BÀI ĐỌC NHIỀU NHẤT
(Xem: 73328)
(Xem: 62237)
(Xem: 39424)
(Xem: 31172)
SỐ LƯỢT XEM TRANG
0

Điếu Cày phỏng vấn nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa

14 Tháng Hai 200812:00 SA(Xem: 882)
Điếu Cày phỏng vấn nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa
52Vote
40Vote
30Vote
20Vote
10Vote
52
Hải: Công an nội vụ ngăn chận rất nhiều người, đặc biệt là những anh em dân chủ có những biểu hiện như thế nào…

Hoàng Minh Chính


 NV Nguyễn Xuân Nghĩa: Thưa anh Hải, tôi là Nguyễn Xuân Nghĩa. Trong tình trạng như anh biết là cụ Hoàng Minh Chính là một người tuổi đã cao, một người rất đáng trọng, đáng kính. Và phong tục tập quán, nét văn hóa nhân bản không phải chỉ của Việt Nam mà của nhân dân toàn thế giới là vấn đền tiễn biệt người đã khuất. Thế mà khi nghe tin cụ Hoàng Minh Chính mất và tin tức của cụ được loan ra rộng rãi thì công an Hải Phòng họ đã bao vây nhà tôi rồi. Hầu như là 24/24 họ bao bây nhà tôi.

Những ngày Tết thì tôi và vợ tôi có đưa nhau đi chúc Tết bạn bè thân hữu, thân nhân thì họ cũng đều cử 2 xe đi để giám sát chúng tôi, nhiều lúc rất là khó chịu, bởi vì mình đã vào nhà người ta để chúc Tết rồi mà cái đuôi của mình thì vẫn ở ngoài ngõ. Anh Hải ạ, đấy là cái điều khó chịu lắm.

Cả đêm, tôi rất thương các người công an này. Cả đêm họ cứ phải canh giữ, lẩn quẩn quanh nhà tôi. Những đội ở xa, rồi có đội ở gần, rồi có một ô tô, những người trên ô tô thì có người xuống đi lẩn quẩn quanh nhà tôi. Trời thì rất lạnh anh ạ, mưa phùn ở miền Bắc thì anh biết rồi. Lạnh căm căm, có đêm xuống đến 6 độ thế mà đội quân ấy họ vẫn kiên trì, và lại là những ngày Tết. Thật khổ cho họ!

Và tôi cũng chả có ý đồ gì hoặc ý định gì làm hại họ cả. Chỉ chuẩn bị đi viếng đám tang cụ Hoàng Minh Chính thôi thế mà lại như vậy.

Thế rồi ngày mùng Hai Tết, trong nhóm công an canh giữ tôi có 2 người họ vào. Họ đặt ngay vấn đề răng đe luôn. Họ bảo rằng họ có đủ biện pháp và đủ lực lượng để cưỡng bức tôi ở nhà. Tôi cũng có tranh luận với họ nhưng tranh luận với họ thì chúng ta không tìm ra được tiếng nói chung đâu anh Hải ạ. Họ nói rằng lệnh của cấp trên, và lệnh của họ là lệnh miệng, không có văn bản giấy tờ gì hết. Còn tôi là người đặc biệt, ai đi cũng được nhưng riêng tôi thì không được đi.

Hải: Họ có nói họ thuộc bộ phận nào không anh?

NV Nguyễn Xuân Nghĩa: Có, những người ấy thì tôi vẫn thường làm việc với họ mà. Họ là C25. Công an 25, công 38… tất cả là vòng trong vòng ngoài hết.

Hải: Họ có mặc sắc phục gì?

NV Nguyễn Xuân Nghĩa: Không, những người theo dõi tôi họ đều mặt dân sự cả anh ạ.

Hải: Họ có thường xuyên như vậy không, hay chỉ mới trong dịp Tết này thôi?

NV Nguyễn Xuân Nghĩa: Trước đây thì tôi vẫn thường thường bị như vậy anh ạ, nhưng mức độ không cao.

Đặc biệt nghiêm trọng là thế này anh Hải ạ, vào 6 giờ tối ngày mùng 4 Tết thì có 2 người, họ bước vào nhà tôi. Họ tự xưng là từ Hà Nội xuống, một người ở tổng cục tình báo, một người ở tổng cục 2. Họ xưng như thế nhưng tôi cũng không biết là có nên tin họ không. Có điều là họ đến vào ngày Tết và họ cũng vui vẻ thôi, cho nên sự thật mình cũng không biết. Trong câu chuyện với tôi thì họ nói rằng họ phải rất vất vả từ Hà Nội xuống đây chỉ có trao đổi với tôi một vấn đề này thôi, là tôi không được đi dự đám tang cụ Hoàng Minh Chính.

Hải: Chuyện đó đối với họ rất quan trọng hả anh?

NV Nguyễn Xuân Nghĩa: Vâng. Và họ có hỏi tôi là anh có nhớ đến vụ đâm xe, tức tai nạn giao thông của kịch ảnh gia Lưu Quang Vũ và Xuân Quỳnh cùng người con hay không? Tất nhiên là tôi biết bởi vì cùng văn nghệ sĩ với nhau cả và lại cùng miền Bắc cả, và cùng thời với nhau cho nên tôi biết ông. Vũ đụng xe ấy làm thiệt mạng Lưu Quang Vũ là một người viết kịch bản rất nổi tiếng, và trong luồn gió mới tự do dân chủ. Cộng thêm là người vợ là nhà thơ Xuân Quỳnh rất nổi tiếng, cùng một người con. Cái chết ấy thật oan uổng và cũng có nhiều khúc mắc. Khi họ hỏi tôi như vậy thì tất nhiên tôi bảo với họ là tôi nhớ và tôi biết. Và tôi có hỏi họ thế là các anh đã xác nhận là Lưu Quang Vũ cùng Xuân Quỳnh và người con bị hãm hại? Người nói chuyện với tôi không nói gì. Anh ta lại hỏi tôi rằng anh có biết nhà nước này chi cho tổng cục 2 bao nhiêu tiền để làm cái việc này không? Tôi hơi rùng mình anh Hải ạ. Trước mặt tổng cục 2 thì hơi sợ đấy.

Hải: Có vẻ nó thẳng thắn quá phải không anh?

NV Nguyễn Xuân Nghĩa: Vâng. Nhưng cho đến bây giờ thì tôi vẫn hy vọng rằng anh ta không phải là tổng cục 2 mà chỉ là một người mạo danh.

Hải: Anh ta chỉ có mặc thường phục thôi hả anh?

NV Nguyễn Xuân Nghĩa: Mặc dân sự thôi. Tôi có hỏi giấy tờ thì anh ta không đưa. Anh ta bảo với tôi là anh cứ tin đi, đừng nghi ngờ gì bởi vì chúng tôi mang đến cho anh điều tốt lành! (cười…)

Hải: Có dấu hiệu gì là họ có mang bản sắc của cơ quan nhà nước không anh?

NV Nguyễn Xuân Nghĩa: Bản sắc của cơ quan nhà nước thì ít lắm anh ạ. Người họ cũng bình thường, da hơi đen, sắc mặt thì lạnh. Sắc mặt hai người tôi thấy đều lạnh cả. Nhưng với một cảm quan của nhà văn thì tôi thấy họ có vẻ là những người công an đóng vai thì nhiều hơn, đó là điều mà tôi chứng minh thêm những lời nói của hai người tự xưng là tổng cục 2.

Sau đêm hôm đó thì ngày nào cũng có một xe mang biển xố Hà Nội chạy qua chạy lại trước của nhà tôi và buổi tối thì dừng hẳn trước của nhà tôi suốt đêm. Chuyện của tôi mà liên quan đến tận Hà Nội đấy anh ạ.

Hải: Tình trạng hiện tại của những người bị ngăn cản đến với đám tang, cụ thể là chính anh và những người chung quanh như thế nào?

NV Nguyễn Xuân Nghĩa: Bây giờ thì mới có mùng 6, đám tang của cụ Chính thì mùng 10. Những người khác tôi có nhận được thông tin là họ vẫn chưa hề hấn gì cả. Tức là chưa bị đe dọa, chưa bị bao vây. Riêng tôi thì bị nặng hơn, sớm hơn. Cô Nghiêm, ông Vũ Cao Quân và một vài người khác thì chưa có thông tin gì về việc công an đến nhà và bao vây cả.

Hải: Như vậy thì có thể hiểu được rằng nếu như anh bước ra khỏi nhà là sẽ có người đi theo và níu anh lại.

NV Nguyễn Xuân Nghĩa: Bây giờ có thể nặng hơn nưa, bởi vì giữ lại đã xảy ra rồi anh ạ. Đến ngày đám tang cụ Hoàng Minh Chính thì chắc chắn là tôi không được ra khỏi nhà rồi. Nếu tôi có ra khỏi nhà thì tôi cũng không bước lên được ô tô, họ sẽ kéo lại và cảnh sát giao thông sẽ đuổi ô tô đi. Họ sẽ lập lại chuyện cũ thôi. Mà lần này còn cương quyết hơn. Lần này mà tôi ra khỏi nhà là họ tông đến và họ hành hung nữa anh ạ.

Hải: Cám ơn anh và cũng xin chúc anh vượt qua được những giai đoạn gây cấn khó khăn đối với mình để vững tin trên những ý tưởng, con đường mình đã quyết định chọn ./.

 
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn