Trong những ngày hội nghị trung ương 7, ông đại tá hưu yêu cầu mở thời sự tivi để bà con quán triệt công việc của đảng. Tối nay thằng Bảy xe ôm bỗng tròn mắt:
“ Í trời ơi..anh nào lên tivi đẹp trai quá ta…”
Cô Phượng cave cười ngỏn nghẻn :
“ Anh Bình “ruồi”, Thống đốc ngân hàng chớ ai, anh đang bốc phét ghê chưa . “Trước đây, cho tư nhân nhập vàng thì sự chênh lệch giá vàng trong nước và thế giới các đối tượng này hưởng hết…”
Thằng Bảy xe ôm văng tục :
“ Cho tư nhân nhập vàng…ĐM nói như bố con chó bông, ông con chó xồm…”
Cô Phượng cave ngắt lời :
“ Im nghe kìa…ổng nói từ nay chỉ Nhà nước nhập vàng, lời lãi vào công quỹ để đầu tư cho nền kinh tế, cho các công trình phúc lợi xã hội kià."
Ông Tư Gà nướng càm ràm :
“ Vào ngân sách nhà nước hay vào túi mấy cha ?”
Thằng Bảy xe ôm bực dọc :
“Chơi kiểu này thì từ nay mua bán nhà đất, xăng dầu, ô tô xe máy… Nhà nước cũng sẽ làm tuốt luốt để lời lãi vào công quỹ hết ?”
Cô Phượng cave cười rú :
“ Í chết cha, mai mốt nhà nước cũng mua bán cả chân gà là chú Tư dẹp tiệm,…”
Cả quán cười ầm ầm. Bỗng từ ngoài , gã Ký Quèn phóng vào, la lớn :
“ Nguy rồi...nguy rồi...mất nước đến nơi rồi...”
Ông đại tá hưu quát :
“ Cái gì? Mày nói cái gì ? Quân đội ta ngày đêm lăm lăm tay súng bảo vệ Đảng và Nhà nước sao mày dám nói là mất nước hả ?”
Cô Phượng cave cười rinh rích :
“ Hic hic ...quân đội ta làm kinh tế là giỏi thôi...đánh giặc chưa chắc ạ...”
Thằng Bảy xe ôm vội vàng :
“ Thôi thôi, im để hỏi anh Ký Quèn sao la mất nước đùng đùng vậy ?’
Gã Ký Quèn hớt hải :
“ Sáng nay tàu ngư chính Trung Quốc ngang nhiên dùng vòi rồng xua đuổi tàu cá của ta tại khu vực đá Vành Khăn thuộc quần đảo Trường Sa của Việt Nam. Nó chơi trắng trợn vậy mà đảng nhà nước vẫn im re, thế là mất nước rồi còn gì ?”
Ong Tư Gà nướng càm ràm :
“ Vậy nay mai nước ta thành tỉnh Quảng Nam của thằng Tàu ?.”
Ông đại tá hưu quát :
“ Ông Tư gà nướng già rồi, nói năng cẩn thận nha...”
Ông Tư Gà nướng cãi :
“ Thì thằng tàu đã có tỉnh Quảng Đông, tỉnh Quảng Tây , bây giờ mình biến thành một tỉnh của nó thì chẳng phải Quảng Nam là gì ?’
Cô Phượng cave chen ngang :
“ Nói chuyện xa xôi làm gì. Bữa trước mấy chú Hà Nội mời đi Đà Lạt chơi, lúc về rẽ vào thị trấn Bảo Lâm cách Bảo Lộc có 10 kilômét coi Trung Quốc khai thác bâu xít. Chèn đéc ôi, cả một thị trấn Tàu. Nhà ăn thì có bảng hiệu “ Trung Hoa quán”, rồi chuyên gia, công nhân tàu đi lại cứ nườm nượp. Mai mốt nó mở rộng sang cả Đak Lak, cả vạn cả triệu thằng Tàu kéo sang thì ôi thôi lúc đó người Việt mình tha hồ đổ xô nhau đi ... học tiếng Trung Quốc...”
Thằng Bảy xe ôm cười lớn :
“ Vậy chị Phượng tiên phong đi tắt đón đầu , lên Bảo Lâm mở nhà hàng karaoke chuyên hát nhạc Tàu chắc đông khách lắm !”
Cô Phượng cave la chói lói :
“ Có mà các vàng tao cũng không cho ba thằng tàu mó vào người. Mà nghe mấy bà bán hàng ở trển kể chuyện tụi nó kẹo lắm, mua gì cũng mặc cả, phải trừ một phần ba giá tiền mới chịu mua...”
Gã Ký Quèn hỏi to :
“ Vậy mai kia tàu kéo sang đô hộ Việt Nam quý vị tính sao ?”
Ông Tư gà nướng càm ràm :
“ Còn tính với toán gì ? Tao đành phải bán chân gà nướng cho tụi nó chứ biết làm sao ? Mà nghe nói tàu nó chở sang ta toàn chân gà chết cả thôi, kinh lắm...”
Thằng Bảy xe ôm hăng hái :
“ Lúc đó bất cứ thằng Tàu nào leo lên xe tôi , tôi sẽ giết nó giá gấp đôi...”
Gã Ký Quèn cười hô hố :
“ Hoan hô, tinh thần chống ngoại xâm của thằng Bảy xe ôm ! Thế còn chú Ba, lúc đó chú làm gì ?”
Ông đại tá hưu nín lặng không trả lời. Cô Phượng cave cười rinh rích :
“ Thì cũng lại “ngoảnh mặt làm ngơ, tỉnh bơ mà sống ” chứ còn biết làm sao ?”
Cả quán lại cười ầm ầm .
Nhật Tuấn
7-5-2013
Theo Blog Nhật Tuấn
Gửi ý kiến của bạn