BÀI ĐỌC NHIỀU NHẤT
(Xem: 73339)
(Xem: 62240)
(Xem: 39425)
(Xem: 31172)
SỐ LƯỢT XEM TRANG
0

Kể chuyện chúng mình

11 Tháng Hai 201512:00 SA(Xem: 1840)
Kể chuyện chúng mình
52Vote
40Vote
31Vote
20Vote
10Vote
4.33
LTS: Cùng các huynh đệ B/K.

Bốn mươi năm chia tay rời xa trường mẹ BB/Thủ-Đức, nơi đào tạo chúng ta trở thành NHỮNG S/Q CĂN BẢN của QLVNCH. Nơi đây trong mỗi người chúng ta đều được thụ huấn và ghi nhận biết bao kiến thức kinh điển cũng như nhiều kinh nghiệm quí hiếm do các vị SQ/CB và các HLV truyền đạt, đồng thời còn rất nhiều kỷ niệm đáng nhớ mà mỗi người chúng ta chẳng thể nào quên; trong mỗi chúng ta có ai bảo đảm rằng: mình không hoài niệm, không luyến nhớ từng bước chân, từng hơi thở cái không gian thời gian đã qua của cái thuở ban đầu gian khổ nhục nhằn, hầu quen dần với sự nghiệp nghiệt ngã đang chờ mình phía trước chăng!?


Chắc là các bạn cũng như tui, đã qua rồi cái thời vô cùng đáng nhớ ấy. Ai cũng nghĩ rằng những điều ấy có còn gặp lại và trở về với mình nữa không? khi mình chia tay xa rời trường mẹ trong ngày mãn khóa để tung hoành khắp chiều dài lịch sử đất nước với hy -vọng giữ gìn tự -do ấm no cho đồng bào và quê hương, muốn đạt được ý nguyện trên thì chẳng riêng gì chúng ta mà cả quân dân VNCH đều có giá mà trả theo mỗi trường hợp.


Vậy trong mỗi chúng ta,tui tin rằng: đã về lại đây được hội tụ bên nhau như hôm nay hẳn là một hồng ân, một phép màu tuy là còn nhiều trăn trở chưa đạt được vì tuổi tác và thời vận. Mong lắm thay; mỗi khi có thời gian rảnh rỗi, chúng ta hãy kể cho nhau nghe dôi ba câu chuyện đời quân ngũ của từng anh em gởi lên D/Đ cho náo nhiệt và thi vị hơn trong cuộc đời trước khi lụn tàn, khả năng mỗi người có hạn, do đó A/E đọc thưởng thức dù có thế nào thì chúng ta luôn trân trọng và chào đón rộn ràng.


Mãn khóa


Giã từ bè bạn, SQ/CB vai mang hành trang lững thững cùng LAN người bạn gái mà mình quen nhau thuở còn ngồi ghế trường VĂN HỌC trên đường Phan thanh giản Q3. Ra khỏi cổng trường.


- Ủa! xe em gởi đâu?


- Àh em không đi xe, vì nghĩ mãn khóa rồi, anh phải mang nhiều vật dụng cá nhân, quân trang, quân dụng giồng anh hai của em ý-thôi vậy mình đi taxi nha anh.


- Được rồi! nếu có nó thì tiện hơn, anh muốn ghé vài nơi rồi về luôn, mai mốt mình khỏi ghé-thời giờ còn lại là vàng bạc mà!


- Anh! vô đi, còn lưu luyến hả!


Tôi đứng đó nhìn lại cổng trường ghi khắc tên BỘ BINH THỦ-ĐỨC mà lòng sắt se. Xin cúi chào mái trường thân thương, có bạn bè tôi, có SQ/CB, HLV phòng ốc và cả Vũ đình trường nắng lửa bụi đỏ nữa, sao mà vô thì ngỡ ngàng, ra lại dao động xao xuyến rưng rưng khóe mắt đến lạ kỳ!!! thôi chào mi hẹn ngày tái ngộ.


Lan nhìn tui ái ngại


- Mãn khóa rồi mình đi đâu!?


- Anh chọn PHÚ-BỔN!..


- Tên này nghe cũng ngồ ngộ hén, có xa lắm hôn?


- À..à...pà mẹ anh đâu có biết... nó ở nơi mô nữa hè!!!


- Trời!! hổng biết mà chọn, bộ hết chõ rồi sao? cái anh này.!?


Thôi đành lặng câm mà trách thầm cái thằng cha giữ bảng mắc dịch xúi quẩy. Nhớ buổi chiều đó, cả khóa tập trung trên hội trường để theo thứ tự tên gọi mà lần lượt lên đính chọn Đ/V mình thích phục vụ, chẳng biết thứ hạng bao nhiêu, chỉ nhớ là được gọi sớm lắm, nhìn bảng còn kín đặc đang loay hoay Biên Hòa, Long Khánh S/Đ 18. Chỉ vì tâm niệm tam Kiến, tứ Quảng và miền tây là phải xa ngay ( bạn cũ và những người thân quen đã hy sinh nhiều ở nơi đó mà ) chả hiểu cái ông coi bảng mắc cái chứng gì? đốc mình chọn Phú Bổn đi,.. t/k này yên lắm ko có v/c nhiều.. nghe lời tui đi mà... thằng em của chả nói nó ra đó cả năm rồi có nghe tiếng súng, tiếng bom đạn gì!? đã vậy còn đuổi như đuổi tà nữa, mau....mau cho người kế họ chọn, đành phải nhắm mắt đưa chân, phận gái 12 bến nước còn tui lúc này sao mà mênh mông quá chừng.


Quay qua nắm tay tui nhẹ nhàng êm ái vỗ về trong ánh mắt dại buồn thẫn thờ tời khi nàng xuống xe vô nhà.
Buổi tối hôm đó, đang bữa cơm , anh hai và mẹ tui hỏi về cái đ/v mà tui đã chọn, thì cũng được trả lời như cho cô bé vậy đó, nên lại bị anh hai la và mẹ tui đã nức nở khóc thương thằng con khờ dại của mình.....vợ gần không lấy mà khờ đi lấy vợ xa (thiện tai...thiện tai).


Thời gian đi phép đã cạn sau những ngày cùng Lan thăm viếng bà con họ hàng và rong ruổi dạo phố. Hai đứa ghé trung tâm chuyển vận tại số 1 đường Trần quốc Toản lấy vé đi Phú Bổn nhưng không được vì chỉ có chuyến bay PLEIKU rồi đáp xe đò về PHÚ-BỔN, nên đành phải ra trạm vé AIR/VN cho thuận tiện, nhiêu khê bắt đầu rồi đó.. MẸ ƠI! không có mẹ là cái gì cũng khó cho con rối mẹ!!!!!!


Hai đứa ghé phòng vé kế bên ga xe lửa S/G trên đường LÊ-LAI, nhưng mỗi tuần chỉ có một chuyến Phú Bổn và Phú Yên, nên việc trễ phép lố qua tới tuần thứ hai. Cũng bởi tội ham chơi mà ra nông nỗi, phải tránh né mấy ông nội quét chợ (QC) tiện đường ghé khu Dân-Sinh mua võng, jacket và thèm chút hương vị cái thuở con đi học bạn bè thỉnh thoảng rủ nhau tới thạch chè Hiển Khánh góc phải Phan đình Phùng, Vườn Chuối cùng tìm cho nhau chút huơng vị thời áo trắng, nhân thể giải thích mấy điều nhỏ này ấm ức đã hỏi mà tui chưa trả lời vì chả muốn cho cha tài xế taxi nghe.


Lê ngọc Lan là em gái thằng bạn thân khóa 8A/Đồng-Đế đã hy sinh tại Cái Lậy sau khi ra trường khoảng một tháng, rất buồn vì không thể dự đám tang nó, về nhỏ này còn bé lắm nên chỉ coi nó là em gái thôi! Em gái bạn mình (1957) chẳng hiểu sao sau một lần nó nằng nặc đòi đi Văn Hoa xem phim "Tình thù rực nắng" trên màn bạc có nhiều cảnh tình nồng thì nhỏ quay qua ngó tui, cứ như vậy đã mấy lần....phim hay em không coi mà cứ ngó đâu zday hả!!!!!...rồi từ đó ta yêu nhau, ta quên cả sự đời.


Trình diện đơn vị


11 giờ 30, xe đổ khách xuống trạm hàng không thị xã HẬU-BỔN, lòng đầy phân vân hoang mang bước vô chợ kiếm chút gì bỏ bụng, trong chợ thấy trương bảng hủ-tíu, mì, cơm tháng....v..v.. mải ưu tư ngồi chờ đồ ăn, ngay lúc tan sở ào ào nhiều âm thanh cười nói cùng kéo vào quán. chính lúc này thật diệu kỳ mọi phân vân âu lo tan biến vì nào là: Nguyễn xuân Tỵ, Trần tất Thông, một vài huynh trưởng khóa 3,5 và 9AC/72 hiện ra. Điều bất ngờ ấy đã kéo chúng tui gần nhau hơn như A/E một nhà, cười nói huyên thuyên, chỉ đường dẫn lối cho tui nhập chộc chơi, ở đây đã có THÔNG và TỴ bên AN/QD, Duy LẠC bên phòng 1 TQT, Ngôn Nguyễn phòng truyền tin, tiếc là không gặp Diên-Hồng 31, Nguyễn k Thành 35 và một vài anh em khóa mình nữa, nhờ vậy áp lực tâm lý được giải tỏa mọi người bàn bạc với LẠC khóa 3/72 sắp xếp cho tui về đâu. Những cái giá mà tui phải trả chiều nay vì tội trễ phép khi trình diện Đ/U trưởng phòng.

- Mới ra trường mà chuẩn úy ba gai quá!! ...cho hắn về T/Đ


Hổng biết LẠC nói gì với ổng nhưng phía ngoài TỴ và THÔNG bước vô nói chuyện với LẠC để tui về T/Đ 256 ĐP ngon lành nhứt trong bốn t/đ và các đ/đ biệt lập. Sáng hôm sau theo xe quân lương xuống chi khu PHÚ TÚC về đơn vị mới cò Hữu-CHÍ 3/72 phụ tá ban 3 có Nguyễn k Thành dê 35 Đ/Đ2, cũng nơi này ta bắt đầu cuộc chơi.


ta đi lang thang trên đồi núi bên giòng suối, dưới ruộng nương
đi cùng khắp chốn thị dân, trong thành phố miền đỏ đất cao nguyên.
trời lành lạnh, mây trên đầu bay lượn từ bên này qua sườn kia
mới thấm đậm cái tình ta với núi sông.

Rời thị xã Hậu-Bổn về T/Đ256/ĐP trên chiếc GMC quân lương, xe vào đèo Tonna ngoằn nghèo sỏi đá cheo leo, mà thấy rùng mình: bên vách núi, bên vực thẳm (thung lũng hồng) nghe mà thấy mỹ miều trong thơ của thi sĩ nào đó đã tả, nhưng sáng hôm nay qua nơi này mình chả thấy cái nét tuyệt tình thơ mộng ấy mà chỉ thấy một dải mù sương tràn lấp lũng hồng, có thể nó chỉ đẹp vào buổi bình minh hay ánh hồng hoàng hôn cô tịch của tác giả lúc đó? Con lộ 7b ngắn dần đường về C/K Phú-Túc đi qua nhiều buôn làng có: từng dãy nhà sàn san sát, heo bò gà được nuôi ở dưới và trên mái nhà tỏa khói; bên dòng suối hay nhánh sông, núi rừng bao quanh sao mà buồn lạ, dồn nén chồng chất ngổn ngang trăm mối, trước mặt mù mịt mà lòng trĩu nặng lo toan của thằng lính trẻ xa nhà.


Xe qua hành chánh quận rồi qua luôn chi khu P/T, sao chẳng vô mà cứ đi hoài vậy! Lòng càng lạc lõng vì tưởng rằng ở nơi này thì tuyệt vời! Có phi trường còn lớn hơn p/t tiểu khu, phú túc ngày xưa là cứ điểm của lính tây, vọng gác ngoài đều bằng bê tông đá hộc, hầm hố phía trong chằng chịt kiên cố, phía tây có phi đạo đủ cho phi cơ vận tải lên xuống, phía đông có suối đá nước trong xanh, qua cầu có đường lên núi chư Dú thoai thoải bên một buôn làng, ôi thật tuyện cho những ai có chất thơ mà tô vẽ thì đẹp biết cùng tận.


Tới ban chỉ huy T/Đ khoảng 11 giờ trưa.


Đang lấp ló bên cửa phòng thì ai đó hỏi trỏng:

- Có gì không?


- Dạ thưa...có! lò dò đi vô, hai gót nện cái crụp.


- Chuẩn-úy Thắng trình diện đại bàng....!!


thế là nhìn đôi mắt hay háy của ngài mà phát khiếp! không biết có bị gì đây??? đầu ngài gật gật như con lật đật, hòa chung đôi mắt mơ màng giấc ngủ trưa.


- Chuẩn úy học cái lối này ở đâu, trường nào? hỏi hậm hực đại khái như vầy, mình trả lời sao đây!


- Dạ.. trường của em nằm trên đồi Tăng nhơn Phú Thủ-Đức có cầu Bến-Nọc, đồi mẹ bồng con, có ngã ba Long thạnh Mỹ đẹp lắm......


- Thôi..thôi..đủ dồi!! tui không có hỏi ông như vậy...đồ điên!!!


- Đi xuống tr/úy Cứ ban 3 kêu lên gặp tui.....Đ. M cái quai chảo ranh, chỉ tổ cho người ta nắm tai ( tuân lệnh! quay lui tai còn nghe văng vẳng)


lúc này mới thấy tim mình nhói đau, nhịp tim chầm chậm mà lê, bà cố ơi!! sao con khờ dại quá zậy nè!!


- Vô đây ngồi chơi ; lên coi ông nhắn gì? cái này coi bộ lạ àh...! một lát sau


- Ông là gì mà đại bàng đẩy qua nắm trinh sát bên Đ/Đ1 vậy? tui phải kể lại toàn bộ sự việc cho ô Cừ nghe và....


- Tui cũng đã nói là c/u mới ra trường khó lòng mà đảm đương được công việc ấy, không làm được thì cho tui theo tr/đ phó để làm quen, chớ ngựa non háu đá, thiếu khả năng thì làm cái gì được!


- Đ/B còn nói chắc là chú em học giỏi quá mới giăng ra tới đây, chớ giỏi như người ta thì ở binh chủng, hay chuyên ngành có tệ thì cũng vùng 3 hay 4.


Thấy rõ tui buồn; nên có lòng khuyên tui và cùng chỉ dẫn cho một số việc phài làm.


Buổi chiều đó nhận bàn giao tr/đ từ th/úy Vinh; nhìn tr/đ của mình râu ria tóc tai lởm chởm mà ngao ngán.....thế là tr/đ cứ về lại đi, chỉ thấy núi rừng sông xuối, không thấy đàn bà phụ nữ nhà cửa, tập cho quen, chỉ mói nghe súng nổ hường trước là ch/úy đã nhanh chân núp mà nhìn đám lính cười, nhục quá và từ đó thề với lòng mình: dù có gục ngã cũng không có lần thứ hai và cũng từ đó mới dần thấy được lãnh đạo chỉ huy nó có trách nhiệm và bổn phận như thế nào đối với thuộc cấp và sau này cả với vợ con họ nữa. Thành thật cảm ơn anh, các người tiên phong đã có công rèn luyện cho lớp hậu bối.


Qua một tháng rừng núi ở trinh sát, được lệnh bàn giao tr/đ và thiên thần đã đón đưa tui về Đ/Đ4 đóng quân canh giữ C/K Phú Túc sau cơn sốt rét rừng cách nhật... cảm ơn cảm ơn người đã nhận lời con cầu xin.


Đơn vị ở đây khoảng 8 tháng, chỉ có nhiệm vụ mở đường, bảo vệ chi khu hoạt động tảo thanh, hoặc thi thoảng phối hợp cùng Đ/Đ2 của Nguyễn kim Thành, hành quân tìm địch khi có tin tình báo từ dân đi rừng.


Tháng 8/74, T/Đ nhận nhiệm vụ mới tăng phái cho T/K Pleiku, trách nhiệm án ngữ, bảo vệ các tr/đ pháo diện địa 175 và 155 và QL 14 từ đèo Hàm-Rồng tới ngã ba Mỹ-Thạch, chính ở đây tui đã phạm nhiều lỗi; đưa đến hậu quả là ăn batoon của đại bàng và một cú thí chốt của ổng khi chỉ định chính tr/đ tui phải chiếm cứ điểm pháo của địch vào căn cứ hỏa lực 43, nhưng cũng may khi tr/đ chiếm được chốt thì địch đã cao chạy bay xa, pà mẹ nó! nghe đến tên Thắng là nó phải thua thôi!?


Sau lần đó T/Đ lại phải hấp lại một tháng tại trung tâm huấn luyện Pleiku và ở đây tui lại nhập viện vì căn bệnh sốt rét trở lại. Qua một tháng đi hấp tại q/t Pleiku, đơn vị trở về Phú-Bổn và lại thêm nhiệm vụ mới là trám chỗ cho T/Đ255 đi làm nhiệm vụ mới.


Tại đây Pleima Năng (mai lĩnh) chúng tui có nhiệm vụ trấn giữ mặt bắc T/K. Nơi này đưa đên cho tui một mối tình mà đến bây giờ thành thiên thu......



Thương cho roi, ghét cho bùi !!!

1. Thói thường:


Cái thuở ban đầu luôn đậm nét trong tâm tưởng mỗi người, vì mới lạ, ngỡ ngàng tâm chưa định nên hậu quả thường bi đát, buồn thảm cho mỗi người; tui cũng vậy không ngoại lệ. Ngày đầu nhận đơn vị với cái giá phải trả cho điều xấc xược ngốc nghếch ấy là làm quen núi rừng cùng đám thuộc cấp râu ria tóc tai bờm sờm ngầu thấy sợ! Thời gian cứ kéo dài , đi về...rồi lại đi về cho đến ngày không đi nổi phải nhập viện trong cơn vật vờ tối mặt của bịnh sốt rét rừng, nét kiêu hùng nào còn chi, khi làn da hồng hào được thay bởi màu xám xỉn, ngày ra viện cũng đầy bất ngờ khi người đón về chính là đại bàng cùng phu nhân và cô em vợ và tui không còn ở trinh sát nữa, chuyển qua Đ/Đ4 bảo vệ chi khu Phú-Túc. Qua cơn bĩ cực, tới hồi thái lai.


2. Trung đội mở đường về,chuẩn bị cơm chiều và tắm rửa thì:


- 72...73 gọi....tao nghe, có gì không? buồn nói chuyện tào lao chơi....hi..hi..


- Bẻ cổ đi; tao đợi! chớ Đ/B đi tăng phái ổng rảnh nằm ôm máy truyền tin như ôm bả mà nghe được thì tiêu đó mày....ok!


- Mày có đó chưa Long? Chợt nghe tiếng nhừa nhựa ồm ồm bắc kỳ. Chợt nghĩ: đụng tần số nào rồi, bời không phải giọng bạn mình!!


- Bên đó là ai vậy sao tao nghe lạ quá?


- Tao đây....ây!


- Mày là thằng nào?


- Ba cục vàng đây!


- Ù mẹ , mười cục vàng tao cũng đé...sợ, mày có ngon cho tao chỗ ở của mày đi? oánh không đẹp không ăn tiền nghe không thằng chó!?


Chiều tối hôm đó...


- 72 ...70 gọi...72 nghe...


- Sáng mai, sau khi mở đường xuống chỗ tui uống cà-phê, nghe rõ trả lời?


- Dạ! có gì không thẩm quyền?


- Xuống đi rồi hay....xong!


Sáng hôm sau...


- Chào tr/úy.


- Thắng!!...chế 3ly cà-phê đi...rồi qua chào đại bàng và mời ổng qua uống cà-phê nghen...


- Vâng...


- Chuẩn/úy Thắng trung trưởng trung đội 2 đ/đ4 chào đại úy (ý tui là trình cho đủ không muốn lặp lại cái cách lần đầu trình diện), nhưng...


Bụp, nguyên cái can tre vô mông!!!


- Ù..ù sao đ/b uýnh em!!!?


- Uýnh..uýnh ...hả? muốn biết qua tr/úy Thế mà hỏi!? đồ vô kỷ luật....


Vô bàn, cà phê hôm nay sao mà chua chát quá uống nào có còn thấy mùi vị gì, chỉ thấy lùng bùng lỗ tai lời giảng giải của hai vị đàn anh nói về an ninh truyền tin và sự xúc phạm vô tình hay cố ý của mình mà ngao ngán thay. Nhưng chắc hai ngài cũng ân hận vì sự quá đáng hôm nay mà gia ân cho tui mấy ngày sau đó trong Thanh-LỊch hotel ở thành phố Pleiku tí nị mà đã một thời mài mòn đôi giày M A P của tui. Từng con hẻm, từng góc phố cho đến Biển-Hồ, thành PLEIME phi trường Cù-Hanh, thậm chí cả cái làng LỆ-CHÍ ở phía đông quân trường Pleiku phía bên kia dãy núi chi khu Lệ-Trung. Đạ thương tì thương cho trót, chỉ dạy đàn em lưng chừng, mà cái hậu quả khôn lường không biết tỏ cùng ai, mà chỉ còn nhờ vào người sống hòa hợp cả tâm ý là ch/úy Sinh cùng là dân SÀI-GÒN chạy thuốc dùm khi lần đầu cũng là cuối cùng bể ống khói....với tui lúc này "em Pleiku hết còn má đỏ môi hồng"


3. Rồi lại lần nữa.....


Long xin sự vụ lệnh về buôn-mê-thuột thăm người anh làm việc trong kho đạn DAKLAK rủ tui cùng đi cho vui, chẳng cần phép tắc vụ lệnh chi cả, tui dặn dò đội phó và truyền tin là giông. Long nói:


- Mẹ pà mày, đi lính mà y như mày đi du-lịch, ổng biết được!! không thèm oánh, hổng ký củ mày nữa mà thí chốt cho mày chết.


Cũng may là chưa chết mà chỉ có lính nó méo mỏ cằn nhằn như gà nuốt giây thung thôi, vậy đó cũng quá đủ cho một thời trẻ trai đi giữ nước...


