bu cạnh cục ghèn trên khoé mắt đứa trẻ
một cục ghèn ướt – một giọt lệ khô
là màu nắng chiều
Sài Gòn ngày mất giấc mơ
Đường rầy dẫn rác đầy phố
theo gió người túa ra
bên triền đường rầy nơi bóng đêm dâng lên
đứa bé ngồi bất động
khối đá nhỏ
nơi người ta vạch cặc đái bậy
bởi đâu có sự nhầm lẫn này
những kẻ say rượu
phóng thích sự thoả mãn đến cuồng loạn
Họ lại phóng xe đi
nơi có lời mời “đi không anh”của bà mẹ hoặc
các nàng sẽ là mẹ
nơi thành phố và cả quốc gia
dưới bảng hiệu và trong cái cổng: Văn Hoá
bởi đâu có đứa bé bất động này
đôi lỗ mắt đông cứng nhìn vào đêm
thế giới đâu
quê hương đâu
cục ghèn bị ánh đèn xe nhìn thấy
và loé lên chút màu sáng như một mảnh thuỷ tinh
sự bể nát nhá sáng đang xí gạt thằng nhỏ
rằng mẹ đã về đang dậm chân chửi mắng
rằng chị chạy đến tát tai
“ Trời ơi, sao mày lại ngồi đây !”
Ở nơi phải sống
thời gian không thể thay đổi con người
trước những kẻ ngu
muốn thế hệ mới ngu hơn
Nơi đây
đường rầy không cưu mang nổi giấc mơ
hàng loạt chuyến tàu sẽ không đi xa hơn bầy ruồi và cục ghèn
thằng nhỏ
khối đá nhỏ khai nước đái
mang đôi mắt của đất
mang giấc mơ quá đẹp của trẻ
Và nhiều buổi chiều
nhiều buổi tối khác
sẽ thêm nhiều khối đá nhỏ đang mơ giấc mơ chèm nhẹp
và trên lầu quán nhậu gần với ngôi sao
những kẻ toàn quyền dẫn dắt mọi con đường
những kẻ bụng bự càng lúc càng mắc đái hơn
càng muốn đái nhiều lần
đái nhiều chỗ hơn.
Trần Tiến Dũng
Gửi ý kiến của bạn