BÀI ĐỌC NHIỀU NHẤT
(Xem: 72828)
(Xem: 62104)
(Xem: 39204)
(Xem: 31058)
SỐ LƯỢT XEM TRANG
0

Đảng cộng sản khui lại vụ Ôn Như Hầu

15 Tháng Bảy 20167:14 SA(Xem: 2889)
Đảng cộng sản khui lại vụ Ôn Như Hầu
52Vote
40Vote
30Vote
20Vote
12Vote
34

Báo Nhân Dân, cơ quan của Đảng Cộng Sản Việt Nam, ngày 19-8-2005 đã đăng bài “Vụ án phố Ôn Như Hầu” của thiếu tướng công an Lê Hữu Qua, nhắc lại vụ án Ôn Như Hầu.

Lê Hữu Qua tự giới thiệu như là người trực tiếp chỉ huy một tiểu đội tấn công cơ sở của đảng Đại Việt ngày 12-7-1946 ở phố Duvigneau và nhiều cơ sở khác của Đại Việt sau đó. Trong bài viết này Lê Hữu Qua chỉ nhắc tới vụ Ôn Như Hầu nhưng không nói ông ta có phải là người chỉ huy hay tham gia việc tấn công cơ sở Ôn Như Hầu của Việt Nam Quốc Dân Đảng hay không.

Cần nhắc lại là vào lúc đó hai đảng Đại Việt Quốc Dân Đảng do ông Trương Tử Anh lãnh đạo và Việt Nam Quốc Dân Đảng đã đi tới thống nhất dưới danh xưng chung là Việt Nam Quốc Dân Đảng, gọi tắt là Quốc Dân Đảng.

trusochinhcuavietnamquocdandangphoonnhuhau
Trụ sở chính của Việt Nam Quốc Dân Đảng phố Ôn Như Hầu


Bài báo cáo Lê Hữu Qua khoe khoang chiến tích của đơn vị ông, kể cả những miếng võ ngoạn mục của đội xung kích do ông chỉ huy, nhưng với người đọc có óc nhận xét nó là một tố giác đối với Đảng Cộng Sản Việt Nam vì ông ta viết một cách khờ khạo.

Trước hết, Lê Hữu Qua nói rằng Đại Việt âm mưu bạo động, “đào công sự chiến đấu, canh gác ngày đêm, tăng cường lực lượng bảo vệ, nội bất xuất ngoại bất nhập”. Nhưng ông ta thuật lại rằng chỉ tấn công cơ sở này với một tiểu đội (khoảng 10 người) và thành công dễ dàng vì chỉ có một “tên lính canh ngủ gật” và khoảng 20 người đang ngủ say. Rõ ràng là một mâu thuẫn ngớ ngẩn chứng tỏ đây chỉ là một chỗ làm việc bình thường của Đại Việt bị tấn công trong lúc không nghĩ là mình sẽ bị tấn công. Lê Hữu Qua cũng không nói tới bất cứ một vũ khí nào, điều này chứng tỏ những đảng viên Đại Việt này hoàn toàn tay không. Như vậy không hề có cơ sở chiến đấu, không có việc chuẩn bị bạo động. Và đây là sự thực.

Mặt khác, Lê Hữu Qua cũng xác nhận là Đảng Cộng Sản Việt Nam vô cớ tấn công. Lê Hữu Qua viết “theo nhận xét của Nha, bọn chúng sẽ ra tay vào ngày 14-7”. Chỉ “nhận xét” thôi là ra đòn, và nhận xét theo bằng chứng nào thì Lê Hữu Qua hoàn toàn không nói, vì không có. “Nha” mà Lê Hữu Qua nói đến là Nha Công An, lúc đó do Lê Giản làm giám đốc, cơ quan này chỉ huy toàn bộ công an cộng sản lúc đó. Vẫn theo giọng điệu gian trá và khủng bố của cộng sản lúc đó, Lê Hữu Qua nói về “âm mưu” của Đại Việt như sau :

“Vậy là “kịch bản” của chúng đã rõ ràng : khi bọn Pháp diễu binh ngày 14 tháng 7, bọn Đại Việt sẽ ném lựu đạn vào đoàn duyệt binh, chúng còn ghi rõ, chỉ ném vào bọn lính da đen !!! Pháp sẽ vu khống Việt Minh đánh chúng và lập tức đánh úp các cơ quan đầu não và bắt các lãnh tụ của ta. Đại Việt sẽ đảo chính tại Hà Nội và các cơ sở của chúng ở địa phương sẽ nổi dậy hưởng ứng âm mưu của thực dân Pháp và tay sai quả là thâm độc và nguy hiểm nếu công an ta không đánh được một đòn quyết định và kịp thời này”.

