Từ thế kỷ trước, anh Nguyễn Khắc Viện đã tuyên bố một câu rất đáng thương, sau gần suốt một đời nhắm mắt phục vụ cộng sản mới nhận ra: “Vô sản không đáng sợ bằng vô học”.
Thiết tưởng câu nói khẳng quyết của ông anh đáng kính của mình, anh Phê phải lập tức bước ra khỏi đảng. Tại sao anh lại cứ ở lỳ trong đảng và lại khăn gói chỉnh tề để đi họp “Hội Nhà Dzăng”? Chẳng lẽ anh tiếp tục đóng góp công lao, trí tuệ cho cái bọn cầm quyền vừa ngu, vừa dốt để nước ta dần dà mất vào tay kẻ thù phương Bắc?
Tôi vẫn nghĩ học giả Nguyễn Khắc Viện và những trí thức tầm cỡ lớn mù quáng đi theo cộng sản đã khiến cho tầng lớp thanh niên như Nguyễn Đắc Xuân, Tiêu Dao Bảo Cự, Mai Thái Lĩnh, Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Hiếu Đằng, Hạ Đình Nguyên, Hoàng Phủ Ngọc Tường, Hoàng Phủ Ngọc Phan … noi theo kẻ lầm đường lạc lối.
Tôi xin chân thành hỏi anh Phê: Anh em chúng mình là dân Nghệ Tĩnh, là dân có truyền thống cách mạng. Tại sao anh lại chấp nhận làm con chim hót trong cái lồng để tô vẽ một chế độ mà nhân dân ta và thế giới khinh bỉ? Có phải vì lý do kinh tế mà anh phải uốn mình?
Khi về Huế, tôi đến thăm anh, anh tặng tôi mấy cuốn sách. Tôi đã đọc và cảm thấy rất thương anh vì anh có ông anh rất lý tưởng, rất yêu nước, rất thông thái, nhưng không nhìn thấy chủ trương tiêu diệt “trí, phú, địa, hào” là mất nước. Chị Thiếu Anh, chị của anh và chị dâu của tôi, cũng bị ảnh hưởng của ông anh (anh Nguyễn Khắc Viện), rồi đâm ra sùng bái Hồ Chí Minh.
Cho nên năm 1954 một bà bác tôi đến hỏi ông anh cả của tôi (bác sĩ Đặng văn Ấn, chồng chị Thiếu Anh) rằng theo ý anh thì bác có nên đưa các con bác vào Nam không. Anh tôi trả lời không suy nghĩ: “Bác hãy nhanh chóng đưa các anh chị vào trong đó đi”. Bác tôi hỏi anh tôi: “Còn anh thì sao, anh có đưa chị và các cháu đi không?” Anh tôi trả lời: “Nhà cháu tin vào anh Viện, tin vào Bác Hồ, nên quyết định ở lại Miền Bắc”.
Anh Phê thấy không? Ông anh cả tôi đã thấy trước cái chế độ cộng sản là không thể sống được, nên anh tôi mới khuyên bà bác đưa các con vào Nam. Giá như chị Thiếu Anh không sùng bái ông Hồ, không tin vào anh Viện, thì gia đình anh Ấn đã được ở trong Nam với anh em chúng tôi (anh Đặng văn Châu và tôi). Ngay cả Miền Nam bị cộng sản xâm lăng, chí ít anh chị tôi và các cháu cũng được hít thở không khi tự do và có cuộc sống vật chất đầy đủ; chứ không đến nỗi anh em tôi ở trong Nam gửi quà tiếp tế phải đi đường vòng sang Pháp, rồi mới về tới Hà Nội.
Cụ nhà ta – Hoàng Giáp Nguyễn Khắc Niêm – thân phụ anh, là một người thông minh xuất chúng (đỗ Hoàng Giáp năm 20 tuổi), là một ông quan cực kỳ thanh liêm, nhưng đã bị cộng sản đấu tố cho đến chết. Mà người đấu tố ông cụ một cách thô bạo nhất là chị Phương Thảo, người con gái út của cụ. Tôi không hiểu tại sao anh Nguyễn Khắc Viện lại không nhìn thấy sự tàn ác, bất nhân của cái chế độ man rợ.
Miền Nam gửi những học sinh sang Pháp du học để về nước giúp dân mở mang trí tuệ đều bị cái Hội Việt Kiều Yêu Nước do anh Viện làm Chủ tịch khuyến dụ, đầu độc. Thế là khi trở về nước, thay vì dạy cho sinh viên hiểu hiểm họa cộng sản, lại trở thành những cán bộ tuyên truyền cho chủ nghĩa cộng sản. Những Tôn Thất Hanh, Lê Tuyên, Lê văn Hảo, Cao Huy Thuần … đều là những người phản bội lý tưởng tự do của Miền Nam.
Tôi viết cho anh Phê bức thư này để anh suy nghĩ mà ứng xử cho đúng, hãy bước ra khỏi Hội Nhà Văn Cộng Sản để vong hồn cụ nhà ta dưới suối vàng được thanh thản.
Tôi xin có lời hỏi thăm sức khỏe anh Nguyễn Khắc Dương. Có lẽ chị Phương Thảo giờ này cũng ân hận lắm?
Tôi hoàn toàn không có ý làm phật lòng anh, anh Phê. Tôi chỉ mong anh bỏ chỗ tối, bước ra chỗ sáng để làm người đứng thẳng, để xứng đáng là người dân Nghệ Tĩnh và để rạng danh xuất thân con nhà thông thái Nguyễn Khắc Niêm.
Tôi gửi anh Phê xem bài viết của nhà văn Nguyễn Thông.
Thân ái,
Bằng Phong Đặng văn Âu
Than ôi, Hội nhà văn
Theo BBC và nhiều trang mạng, việc chuẩn bị đại hội Hội nhà văn VN sắp diễn ra vào tháng 7 tới đang như vở bi-hài kịch. Đọc những bài tâm sự của các nhà văn Ngô Thị Kim Cúc, Dạ Ngân, Phạm Đình Trọng… thấy phần đông nhà văn VN giờ đây khác xa với hơn chục năm trước, chỉ đậm màu xôi thịt. Người tử tế, có lương tâm không muốn bị mang tiếng. Vừa mới nghe tin nhà văn nữ Võ Thị Hảo tuyên bố từ bỏ Hội nhà văn VN, sáng nay lại nghe bác bọ Lập cho biết bác Nguyễn Duy kính mến đã công khai chính thức ra khỏi hội, cả hội trung ương lẫn hội địa phương. Trước đó là bác Đỗ Trung Quân, bác Phạm Đình Trọng. Rồi chả biết sắp tới sẽ còn những ai nữa, nhưng chắc là nhiều. Hiệu ứng domino đã bắt đầu.
Tôi chỉ muốn nói với chị Hảo, anh Duy, anh Quân, anh Trọng và những người như các anh chị, rằng: Hội nhà văn bây giờ không phải là thứ tổ chức hội đoàn xã hội dành cho các anh chị, nó chỉ dành cho những ai không có những điều tốt đẹp mà các anh chị có, kiểu như Hữu Thỉnh, Hữu Ước, Hoàng Quang Thuận, Lê Quang Trang… thôi.
Với việc gạch tên 9 nhà văn tử tế đang ở Sài Gòn không cho dự đại hội nhà văn VN sắp tới, trong đó có những người mà tôi quen, tôi biết rõ khó làm người tốt hơn thế như chị Ngô Thị Kim Cúc, anh Nguyễn Duy, anh Nguyễn Quang Lập, chị Ý Nhi, anh Đỗ Trung Quân…(những người kia là các nhà văn Dạ Ngân, Phạm Đình Trọng, Hiền Phương, Nguyễn Quang Thân), hội nhà văn VN đã chính thức thừa nhận tổ chức này chỉ là cái lồng sơn son nhốt đám chim hót véo von theo cây đũa chỉ huy của nhà cai trị.
Yêu cầu hội nhà văn tự kiếm tiền nuôi thân, đừng bắt dân vắt sữa và mồ hôi nuôi nữa. Các ông các bà vô tích sự với dân lắm rồi, lâu lắm rồi, nhiều lắm rồi. Tự làm thơ rồi đọc cho nhau nghe, đừng hành dân nữa.
Ấy, nhà em xin lỗi các bác nhà văn đang là hội viên nhưng còn có lòng tự trọng.
Nguyễn Thông
(Blog Nguyễn Thông)
Gửi ý kiến của bạn