Nhiệm vụ mới

Trở về từ pleiku, đoàn xe không thẳng tiến về Phú-Túc mà rẽ trái ngược về hướng bắc c/k Phú-Thiện đi vào địa bàn buôn Pleim'nang xã Mai-Lĩnh hầu trám chỗ cho T/Đ255 tiếp bước chúng tui ở Pleiku, nhận bàn giao và bố trí lực lượng đóng quân cho mỗi đ/đ của T/Đ trưởng. Đ/Đ4 chúng tui được đi theo ban chỉ huy T/Đ cùng Đ/Đ chỉ huy yểm trợ đóng ở vị trí chủ lực nên mọi vị trí phòng vệ đều phải được tu bổ kiên cố theo ý đại bàng, vậy là việc chà láng và đào đắp giao thông hào có cơ hội thực hành rồi! Thực chẳng uổng phí chút gì đã học được ở nơi đào tạo thành một người lính toàn hảo.


Sáng hôm sau Đ/Đ tập họp để báo cáo và kiểm tra tình trạng canh gác trong đêm cũng như nhận nhiệm vụ trong ngày thì tui nhận được lệnh thuyên chuyển về đ/đ 3 nhận nhiệm vụ mới và tui phải bàn giao tr/đ ngay để kịp theo xe Đ/B ra tình diện đ/đ 3. Đ/đ này được bố phòng ở ngay hội đồng xã Mai-Lĩnh có vị trí khá lớn,ước chừng 3 hécta, trong khuôn viên xã này hội tụ các ban ngành như:

- V/P hội đồng xã, trạm xá đều được xây bằng gạch và lợp tôn cement.
- một dãy trường lớp, có phòng nội trú cho thày và cô giáo rất khang trang.
- có cả phân cuộc cảnh- sát và một tr/đ nghĩa-quân.
- một sân football và một sân volley ball.

vì sao tui phải kể tỉ mỷ như vậy, là bởi đây là một xã kiểu mẫu phải thực hiện theo đúng yêu cầu cũa tổng trưởng sắc tộc Nay-Luét. Những xã khang trang, đẹp đủ như thế này chỉ hiển hiện ở chi khu hoặc tiểu khu, chớ nào có ở nơi xa lắc xa lơ như vậy.

Con lộ đá đỏ từ chi khu vào xã này, ngườ dân trong buôn làng đều sống dọc theo con lộ và bên giòng suối, vào tới V/P xã phía trái con đường, bên phải là phố chợ, phần lớn là người kinh và một số gia đình người Hoa buôn bán làm ăn chốn hẻo lánh này nhưng rất bình yên, ở đây còn có một giáo đường bằng gỗ do linh mục người tây cai quản và vài bà soeur trông nom giáo họ.

ôi!! thật hiền hòa, thật thân thương mỗi độ trăng tròn,tình quê hương, tình đồng bào, tình xóm làng sao mà chân thành thánh thiên trong sáng không tưởng quá độ thế này......

Về đây với nhiệm vụ phó đ/đ thay cho người tiền nhiệm chuyển qua đ/đ1 điều hành tr/đ vũ khí nặng, riêng tui thì từ nay trăm dâu đổ đầu tằm, mọi việc quân hành giao hết cho mình, ngài thẩm quyền thì chuyên môn kinh bang tế thế (hết biết). Đây là lúc phải vận dụng trí não và nghiên cứu về lãnh đạo chỉ huy, vì non trẻ với tuổi đời , kinh nghiệm nên lo lắm!

Thẩm quyền của tui, nguyên là S/Q phòng 6 truyền tin T/K chuyển qua cũng bỡ ngỡ và tính toán thế nào là quyền của ổng, việc quân là chỉ biết tuân lệnh và thi hành, kiểm tra, giải quyết và điều động đơn vị được đưa cho thường vụ thông báo và trình lên đ/đ trưởng duyệt, mãi rồi cũng quen và hoàn hảo hơn sau này.


Thăm phồ...


Mải mê với công việc nên chưa ra thăm phố chợ, nghe ngoài đó vui bởi bướm trắng la đà, hàng quán đón mời, đã trống vắng lâu ngày nên ai cũng
rạo rực, dùng sân volley để tập họp mỗi sáng chiều, trước văn phòng và nó ở giữa v/p xã và trạm xá, người việc mọi thứ đều tỏ tường, riêng trạm y-tế đặc biệt hơn : có hai nữ nhân viên : một trạm trưởng, một trợ tá. Nét nổi bật ở đây là cô trưởng trạm đến làm việc luôn mặc áo dài trắng ôm kín hình hài thon thả trắng hồng, diện mạo khả ái thân thương, trợ tá là cô gái quấn xà-rông cũng gây sôck không ít cho một số ông lính thượng trong đ/đ, phụ nữ nơi nào điêu linh đến đó.


Một S/Q trong đơn vị rất mê cô này và thường làm thơ tình tặng em, nhưng chắc duyên chẳng ngộ nên chàng ngẩn ngơ, ôi hỡi tình em làm anh điên dại, bướm hoa, hoa bướm chập chờn, tình đi chẳng tới tình về cũng không!!!


Sáng nay đ/đ tập họp tan hàng, chợt nhớ con bịnh của mình nên ghé vào trạm xin thuốc sốt rét fancida loại đặc chủng hy vọng là có, vì đ/v chỉ có cloroquine loại này chỉ đề ngừa không dùng trị bịnh được.


- chị ơi cho tui hỏi!?


cô nàng đang đọc sách, không thèm ngó lên!


- chú em hỏi gì?


- àh...àh..trạm mình có fancida trị sốt rét không?


bi giờ nàng ngẩng lên, và ngạc nhiên chắc là lắm lắm với ánh mắt trân trân xoe tròn đa cảm. Bốn mắt nhìn nhau sao chẳng chịu nói...


- mời...mời anh vào chờ một chút..để Cúc xem lại...... chuẩn úy cho biết họ tên, ngày tháng năm sanh...


Chả biết có cần như vậy không? hay là màn sưu tra lý lịch của em, nên...


- có cần phải khai báo không chị!


- đó là thủ tục thôi! muốn hay không là tùy mình, không quan trọng đâu.


nói vậy rồi tui cũng thành thật khai ráo trọi. Ngồi viết năm sanh 1953 nàng buột miệng..


- Cúc hơn Thắng một tuồi, Cúc sanh năm 1952.


- dzậy là làm chị của tui được rồi!


- Ồ-không, chị em gì ở đây, tội chết!! àh! loại thuốc C/úy hỏi ở chỗ Cúc không có, mai mốt Cúc lên trển hỏi giùm cho xem có không!? như chợt nhớ ra điều gì... nàng tiếp


- àh.. khi nào thấy ớn lạnh, chạy qua đây, Cúc thử máu rùi truyền xê-rum quinnine max sẽ khỏi ngay mà, lo chi..tội nghiệp dữ he!!!!


Trưa trưa, một buổi vào đông uống cà-phê tại quán chị Minh có cô con gái tên Thưởng, tươi hồng xinh xắn dễ thương cũng là nơi mà Cúc ở trọ,
những bông hoa này như là mật ngọt cuốn hút bao chàng lính trẻ xa nhà. Văng thoảng xa đây âm thanh:


lạy chúa con là lính trận ngoài biên
vì xa thành phố xa quá nên quên
đêm nay ngôi hai trời xuống.......

mà lòng chạnh nhớ Sài-Gòn, nhớ mẹ hiền, nhớ người yêu bé nhỏ đã khóc đẫm nước mắt trên vai áo cái buổi tiễn chân tui ra phi trường nhận đơn vị, mà lòng nao nao đi vào cõi mộng ngày ấy....chợt có tiếng của Thưởng.


- Anh mơ gì mà ngó đăm chiêu đâu đâu, chị Cúc về kìa!


- àh anh đang nghe nhạc, văng vẳng nhà ai mà nhớ nhà quá!! noel sắp về rồi phải không em?


- cái anh này! đầu óc nơi mô mà quên cả tháng ngày rùi vậy!


- nhỏ này! anh với Cúc là gì đâu, mà em nhắc chi rứa, làm phiền người ta hiểu lầm thì phiền lắm nghen!


- em nói thiệt đó! chỉ mê anh, nhắc anh hoài hà.....


- Nhỏ này nhiều chuyện, anh coi Cúc như người chị thôi; chớ có huyên thuyên mà khổ!


- chèn-đét ơi! hơn nhau một tuổi có sao! miễn là anh chị......!!!

- chúng tui sao!

- thương chớ sao...rõ khờ!!


- con nhỏ này quá lắm rùi nghen! thôi không nói nữa. Àh em có biết lễ giáng sinh ở nhà thờ lúc nào không?


- em không biết! nhưng anh có thể hỏi mấy người lính thượng ở đây, đa số đạo CHÚA.


Lễ xong ra về, tình cờ chạm mặt Cúc ở cửa, thật bất ngờ, ngẩn ngơ, chỉ nghiêng mình chào chẳng nói điều chi, như người chưa quen, thấy nàng hơi bối rối trên gò má ửng hồng mỉm cười cúi đầu, tui vẫn bước từng bước vô tình về đơn vị, nhưng nào ngờ....

- Thắng!!! vội quay lại nhìn thì..


- người đâu mà ác quá trời, thấy người quen mà hờ hững dzậy sao! tui cũng chống chế cho xong


- tui bỏ đ/đ đi lễ mà không báo cho đ/đ trưởng nên không an tâm, mong Cúc thông cảm.


nàng chỉ cười và cùng sánh bước không thèm nói thêm gì nữa! thật tủi cho tui! nhỏ Thưởng biểu tui khờ là quá phải, đâu phải tầm xàm. Ông bà mình nói rồi: "ở lứa tuổi thành niên: nữ tinh hơn nam là vậy".


Thú thực với các bạn, ngày ấy dù có hay không tình yêu nhỏ bé tại quê nhà cũng không thể thuyết phục mà giữ tui trong trái tim nồng ấm của em một khi người cận kề mình cứ luôn tìm hoặc tạo cớ giựt mình ra khỏi tay người nơi khác, mưu sự tuy nhỏ bé, nhưng thêm vào đó cái diễm tuyệt của nhan sắc và sự yêu kiều thì tui phải đầu hàng quí nương...các bạn thì sao? cũng khó lắm phải không hè???

Thăng cấp


Buổi sáng lành lạnh ở đây dươi gốc cây dầu già, cao cao trên núi trùng điệp xanh màu lá, sương mù phảng phất bồng bếnh tan nhanh bởi lung linh của nắng, không như giá lạnh, mù sương dày đặc vương vấn núi chẻ Hàm-Rồng và lãng đãng trên đầu thị xã phố núi đất đỏ miền cao, Đ/Đ tập họp chờ đón đại bàng tới có huấn thị và chỉ thị mới cho đơi vị. Sau phần chào hỏi và báo cáo:

- các em thân mến..hôm nay đ/đ có tin vui, vì thế tui đên chia vui cùng A/M. Vậy hai chuẩn-úy có tên sau đây đã có quyết định từ bộ TTM/QLVNCH vinh thăng thiếu úy thực thụ cho:

- Ch/úy Trần-cao-Thắng khóa 8/B+C/72 và Ch/úy Nguyễn kim-Thành. Chúng ta vỗ tay chào mừng hai tân thiếu úy, tui cũng mong A/M vui vẻ trong khả năng từng người.

Vì sự hạn hẹp, sau bữa men nồng của bia gọi là một chút rửa lon và một chầu cà-phê quán Thưởng, đang chuẩn bị ra thì Cúc về. Hôm nay có sự khác thường bởi áo dài không trắng nữa mà đổi thành vàng, cái áo trằng hằng ngày mãi bay bay trong mắt tui, nhưng hôm nay không thấy nên mở miệng mắc quai mà làm mọi người trố mắt nhìn thằng khờ lột xác trước mặt nhiều S/Q tiểu đoàn:

Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc
áo nàng xanh anh mến lá sân trường
sợ thư tình không đủ nghĩa yêu đương
anh pha mực cho vừa màu áo tím.........


Đêm trăng

Đêm rằm nơi đây tuyệt vời khôn tả: trăng thanh gió thoảng, con lộ giữa làng trở nên rộn rịp đông đầy của trẻ nhỏ chạy nhảy vui đùa cùng nam thanh nữ tú, nắm tay múa hát hòa quyện dưới trăng cùng cỏ cây thiên nhiên lung linh huyền ảo.


- thiếu-úy..chị Cúc chờ ngoài cổng


-ừa! tao ra ngay.


- em có cần theo không?


- thôi khỏi, cứ làm như v/c bên hông đó sao?


- tr/úy dặn em canh chừng mà!


- bà mẹ mày khéo lo!


nàng tối nay bận đồ bộ trắng nhìn thấy ngồ ngộ, mặc đồ trắng mà dạo dưới trăng thì ôi thôi giống con gì kà!?


- xin lỗi để Cúc đợi lâu


- không sao; Cúc cũng mới tới. Trăng tối nay đẹp, Cúc mời Thắng cùng đi dạo ngắm cảnh đêm trăng hầu sau này không phải nuối tiếc,


Hai đứa sánh bước bên nhau trò truyện hỏi han, tò mò tọc mạch thì các nàng là số một nên: quê tui nơi mô, gia cảnh thế nào? thật thà như đếm, tui cứ khai báo hồn nhiên, như trả bài thuộc lòng chẳng đắn đo suy nghĩ chi cả-- bà mẹ đúng là thằng khờ! ai đánh mà khai. Đến phiên tui hỏi thi nàng mặc cả.


- điều gì Cúc muốn! tui nói xong rùi, ngược lại tui cũng muốn Cúc trả nó cho tui như vậy, có được không?


- dĩ nhiên! nhưng với điều kiện----


- à-ha ăn gian tui ha.


- nắm tay Cúc đi và đổi cách xưng hô, chớ đừng như kẻ xa lạ, Cúc không vui đâu! đêm về khó ngủ lắm!!! đã xa nhà, có chút tình trong tim mình mà không trọn vẹn thì buồn lắm, chịu không nổi!!!


- nắm tay thì chịu liền, nhưng xưng hô thế nào chẳng được


- không chịu thi thôi! đành vậy, cuối cùng tui phải chào thua và xin cho từ từ.


Hai đứa nắm tay nhau đi tới đi lui mà kể cho nhau nghe đến cảm giác ấm dần hai bàn tay trong hơi thở hòa hợp mồ hôi tay hai đứa.


- Em quê Ninh-Hòa, Vạn Ninh Khánh Hòa gần đèo Đại-Lãnh, tốt nghiệp trung học y-tế nhaTrang, ra trường phân bổ về Phú-Bổn và bây giờ ở đây, em cũng có nhiều bạn trai, nhưng chưa có tình cảm sâu đậm với ai !!!


Phải không ta?....sương ẩm bờ vai thấy em lạnh mà thương, mình vội ôm vào lòng xoa hai vai và lưng áo em đưa về nhà, nàng hai tay xiết mạnh, môi kề môi nói nhỏ.


- Sáng mai qua trạm, Cúc thử máu coi tương tác ra sao rùi truyền xê-rum nghen cưng!


Giời ơi, tui nghe mà muốn rụng rời, maseour hè maseour. Đến đây thì mười rõ mười lòng mình cũng nghe rộn ràng, nhưng nó vẫn cứ sao sao ấy. Về tới cổng đ/đ gặp thằng em đứng đợi mà lòng chơi vơi lẫn lộn.


Sang trạm xá


Sáng ngày sang trạm xá cho Cúc lấy máu trên đầu ngón tay và chờ kết quả đường truyền, trở về club đ/đ ăn uống chút gì lấy sức vô thuốc, vì truyền hết chai đó cũng phải mất nhiều thời gian, thuốc vô mới được nửa chai thì ôi thôi, khó chịu quá!!!!!!!!!!!!! làm sao bây giờ, kêu ai đây, ai biểu ai biểu mày uống cà-phê! thôi đành đứng dậy mà ôm cả chai theo vô phòng vệ sinh cho rùi, thì con bé trợ tá la.

- ô-ô...ô anh đị đe..đé


- àh tao đi đé,


Nó cũng quái biết lèm seo, le-te đi kiếm trạm trưởng, nàng chạy vô thấy tui đang ôm chai nước biển vội vã cầm lấy chai và dẫn tui đi tè, mình vào nàng vào theo, tui không chịu nhưng em cứ vô.


- lấy ghế bỏ chai xuống là được rồi. nàng cười:


- có gì mà phải mắc cở chớ. Em đứng đàng sau mà, đứng trước lính thì hùng dũng vào đây thì như gà mắc tóc,.thật buồn khi anh coi em thua lính của anh nữa!


- Thôi mà cho thiếu úy xin lỗi vậy, được chưa?


Sau lần truyền này, thì nàng đã chuẩn bị mấy loại thuốc cần thiết cho tui luôn mang theo bên mình khi cần. Tình cảm giữa tui và nàng mỗi ngày càng sâu đậm bởi sự bồi đắp của nàng, nhưng với tui thì vì được nàng chăm sóc quá kỹ làm tui ngộ nhận chăng như:

Thường mặc áo dài vàng vô thăm lúc 2 giờ trưa khi tui đang ngủ, tỏ ý giận hờn khi có bạn gái ở thị xã vô thăm, mình chưa là gì của nhau họ vô thăm với tư cách bạn bè thôi , đâu có gì quá đáng mà em trộm nghĩ sai về tui thì.....buồn!!!


Kể từ ngày truyền xê-rom thì ngày ngày thường vào buổi trưa trong ca làm việc buổi chiều thì nàng hay ghé thăm chừng tui trong lô cốt chỉ huy phía sau văn phòng xã.


- Th/úy... chị Cúc vừa vô thăm ngay lúc ông thày đang ngủ, nên ai đâu mà biết vì còn bận kéo cưa....


- cái gì! mày có thấy miếng carton gắn trước cửa không?


- dạ em có chỉ cho chỉ, nhưng bả cứ vô em làm sao được!


- mày mà để tr/úy thấy thì liệu cái hồn mày! thằng truyền tin nói thêm.


- mấy hôm nay ngày nào tui cũng thấy chỉ vô, chớ đâu phải chỉ có hôm nay.


- mẹ pà! không biết đuổi ra mà tụi bay còn nói nửa hả!!!


sau ngày đó, mình đành phải giăng võng ở chái trường học mà ngủ trưa, nhưng rùi trốn đâu cho thoát, bà mẹ!!!


- ông thày....ông thày có người kiếm.!...


- kiếm..kiếm !..tìm ..tìm... cái gì!


mở mắt thấy em! tui cũng đành ấp a ấp úng;


- Cúc.... đi đâu vậy?


- thì đi ngó xem Thắng có ngủ ngon không thôi.


- trời! sao lại vậy, cứ coi như bình thường đừng quá bận tâm như vậy chớ!


- người ta đâu có muốn nhưng cái chân nó cứ bước thì làm sao?


- ôi trời hỡi trời! phụ nữ....ơi đàn bà, làm răng ta biết làm răng!!!.....thương quá hóa rồ.


Thay tuyến

Sau bữa cơm chiều, các S/Q họp tại V/P đại đội để triển khai lệnh điều động của T/Đ, chỉ định đ/đ 3 lên tuyến tiền tiêu thay cho đ/đ 4; theo khẩu lệnh đ/đ trưởng: tui thay mặt thẩm quyền chỉ huy đ/đ, trừ tr/đ4 ở lại , phối hợp cùng tr/đ nghĩa-quân do tr/úy chỉ huy điều động, bảo vệ cơ sở hạ tầng H Đ xã.


Lệnh cấm trại 100% cho toàn quân số đ/đ cung như chuẩn bị lương thực, quân trang quân dụng sẽ được kiểm tra kỹ lưỡng trước khi di chuyển vào lúc 9 giờ sáng ngày mai, tức ngày giờ n+được ban ra để đủ trấn thủ trong 20 ngày ấn định.


Sáng hôm sau; vì lo toan cho nhiều việc, nên cùng với các tr/đ trưởng kiểm soát kỹ càng như những điều đã thông báo, mục đích chỉ là để răn đe lính về mặt quân phong, quân kỷ, hầu tránh sự coi thường của cấp dưới sau này, vì lính ĐPQ là vua lè phè!đi hành không đội nón sắt, không mang cuốc xẻng, nên tui phài làm như vậy, mà quên đi tình cảm của nhau.

Đơn vị đóng chốt trên sườn núi bên bờ suối khá rộng, hành quân hay đóng quân nơi núi rừng, chiến thật và chiến lược luôn luôn là như vậy đó các bạn, trừ trường hợp đặc biệt nào đó mà thôi. Khoảng cách khá xa T/Đ 9-10 km, nên xuống núi mua nhu yếu phẩm là rất khó khăn, mãi hôm nay, sau mười ngày mới để A/M về chợ mua rau cỏ, gia vi mắm muối, cà-phê thuốc hút, thời gian đi và về nếu không có vấn đề gì thì cũng phải mất 5 giờ., chờ riết rồi anh em chúng nó cũng về tới điểm lúc 3 giờ chiều.

- Ê! toán trưởng điểm danh đủ chưa? tao chỉ sợ mấy đưa mê chơi say sỉn tối trời về không kịp thì chết cả đám đó.


- Đâu dám ông thày, tụi tui đánh nhanh rút lẹ chớ để rau cỏ héo hết sao.


- àh..ông thày có quà tết của chị Cúc đó..đã he..


quà gồm: bánh tét, mứt.cà-phê xay, sữa và thuốc captans, thuốc thì mình đâu có hút nàng biết quá sao còn gởi.


- Tiên có thuốc lá mày có hút không? đưa cho nó, thì nó trả lại vì chỉ có tờ giấy ơ trỏng.


- bao không hà...ông thày!!


àh thì ra thư của nàng, ví như khói thuốc sưởi ấm lòng nhau.


TÌNH YÊU và NỖI NHỚ


Anh thương yêu,
Ngày cùng đoàn quân bỏ bình nguyên lên non cao, em ngồi đây bên khung cửa sổ này, nhìn ngắm anh trước hàng quân, chỉ trỏ vang cao lời anh nói, với nón sắt trên đầu, súng bên hồng đẹp kiêu hùng, lòng em rạo rực,nao nức niềm tự -hào cho anh và vì anh, nhưng anh không biết, không thấy để nhìn được em trong lúc này đâu! ghét anh vô kể, sao hờ hững với người ta quá zdậy! anh có biết em chao đảo chạy ra cửa như thế nào để nhìn anh và đoàn quân di hành không? tội lắm anh ơi! em như con bé ngẩn ngơ giữa chợ đấy, mà quơ vội chiếc nón chạy về nhà, làm khăn gối đẫm lệ tới chiều tà, nếu con Thưởng không gọi dậy thì hy vọng giấc ngủ liên viễn sẽ đến với em cho anh ân hận suốt đời cho đáng. Đêm đó làm sao mà dỗ được giấc ngủ về! em không là con chiên của Chúa, nhưng chỉ vì anh đi lễ nhà thờ mà em theo đến, anh có biết không, hay cố tình làm ngơ, vì yêu anh nên em làm tất cả, mong rằng anh sẽ đoái hoài đừng xa lánh nữa, em cũng đẹp xinh dễ thương như bao cô gái khác vậy, hay là còn thiếu chút gì mà không tới được với anh. Anh ơi!! đêm không ngủ, em quì lên nguyện cầu Chúa ban bình an cho anh, núi rừng bảo bọc anh khỏi nanh vuốt kẻ thù để chúng ta còn gặp nhau, cho em chọc phá anh xem còn chênh-vênh với em đến chừng nào!!?
Hoa Cúc vàng của anh, yêu anh mãi ngàn thu.


Đọc thư em mà nước mắt ròng ròng, hai thằng em cận kề, bắt gặp, mắc cỡ quá chừng!...

- hai đứa hỏi thường vụ coi, toán tiền sát còn bên kia suối không?


- chi vậy th/úy?...àh tao đi tắm chớ chi.


hỏi vậy để tránh mặt chúng và giải tỏa tinh thần nặng nề mà nén lòng sợ vỡ òa thì mất uy, tắm suối bơi lội khuây khỏa, đâu biết được ở trên đ/đ hai thằng quỉ nhỏ lén lút báo cáo cho xếp trưởng.


- th/úy... tr/úy gặp gấp.....


- cái gì mà phải gấp gáp....mấy đứa báo điểm fuxtro kilo chưa?


- dạ rùi....


- 60 hai nghe 60 một, có gì mới không ạh?


- này nghe đây; bẻ cổ về tần sô nhà, anh chờ.....


- tuân lệnh. A-lô...dạ nghe.


- ở trển có gì không mà mày khóc dữ vậy! tủi thân hả...?


- đâu có gì đâu mà phải khóc, thẩm quyền nói quá làm đàn em xệ nha!...


 - thôi ông ơi, tui đâu có lạ ông đâu mà chối, tui biết cả rùi, có chị ở đậy và cả nhỏ Cúc nữa muốn nói gì thì nói đi, và nhớ là đừng có òa lên đó, không coi được đâu! nè cố gắng xong đợt này, qua tết sẽ có phép thường niên nghe rõ không? Tao đã hỏi xin đại bàng rồi, nhớ nhé, vui lên mà chỉ huy.


- a-lô, xin lỗi ai đầu máy ạh.


- chị đây, chị Luyến đây, này..chị vừa nghe nói, em khóc nhè đòi bú mẹ phải không? S/Q gì đâu mà yếu xìu, làm sao chỉ huy, mạnh lên, mạnh mẽ lên nào!!! mai mốt về chị em mình tâm sự nhé, bi giờ có Cúc ở đây, vậy muốn nói gì không?


- a-lô!...àh nghe đây.


- àh anh hả!!. có khỏe không? anh sao zdậy? trả lời em đi chớ!! và tui ú -ớ chẳng nói được chi................


Rồi, điều gì đến, đi vẫn cứ đi và đến, thời gian cũng vậy, tiết trời cũng thế, bốn mùa tương giao, màu lá thay đổi, con người đổi thay, đó cũng là lẽ tự nhiên của trời đất. Thời gian tiền đồn sắp hoàn tất.


Nhận được lời nhắn từ thẩm quyền cho các con về trước tết và nhớ là phải có lễ vật cho khúc giao mùa chiều 30 tết. Đây là công việc cỡi ngựa ngắm hoa, nên lòng thấy vui vui mà phân công cho các tr/đ đi săn, đốn mai hái lan rừng trong ngày zu-lu sắp tới, trong vùng mùa này, cây cỏ đâm chồi nảy lộc, thú rừng hoa trái cần săn tìm cũng không khó lắm, anh em trong đơn vị nghe được tin trên, nên làm rất nhanh gọn, vui vẻ hớn hở như trẩy hội vậy. Ở đâu tui không biết, nhưng lính tiểu khu tui, một khi đã đóng quân cố định chỗ nào thì vợ cùng theo chồng ở nơi đó, thấy cũng vui, nhưng nhiều khi cũng nhiêu khê phiền phức đủ chuyện trên đời, về tới xã thì ôi thôi! nhí nha nhí nhố vợ đón chồng, con đón bố loạn cào cào, pà mẹ! lính lác gì đi về chiến lợi phẩm của từng cặp gánh về chẳng là võ khí chẳng là cái chi chi mà toàn là: nai mễn, hoa lan, mai rừng ngụy trang nhìn mà mắc cười, trộm nghĩ kiểu này mà còn ở trường B/B THỦ-ĐỨC chắc các N/Tcho vác chạy và bò xung quanh vũ đình trường mệt xỉu.


Đi phép


Như lời hứa, tết xong là tui nhận được phép về thăm mẹ một tháng, được tin tui đi phép, nàng ngỏ ý muốn theo tui về Sài-Gòn, nhưng tui không muốn, nên nỗi thất vọng u-uẩn trên đôi mắt em mà lòng mình sắt-se. Người ơi! yêu ai không yêu, mà thương tui chi cho khổ vậy chớ! mẹ tui còn đó, bà cưng chiều tui nhiều lắm, bao la lắm, rồi còn nữa, đứa em gái của thằng bạn thân nữa thì tui phải làm sao đây! nhớ lời cha tui "**phải sống trung thực, thật thà,trong sạch, chớ có hổ ngươi***" nên tui muốn em cho tui hết phép trở lại ra sao mới tính tới với nhau được thì em mới xuôi lòng. Vê nhà, nói chuyện của Cúc cho mẹ, nhưng ngài không chấp nhận và buộc tui chủ nhật phải chở lên nơi bà đã chọn để nói chuyện và xin cưới con gái họ, thật là nực cười, nhưng không dám cãi mẹ nên trốn ngài về đon vị trả phép sớm, vì thế cũng chẳng kịp mua gì làm quà cho em vui.


Chiều nay thằng bạn Lê-ngọc Sinh khóa 9A Tr/Đ trưởng trinh sát ra chơi và ở tạm chỗ tui đẻ kịp chuyến xe ra tiểu khu lấy vé tàu cho đủ chuyến đi phép này., nó mời thẩm quyền và tui ra quán nhỏ Thưởng uống cà-phê, xếp khước từ, chỉ gởi chiếc đồng hồ Omega đưa về sài-gòn sửa , ở đó hắn ép tui uống bia, mặc dầu đã cho hắn hay là mình không hạp chất men vì cái thời con học sinh, ở nhà có tiệc tùng gì, là chỉ một chai 33 là chết ngắc, ai có thảy đâu cũng chẳng biết.vậy mà tui cũng được nó dụ khị hết một chai, thấy còn tốt hắn ca cẩm rằng, ngày trước mày con trinh, không uống được, bi giờ cả két vô cũng được, mày thử đi xem tao nói đúng không? bà mẹ ngon trớn lại bị khích; vô ..vô xong chai thứ hai thì chỉ còn cái bóng mờ, miệng lảm nhảm điều chi ai có biết.!?


Giật mình thức giấc vì giá lạnh trên giường bố lạ hoắc lạ hơ thế này? trong nhà tối như mực, nhìn ra ngoài chỉ thấy ánh sáng mờ của trăng hạ tuần, lồm cồm đứng dậy thì Cúc cầm đèn trong buồng bước ra.


- khỏe chưa! nằm xuống ngủ tiếp đi, sáng về, giờ này mới có 3 giờ...


- thôi được, để tui về, bỏ lính đi nhậu coi sao được!


sợ ồn, hai đứa ra hàng hiên, nơi có chiếc võng dùng để ngủ trưa của chủ nhà mà trò chuyện, như chợt nhớ đến cây súng và cái áo treijji.


- áo và súng của tui để đâu, Cúc thấy không?


- súng th/úy Sinh giữ, còn áo em giặt chắc là chưa khô. Người gì đâu uống có 2 chai mà đã mềm như bún,đưa lên giường, th/úy sinh phải bồng đó.


- em có đó sao không làm, còn Thưởng nữa, hai người cầm hai chưn quăng cái ạch là xong chớ gì.


- hứ... thay áo, lau người, xức dầu, nói lèm bèm làm người ta đứng canh chừng, không thương còn chọc nữa!


- đâu vô coi áo tui nó ráo chưa, đưa cho tui cầm về, chớ mặc áo thun mà đi cà lơ thất thểu thế này, lính nó bắn chết àh.


- ở đây tới sáng em xin anh đó.


- thôi can đi, tui đang lạnh đây nè, bộ không ngủ, sáng mai đi làm sao?


Em vội cởi áo choàng che cho tui và hai đứa cùng đu đưa chiếc võng tới 6 giờ sáng sương trinh rồi nhà ai nấy về.


Ôi mối tình trong sáng tuyệt vời này, về kể lại cho các n/t nghe, bởi các ngài quá tò mò, điều tra như an ninh quân đội làm đàn em phải thật thà khai báo chả xót điều chi. Em khai xong và báo cáo HẾT, thì các ngài từ lớn đến bé, há hốc miệng,tròn đôi mắt, ĐẬP TAY XUỐNG BÀN CÁI RẦM......


- ## Ù..Ù...MẸ MÀY ĐÚNG LÀ THẰNG KHỜ, NHÌN NHÀ NGƯƠI TAO MUÓN ĐÁ CHO VÀI CÁI.


- ỦA ! PHẢI LÀM THẾ NÀO MỚI KHỎI KHỜ??


- XUỐNG ÂM PHỦ MÀ HỎI!!!! ỌE..ỌE CHƯA TỪNG HẤY TRÊN ĐỊA CẦU NÀY CÓ MỘT THẰNG NHƯ MÀY..........


Hiện tình đất nước


Những ngày vui tết đón xuân đã qua nhanh như gió thoảng mây trôi, như hương trời sắc nước về cõi vu vi, một chiều nhạt nắng trải dài sân trước, Đ/Đ tập họp chờ đón T/Đ trưởng đến nghe chỉ thị.


- hôm nay tui đến để báo và dặn dò A/M mấy điều quan trọng và cấp bách về hiện tình đất nước chúng ta như: Tánh linh thì đã lọt vào tay địch, T/K Phước Long cũng đang bị đánh phá quyết liệt có thể mất trong nay mai, chính vì thế chúng ta luôn luôn cảnh giác và sẵn sàng chiến đấu theo lệnh điều động của cấp trên, phải thật bình tĩnh và can trường chiến đấu thì mới giữ gìn và bảo vệ được mình và gia đình mình.


- Vậy A/M có làm được, có quyết tâm không??? mọi người cùng hô


- Quyết-tâm.....quyết-tâm.....


- Tốt. A/M trở lại vị trí lau chùi súng đạn cho sạch và ai chưa đủ cấp số đạn và lựu đạn, thì liên hệ với cấp chỉ huy trực thuộc mà lãnh cho đầy đủ sẵn sàng ứng chiến với sức mạnh nhứt mà mình có. Và tin mới nhận được là: ngày mai chúng ta sẽ rời nơi này sau khi bàn giao cho đơn vị mới. Vậy tất cả chú-ý, ai còn mượn hay thiếu nợ hàng quán thì phải thanh toán cho xong , tuyệt đối không để thưa kiện của đồng bào tới tai thượng cấp; nghe rõ chưa!??


- RÕ....


Nghe lệnh trực tiếp từ cấp trên, lòng tui cũng dao động, vì tình cảm người dân ở đây với những người lính chúng tôi nói chung và riêng với tui thì thật là sâu lắng, thẫm đậm suốt đời nào dễ quên.cái buổi chiều đó, mọi việc giao cho thường vụ và dặn dò mọi người thu dọn sạch sẽ, sắp xếp gọn gàng, tránh để quên xót.

Với Cúc thì mình chưa nói gì, chỉ giả gặp chị Minh để thanh toán cái gì còn thiếu và nói nhỏ cho bả biết:


- ngày mai tui sẽ rời đây, đi đâu thì chưa biết, chị nhắn với Cúc cho tui nghen, khi nào yên vị chỗ mới tui sẽ trở lại thăm.


- sao thiếu úy không nói với cổ, tội nghiệp nó chớ!


- giữa phụ nữ với nhau, chị nói hay hơn tui mà; tui sợ nước mắt đàn bà lắm!....vậy chị ráng giùm tui nhen.


Vĩnh-biệt tình em

10 giờ sáng hôm sau, chúng tui lần lượt lên xe, thì nhỏ Thưởng đón tui tại cửa cabin.

- th/úy... chị Cúc giận anh đang khóc nức nở trong nhà đó! bộ ...anh không có trái tim hả!!!!


- chiều hôm qua , anh đã nói với má em rồi còn gì!? lo đủ thứ anh bận quá chừng, em không thấy sao? xong việc anh sẽ trở lại mà.


mình lững thững vào nhà thì tội nghiệp quá em ơi! mắt đẫm lệ, tóc rối nhạt nhòa làm con tim rúng động sắt se, rung nhẹ vai mềm.


- cho anh xin lỗi...nín đi...đừng khóc nữa mà, tội cưng tui quá!!!! xin lỗi ngàn lần xin lỗi được chưa? anh biết em yêu anh nhiều lắm... và anh cũng yêu em như vậy đó, nghe không?


lúc này nàng mới tỉnh mà đứng lên, hai tay ôm ghì lấy cổ tui mà bỏ nón sắt xuống và gỡ cả dây ba chạc tui đang mang ra.


- ghét anh quá chừng...nhiều.. nhiều lắm đó!! rờ rờ dây nịt, sao không xưng tui nữa đi, không chịu nói yêu nè, em chết anh có buồn không?


- buồn! nhưng ôm anh cứng ngắc thế này mà còn khóc nữa hả! tới nơi ở mới, anh sẽ tin ngay cho rồi sẽ vê thăm em, mình tính chuyện ngày sau, nghe không! đừng buồn nữa nhé!


Nàng tiễn tui ra xe, tay trong tay thật chặt như sợ chim kia xổ lồng mà lệ vẫn nhòa mắt nhau.
T/Đ trở về nguyên quán là chi khu Phú-Túc. Xúc động vì tình dang dở mà trắng đêm không ngủ, chia tay em, tui đã thấy đôi lần nó thương đau ra sao rồi, nhứt là đời lính chiến rày đây mai đó thì càng dễ nát con tim, vì biết như vậy nên tui cố tránh tình cảm của em dành cho tui, mà không được.


Rồi biến cố tang thương 30 tháng 4, nước mất nhà tan, chắc là mỗi người mỗi lối, mãi mãi bay xa.


Cựu SVSQ Trần Văn Thắng


Nguồn Bất Khuất

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn