BÀI ĐỌC NHIỀU NHẤT
(Xem: 72812)
(Xem: 62102)
(Xem: 39201)
(Xem: 31055)
SỐ LƯỢT XEM TRANG
0

Blogger Điếu Cày bị khởi tố thêm tội “tuyên truyền chống nhà nước”

21 Tháng Mười 201012:00 SA(Xem: 969)
Blogger Điếu Cày bị khởi tố thêm tội “tuyên truyền chống nhà nước”
55Vote
40Vote
30Vote
20Vote
10Vote
55
Sáng hôm 20/10 công an đã thông báo cho vợ của blogger Điếu Cày rằng ông không được thả sau khi mãn hạn tù hai năm rưỡi và cho bà biết ông bị câu lưu vì đã viết bài cho Câu lạc bộ Nhà Báo Tự Do.

Tải xuống để nghe.


Tội bất thành văn?


Blogger Điếu Cày tức nhà báo tự do Nguyễn Văn Hải có lẽ là người tù được chú ý nhất trong thời gian gần đây. Mặc dù bị bắt và truy tố với tội danh trốn thuế nhưng ai cũng biết ông bị bỏ vào tù vì một tội bất thành văn khác đó là công khai biểu tình chống Trung Quốc vào dịp Olympic 2008.

Cùng với một nhóm sinh viên trong nước, nhà báo tự do Nguyễn Văn Hải đã tham gia biểu tình chống cảnh rước đuốc Olympic và bị bắt, ra tòa, lãnh án phạt 30 tháng tù giam vì trốn thuế. Ngày 19 tháng 10 là ngày mãn hạn của ông, gia đình bạn bè mong ông bước ra khỏi trại giam Z30D Xuân Lộc như chờ một người hùng.

Nhưng đáng tiếc, ông không ra khỏi cánh cửa nhà giam đúng như quy định pháp luật.

Anh bộ đội Nguyễn Hoàng Hải theo nhận xét của Người Buôn Gió, một blogger nổi tiếng khác của Việt Nam, thì “…blogger Điếu Cày có thú vui đi ngao du đất nước, chụp những cảnh đẹp của thiên nhiên, con người Việt Nam. Có lẽ nội dung trong blog Điếu Cày sẽ vẫn thế nếu như anh Hải không đặt chân đến Thác Bản Giốc. Từ Cao Bằng trở về khi chứng kiến một phần lãnh thổ đất nước đã bị mất đi, người cựu chiến binh từng đã dâng hiến bao nhiêu năm tháng trong lửa đạn để dành toàn vẹn lãnh thổ lẽ nào không thấy day dứt. Từ những trăn trở ấy, anh Điếu Cày bắt đầu thổ lộ, chia sẻ những suy tư về chủ quyền lãnh thổ đất nước mình trên trang nhật ký điện tử cá nhân.

Chính vì với tấm lòng trong sáng một lòng hướng tới quê hương như vậy, mà anh Điếu Cày mới bị bắt vì tội danh “trốn thuế’. Bởi nếu bắt anh vì tội khác thì khó khoác cho anh cái động cơ như chống phá đất nước, lợi dụng dân chủ đòi lật đổ, gây rối, chia rẽ…”

Trong lúc bị giam giữ, người ta sợ ông đến nỗi tìm mọi cách hành hạ ông trong tù, bằng cách không phát mùng chống muỗi trong thời gian ông bị giam tại trại giam Cái tàu thuộc huyện U Minh tỉnh Cà Mau. Lý do công an đưa ra là vì ông không chịu thừa nhận tội lỗi như bản án đã ghi.

Tinh thần của một blogger không chịu khuất phục đã làm ông nổi tiếng và chính sự nổi tiếng này đã làm nhà nước e ngại không dám thả ông ra sau khi đã mãn hạn tù. Vợ của ông là bà Dương Thị Tân, sáng ngày 20 tháng 10 đã bị công an bắt và tuyên bố blogger Điếu Cày bị truy tố thêm một tội danh nữa, bà kể:

"Nó khám xét nhà tôi, tôi bảo lý do tại sao, nó bảo liên quan đến ông Hải mà ông Hải ở trong tù bao nhiêu năm nay có về nhà tôi đâu?

Từ 5 giờ sáng nó bắt tôi, nó đánh đập tôi, nó đưa lên công an, nó bẻ tay bẻ chân nó xông vào cướp hết tư trang tài sản của tôi, điện thoại cũng không có. Đến bây giờ tôi mới về đến nhà không một miếng cơm miếng cháo vào bụng. Tôi không thở được.

Ngày hôm nay tôi biết là ngày ông Hải mãn hạn tù, tôi thuê một chiếc xe để đi đón ổng, vừa mới bắt đầu ra xe thì nó xông vào nó đánh đập tôi. Nó lôi tôi lên công an trước mặt chứng kiến của rất nhiều người. Nó mời cán bộ hưu trí ở trong khu phố đến nó đọc bản khởi tố anh Hải tội danh tuyên truyền chống nhà nước, nó đọc cho tôi nghe chứ nó cũng không đưa cái quyết định ấy mặc dù tôi yêu cầu đưa, họ không đưa họ bảo không có lệnh đưa chứng tỏ cái bọn này nó không có lý do gì chính đáng cả, nó không dám đưa cái tin ấy ra.”


Blogger Điếu Cày chụp hình cùng bạn bè và thành viên Câu lạc bộ Nhà Báo Tự Do trước lúc bị bắt hôm 23/12/2007. Photo courtesy of ĐiếuCày's Facebook.



Một hành động bất hợp pháp?


Luật sư Cù Huy Hà Vũ nhận định việc tiếp tục giam giữ công dân Nguyễn Hồng Hải là hành động bất hợp pháp, ông nói:

"Nếu sau khi thả blogger Điếu Cày mà nhà nước lại có căn cứ để truy cứu trách nhiệm hình sự ông Hải về một tội danh khác thì thủ tục tố tụng hình sự lại phải bắt đầu lại từ đầu, tức là ổng phải được đưa về nhà và có giấy chứng nhận thọ án tù đã rồi mới tiến hành lại từ đầu bản án “tuyên truyền chống phá nhà nước.”

Một tội danh sau ba mươi tháng mới khởi tố liệu có đúng với pháp luật Việt nam hay không? Tiến Sĩ luật, Luật sư Trần Đình Triển giải thích:

“Khung hình phạt cho tội danh dưới ba năm thì mặc dù họ phạm tội nhưng chưa bị khởi tố thì không được khởi tố nữa. Tuy nhiên đối với nhóm tội xâm phạm an ninh quốc gia và nhóm tội mang tính chất quốc tế như khủng bố thì không bị hạn chế bởi thời gian. Nếu họ có đủ căn cứ để khởi tố ông về tội tuyên truyền chống phá cách mạng chẳng hạn, và nếu đủ bằng chứng thì cái việc khởi tố tiếp đó không sai.”

Tội danh này rõ ràng là cách hay nhất đối phó với một phong trào đang chớm nở trong cộng đồng blogger Việt Nam khi nguồn tin trong giới blogger loan đi sẽ lấy ngày 19 tháng 10 là ngày Điếu Cày ra tù để làm “Ngày Blogger Việt Nam” do blogger Thằng Nông Dân đề nghị.

Nếu ngày kỷ niệm này thành hình thì đúng là một thất bại lớn cho hệ thống chính trị Việt Nam khi cố gắng bằng mọi cách ngăn chận tiếng nói của giới blogger làm báo bằng chính trang blog của mình.

