BÀI ĐỌC NHIỀU NHẤT
(Xem: 73246)
(Xem: 62216)
(Xem: 39402)
(Xem: 31152)
SỐ LƯỢT XEM TRANG
0

Những đứa trẻ Thái Bình – Tuổi Vàng Hoa Mộng (9 – 10)

03 Tháng Giêng 201212:00 SA(Xem: 1333)
Những đứa trẻ Thái Bình – Tuổi Vàng Hoa Mộng (9 – 10)
53Vote
40Vote
30Vote
20Vote
10Vote
53
9

Bờ sông Trà Lý, vào những buổi chiều mùa hạ, tấp nập người tắm giặt. Một nửa thị xã dồn ra đây. Từ cầu Bo xuôi xuống cống Đậu, cứ cách vài chục thước, lại có một bến tắm.

Bọn thằng Vũ đông đủ mặt. Chúng nó hết buồn rồi. Thầy chúng nó đã được tha. Chúng nó lại quấy nhộn. Năm thằng trần truồng như nhộng đang bốc bùn dưói lòng sông, trát đầy mình mẩy, xong nằm dài trên bờ đê phơi nắng. Nằm im thế đấy, vô phúc thằng nhãi nào ngứa mắt liếc chúng nó, lập tức bị ăn bùn no nê.

Năm thằng chưa đả động chuyện gì. Vũ nhìn sang bên kia sông. Nắng chiều khoác lên những lùm cây xanh ngắt, như một thứ áo mầu tươi đẹp. Tiếng con tu hú chìm sâu trong không gian văng vẳng, vọng tới bên này sông. Tâm hồn Vũ bị loài tu hú quyến rũ, nó dồn hết ý nghĩ vào những chùm vải chĩu nặng đầy cành. Vũ rủ bạn:

- Bơi sang sông ăn cắp vải đi?

Côn nói:

- Vải họ canh chừng ghê lắm, mày ạ!

Vũ chê Côn:

- Mày lúc nào cũng sợ. Tao cớp cả cái lồng chim của thằng Hội, con ông Đốc, tao còn đét sợ, nữa là ăn cắp vải.

Bốn thằng nhìn nhau chưa nói gì. Vũ cũng không thèm giục thêm. Nó bỗng nhớ tới cái lồng bẫy hứa hẹn cho con Thúy. Chẳng hiểu, chú vành khuyên con gái, nuôi trong cái ấm tích, còn sống không. Lạ lùng quá, dạo này Vũ cứ hay nghĩ tới Thúy. Nó muốn đến nhà con Thúy. Cái con mẹ cả Hồng chắc không tha gì nó, mà không kể tội cớp tiền, ở đền Mẫu. Bác Thụy mắng đã đành, con Thúy chê nữa, ngượng chết.

Ngượng thì hết yêu. Yêu là gì nhỉ? Vũ vẫn không tài nào hiểu yêu là gì. Chiều chiều, bọn chúng nó thường lai vãng trên cầu Bo. Vũ luôn luôn gặp đôi trai gái dắt tay nhau, chuyện trò vui vẻ. Họ ăn kem, uống nước dừa. Rồi, anh con trai móc tiền, trả người bán hàng.

Vũ mơ ước, lớn hơn, nó sẽ nắm tay con Thúy, tha thẩn trên cầu Bo, nhìn những chiếc thuyền căng buồm no gió, trôi xuống mạn cống Đậu. Nó sẽ mua kem cho con Thúy ăn, mua nước dừa mời con Thúy uống. Mai mốt, nó sẽ tả cho con Thúy nghe chuyện đánh thằng Huấn, đoạt bửu bối của nó. Chắc con Thúy thích Vũ lắm. Tưởng tượng thế, Vũ phấn khởi quá. Nó xoay mình, gọi bạn:

- Côn ơi! Trổ tài chơi lịch sử cho chúng nó lác mắt đi mày.

Cả bọn lồm cồm trở dậy. Bùn đóng từng mảnh, khô trên thân thể chúng nó nứt rạn, theo những cử động mạnh. Vũ nháy Côn. Lập tức Côn nhảy xuống nước, lặn thật lâu. Ngạc nhiên về kiểu chơi đó, ba thằng Luyến, Lộc, Long thúc thằng Vũ:

- Nó chơi trò gì thế, mày?

- Mó làm anh hùng Việt Nam. Chúng mày mở mắt ra trông. Kia kìa, cái bến đàn bà Tầu đang tắm cho con chúng nó kia kìa!

Theo tay Vũ chỉ, ba thằng nhãi nhìn về phía bên trái, cách bến chúng nó chừng mươi thước. Bỗng chúng nó nghe tiếng một ả xẩm thét lên, rồi đầu thằng nhãi con, con của ả, cũng nhô lên. Vũ nói:

- Chúng mày hỏi xem thằng Côn là gì đi!

Ngay đó, Côn nhô đầu khỏi mặt nước, nó bơi vào bờ, thở hổn hển, dang tay như một kiện tướng. Lộc hỏi:

- Mày là gì?

Côn vỗ ngực:

- Tao là Yết Kiêu. Tao vừa rút chân thằng nhãi Mông Cổ.

Ba thằng bạn nó lè lưỡi khiếp phục. Chúng nó đương băn khoăn, Vũ hét lớn:

- Yết Kiêu là tướng của đức Trần Hưng Đạo, lặn dưới sông Bạch Đằng, đục thuyền quân Mông Cổ, giết tụi nó như ngóe. Còn tao, tao là Dã Tượng.

Vũ bông nhông liền. Nó lặn tới chỗ cái thuyền đánh cá thả neo nấu cơm. Vũ đã ngắm trước quả đu đủ nằm ở mũi thuyền. Nó nhô đầu quờ tay, thủ quả đu đủ.

Bọn trên bờ, kể cả thằng Côn, chẳng biết nó lặn đi đâu. Lát sau, Vũ nhô lên, ôm quả đu đủ vào bụng, đoạn, nó cười ha hả:

- Dã Tượng là bạn Yết Kiêu, coi tụi Mông Cổ như kiến gió. Ha ha ha… Đu đủ của Mông Cổ đây, chén đi!

Năm thằng lại nằm dài trên bờ đê, lấy dao bổ đu đủ. Chúng nó nhồm nhoàm ăn. Thằng khen ngọt, thằng tiếc trái đu đủ bé. Mồm chúng nó dính đầy bùn và chất vàng trái cây. Ăn xong, Vũ gạ gẫm:

- Bơi sang sông ăn cắp vải, nhé!

- Nếu họ canh chừng thì sao?

- Thì tụi mình chặt chuối đóng bè, xuống cống Đậu, vào nhà bác lang Tặng tao chén canh bánh đa. Nước giờ cạn, bơi một tí là qua sông.

Không thằng nào hỏi thêm. Chúng nó đều bằng lòng. Vũ lấy quần đùi trùm lên đầu. Cả bọn bắt chước. Chúng nó đi tắm, chỉ mặc trần xì có mỗi chiếc quần đùi. Khoảnh khắc, bốn thằng nhãi đã theo chúa đảng Vũ vùng vẫy giữa dòng sông. Vũ ngậm con dao vào miệng, y như Tác Dăng sắp sửa huyết chiến với cá sấu. Không đầy năm phút, chúng đã tới bờ bên kia.

Vừa trườn lên dốc đá thoai thoải, Vũ vừa mơ mộng. Nó cứ thầm ước con Thúy trông thấy nó làm chúa đảng tụi nhãi lớp nhì 1. Ôi, sướng ghê. Con Thúy sẽ lác mắt, và quên đứt chuyện hỏa thiêu đền Mẫu. Mai, mình phải đến nhà bác Thụy mới được. Vũ lẩm bẩm, khiến bạn nó ngỡ rằng nó đọc thần chú cầu may, trước giờ xuất phát… ăn cắp vải.

Xuống khỏi bờ đê, bọn thằng Vũ đã trông thấy những cây vải chĩu đầy quả. Chúng nó say sưa nhìn, cơ hồ thôi miên cho những quả vải mọng nước ngọt ngọt, chua chua kia, rơi trúng mồm chúng nó. Thằng nào thằng nấy nuốt nưóc bọt ừng ực. Chúng nó tiến gần. Vũ hỏi:

- Thằng Luyến có mang súng cao su đi không?

- Có, tao có mang, tổ sư bắn chim sẻ non đây. Tụi mày nhặt đạn đi…

Vũ nháy mắt, tỏ ý hài lòng. Con nhà Luyến quàng súng vào cổ. Cái nạng ổi hình chữ Y lủng lẳng trước ngực nó, y hệt người ta đeo cái thánh giá. Nó tưởng thằng Vũ muốn bắt nạt tụi chim sẻ mới ra ràng.

- Bắn sẻ hay bắn chim chào mào hở, mày?

- Không bắn chim. Đợi tao ra lệnh bắn gì hãy hay.

Luyến vâng lời chúa đảng, theo sát chân thằng Vũ. Vườn vải rào cao và kín quá, khó lòng trèo lên hái cả chùm được. Chẳng lẽ mất công bơi sang, lại về không. Vũ phân chia công việc. Côn, Lộc, và Long đi chặt chuối đóng bè. Luyến và nó tính chuyện cớp vải.

Bọn thằng Côn bắt tay vào việc ngay. Chúng nó hạ sáu cây chuối hột trổ buồng rồi, đã trở thành đồ vô dụng, mọc hoang bên con ngõ mòn, không ai thèm giữ nữa. Chặt chuối ngon ơ, chúng nó thay phiên nhau vác lên đê, liệng xuống bãi sông. Đẵn tre, vót nhọn làm cọc, chia mỗi cây chuối làm hai, chúng nó ghép thành hai cái bè. Xong đâu đấy, chúng nó đi tìm thằng Vũ.

Thu mình dưới hàng rào, Luyến khom lưng bước từ từ, như một tay thiện xạ chắc mẩm sắp hạ con mổi. Súng đã nạp đạn. Luyến đưa lên. Hai sợi dây cao su kéo mạnh. Véo, viên đạn vù bay. Con quạ khoang đậu trên ngọn tre kêu mấy tiếng, rồi vỗ cánh bay mất. Tiếc quá, con nhà Luyến vỗ đùi:

- Suýt tao bắn rơi con quạ!

Vũ cáu:

- Tao bảo mày bắn vải, chứ ai bảo mày bắn quạ?

Luyến vẫn còn tiếc:

- Nó đậu ngon quá, mày ạ!

Vũ điên ruột:

- Ngon cái củ thìu biu, bắn vải đi, nhanh lên!

Luyến nghe Vũ. Nó nạp đạn, giương súng lên. Hai sợi dây cao su không cần kéo mạnh. Viên đạn đi rất khẽ. Hàng chục quả vải rụng lộp bộp. Vũ mải miết nhặt, nhét vào cái quần đùi, nó đã khôn khéo túm chặt ống. Luyến bắn liên tiếp. Vũ nhặt không xuể. May quá, bọn thằng Côn đã tới. Năm thằng cởi truồng tồng ngồng. Chúng nó đội quần đùi, dây chun quấn quanh đầu, trừ thằng Vũ dùng quần đựng vải, giống những tên cướp trong truyện cổ tích.

- Thôi đừng bắn!

Nhà thiện xạ Luyến ngưng tay. Vũ nghĩ rằng nó thử mạo hiểm trèo rào, với một chùm vải thấp nhất, đem về tặng con Thúy thì tuyệt.

- Tuyệt cú mèo, Vũ nói. Côn ôm vải đi, tao lên xem sao…

Và, nó trèo lên. Khi tay nó đang cố rướn với, thì vô phúc bọn canh vườn thấy. Chúng nó tri hô ầm ỹ. Vũ liền nhảy vèo xuống. Chân nó chạm phải hòn đất khô, ê ẩm. Năm thằng thục mạng chạy. Hai thằng canh vườn đuổi theo. Bọn thằng Vũ đã trèo hết lên đê.

Chánh đảng Vũ ra lệnh:

- Bắn vào chân thằng chạy đầu đi, Luyến!

Luyến kéo căng hai sợi dây cao sư. Phát đạn đất sét khô trúng đích. Thằng canh vườn kêu ơi ới…

- Bắn vào bụng thằng kia!

Vèo, viên đạn đất bay. Thằng canh vườn thứ hai chửi on xòm.

- Xuống bãi mau lên!

Bốn tên tướng cướp cởi truồng, cùng chủ tướng, lăn mình từ dốc đê cao xuống bãi. Trong nháy mắt, chúng nó đã đứng hiên ngang trên hai cái bè. Côn và Lộc chống sào đẩy mạnh. Bè rời khỏi bãi. Vừa lúc ấy, hai thằng canh vườn xuất hiện, ở mặt đê. Chúng nó cay cú nhìn. Bọn thằng Vũ bóc vải ăn, trêu tức.

Chánh đảng Vũ hỏi lớn:

- Vải ngon quá, hở?

Đứng trên bè chuối bên đây, phó đảng Côn vỗ bụng:

- Ừ, ngon quá!

Hai thằng canh vườn nhặt đá ném. Tiếng đá rơi xuống nưóc lõm bõm, chen lẫn những tiếng cười khanh khách của bọn hiệp sĩ ăn cắp vải. Nước trôi, đưa bè của chúng nó xuôi về phía cống Đậu.

10

Vũ ngồi đợi một lát, Thúy trong buồng bước ra. Con bé mặc chiếc áo đầm, mầu tím lốm đốm tròn trắng. Hôm nay mẹ nó rẽ ngôi lệch hộ nó. Mái tóc ngắn đen mướt, lại cặp thêm con bướm bằng bạc bóng loáng, khiến con Thúy khác hẳn mọi ngày. Mùi thơm của nước hoa phảng phất quanh nhà.

Vũ nhìn trộm. Sao con Thúy đẹp thế! Lòng Vũ ta hớn hở, hơn cả những lần rình mò ăn cắp vải. Tim nó đập mạnh, hơn cả những lần theo rõi trái bóng lởn vởn trước thành tụi An Tập. Vũ đưa ngón tay lên mồm gậm nhấm. Tai nó, tự nhiên, nóng bừng. Vũ im lặng, mãi đến lúc mẹ con Thúy giục, nó mới dám nhúc nhích.

Trong khoảnh khắc, nó quên thằng Côn, quên đội bóng, quên tất cả. Nó tưởng, trên đời, chỉ có nó và con Thúy. Vũ thẹn thùng đứng dậy, cúi đầu, lí nhí chào bà Thụy.

Nhìn cặp đùi cháy nắng, đen thủi đen thui của mình, nó tự trách đã không mặc quần dài. Đúng là thằng tây đen. Ngu thật, dắt con Thúy đi chơi, mà diện quần xoóc, với áo sơ mi cụt tay. Mặt nó ngây ra, đến dễ ghét. Thế này, có trời mới bảo nó tinh nghịch.

Bà Thụy xoa đầu Vũ, gọi nó bằng con. Tiếng con, hôm nay, nghe êm ái quá. Vũ hết cả ngượng ngập. Nó nắm tay con Thúy, phăng phăng bước khỏi cửa.

Vũ định rủ Thúy cuốc bộ, để dành tiền ăn nhiều kem. Nó nghĩ, cuốc bộ mỏi chân lắm, lượn cầu Bo sẽ chán ngắt. Mà túi Vũ có mười đồng, tha hồ tiêu, cần gì cuốc bộ. Nó gọi xe tay. Hai đứa ngất nghểu ngồi, dáng điệu phong lưu, như người lớn.

Tới đầu cầu, việc đầu tiên của Vũ là bắt Thúy ngắm phong cảnh. Nắng chiều chỉ còn đọng lại từng mảnh, trên những lùm cây xa tắp, bên kia sông. Trời mát mẻ. Gió từ dưới sông thổi lên, làm phất phơ mái tóc hai đứa bé. Vũ kéo con Thúy, sát gần mình. Nó hỏi:

- Thúy có biết kia là đâu không?

- Không.

- Chỗ ấy Vũ bơi sang ăn cắp vải.

Thúy lè lưỡi:

- Eo ơi! Ăn cắp à?

Vũ trót lỡ lời, nó ngượng ngùng chống chế:

- Ăn cắp vải ấy mà!

- Ăn cắp vải cũng là ăn cắp. Cô giáo của Thúy dạy, thoạt đầu, ăn cắp quả trứng, sau, ăn cắp con bò. Ta không nên ăn cắp.

Vũ ta lúng túng, chưa biết ăn nói ra sao, thì hàng kem cốc gánh qua. Nó mời Thúy ăn kem. Thúy bằng lòng.

Rồi, kem lạnh làm nó quên chuyện ăn cắp vải. Vũ mừng thầm. Nó tự nhủ, sẽ chẳng bao giờ nói hớ hênh những chuyện nghịch ngợm của chúng nó cho con Thúy nghe nữa. Ăn xong hai cốc kem, Thúy gạ chuyện:

- Kem ngon nhỉ?

- Ừ.

- Bố Thúy, thỉnh thoảng, mang ở đâu về cái cốc nhỏ, như thế này.

Vũ buột miệng:

- Lấy trộm của người hàng kem đấy.

Thúy phá ra cười. Tưởng nó thích chí. Vũ kể tiếp:

- Vũ lấy cả chục cái rồi.

Thúy nhăn mặt:

- Eo ơi! Vũ ăn cắp ghê quá!

Vũ ngượng đỏ mặt. Nguồn vui của nó bị cắt đứt. Nó mắng nó ngu đần, dại dột. Ăn cắp hay hớm gì, mà cũng mang ra khoe. May mắn cho nó, là con Thúy hay bỏ dở chuyện. Trông thấy hàng nước dừa, Thúy bảo Vũ:

- Uống nước dừa, nhá!

Vũ tươi nét mặt:

- Ừ, nước dừa ngọt lịm.

Ăn uống gì, Vũ cũng móc tiền trả. Kẹo, bánh, ổi, nhãn… Đến khi không còn thức ăn thức uống nữa, Vũ ta hết chuyện nói. Nó toan thuật chuyện đánh thằng Huấn, đoạt bửu bối com pa. Vũ sợ con Thúy chê bai, nó nín thinh.

Hai đứa đã lượn được một vòng ven cầu Bo, đã ăn hết bốn đồng quà, và đã đếm đủ những chiếc thanh sắt cắm ngang hai bên lối đi, dành riêng cho khách bộ hành. Vũ nghĩ rằng, cứ đi mà không nói, buồn lắm.

Mà nói thì nói chuyện gì cho con Thúy thích bây giờ. Vũ liều hỏi:

- Thúy có đọc tiểu thuyết không?

Thúy ngây thơ:

- Tiểu thuyết là gì?

- Là sách của mấy ông Vũ Trọng Can, Tô Hoài ấy.

- Có.

- Thúy đố Vũ đi.

- Đố sao?

- Thúy đọc tên sách, Vũ sẽ nói tên tác giả.

- Tác giả là gì?

- Là người viết sách, là ông Tô Hoài.

Suy nghĩ giây lát, Thúy nói:

- Đố để làm gì?

Vũ cụt hứng. Nó chẳng biết để làm gì. Ở trường, nó và bọn thằng Côn hay đố nhau. Thằng Côn cậy mình đọc tiểu thuyết nhiều, thích đố. Vũ muốn được Thúy khen mình giỏi, nó gợi trò này. Vũ đành nói thật:

- Để xem ai giỏi.

Thúy bướng bỉnh:

- Giỏi để làm gì?

- Để được cuộc.

- Cuộc cái gỉ?

- Không cuộc cái gì cả, hễ ai được là giỏi.

Thúy giật mạnh tay Vũ:

- Thật hở?

- Thật.

- Được rồi, Thúy đố nhá!

- Ừ, đố đi.

- Con dế mèn của ai?

- Tô Hoài.

- Dế mèn phiêu lưu ký của ai?

- Cũng Tô hoài.

- Anh en thằng Việt của ai?

- Lê Văn Trương.

- Người anh cả của ai?

- Cũng Lê Văn Trương.

- Vết tay trên trần của ai?

- Phạm Cao Củng.

Thúy ức Vũ ghê lắm. Nó chỉ đọc mấy quyển, quyển nào Vũ cũng rõ vanh vách. Ước gì nó đọc trăm cuốn, Vũ ta hết khoe khoang. Thế là Vũ được cuộc. Vũ giỏi. Mũi thằng Vũ to bằng quả cà chua. Con Thúy không chịu lép, nó nói:

- Được rồi. Thúy đố Vũ tên các bài hát, nói hết mới giỏi.

Vũ hí hửng. Hỏi tên các bài hát, tức là gãi đúng chỗ ngứa của thằng Vũ. Thúy quên nó còn tài thổi kèn ác mô ni ca, đánh tông như chớp.Vũ nghĩ lại. Thôi, nên nhường con Thúy. Dì nó, khi bênh con Tú, con Mai, vẫn xin nó: Anh tha các em đi, chúng nó là con gái, nhường nhịn em đi, Vũ. Vũ bảo:

- Thúy hỏi đi.

- Chiều quê của ai?

Vũ chơi bài Chiều quê hàng trăm lần, nhắm mắt thổi cũng được, lạ gì bài Chiều quê chiều tha thiết êm đềm, của me xừ Hoàng Quý. Vũ giả vờ:

- Chịu.

Thúy reo to:

- Hòa nhá!

- Hòa sao?

- Vũ biết tên các ông tiểu thuyết, Thúy biết tên các ông nhạc, hai đứa cùng giỏi.

Vũ chiều Thúy:

- Ừ, hai chúng mình cùng giỏi…

Hai đứa lại dắt tay nhau, tha thẩn lượn. Lần này, đến giữa cầu, con Thúy ngước mắt nhắm cái vòng cao nhất, xây vắt giữa hai nhịp, như thể hình chiếc cầu vồng in hình trên nền mây trắng, sau mỗi trận mưa, bất thình lình. Nó tưởng tượng người nào leo lên đấy, sẽ là người có tội dưới âm phủ; và nơi Thúy và Vũ đang đứng, chắc có vô số chó ngao chờ

đợi, rình vồ. Như vừa nghĩ ra điều gì thích thú, Thúy giật mạnh tay mình khỏi tay Vũ. Nó không nói gì, mà chỉ tinh quái trỏ ngón tay lên chiếc cầu vồng tưởng tượng.

Vũ đoán ngay con Thúy thách thức nó. Máu hiệp sĩ réo sôi, nhất là khi hiệp sĩ Vũ muốn trổ tài với công chúa Thúy. Vũ đút hai tay vào hai túi quần xoóc, dạng chân ra một chút. Nó trừng trừng nhìn cái vồng cầu vô tri giác. Đoạn, Vũ tụt dép, rồi xăm xăm nhẩy lên.

Thúy hồi hộp. Nó thấy cái vồng cầu cao quá. Vũ cũng thấy vậy. Trên đầu nó, trời xanh bao la. Dưới chân nó, sóng nước cuồn cuộn chảy. Vũ ta ngần ngại. Nó cầu mong con Thúy bảo nó đừng leo nữa. Chứ leo, nhỡ ngã què chân thì chết, thì phải chống nạng, thì lấy ai đưa con Thúy đi chơi.

Con Thúy chẳng thèm bảo nó nửa lời, khiến Vũ vừa tức, vừa hãi. Nhất định, nó leo cho con Thúy biết tay. Khối người đã leo vồng cầu này, có ai chết đâu. Có đứa còn can đảm, bông nhông xuống sông nữa thì sao. Vũ quả quyết leo, mặc dù chân nó bủn rủn. Hai lòng bàn chân nó buồn buồn, nhột nhột, như có mấy trăm con kiến bò đi, bò lại.

Nó cúi nhìn con Thúy. Con Thúy tai ác vẫn nín thinh. Nó nghĩ rằng, cứ leo đi, nếu bị ngã, con Thúy sẽ thương hại nó, sẽ mang quà tới nhà thương thăm nó.

Quên nguy hiểm, Vũ bình tĩnh bước. Được một đoạn ngắn, khi vồng cầu dốc dần, chân nó càng bủn rủn. Ngực nó đập như trống vỡ đê. Bây giờ, dễ có đến hàng triệu con kiến bò dưới lòng bàn chân nó.

Vũ muốn khóc. Nó sắp chết rồi. Nó chết, hẳn tụi An Tập thích lắm đây. Nó chết, thuở nào mới gặp thằng Côn, thằng Vọng; thuở nào mới dạy thằng Khoa chơi kiếm hiệp được. Chết hãi hùng làm sao! Thần chết là lão già gầy cà khẳng cà kheo, cao bẩy, tám thước, mặt mày tối tăm, như đêm ba mươi tết, không le lói chút ánh sáng, và chỉ hắt vào lòng thằng Vũ mưa buốt, giá lạnh. Đôi tay của thần chết, lạnh hơn đá uống nước chanh, lại cầm lưỡi hái sắc hơn dao chặt thịt của lão Tầu già bán thịt quay. Hơi thở của thần chết thối hơn nước cống. Chao ôi, lão ta mà đến gần, thằng Vũ hoảng sợ cũng đủ chết, chứ không cần đợi lão ta chặt cổ.

Chết hãi hùng làm sao! Vũ muốn sống, để nghịch hết quãng đời thơ ấu của nó, với bạn bè nó, để lớn lên dắt tay cô con gái tha thẩn trên cầu Bo. Nghĩ vậy, nó nhìn con Thúy bằng đôi mắt cầu khẩn. Cái con bé đanh ác, như con mẹ phù thủy rừng rậm châu Phi này, toét miệng cười chế nhạo. Vũ đau lòng quá. Nó thề, sẽ leo qua vồng cầu.

Leo xong, nó sẽ về một mình, bỏ mặc con Thúy trên cầu Bo. Nó sẽ tìm đứa con gái khác hiền lành, đẹp đẽ, cho con Thúy tiếc nó. Phải bỏ rơi con Thúy. Thế rồi, nó hăng hái bước mạnh. Thêm được đoạn nữa, thêm được đoạn nữa, nó lên tới đỉnh vồng cầu. Vũ khoái chí nhìn xuống. Nó thấy dòng sông Trà Lý bé nhỏ, cơ hồ con đường hẹp. Nó thấy con Thúy

nhỏ hơn con nhặng.

Vũ vốn sợ nhặng. Nó cuống cuồng, chân đứng không vững. Vũ sắp ngã. Nó hét lên. Thôi, chết rồi. Thằng Vũ chết rồi. ối trời ơi, con nhà Vũ chết rồi. Vũ rơi tõm xuống sông. Nó chết thật.

Vũ chết thật trong giấc mơ.

Còn tiếp
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn