Nhà văn Duyên Anh bị bắt ngày 8-4-1976, cùng với nhiều văn nghệ sỹ Sài Gòn khác, sau khi xảy ra “Vụ án Hồ Con Rùa”. Ông ở tù tới ngày 11-7-1981. Thời gian chuyển từ Chí Hòa lên trại cải tạo Xuyên Mộc, Duyên Anh lấy ra một bài thơ có tựa đề là “Đãng Tử Sám Hối”, viết bằng thuốc xức ghẻ trên bao giấy xi măng, dặn bạn tù Đoàn Kế Tường: “Mày học thuộc bài thơ này cho tao, trong đêm nay, mai phải hủy tờ giấy này. Tao nói với mày là tao sám hối với đất nước, vợ con và bạn bè, những người chiến đấu thực sự, còn bọn xôi thịt, tao chẳng có gì phải nói với chúng nó. Mày còn trẻ ráng sống mai mốt về đọc cho vợ con tao nghe”.
Duyên Anh ra tù trước Đoàn Kế Tường 4 năm rồi sau đó ông vượt biên. Ông không thuộc bài thơ này của mình còn Đoàn Kế Tường thì chưa một lần có cơ hội để đọc cho vợ con ông nghe. Ông Tường nói: “Tôi nợ anh Duyên Anh”.
Bao nhiêu năm qua Đoàn Kế Tường vẫn thuộc lòng bài thơ này, ông đọc cho tôi nghe trong dịp 30-4-2012 và tôi hứa với ông Tường sẽ đưa bài thơ này lên FB, coi như ông đang đọc cho những người thân của nhà văn Duyên Anh.
Em yêu dấu
Anh xa nhà lâu quá
Ba năm qua sỏi đá cũng ưu phiền
Ba năm qua ở một cõi đời riêng
Gót phiêu lãng đặt lên miền đất lạ
Và nơi đó diệu kỳ thay em ạ
Anh soi anh trong gương kiếng nhiệm màu
Thấy mình xưa và thấy cả mình sau
Treo lơ lửng trên cành cây phán xét
Ôi sự nghiệp con cáo già quỷ quyệt
Dối lừa nhau chuyện rắn rít yêu ma
Ta dại khờ múa hát giữa ngàn hoa
Ca bóng tối cứ ngỡ là ánh sáng
Ta ru hồn ta tháng ngày bệnh hoạn
Với kiêu sa dị hợm chút tài hèn
Hỡi cánh diều căng gió vút bay lên
Ngạo nghễ lắm mà quên dây sắp đứt
Mũi tên oan phóng đi không thương tiếc
Lưỡi gươm đau chém nát đóa môi cười
Anh nhìn anh xưa thế đó em ơi
Những đổ vỡ của một thời lang bạt
Cái trớn đời hoang phỉnh phờ đốn mạt
Đưa anh vào hình phạt khó lòng quên
Chính những đường gươm, chính những mũi tên
Anh đã bắn trúng tim em rướm máu
Anh đã giết tình em, em yêu dấu
Đã chôn vùi hạnh phúc em mơ
Đã bắt em điên dại thẫn thờ
Giữ hạnh phúc bằng đêm đen nước mắt
Anh mải chơi, em héo hon lay lắt
Cuộc chơi tàn, anh chân đất lưu đày
Em phương nhà níu bám mảng tương lai
Níu mảng mục sông sâu mùa nghịch lũ
Tuổi trẻ ta không bao giờ còn nữa
Nhưng tình yêu hạnh phúc vẫn y nguyên
Vẫn xanh thơm như thuở mới yêu em
Vẫn nguyên vẹn như thời từng mơ ước
Chuyện quê hương nhìn lại mình anh biết
Mọi oan khiên rồi sẽ được đền bù
Anh trở về đất cháy lỗi lầm xưa
Thắp nắng mật cho em ngoan hong tóc
Em cứ khóc tự nhiên, em cứ khóc
Có cuộc đời nào thiếu nước mắt đâu em
…(mất một câu)
Phải nóng bỏng như đêm mùi trăng mật
Rồi giá băng như ngày đắng cô đơn
Phải mưa sa gió bão giận hờn
Gió cắt thịt da, mưa hồng hôn má
Như trời đất có mưa xuân nắng hạ
Tình yêu
Tổ quốc
Chúng mình
Thế đó em ơi!
Huy Đức
06-05-2012
Theo Blog Osin
Duyên Anh ra tù trước Đoàn Kế Tường 4 năm rồi sau đó ông vượt biên. Ông không thuộc bài thơ này của mình còn Đoàn Kế Tường thì chưa một lần có cơ hội để đọc cho vợ con ông nghe. Ông Tường nói: “Tôi nợ anh Duyên Anh”.
Bao nhiêu năm qua Đoàn Kế Tường vẫn thuộc lòng bài thơ này, ông đọc cho tôi nghe trong dịp 30-4-2012 và tôi hứa với ông Tường sẽ đưa bài thơ này lên FB, coi như ông đang đọc cho những người thân của nhà văn Duyên Anh.
Em yêu dấu
Anh xa nhà lâu quá
Ba năm qua sỏi đá cũng ưu phiền
Ba năm qua ở một cõi đời riêng
Gót phiêu lãng đặt lên miền đất lạ
Và nơi đó diệu kỳ thay em ạ
Anh soi anh trong gương kiếng nhiệm màu
Thấy mình xưa và thấy cả mình sau
Treo lơ lửng trên cành cây phán xét
Ôi sự nghiệp con cáo già quỷ quyệt
Dối lừa nhau chuyện rắn rít yêu ma
Ta dại khờ múa hát giữa ngàn hoa
Ca bóng tối cứ ngỡ là ánh sáng
Ta ru hồn ta tháng ngày bệnh hoạn
Với kiêu sa dị hợm chút tài hèn
Hỡi cánh diều căng gió vút bay lên
Ngạo nghễ lắm mà quên dây sắp đứt
Mũi tên oan phóng đi không thương tiếc
Lưỡi gươm đau chém nát đóa môi cười
Anh nhìn anh xưa thế đó em ơi
Những đổ vỡ của một thời lang bạt
Cái trớn đời hoang phỉnh phờ đốn mạt
Đưa anh vào hình phạt khó lòng quên
Chính những đường gươm, chính những mũi tên
Anh đã bắn trúng tim em rướm máu
Anh đã giết tình em, em yêu dấu
Đã chôn vùi hạnh phúc em mơ
Đã bắt em điên dại thẫn thờ
Giữ hạnh phúc bằng đêm đen nước mắt
Anh mải chơi, em héo hon lay lắt
Cuộc chơi tàn, anh chân đất lưu đày
Em phương nhà níu bám mảng tương lai
Níu mảng mục sông sâu mùa nghịch lũ
Tuổi trẻ ta không bao giờ còn nữa
Nhưng tình yêu hạnh phúc vẫn y nguyên
Vẫn xanh thơm như thuở mới yêu em
Vẫn nguyên vẹn như thời từng mơ ước
Chuyện quê hương nhìn lại mình anh biết
Mọi oan khiên rồi sẽ được đền bù
Anh trở về đất cháy lỗi lầm xưa
Thắp nắng mật cho em ngoan hong tóc
Em cứ khóc tự nhiên, em cứ khóc
Có cuộc đời nào thiếu nước mắt đâu em
…(mất một câu)
Phải nóng bỏng như đêm mùi trăng mật
Rồi giá băng như ngày đắng cô đơn
Phải mưa sa gió bão giận hờn
Gió cắt thịt da, mưa hồng hôn má
Như trời đất có mưa xuân nắng hạ
Tình yêu
Tổ quốc
Chúng mình
Thế đó em ơi!
Huy Đức
06-05-2012
Theo Blog Osin
Gửi ý kiến của bạn