Em bảo ta rằng… ừ thì ráng chịu
Ráng chịu gì em… ráng chịu cho quen
Quen gì em… quen những lần thất hẹn
Học chữ bơ vơ, học chữ ưu phiền
Em quên rồi… ngày xưa ta là lính
Từng thả bơ vơ rớt giữa phố phường
Nhưng với núi rừng quên ngày quên tháng
Ta ngang tàng vực dậy nỗi bình yên
Em lầm rồi ta đã từng ráng chịu
Giữa điêu tàn từng thảng thốt cô đơn
Khóc với bạn bè, không còn nước mắt
Vứt súng giữa đời… ráng chịu nào hơn
Em tặng ta vài thật thà phiền muộn
Ngồi nhìn em giọt nước mắt lăn tròn
Hồn ta lăn… lăn theo từng nỗi nhớ
Trên đoạn trường, một thuở của quê hương
Ta sẽ kể… em ngồi nghe ta kể
Kể em nghe nỗi nhớ bốn ngàn năm
Bao nỗi nhớ trôi theo dòng Dân Tộc
Chưa nỗi nhớ nào hơn nỗi lưu vong
Em bảo ta rằng… ừ thì ráng chịu
Ta, ráng chịu nhiều em biết hay không
Trạch Gầm
Gửi ý kiến của bạn