Nhưng Lê Hữu Qua không thể đưa ra bằng cớ nào về “kịch bản” này, vì hoàn toàn không có.

Về vụ án Ôn Như Hầu, Lê Hữu Qua viết :

“Trong đợt tấn công Đại Việt lúc đó, sau được gọi là “Vụ án phố Ôn Như Hầu”. Đó là tại số nhà 7 phố Ôn Như Hầu (sau này là phố Nguyễn Gia Thiều), ta bắt được tên Phan Văn Kích, ủy viên trung ương của Quốc Dân Đảng, tại đây có một phòng giam, còn hai người bị trói đang nằm đó cùng với rất nhiều dụng cụ đánh đập tra tấn… những người bị chúng bắt cóc về để tống tiền, máu me còn be bét trên tường, không khí nồng nặc hôi thối. Ở sân, đào lên còn thấy ba hố chôn người. Có hố mới chôn, xác nạn nhân bị chặt ra nhiều đoạn !!! Bấy giờ mới vỡ lẽ ra là nhiều chị hàng rong, anh xích lô, cả thầy giáo, cả thầy thuốc… trước kia bị mất tích là do “các nhà ái quốc” này bắt cóc về để hãm hiếp, tống tiền, sau đó là thủ tiêu tại chỗ !!!”.

Cũng lại là một trò dựng đứng vô lý với lời lẽ thô bỉ của một kẻ hạ cấp đắc chí. Cái gì bảo đảm rằng những xác chết, những vết máu không phải là do chính công an mang tới ? Đây là một trò vu khống cố hữu của công an cộng sản. Năm 1984 họ đã đem vũ khí vào trong chùa lấy cớ bắt hai đại đức Tuệ Sỹ và Lê Mạnh Thát về tội âm mưu bạo loạn để tuyên án tử hình. Bây giờ thì họ mặc nhiên nhìn nhận là không có gì và đã trả tự do cho hai vị này dưới áp lực của dư luận. Họ cũng đã ném truyền đơn do chính họ in ra vào các trụ sở Tin Lành để lấy cớ đóng cửa các nhà thờ và bắt giam các mục sư. Đó là hơn 40 năm sau, khi họ đã văn minh nhiều so với ngày trước.

Tôi là một đảng viên trẻ của Việt Nam Quốc Dân Đảng có mặt tại Hà Nội vào thời gian xảy ra vụ Ôn Như Hầu, cũng như những vụ tấn công trụ sở Đại Việt. Tôi cũng có tới lui trụ sở Ôn Như Hầu. Tôi được tiếp xúc khá thường xuyên với một số đàn anh lãnh đạo Việt Nam Quốc Dân Đảng lúc đó trong vai trò của một liên lạc viên. Các vị này hoàn toàn không có một âm mưu nào cả. Tôi khẳng định là đây chỉ là một vụ khủng bố đơn phương của Đảng Cộng Sản Việt Nam để tiêu diệt những người quốc gia mà thôi.

Có cần nhắc lại đợt khủng bố kinh khủng trong giai đoạn này không? Tất cả những người bị phát hiện, có khi chỉ bị nghi ngờ thôi, là đảng viên của Đại Việt hoặc Việt Nam Quốc Dân Đảng đều bị tàn sát thẳng tay. Cứ căn cứ vào tình trạng của mỗi gia đình đảng viên Việt Nam Quốc Dân Đảng thì phải nói là khoảng 2/3 đảng viên Việt Nam Quốc Dân Đảng đã bị giết trong giai đoạn 1945-1950. Ít nhất cũng phải có 50.000 đảng viên Việt Nam Quốc Dân Đảng đã thiệt mạng. Chính thân phụ tôi, chỉ bị tình nghi là đảng viên Việt Nam Quốc Dân Đảng, cũng đã bị thủ tiêu. Đây là một vụ án phải được làm sáng tỏ sau này khi các sử gia có điều kiện để nghiên cứu đích xác. Tất cả những người đã sống qua giai đoạn 1945-1954 đều có thể làm chứng về đợt khủng bố kinh hoàng này mà chính ông Hồ Chí Minh phải chịu trách nhiệm. Đây là một vết nhơ và một tội ác mà Đảng Cộng Sản Việt Nam sẽ phải trả lời trước lịch sử.

Trái với Đảng Cộng Sản Việt Nam, Việt Nam Quốc Dân Đảng chúng tôi không theo một chủ nghĩa quốc tế, không kêu gọi hận thù giai cấp giữa người Việt, không là phân bộ của một phong trào thế giới nào cả ; những người lãnh đạo và đại bộ phận đảng viên không phải là những người giàu có, khoa bảng. Chúng tôi là những người Việt Nam nền tảng, kết hợp với nhau chỉ vì lòng yêu nước thương dân. Chúng tôi không phải là những kẻ sát nhân khát máu như những người lãnh đạo cộng sản. Và chúng tôi cũng đã hy sinh xương máu cho tổ quốc rất lâu trước người cộng sản. Chỉ vì chúng tôi không có hậu thuẫn, và phần nào cũng do sự thiếu kinh nghiệm của cấp lãnh đạo mà anh em chúng tôi đã bị tàn sát. Chúng tôi đã thất bại vì cô thế, bị cả thực dân Pháp lẫn đảng cộng sản với hậu thuẫn của Liên Xô và Trung Quốc tàn sát. Tuy nhiên đất nước thế nào cũng có một tương lai dân chủ, mới là sự kiện sẽ được làm sáng tỏ. Tôi hoàn toàn tin tưởng rằng lịch sử sẽ ghi nhận lý tưởng trong sáng của chúng tôi.

Tôi phủ nhận hoàn toàn những xuyên tạc trắng trợn và những lời lẽ nhơ bẩn của Lê Hữu Qua. Tôi không căm thù gì ông ta vì nghĩ rằng ông ta chỉ là một thủ hạ cuồng tín vì thiếu văn hóa mà thôi.

Còn một điều cũng rất đáng lưu ý : ông Lê Giản lúc đó chỉ huy tất cả các vụ tàn sát này. Từ hơn 10 năm qua ông đã đứng vào hàng ngũ những người đòi dân chủ và công khai đả kích đảng cộng sản. Ông không nói gì về vụ này. Sự im lặng của ông cũng rất có ý nghĩa.

Sau cùng, lệnh đàn áp đã đến từ Huỳnh Thúc Kháng, một ông đồ nho lẩm cẩm hoàn toàn do đảng cộng sản khống chế. Tôi thành thực không hiểu vì sao người ta vẫn còn dành cho ông sự kính trọng nào đó. Thật ra ông chẳng có một kiến thức hay một lý luận nào đáng kể cả. Việc làm duy nhất của ông là đã đặt bút ký lệnh phát động một đợt đàn áp đẫm máu mà những người yêu nước chân chính đã là nạn nhân. Ông không biết gì và cũng không có ác ý, ông chỉ là một công cụ ngoan ngoãn và ngây ngô trong tay đảng cộng sản mà thôi.

Nghiêm Văn Thạch
(Paris) 07/02/2008

*Ngày 12 Tháng 7 năm 1946, CSVN đã dùng những thủ đọan để tiêu diệt những đảng chính trị Quốc Gia như thế nào? Dưới đây là sự thật lịch sử trích từ cuốn Lịch Sử Việt Nam Cận Đại của cụ Hoàng Văn Đào. Chắc chắn rằng trong tài liệu của Cộng Sản hoàn toàn bưng bít sự thật, và Vụ Ôn Như Hầu được bóp méo một cách không còn liêm sĩ. Vụ Ôn Như Hầu là vụ tàn sát của Cộng Sản Việt Nam đối với VNQDĐ tại số 9 phố Ôn Như Hầu Hà Nội năm 1946.


*****

Sự thật về “Vụ án phố Ôn-Như-Hầu” (Lê Phú Khải)

Vừa qua, ngành An ninh Việt Nam vừa kỷ niệm 70 năm sự kiện “Vụ án phố Ôn Như Hầu” ( 7/1946 – 7/2016 ).Trong khi đó thì một số trang mạng xã hội của những người chống cộng cực đoan lại cho rằng “ Vụ án phố Ôn Như Hầu” là do Việt Minh dựng lên để đàn áp các phe phái đối lập: Việt quốc, Việt cách …

Vậy sự thật ra sao ?

… Một lần, nhân có việc gia đình, tôi lên gặp tướng Lê Hữu Qua, nguyên Cục trưởng cục cảnh sát nhân dân, Cụ quản lý các trại giam… và được ông giữ lại ăn cơm. Trong bữa ăn ông kể : 

… Năm 1946, từ khi Bác Hồ đi Pháp dự hội nghị Phontaineblau tình hình trong nước cực kỳ phức tạp và nguy hiểm. Các đảng phái Việt quốc, Việt cách cấu kết với thực dân Pháp muốn làm đảo chính lật đổ chính phủ cách mạng non trẻ … Trước khi đi, Bác có dặn lại “Dĩ bất biến ứng vạn biến”. Vì thế, trung ương có lệnh, có bằng chứng mới đánh, không có bằng chứng thì không được đánh. Nhưng nghịch lý là, nếu không đánh thì không có bằng chứng. Vì thế, rạng sáng ngày 12/7/1946 anh Nguyễn Tạo, lúc đó là Trưởng nha điệp báo công an Việt Nam ra lệnh cho tôi đột nhập vào nhà 132 phố Duvigneau tìm chứng cứ để đánh Đại Việt. Lúc ra lệnh (mồm) không có quyết định, giấy tờ gì cả, anh Nguyễn Tạo nắm bàn tay lại, quả quyết nói : Cứ đi đánh, tôi chịu trách nhiệm, tội vạ đâu tôi chịu. 

Tôi chỉ huy một tiểu đội gồm toàn chiến sỹ trinh sát giỏi võ nghệ lấy xe jeep đến 132 Duvigneau (bây giờ là đường Bùi Thị Xuân), 20 tên Đại Việt đã bị tôi tóm gọn với đầy đủ kế hoạch hành động, với đủ truyền đơn, yết thị, có thứ được đóng gói chuẩn bị trở đi xa. Kế hoạch của chúng là: Ngày 14/7 tức ngày quốc khánh Pháp, Đại Việt sẽ ném lựu đạn vào đoàn duyệt binh của Pháp, nói rõ là chỉ ném vào lính da đen, … sau đó Pháp quay sang tấn công tất cả cơ quan đầu não của Việt Minh, làm đảo chính gọn!

Chúng tôi mau chóng lên Bắc Bộ phủ báo cáo Cụ Huỳnh Thúc Kháng. Không nén được giận, cụ vung ba toong lên đánh vào đầu bọn Đại Việt, tôi phải đỡ lấy batoong của Cụ Huỳnh! Lập tức có lệnh (có quyết định và có đóng dấu của Công An Bắc Bộ) tấn công Việt Quốc, Việt Cách trên toàn quốc… Vì bại lộ nên ngày 13/07, Tướng Morliere tư lệnh lực lượng Pháp tại Hà Nội đến xin ta rút cái đề nghị Pháp được duyệt binh ngày 14/07/2016 tại Hà Nội. Trong những địa điểm bị Việt Minh tấn công có một địa điểm nổi cộm là tại số 7 phố Ôn Như Hầu mà cả nước ai cũng biết, nên toàn bộ sự kiện diễn ra ngày 12/07/1946 ở nước ta được mang tên “Vụ án Phố Ôn Như Hầu”. Ký quyết định tấn công Ôn Như Hầu do chính tôi ký với chức danh Phó Chủ sự chính trị phòng chính trị sở Công An Bắc Bộ.

Sau này, tướng Lê Hữu Qua (tên khai sinh là Lê Phú Cường) đã nhiều lần tâm sự với tôi, ca ngợi ông Nguyễn Tạo là một người quả cảm, trong những phút nguy biến nhất của lịch sử đã dám quyết đoán, nhận trách nhiệm về mình để cứu cách mạng trong gang tấc.

Lịch sử đích thực là thế. Phải tôn trọng sự thật lịch sử. Tôi đã viết về vụ án Phố Ôn Như Hầu một cách tỷ mỉ trên Báo Công An Thành Phố Hồ Chí Minh “ Số cuối tháng” ra ngày 14/08/2005. Xin bạn đọc tham khảo.

Lê Phú Khải
Nguồn: bongbvt.blogspot.com

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn