BÀI ĐỌC NHIỀU NHẤT
(Xem: 73310)
(Xem: 62228)
(Xem: 39416)
(Xem: 31161)
SỐ LƯỢT XEM TRANG
0

BIỂN NHỚ

27 Tháng Bảy 201012:00 SA(Xem: 6114)
BIỂN NHỚ
57Vote
40Vote
30Vote
20Vote
10Vote
57

Lời giới thiệu


 Giá trị lớn nhất của thiên hồi ký này là sự sự thật.

Đây không phải là một sự thật bị xén đầu xén đuôi mà là một sự thật được trình bày trung thực, không tô chuốc, không vẽ vời, không hoa hòe hoa sói. Tác giả thí-y sao nói vậy và nghĩ sao nói vậy chứ không muốn uốn nắn sự việc theo tư tưởng xã hội và chính trị của mình.

Đọc Biển Nhớ chắc chắn bạn sẽ gặp được những bất ngờ kỳ thú.

Tác giả của thiên hồi ký là một bác sĩ Việt Nam trẻ tuổi, anh Phan Minh Hiển. Anh đã theo làm việc trên tàu Le Goelo để cứu trợ người tỵ nạn trên biển. Tập hồi ký của anh có giá trị lớn bởi vì anh viết không phải với tư cách nhà bình luận hoặc nhà văn chương mà với tư cách người đã tình nguyện dấn thân vào công tác cứu trợ.

Bác sĩ Hiển hiện hành nghề tại Pháp. Từ thuở nhỏ đến lớn, anh chỉ được học chương trình Pháp, chỉ trừ có năm Tú Tài Hai là anh học chương trình Việt. Cũng nhờ vậy mà ta có một thiên hồi ký viết bằng một giọng văn rất hồn nhiên và thân mật. Đó lãi là một đặc điểm nữa của tập sách này.

Bác sĩ Hiển đã ngỏ ý là anh không cần tiền bản quyền tập Hồi Ký này. Tậc cả tiền sách bán được anh sẽ tặng vào quỹ của Hội Giúp Trẻ Em Đói (Comité pour les enfants qui ont faim) đang lo cho thiếu nhi Việt Nam tại quê nhà.

Lá Bối cũng muốn phụ họa với anh vào công việc từ thiện này, và ngoài tiền giấy và tiền in, sẽ bỏ tất cả những đồng lời vào quỹ Hội Giúp Trẻ Em Đói. 

Đầu Xuân 1984  

Lá Bối  

Ý kiến bạn đọc
31 Tháng Bảy 20107:00 SA
Khách
"Hội từ thiện con mẹ gì mà đối đải với mình như chó ghẻ; ăn không ngon mà cũng chẳng no; ghế bố thì ngưới có người không": sau này, khi biết được có những ghe không còn lương thực, phải ăn thịt nhau... những người nở lòng thốt ra câu này có thấy ăn năn chút nào không? Và có thấy rằng mình đã được Ông Trời ban phước cho mình quá nhiều rồi không? " Lên tàu này là 1 sự nhục nhã cho dân VN, anh biết không? Thà gia đình tôi chết dưới biển còn hơn!"... như con thuyền ma ở đoạn sau, có lẻ anh nầy sẽ cảm thấy "còn hơn"! "Phải mà, anh được mấy thằng Tây cho ăn ngon, ngủ kỷ nên mặc kệ tụi tôi": đương sự nầy không thấy được chân giá trị của những người vì lòng nhơn đạo mà hi sinh cái riêng tư của mình; tôi cũng tự hỏi, cho đến thời điểm nầy, đương sự nầy có làm được điều gì cho người khác vui vẻ hay không?... mà bạo miệng xài xể người khác quá vậy! Và sau khi được cứu và định cư ở nuưóc nào đó, có làm được điều gì giúp người khác không? Hay chỉ cho gia đình mình mà thôi [!] "Lẫn quẩn chỉ nghe những câu chưởi thề giánh ăn": đã nói rồi, cái ăn "trượng" đến như thế đấy! "Phải chi không lên tàu thì giờ nầy tới đảo rồi": hoặc làm chiếc thuyền ma [!] "Ở dưới ghe tôi ăn cơm ngon hơn, còn cả trăm trái dừa và cam tươi": ôi miếng ăn trọng đến thế sao! 35 năm sau, khi làm việc với các tổ chức Cộng Đồng, tôi vẫn thấy đồng hương ta vẫn không có gì thay đổi: "sống chết mặc bây, tiền thầy bỏ túi", đồ ăn free thì lảnh cho thật nhiều - ăn không hết thì liệng vào sọt rác- bới xách đem cả về nhà nữa, mà không chịu móc túi ra đóng góp 1 xu, ăn xong là bồng bế nhau ra về! "Chuyện dọn dẹp không phải là việc của tôi"! "Thuyền vẫn trôi, yên lặng trở vào sương mù, mang theo cả sự huyền bí... để lại nơi chúng tôi nhiều thắc mắc về số phận những thuyền nhân trên ghe kia. Có thể họ đã chết trong cơn bảo tố, nhưng sao ghe không chìm? Có thể họ chết vì đói khát, nhưng xác họ đâu? Giả thuyết gần sự thật nhất có lẻ là họ đã bị cướp Thái bắt cóc và thủ tiêu tất cả rồi?": riêng những người vượt biển đã được ở trên tàu Goelo thì có những cảm nghĩ gì khi thấy con thuyền ma nầy? "Tôi cũng hơi bực là các bà mẹ sanh nạnh, đổ lỗi cho nhau, không chịu đem trả bình sửa khi các cháu bú xong. Chỉ có 10 bình cho 20 em, nên họ lại đổ thừa đứa nầy uống trước đứa kia uống sau, đứa nầy bú nhiều, đứa kia bú ít..." "Nhưng trật tự không kềm nổi sự hổn độn trên tàu: kẻ tò mò muốn xem, người viện cớ đến nhìn bà con..." "Nhưng họ vẫn chịu "ăn đòn" hơn là nghe chỉ thị ban trật tự" "Dạ...em kiếm ống thuốc lào đâu mất rồi! Chịu nổi không?": những con người nầy thật làm xấu hỗ người VN! Hởi "Con rồng cháu Tiên", đâu hết cả rồi? Như tác giả đã từng viết rằng, cũng có những người tốt; nhưng ít quá và yên lặng quá! Trong thời điểm hiện nay July 2010, nếu người tốt vẫn miệng câm như hến, thì không bao lâu nữa, Cộng Đồng Người Việt Hải Ngoại chúng ta sẽ không mất cơ hội nghe được quốc ca VC và "Như có chó hồ trong ngày vui đại thắng" ngay tại đất Mỹ nầy: ăn năn thì đã quá muộn rồi!
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn