy móc, nhà xưởng của giới thương gia, kỹ nghệ gia từng xây dựng nền kinh tế trù phú của miền Nam; nào “thực thi sắc lệnh, pháp lệnh tôn giáo” (hay nếu cần thì ngụy tạo những vụ án phản động) để tước đất đai, thánh thất, trường học, cơ sở bác ái của các Giáo hội… Thế nhưng vì ăn cướp để hưởng thụ bù trừ, chỉ phá đổ chứ không xây dựng thực sự (trong đó có việc làm tiêu biến 16 tấn vàng công khố quốc gia do chính phủ VNCH để lại), nên sau hơn 10 năm “giải phóng”, đất nước phải đứng bên bờ vực thẳm.
Thế là đảng ta đành đưa ra đường lối mới: “xây dựng nền kinh tế thị trường”, “mở cửa cho ngoại quốc đầu tư”, “thiết lập khu chế xuất công nghiệp”… nhưng đó cũng chỉ là chiêu bài để cướp tiếp đất đai nhà cửa của thị dân lẫn nông dân, gây bao cảnh “án ngờ lòa mây, tiếng oan dậy đất”, mà vụ Đoàn Văn Vươn tuyệt vọng chống lại nhà cầm quyền Tiên Lãng, Hải Phòng đầu năm nay và vụ nông dân Văn Giang, Hưng Yên đang phản đối dự án Ecopark cách vô vọng là những ví dụ. Chính sách cướp thổ canh thổ cư của dân này được chính thức hợp pháp hóa qua “Luật đất đai” năm 1993, vốn khẳng định “nhà nước -tức đảng CS, chính quyền địa phương, cán bộ sở tại- đại diện sở hữu” (và thực sự sở hữu, có người lên đến cả ngàn mẫu), nông dân thì chỉ được giao hay thuê trong vòng 20 năm. Luật này không hy vọng được sửa đổi khi đáo “hạn điền” năm tới, bởi lẽ đảng viên hết trở thành địa chủ để nên tài chủ thì làm sao đảng còn là tôn chủ? Còn đối với tôn giáo, những đất đai cơ sở nào mà nhà cầm quyền đã “tạm mượn” trước năm 1991 thì không bao giờ được trả lại theo Nghị quyết 23 năm 2003 và Chỉ thị 1940 năm 2008. Hiện nay, nếu cần thì nhà nước sẽ cướp tiếp, như đất đai của giáo xứ công giáo Cồn Dầu, khu du lịch sinh thái Đá Bia của giáo phái Phật giáo Ân Đàn Đại Đạo….
Gần đây, sau vụ làm ăn gian lận và lỗ lã của các đại công ty nhà nước, cụ thể là tập đoàn tàu thủy Vinashin với 4 tỷ đôla nợ nần, các tập đoàn Sông Đà, PetroVietnam… với 1,5 tỷ đôla sai phạm, khiến cho dự trữ quốc gia ngày càng vơi rỗng, đang lúc các chủ nợ réo bên tai, nhà nước vừa ra Nghị định 24/2012, chủ yếu cấm tư nhân, công ty, tập đoàn “sử dụng vàng làm phương tiện thanh toán” (cho vay, mua hàng, trả nợ), mà chỉ được bán vàng cho cho nhà nước để nhận lại một số tiền tương đương. Nghĩa là kể từ 25-5-2012, bất cứ giao dịch nào thực hiện bằng vàng miếng sẽ bị phạt từ 50 tới 100 triệu đồng cùng tịch thu tang vật. Theo nhận định của các chuyên gia, sau chuyện cướp đất quanh nhà, cướp nhà nơi ở, đây là lúc Cộng sản xông vào buồng để cướp thứ của quý giá cuối cùng của người dân.
2- Nhưng đó chỉ là hành vi ăn cướp vật chất. Cộng sản còn cướp cả tinh thần, một điều mà các thế lực ngoại chủng như đô hộ Tàu, thực dân Pháp hầu như đã không làm đối với người Việt dù họ cai trị hơn cả ngàn năm hoặc gần cả trăm năm. Và đây mới là điều kinh khủng cho Dân tộc. Vốn là một chế độ toàn trị, Cộng sản muốn xây dựng không những một lối chính trị mới, một kiểu kinh tế mới mà còn cả một nền văn hóa mới, tức là uốn nắn ý thức, lèo lái lương tâm, kiến tạo một niềm tin yêu và hy vọng khác hẳn để phục vụ cho tham vọng thống trị muôn năm của mình. Do đó, trong 37 năm qua, nhờ nhồi sọ tuyên truyền, nhờ giáo dục đầu độc, nhờ ban ơn phát huệ, nhờ hăm dọa cưỡng bức, đảng trước hết nhắm cướp tinh thần của các thành phần có ảnh hưởng trong xã hội.
Đầu tiên là làm mai một lý tưởng “tận trung với nước với dân” mà bao người, vì thiện chí ban đầu và hăm hở tuổi trẻ, đã muốn chọn lấy khi vào đảng. Thế là những đảng viên đang nắm quyền lực lớn nhỏ rốt cuộc coi mình đứng trên đầu nhân dân, ngồi xổm trên pháp luật, ứng xử như những chủ tể quyền hành tuyệt đối ở trung ương và những lãnh chúa quyền uy tối thượng ở địa phương, bao che nhau phạm sai lầm và làm tội ác mà chẳng hề sợ công luận. Tiếp đến, đối với thành viên Quốc hội, CS đã làm tiêu biến ý thức đại diện nhân dân. Vì mang ơn đảng đã lựa chọn, các đại biểu này hiếm khi nói ngược ý kiến của Bộ Chính trị, đường lối của Trung ương đảng, một chỉ biết nhanh chóng hợp thức hóa các “chủ trương lớn”, “quyết sách to” từ trên, như công hàm bán nước năm 1958, hiệp định vịnh Bắc bộ năm 2000, vụ khai thác Bauxite Tây Nguyên năm 2008, dự án nhà máy điện hạt nhân năm 2009… Hầu như họ chỉ làm trò mỵ dân trong những cuộc gặp gỡ cử tri địa phương, làm trò trình diễn trong những cuộc chất vấn các bộ trưởng. Thậm chí có đại biểu còn đề xuất luật cấm biểu tình. Đối với các viên chức công quyền, CS đã tiêu diệt tinh thần phục vụ công chúng. Điều này dễ dàng, vì họ là những kẻ đã được đảng tuyển chọn qua trò hề bầu cử hội đồng nhân dân. Bởi thế đa số đã ứng xử như những hung thần bản địa, hống hách khinh người, bóc lột nhân dân, tích lũy của cải hơn là làm công bộc. Toàn bộ viên chức thành phố Hải Phòng, huyện Tiên Lãng, xã Vinh Quang trong vụ Đoàn Văn Vươn là một điển hình. Đối với giới công an cảnh sát, đảng đã xóa sạch ý thức tôn trọng và bảo vệ nhân dân. Bị nhồi sọ bởi tư tưởng: được đảng gầy dựng, lãnh đạo, trả lương, làm thanh kiếm và lá chắn bảo vệ đảng, chỉ biết “còn đảng còn mình”, lực lượng này ngày càng trở thành công cụ đàn áp dân chúng một cách côn đồ vô học, thâm độc tàn nhẫn, đánh người tay không run, giết người tâm chẳng động. Thành tích của họ là hàng chục nạn nhân bị chết trong đồn, hàng trăm nạn nhân bị đánh nhừ tử (con số thống kê được). Nạn nhân gần nhất là chị Trần Thị Nga ở Hà Nam, linh mục Nguyễn Văn Bình ở Hà Nội. Đối với lực lượng quân đội, đảng đã hầu như làm tan biến tinh thần bảo vệ Tổ quốc. Thay khẩu hiệu “Trung với nước” bằng khẩu hiệu “trung với đảng”, rồi được làm kinh tế tự do, quân đội đã thực sự trở thành công cụ, chỉ ham làm giàu (nhất là hàng tướng lãnh, như Ngân hàng quân đội của Phùng Quang Thanh, Truyền thông Viettel của Nguyễn Chí Vịnh, Hàng không vận tải biển của Ngô Xuân Lịch…), quên lãng bổn phận bảo vệ Tổ quốc, bỏ mặc ngư dân cho sự sách nhiễu, cướp bóc, tàn sát của Tàu Cộng. Đối với giới luật sư (nhất là hạng thẩm phán), đảng đã làm thui chột ý thức bảo vệ luật pháp và lẽ phải. Họ bị buộc trở thành công cụ của đảng, nhất là trong các vụ án chính trị. Tại những phiên tòa này, họ xử theo chỉ chị từ trên với các «bản án bỏ túi». Chưa biết lúc nào họ sẽ bị buộc tuyên thệ trung thành với đảng như bên Trung Quốc. Đối với giới y bác sĩ, đảng đã dần dần cướp mất tâm hồn thương xót và phục vụ bệnh nhân. Cảnh bỏ mặc những ca cấp cứu chưa nộp tiền, đòi hối lộ mới săn sóc chu đáo, cung cấp thuốc vượt nhu cầu điều trị, ăn hoa hồng quá độ nên dược phẩm bị đẩy giá lên tận trời là chuyện cơm bữa, khiến nhân dân coi đa phần trong họ là những kẻ khai thác nỗi khổ đau của con người, và có nơi đã phản ứng bằng cách hành hung y bác sĩ. Đối với giới giáo chức, CS đã dần dần tước đoạt lương tâm nghề nghiệp. Lý do cơ bản là nền giáo dục VN bị chính trị hóa, nhắm nhào nặn những thần dân phục tùng đảng hơn là những công dân phục vụ xã hội, do đó CS huấn luyện ra những thầy cô «hồng hơn chuyên». Trong thực tế, đã có vô số vụ việc thầy bạo hành trò, đổi tình lấy điểm, bắt nữ sinh làm điếm, cấm sinh viên biểu tình chống quân xâm lược… Đối với giới truyền thông và văn hóa, CS nỗ lực làm cho họ trở thành nô ngôn, bồi bút, sẵn sàng xuyên tạc sự thật, chà đạp lẽ phải, vu vạ các công dân yêu nước hầu bênh vực chế độ. Điều này đặc biệt thấy rõ nơi những tờ báo như An ninh Thế giới, Hà Nội mới, Công an nhân dân, Quân đội nhân dân… Đối với giới tu hành, CS càng không tha và luôn tìm cách cướp đi tinh thần làm chứng cho sự thật và lẽ phải nơi họ. Từng phỉ báng tôn giáo như thuốc phiện ru ngủ, CS nay lại muốn tôn giáo trở thành thuốc phiện thực sự. Và họ đang làm được điều đó với những chức sắc chỉ còn biết an thân, lo chuyện xây dựng đền thờ, tổ chức lễ hội, hoàn toàn dửng dưng trước cảnh đồng bào bị đàn áp, xã hội băng hoại, tổ quốc lâm nguy…
Tất cả những hành vi cướp bóc trên đều quy về mục tiêu tối hậu: làm cho toàn thể nhân dân sống với trí óc bưng bít, tâm hồn sợ hãi, ý chí bạc nhược, làm cho toàn thể xã hội ngập trong gian dối, bạo lực và vô cảm, nghĩa là cướp mất tinh thần của Dân tộc, để đảng có thể an tâm thống trị, dù phải dâng đất nước cho ngoại bang. May thay, tinh thần này không bị cướp mất nơi những nhà dân chủ đối kháng quyết liệt, những trí thức phản biện thẳng thắn, những chức sắc tôn giáo dũng cảm và những dân oan can đảm đấu tranh!
BAN BIÊN TẬP
Xã luận bán nguyệt san Tự do Ngôn luận số 145 (15-04-2012)
Gửi ý kiến của bạn