Mệnh lệnh đưa ra để giữ chân blogger Điếu Cày trong tù cho thấy một lần nữa hệ thống pháp luật Việt Nam có chỗ hở rất lớn để hành pháp lợi dụng thao túng và thi hành pháp luật theo chính sách của đảng cầm quyền. Nhận xét về tội danh “tuyên truyền chống phá nhà nước” được ghép cho blogger Điếu Cày, Luật sư Trần Đình Triển nói:

"Nếu ông ấy thấy rằng lãnh thổ của tổ quốc Việt Nam về Hoàng Sa Trường Sa bị xâm phạm như vậy, rồi số người Việt Nam đi đánh cá bị bắt giữ một cách vô cớ trên vùng thềm lục địa của nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam họ không thể làm ngơ họ đấu tranh để bảo vệ điều đó thì tại sao lại là chống phá cách mạng được? Đây là một vấn đề. Cái thứ hai trong hiến pháp nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam là bảo vệ tự do ngôn luận. Họ không tiết lộ bí mật quốc gia, tất cả các bài viết của họ nêu lên vấn đề tiêu cực của xã hội để nhằm khắc phục những cái đó, họ không nói xấu, họ không vu khống và họ vì mục đích cho đất nước Việt Nam này mạnh mẽ lên, cho người dân Việt này giàu có hạnh phúc lên, cho một hệ thống dân tộc Việt Nam đoàn kết và tất cả vì đất nước Việt Nam thống nhất, độc lập và toàn vẹn lãnh thổ, vì nhân dân Việt Nam giàu mạnh, thì tại sao lại nói rằng họ chống phá chính quyền cách mạng?


Blogger Điếu Cày lúc bị bắt hôm 23/12/2007. Photo courtesy of ĐiếuCày's Facebook.


Trong khi chưa có sự đồng thuận tuyệt đối của giới blogger lấy ngày 19 tháng 10 làm “Ngày Blogger Việt Nam” thì việc công an tiếp tục giam giữ blogger Điếu Cày trong nhà tù có thể là động cơ khiến cộng đồng blogger Việt Nam mau chóng tìm thấy sự đồng thuận hơn hay chăng?
Mặc Lâm, phóng viên RFA

20-10-2010
Ý kiến bạn đọc
21 Tháng Mười 20107:00 SA
Khách
Tài-liệu Mật của Việt Cộng Báo cáo trong cuộc họp mặt kiều vận Nguyễn Tâm Bảo Lưu trữ theo chế độ tài liệu tuyệt mật. Thưa các đồng chí, Đảng quang vinh của chúng ta muốn tồn tại và phát triển, giữ vai trò là đảng tiên phong và duy nhất lãnh đạo đất nước, thì có mấy mục tiêu quan trọng sau đây phải được quan tâm đúng mức: 1. Phải làm cho dân chúng vừa yêu vừa sợ. Nếu không thể làm cho người dân yêu mến - điều mà tôi e là sự thật cay đắng cần chấp nhận - thì cũng phải tuyệt đối duy trì nỗi sợ hãi để họ không bao giờ có đủ ý chí mà nổi loạn. 2. Phải giữ cho cái gọi là 'phong trào dân chủ đối lập' không thể trở thành phong trào đúng nghĩa, không thể bén rễ và lan rộng. Phải làm sao để nó chỉ là hoạt động manh mún, rời rạc, tự phát của các cá nhân đơn lẻ; làm cho có nhiều 'lãnh tụ' mà ít hoặc không có quần chúng; có nhiều 'nhân sĩ trí thức' mà ít hoặc không có một tổ chức nào có thực lực; có nhiều những hoạt động lãng mạn hời hợt có tính phô trương - mà người dân có biết đến cũng chỉ mỉm cười ý nhị - chứ ít hoặc không có những hoạt động thiết thực có tầm mức ảnh hưởng sâu rộng đến xã hội; có thật nhiều những hoạt động 'chống cộng cực đoan' có tính chất phá hoại từ bên trong, gây phản cảm đối với người dân lao động, thậm chí làm cho những gia đình cách mạng và đội ngũ cựu chiến binh phẫn nộ... Tóm lại, phải làm cho người dân nếu không quay lưng thì cũng thờ ơ với cái gọi là 'đấu tranh dân chủ'. Cụ thể như thế nào thì tôi đã có dịp trình bày... 3. Phải chủ động trong việc nâng cao dân trí để làm bàn đạp mà phát triển kinh tế, nhưng lại phải lèo lái để 'dân trí cao' không đồng nghĩa với 'ý thức dân chủ cao'. Phải làm sao để chất lượng giáo dục bậc đại học được cải thiện nhưng đa số sinh viên phải trở nên thực dụng hơn, có tinh thần 'entrepreneurship' - khao khát tiền bạc và công danh, mạo hiểm và sáng tạo trong kinh doanh, cầu tiến trong sự nghiệp riêng, tôn thờ Bill Gates và chủ nghĩa tiêu thụ - nhưng đồng thời cũng tuyệt đối thờ ơ với những lý tưởng và hoài bão cải biến xã hội, xa lạ với những tư tưởng trừu tượng viễn vông, tìm kiếm những giải pháp cá nhân thay cho ý thức công dân, và đặc biệt là tránh xa âm mưu thay đổi chế độ. 4. Phải chủ động trong việc mở rộng xã hội dân sự, thuần phục và trung hòa giai cấp trung lưu đang lớn mạnh (gọi là 'co-optation').... Làm sao để trong mỗi tổ chức dân sự đều có chân rết của ta. Các tổ chức trung gian như mặt trận Tổ quốc, công đoàn, hội phụ nữ, các hội cựu chiến binh, các câu lạc bộ hưu trí... phải phát huy vai trò tối đa trong việc trung hòa những nhân tố nguy hiểm, điều hòa những xung đột nếu có giữa nhà nước và xã hội, giảm thiểu sự bất mãn của dân chúng... Làm sao để xã hội dân sự vẫn được mở rộng nhưng theo hướng có kiểm soát của chúng ta, chứ không trở thành mối đe dọa. Quan trọng hơn cả là chúng ta phải tiếp tục nuôi dưỡng nỗi sợ hãi - dù chỉ là nỗi sợ mơ hồ trong tiềm thức - nhưng đồng thời cũng không để cho nhân dân cảm thấy tuyệt vọng....Cho dù người dân có bất mãn về chuyện này chuyện kia thì vẫn làm cho họ nuôi hy vọng vào một tương lai tốt đẹp hơn. Và phải làm điều này một cách hết sức tinh vi, kiên nhẫn, đôi lúc phải can đảm cắt bỏ những khối u trong đảng để làm nguội bớt nỗi tức giận của nhân dân. Trong trường hợp này thì việc thả Nguyễn Việt Tiến và việc bắt giam hai nhà báo là sai lầm. Lẽ ra chúng ta phải không tiếc một số ít các đồng chí tham lam quá mức, biến họ thành dê tế thần để giành lại niềm tin của nhân dân, hoặc ít nhất cũng làm họ giảm bất mãn, trong nỗ lực chống tham nhũng của chúng ta. Một người bất mãn cực độ là một người nguy hiểm. Một người tuyệt vọng đôi khi còn nguy hiểm hơn. Một người lạc quan, nhiều hy vọng, thì thường cũng là một người dễ bảo, yêu chuộng sự ổn định và do đó không có ý định phản kháng. Chúng ta phải biết dùng mồi để nhử, đánh vào thói tham lam ích kỷ lẫn thói háo danh của người đời, vừa phải làm sao để tinh thần thực dụng và chủ nghĩa mánh mung chụp giật trở thành bản tính của dân tộc - vốn đã rã rời về ý chí, tan vỡ về niềm tin, chán ngán các loại ý thức hệ; nhưng đồng thời cũng phải chuẩn bị sẵn những cái van để dân chúng có chỗ giải tỏa ẩn ức. Tuyệt đối không để sự bất mãn trong xã hội tích tụ lại vượt quá ngưỡng kiểm soát của chúng ta. Kiên quyết tiêu diệt mọi mầm mống có khả năng dẫn đến các loại hoạt động đối kháng có tổ chức, có sự phối hợp rộng rãi; tuyệt đối ngăn chặn khả năng huy động được đông đảo quần chúng tham gia. Chúng ta phải nghiên cứu tất cả những tư tưởng gia vĩ đại trong việc chiếm đoạt quyền lựcvà duy trì vị trí độc tôn, từ Tôn Tử, Ngô Khởi, Trương Tử Phòng, Lý Tư... và Mao Trạch Đông ở phương Đông, cho đến Machiavelli - tác giả cuốn cẩm nang 'The Prince' nổi tiếng ở phương Tây, thậm chí cả Napoleon, Hitler,Stalin... hoặc Hugo Chavez thời nay. Tất cả đều có những điều rất đáng để chúng ta học hỏi, từ nghệ thuật mị dân cho đến những thủ đoạn cứng - mềmlinh hoạt trong việc đối phó với địch, và cả những sai lầm chiến thuật của các vị này. Phải làm sao để chúng ta vẫn trấn áp được đối lập dân chủ, nhưng vẫn không làm sứt mẻ quan hệ ngoại giao đang ngày một tốt hơn với Hoa Kỳ và phương Tây - vốn là những kẻ đạo đức giả, duy lợi và thực dụng nhưng thích rao bán tấm áo 'dân chủ tự do' cùng với những khẩu hiệu cao đẹp khác. Tuy nhiên, chúng ta cần phải khái quát những luận điểm của Machiavelli để có thể áp dụng cho một chế độ, một đảng phái có cơ cấu phức tạp, chứ không phải là một nhà độc tài quân phiệt giản đơn. Một nhà độc tài dù tàn độc đến đâu, ranh ma đến đâu, thì cũng chỉ là một kim tự tháp trên sa mạc, tĩnh lặng và không tiến hóa - nên trước sau cũng sẽ để lộ sơ hở chết người. Nhưng một đảng chuyên quyền thì luôn luôn biến động, thay đổi và lớn lên không ngừng; biết bù đắp khiếm khuyết, che dấu yếu điểm, phô trương sức mạnh một cách vô cùng linh động... và đặc biệt có đủ tài lực và nhân lực để lan tỏa chân rết đến mọi ngõ ngách của xã hội, kiểm soát cả dạ dày lẫn linh hồn của nhân dân. Bác Hồ (hay có thể là bác Lê Nin) đã dạy: người cách mạng phải không ngừng học hỏi, học từ nhân dân và học từ kẻ địch; phải không ngừng tiến hóa về mặt tư duy lẫn thủ đoạn để sống sót mà vươn lên trong bất cứ hoàn cảnh nào; phải luôn uyển chuyển và linh động để sẵn sàng thay máu đổi màu khi cần thiết, thậm chí sẵn sàng đào thải cả những đồng chí quá tham lam và ngu dốt có hại đến lợi ích chung của đảng. Đối với địch thủ thì phải thiên biến vạn hóa, ranh ma tàn độc đủ cả... và đặc biệt phải biết dùng hình nộm kết hợp với thủ đoạn đấu bò tót kiểu Tây Ban Nha để thu hút ám khí và sừng bò của đối thủ. Trong lúc đối thủ tiêu hao lực lượng vì đánh vào những hình nộm rơm, hoặc phung phí thời gian và sức lực vào những mục tiêu viễn vông, thì chúng ta lạnh lùng quan sát, phân tích thấu đáo địch tình, ra đòn bất ngờ và hợp lý để địch chết không kịp ngáp.... Đặc biệt chúng ta ngầm khuyến khích những hành động tự sát theo kiểu 'không thành công cũng thành nhân' - tất nhiên là phế nhân. Chúng ta cũng phải biết lắng nghe những phê phán của địch thủ mà thay đổi cho thích hợp. Kẻ đối địch luôn có những bài học quí giá mà chỉ có những người bản lĩnh và khôn ngoan mới nhìn ra. Nếu kẻ địch lãng mạn viễn vông với những khẩu hiệu trừu tượng như 'dân chủ', 'nhân quyền', 'tự do' ... thì chúng ta phải thực tế với những tiêu chí cụ thể như 'ổn định xã hội', 'tăng trưởng kinh tế', 'xóa đói giảm nghèo'.... Nếu kẻ địch hô hào những điều khó hiểu du nhập từ phương Tây như 'đa nguyên', 'đa đảng', 'pháp trị', 'khai phóng'...thì chúng ta phải tích cực cổ vũ mô hình Nhân Trị của đấng Minh Quân - nhưng ở đây Minh Quân phải được hiểu là đảng cộng sản - cũng như đề cao những 'giá trị Á châu' một cách khéo léo. * Phát Huy dân chủ cơ sở - tập trung. Chúng ta cũng phải phát huy 'dân chủ cơ sở', 'dân chủ tập trung', 'dân chủ trong đảng'... để làm sao cho dân thấy đảng không phải là cái gì đó cao xa vời vợi, mà đảng cũng là dân, ở ngay trong dân, từ dân mà ra, đã và đang đồng hành cùng với dân. Phải cho dân thấy là nếu đảng có xe hơi thì dân cũng có hon đa - chứ không phải đi bộ; nếu đảng có đô la thì dân cũng có tiền in hình Bác đủ tiêu xài - chứ không quá túng thiếu; nếu đảng có cao lương mỹ vị thì dân cũng có gạo ăn - không chết đói mà còn dư thừa để đem xuất khẩu. Đặc biệt là phải tích cực tuyên truyền và giải thích để người dân hiểu được ý nghĩa của 'dân chủ' theo cách có lợi cho chúng ta: 'dân chủ' nghĩa là đảng luôn lắng nghe dân, phản ánh ý nguyện của dân (phần nào thôi) qua những chính sách vĩ mô và vi mô, thỏa mãn niềm tự ái của dân vì được dạy dỗ đảng, cũng như kích thích lòng tự hào dân tộc của dân để hướng nó vào những kẻ thù mơ hồ dấu mặt ở bên ngoài. Đối thủ của chúng ta thường lãng mạn và nhiều nhiệt tình nhưng ít chịu học hỏi, hoặc nếu có học thì chỉ qua quýt đủ để thuộc lòng những khẩu hiệu trừu tượng như 'nhân quyền', 'dân chủ'... rồi nhai đi nhai lại làm dân chúng phát nhàm. Nói chung, đối thủ của chúng ta thường chỉ biết đến một số cuốn cẩm nang về dân chủ có ngôn từ rất kêu, rất đẹp, nhưng nghèo nàn về phương pháp thực tế, lẫn lộn giữa cứu cánh và phương tiện.... Ngược lại, chúng ta cần phải tích cực nghiên cứu sâu sắc những trước tác của các học giả phương Tây về khoa học chính trị và kinh tế học. Chúng ta phải nhận thức được đã có rất nhiều những nghiên cứu khoa học về mối quan hệ biện chứng giữa 'thể chế chính trị' và 'phát triển kinh tế'. Hai phạm trù 'dân chủ' và 'phát triển' có quan hệ hết sức phức tạp, phi tuyến, chứ không phải là quan hệ nhân - quả. Nghiên cứu kỹ về vấn đề này sẽ rất có lợi cho chúng ta trong việc chủ động phát triển kinh tế mà không cần phải 'dân chủ hóa'. Chúng ta cũng phải nhìn nhận một thực tế là: phát triển kinh tế làm phát sinh một số yếu tố hiểm nguy cho chế độ. Tuy nhiên, điều này còn tùy thuộc vào hoàn cảnh cụ thể, tùy thuộc vào khả năng 'tháo ngòi nổ' của chúng ta, cũng như khả năng khai thác những yếu tố hiểm nguy này của đối lập dân chủ. Chẳng hạn, học giả Daron Acemoglu của đại học MIT danh tiếng đã có nhiều phân tích về 'nguồn gốc kinh tế của các chế độ độc tài và dân chủ'. Trong đó ông đã chỉ ra rằng phát triển kinh tế kèm theo việc phân bố của cải vật chất một cách tương đối công bằng, đồng thời với việc nới lỏng một cách chừng mực những tự do dân sự, thì bất mãn của xã hội sẽ không quá cao, do đó hoàn toàn có thể duy trì chế độ độc tài mà vẫn thúc đẩy kinh tế phát triển. Đó là trường hợp của Singapore, điển hình của một nhà nước độc tài sáng suốt. Một ví dụ nữa là những nghiên cứu của Bruce Bueno de Mesquita, đã chỉ ra cho chúng ta những kinh nghiệm quí báu trong việc đàn áp cái gọi là 'coordination goods', tức là những yếu tố vốn không ảnh hưởng đến tăng trưởng kinh tế, nhưng nếu được vận dụng bởi đối lập dân chủ thì lại trở thành những vũ khí đáng sợ. Đó là nghệ thuật 'đàn áp có chọn lọc' mà tôi đã có dịp phân tích. * Giới trẻ và sinh viên học sinh Một kết quả bất ngờ mà theo tôi cũng là một kinh nghiệm quí trên mặt trận tuyên truyền nhồi sọ: việc chúng ta bắt ép sinh viên phải học tập chủ nghĩa Marx - Lenin và tư tưởng Hồ Chí Minh đã đem lại những kết quả ngoài mong ước. Thành công của chúng ta không phải đã đạt được mục đích ban đầu là làm cho thế hệ trẻ tôn thờ thứ chủ nghĩa mà ngay cả chúng ta cũng không tin. Ngược lại, thành công của chúng ta là đã làm cho thế hệ trẻ chán ngán đến tận cổ khi phải học mãi một thứ ý thức hệ lỗi thời, bị nhồi nhét đến phản cảm những tư tưởng cũ kỹ. Nhờ vậy chúng ta đã đào tạo ra một thế hệ trẻ thờ ơ vô cảm với tất cả các loại tư tưởng và ý thức hệ, chai sạn với lý tưởng và hoài bão mà thanh niên thường có, trở nên thực dụng và ích kỷ hơn bao giờ hết. Thế hệ trẻ hôm nay, ngoài cái đức tính thực dụng và tinh thần chụp giật, cũng như niềm khao khát tiền bạc, công danh, ám ảnh bởi chủ nghĩa hưởng thụ, thì chỉ còn le lói 'tinh thần dân tộc' vẫn còn sót lại trong máu huyết của mỗi người Việt. Đây là con dao hai lưỡi, là con giao long đang nằm yên, mà chúng ta cần phải biết lèo lái một cách khôn ngoan để không xảy ra một tiểu Thiên An Môn ở Ba Đình. Dưới chế độ chuyên chế nào cũng vậy, sinh viên và trí thức trẻ luôn luôn là những kẻ nguy hiểm nhất, là ngòi nổ của quả bom, là kíp mìn hẹn giờ, là hạt nhân của các phong trào đấu tranh. Các cuộc cách mạng nhằm lật đổ chế độ độc tài bao giờ cũng do sinh viên và trí thức dẫn đầu; công nhân, nông dân, và các tầng lớp lao động khác chỉ là sức mạnh cơ bắp.. Chỉ có trí thức và sinh viên mới đủ lý luận để huy động được đông đảo quần chúng, mới có lý tưởng để dấn thân, và mới có khả năng tổ chức và phối hợp. Triệt tiêu được những phong trào sinh viên, cô lập được những trí thức phản kháng, chính là đánh vào đầu não chỉ huy của địch. Những thứ còn lại như 'dân oan biểu tình', 'công nhân đình công'... chỉ là cơ bắp của một cơ thể đã bị liệt não. Như trên đã nói, chúng ta đã thành công trong việc làm cho sinh viên trở nên lãnh cảm về các loại ý thức hệ, thờ ơ với những tư tưởng tự do khai phóng từ phương Tây. Chúng ta chỉ còn phải đối phó với tinh thần dân tộc của sinh viên đang có nguy cơ thức dậy, mục đích là để nó ngủ yên, nếu không phải lèo lái nó theo hướng có lợi cho chúng ta. * Trí thức * Đối với tầng lớp trí thức, những biện pháp 'vừa trấn áp vừa vuốt ve' từ xưa đến nay đã đem lại kết quả khả quan.Chúng ta đã duy trì được một tầng lớp trí thức hèn nhát, háo danh, và nếu không quá ngu dốt thiển cận thì cũng chỉ được trang bị bởi những kiến thức chắp vá, hổ lốn, lỗi thời. * Nói chung, đa số trí thức của chúng ta đều hèn, đều biết phục tùng theo đúng tinh thần 'phò chính thống' của sĩ phu xưa nay. Phần lớn những kẻ được coi là trí thức cũng mang nặng cái mặc cảm của việc học không đến nơi đến chốn, ít có khả năng sáng tạo, và so với trí thức phương Tây về cả tri thức lẫn dũng khí đều cách xa một trời một vực. * Trí thức của chúng ta vẫn mãi mãi giữ thân phận học trò, kiểu sĩ hoạn mơ ước được phò minh chủ, hanh thông trên đường hoạn lộ, chứ không bao giờ vươn lên thành những nhà tư tưởng lỗi lạc. * Tầm mức ảnh hưởng của trí thức đến xã hội không đáng kể, không dành được sự kính trọng từ các tầng lớp nhân dân, thậm chí còn bị người đời khinh bỉ bởi sự vô liêm sỉ và thói quen ném rác vào mặt nhau. * Chỉ có một số ít trí thức vượt qua được cái vỏ ốc hèn nhát, nhưng thường là quá đà trở nên kiêu ngạo tự mãn, coi mình như núi cao sông sâu, là lương tâm thời đại. Những người này quả thật có dũng khí, nhưng cũng không đáng sợ lắm bởi đa phần đều có tâm mà không có tài, có đởm lược mà ít kiến thức. * Đa phần trong số này cũng chỉ đến khi về hưu mới thu gom được dũng khí mà ra mặt đối đầu với chúng ta, do đó sức cũng đã tàn, lực cũng đã kiệt. Một số ít trẻ trung hơn, nhiệt huyết còn phương cương, thì lại chưa có kinh nghiệm trường đời, chưa được trang bị lý luận chu đáo, chưa có kiến thức về dân chủ sâu rộng. Với những kẻ này chúng ta đàn áp không nương tay, bỏ tù từ 3 đến 7 năm. Đó là phương cách giết gà từ trong trứng. Thử tượng xem một tài năng trẻ phải thui chột những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời trong lao tù, cách ly với môi trường học vấn, gặm nhấm nỗi cô đơn thay cho việc học hành nghiên cứu, thì sao có thể phát triển hết khả năng? Khi ra tù thì cũng đã quá tuổi trung niên, mệt mỏi, chán chường. Nếu vẫn còn dũng khí thì cũng đã tụt hậu về kiến thức, bị trì néo bởi gánh nặng gia đình, còn làm gì được nữa? ------------ --------- --------- --- Với những phân tích như trên tôi cho rằng chế độ của chúng ta vẫn còn bền vững ít nhất thêm hai mươi năm nữa. Nhưng thời thế đổi thay. Chúng ta không thể kiêu ngạo mà tin rằng sẽ trường tồn vĩnh viễn. Chúng ta luôn học hỏi và thay đổi để sống còn và vươn lên, nhưng cũng nên biết rằng đối thủ của chúng ta có lẽ cũng không quá ngu ngốc. Nếu kẻ địch cũng nhìn ra được mạnh - yếu của chúng ta, cũng biết tự đổi thay để thích nghi, cũng biết học cách đấu tranh có phương pháp, có tổ chức, có chiến lược... thì chuyện gì sẽ xảy ra sau hai mươi năm nữa thật khó mà biết được. Đó là một cuộc đua đường trường mà kẻ nào dai sức hơn, bền chí hơn, khôn ngoan hơn, thì sẽ đến đích trước. Chúc các đồng chí chân cứng đá mềm và luôn nhớ lời dạy của Hồ Chủ Tịch: 'Khó khăn nào cũng vượt qua , kẻ thù nào cũng đánh thắng ! Nguồn trích dẫn (0)
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn