BÀI ĐỌC NHIỀU NHẤT
(Xem: 73353)
(Xem: 62245)
(Xem: 39432)
(Xem: 31176)
SỐ LƯỢT XEM TRANG
0

Pleiku và hoài niệm

05 Tháng Sáu 201512:00 SA(Xem: 1375)
Pleiku và hoài niệm
50Vote
40Vote
30Vote
20Vote
10Vote
00

Tôi nhớ rất rõ, tôi đã gặp anh vào đầu mùa hoa phượng nở, có chút râm ran của tiếng ve gọi nắng hè. Con đường Duy Tân (nay là Trần Phú) Nha Trang, với hàng phi lao dài tiếp nối từ xóm chài của người dân Ba Làng di cư đến , tận cùng là Hải Học Viện (khu vực Cầu Đá)


Nắng và gió của phố biển,niềm vui và nỗi buồn của đời học sinh…đã chắp cánh nhẹ nhàng sau kỳ thi đệ nhị lục cá nguyệt Phượng hồng bờ môi…nhưng…


Sóng vỗ tình tôi…
âm vang bên đời…
âm vang đơn côi…


Tôi đã gặp anh lần đầu nơi khuôn viên DCCT Nha Trang cùng với các bạn của anh, lúc tôi đang viết tựa đề trên bức tường bôi đen của hội trường để chiếu film , ngày đó ngoài đi học , tôi thường sinh hoạt trong ca đoàn DCCT, cha Nam , ngài giao cho tôi viết , vẽ tựa đề các cuốn film hàng ngày được trình chiếu, bán vé để giúp đỡ những nạn nhân chiến cuộc của mùa hè đỏ lửa…từ khắp nơi đổ về các trạm tiếp cư của nhà dòng.


Anh sắp mãn khóa SQ Đồng Đế, anh và tôi đều có chung ký ức của người Phố núi bên mái trường Minh Đức dấu yêu (anh học hơn tôi 3 lớp), đặc biệt hơn cả là chúng tôi đều yêu mến ngôi nhà thờ nhỏ….yêu mến những vần lục bát giáo lý diễn ca của cố Lm. J. N.T.Thức


Sóng vỗ miên man … ru đời ngọt ngào như những hạt sương trong buổi sớm mai, hòa lẫn tiếng cười hồn nhiên , sửa soạn chắp cánh thênh thang bước xuống cuộc đời…phiêu du như loài chim biển.


Từ ngày xa Phố núi, gặp anh, tôi đã gặp lại Pleiku của tôi, cái thị trấn mà đi loanh quanh lại về chốn cũ…rất xa… nhưng rất gần…Và rồi gió biển đã se mặn tình Pleiku của chúng tôi. Anh đã ra trường và chọn đơn vị…..


Tôi nhận được lá thư thứ 3 và cũng là lá thư cuối cùng.


“KBC ….Thiện Ngôn ngày...tháng12…nắm 1972…


Còn mấy ngày nữa lễ Giang Sinh. Anh viết cho em không phải nỗi nhớ từ một Tây Nguyên mù sương , hoặc kỷ niệm ngày còn đi học dưới mái trường Minh Đức hay bên ngôi nhà thờ nhỏ. Mà cũng không phải từ một ngày nắng ấm gặp nhau bên DCCT , hay những lần theo em tan trường từ ngã 6 Lê Thánh Tôn , đi hết suốt con đường dài rẽ qua Lê Văn Duyệt em vẫn bắt anh phải đi xa…một đoạn phía sau……


L..em, nơi anh đang đóng quân là Thiện Ngôn, là cánh rừng già, hàng ngày oi nồng mùi thuốc súng, hàng đêm hỏa châu treo lơ lửng trên cao… ranh giới tử sinh lúc nào cũng cận kề đời lính……….v.v…..”



Tôi viết gì nữa bây giờ?!
Nỗi buồn nhớ cứ nhạt nhòa theo thời gian
Tuổi trẻ, tình yêu, và chiến tranh!
Tôi lại càng nhớ Pleiku hơn xưa…
Thương về xứ Thượng , nhớ Pleiku
Phố xá quanh năm phủ sương mù
Nắng gió Tây nguyên hồng bụi đỏ
Quay về buôn cũ…cuối chiều thu
Vi vu gió réo gọi thông ngàn
Người đi từ mấy độ quan san
Tơ nưng nước biếc hờn duyên kiếp
Đồi vắng Mường luông khóc thở than
Đâu rồi đường em về Sa thày?
Tình theo muôn kiếp ta còn say
Pleime khói lửa mùa chinh chiến
Lạc mất nhau rồi…mây thôi bay
Trà bá hoang sơ vắng điêu tàn
Sông làng Coucrok khóc ly tan
Tây nguyên xót xa sầu tuế nguyệt
Chết lạnh thân gầy tím tâm can


(Tôi viết bài này vào lễ Giang Sinh năm 73)

Sài gòn cuối năm 2009, tôi gặp K sor Phúc trọng một hạnh ngộ tình cờ. Niềm vui vỡ òa, những bước chân Minh Đức lại trùng phùng... anh Phúc đã đưa tôi về với cuộc hội ngộ liên trường Pleiku 2013, 2014…gặp lại các bạn …tôi đã gặp lại Pleiku mà một thời tôi đi qua…ký ức về xứ Thượng luôn ủ khuất nơi góc trái tim… thấp thoáng bóng dáng người ấy hòa lẫn vào NGÀY THÁNG ẤY…vẫn còn mãi không quên!

Và tôi đã hợi ngộ cùng các bạn, xin cám ơn những Đình Nghĩa, Hồng Vân, M-Tâm,Th-Cao, Loan, Toàn, Linh Trần, Hà Đỗ... cùng tất cả các bạn Pleiku mà tôi được hạnh ngộ . Các bạn đã cho tôi sống dậy những ký ức vui buồn của tình người Phố núi.


Lê Phan
những ngày cuối tháng 3-2015
Nguồn Bất Khuất

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn