Hoa Đào phủ khắp không gian.
Xuân về khơi lại muôn vàn nhớ thương.
Thăng trầm dâu bể đọan trường
Người xưa, tình cũ bốn phương gọi mời.
Gặp nhau đây, bạn với tôi.
Nhìn nhau để thấy tả tơi thế nào!
Mai vàng rực rỡ thế gian.
Đông qua Xuân tới ngập tràn niềm thương.
Tha hương chạnh nhớ sân trường.
Nhớ người cắp sách trên đường mưa rơi.
Giờ đây kẻ ở chân trời.
Người thời góc biển tả tơi cõi lòng...
Ông đồ mới ngồi đấy
Giấy đỏ, ngọn bút lông
Cạnh bên chai vang đỏ
Khề khà với đám đông
Nhắc người qua kẻ lại
"Cách mạng là nghĩa nhân"
.
Mỗi năm hoa đào nở
Hình như... bút ông cong
Sao lòng tôi hụt hẫng?
Mắt buồn nhìn xa xăm
Ông đồ ngày xưa ấy
Còn đâu nữa mà mong!
.
Chữ tuôn dòng dối trá
Bút lông xưa đã cong
"Những người muôn năm cũ"
Hồn có sầu hay không?
Gió lạnh cong mình cóng mái hiên
Mưa táp song thưa buốt dáng thiền
Dật dờ phố nhỏ hai thằng nghiện
Một gã xe thồ đạp như điên.
Lấp ló đầu thôn tháng Chạp về
Thốc chiều, cóng lạnh cả triền đê
Thoảng xa xa vọng lời kinh kệ
Nấc tiếng ai cầu, nghẹn bến mê!
Nửa Chừng Xuân lỡ chuyện tơ duyên
Tiếng Suối Reo xua đuổi muộn phiền
Đeo đẳng chàng Tiêu Sơn Tráng Sĩ
Ngẩn ngơ kẻ Hồn Bướm Mơ Tiên
Thoát Ly đảng trị chưa Thừa Tự
Tục Lụy dân sinh đã khẩu truyền
Anh Phải Sống trong Tình Tuyệt Vọng
Đời Mưa Gió chẳng toại Lời Nguyền
Khái Hưng con cụ Trần Thế Mỹ quan Tuần Phủ. Ông đậu Tú tài phần I rồi ra dạy Trường tư thục Thăng Long, Hà Nội.
1932: Khái Hưng cộng tác với Nhất Linh xuất bản tuần báo Phong Hóa, rồi Ngày Nay...
1945: Ông điều hành báo Chính Nghĩa và Việt Nam, cơ quan tranh đấu của Việt Nam Quốc Dân Đảng. Cả hai tờ báo đều chống Cộng và chống thực dân Pháp.
1946 - 1947 Khái Hưng bị Việt Cộng bắt giam ở LạcQuần, và rồi bị giết ở bến đò Cựa Gà (Nam Định)...!!
Ông mất đang khi chưa có con Thừa Tự...!!
Ngụy Văn Thà, Ngụy Văn Thà
Phương danh ngát tỏa liên hoa trắng ngần
Anh linh ngời ánh tinh vân
Lung linh lấp lánh trên tầng trời xa
Ngụy Văn Thà, Ngụy Văn Thà
Phương danh hòa quyện Hoàng Sa đời đời
Máu đỏ... chan vào biển khơi
Ấy màu hùng sử truyền lời mai sau
Tàu mất, người mất theo tàu
Hộ Tống hạm Nhựt Tảo đi vào hoang sương
Biển lòng dân quốc đau thương
Biển Đông giậy sóng trùng dương bàng hoàng
Chạm ngõ đầu xuân đón nắng mai
Lộc biếc run run hứng rét đài
Ngón thon lùa nắng e thẹn ngại
Lúng liếng mắt cười: Đã Giêng Hai.
Lại tiếng em cười rộn nắng xuân
Lại ngẩn ngơ xuân mấy mươi tuần...
Ờ, ngày năm ấy, xuân chớm nhuận
Ta nỡ vụng về để lỡ xuân.
Một đêm. Một đêm. Lại một đêm
Mưa xuân rỉ rắc rớt đẫm thềm
Nỉ non tiếng dế hòa nhịp đệm
Khua lạnh gió dồn buốt cóng đêm!
Đại Phố,Đặc Khu mọc khắp nơi
Tàu Man bành trướng chẳng hề ngơi
Nam Quan, Bản Giốc đà tan tác
Vịnh Bắc, Biển Đông cũng rã rời
Xót dạ Tiền Nhân dòng máu đổ
Đau lòng hậu bối giọt mưa rơi
Tiếc xưa Chiêm quốc ngời xa mã
Cổ tháp sương khuya khóc giống Hời...!!
Kể từ đận đó nó về
Em đem bóp vụn câu thề tuổi thơ
Tôi thành ra kẻ lơ ngơ
Chữ yêu chữ hận đến giờ chửa khôn.
Trăng tàn ai bán ai mua
Ngõ khuya chỉ tiếng gió lùa buốt đêm
Lặng tìm hương cũ ngọt mềm
Giật mình kín cả một thềm lá rơi.
Em xinh tươi như hoa
Hoa lại tươi như nắng
Nắng cứ nựng má em
Em làm anh bối rối...
Vinh Danh Thiên Chúa trên trời
Giáng Sinh lại đến bồi hồi tâm can.
Hân hoan nghe tiếng chuông vang
Bài ca dâng Chúa rộn ràng lòng con.
Lời nguyện còn mãi sắt son
Một đời trọng đạo vẫn tròn dư âm.
Con người đẹp ở chữ tâm.
Nhìn về quê cũ bao lần xót xa.
47 năm, tưởng mới hôm qua !
Mỗi năm một mới, dấu xưa đâu còn?
Tuổi già nhưng dạ chẳng mòn
“Đất” kia vẫn rộng, “Nước” còn mơ chi?
Ngàn năm đâu có nghĩa gì
Công Cha nghĩa Mẹ xá gì đêm đông…
Em về làm chi rót thêm đổ vỡ
trên xích xiềng còn xiết cổ sinh linh
nơi anh từng chết khát ở xà lim
kiệt lực trong trại tù thời đồ đá
Em bước xuống đường dẫm đau viên đá
lót bàn chân em tìm tới tự do
nửa kỷ qua dấu xưa còn in rõ
sao nỡ quên khi đã tới thiên đàng
Em sang giàu nơi anh từng thống khổ
không có hạt cơm đói lã nhiều ngày
nơi em ngồi khoe áo lụa khăn quàng
là chỗ anh vượt sông trong mưa đạn
Nơi anh sống rất khác nơi em ở
dù cùng chủng loài đất đá quê hương
và khác chăng bởi nơi đó thiên đường
còn chỗ anh là trần gian địa ngục
Mùa Noel đã bao lần rồi nhỉ
Nếu em còn mình chắc sẽ ăn mừng
Sinh nhật em chị sẽ làm chiếc bánh
Rất ngọt ngào với tất cả tình thương
Chị sẽ làm nhân bằng vòng tay thân ái
Sẽ trộn thêm ngàn lời nói ngọt ngào
Sẽ vẽ lên mặt bao lời chúc tụng
Sẽ cười vang lên, hạnh phúc biết bao
Chị sẽ không cần cân đo rắc rối
Bánh yêu thương có ai chỉ được đâu
Chị sẽ viền quanh bằng sợi dây kỷ niệm
Gói ghém theo hạt thương nhớ muôn mầu
Chị sẽ thắp nến, bao nhiêu cây em nhỉ ?
Đếm làm chi năm tháng vốn vô cùng
Chị chỉ mong nến lung linh soi sáng
Đường em đi trong cõi mông lung
Thành xưa hào khí giữa thời vong quốc
những nắm tay trơn nối mãi không tròn
cuộc không đợi mình – nhà xưa tróc nóc
thôi cứ mai sau thắp lại vàng son
Ngày ta lưu đày – đi sang trại mới
đêm tù khăn gói người đứng khoanh tay
trong song sắt nhìn theo như muốn nói
một ván cờ chơi bất kể đổi thay
Hai mươi năm sau thư người viết vội
nhắc lại bài ca hát trên điêu tàn
người nói với ta một đời đã mỏi
như cái buồn – mưa trên cây hoàng lan
Vĩnh biệt thôi nhà xưa không ai đợi
đừng nhớ Sài Gòn đừng nhớ T 20
xuôi tay mà đi gác bút bên trời
thêm một nét cho vàng phai thiên cổ
Gậy trúc khua khan đồi nhân ái
má hóp lưng cong trả nợ trần
bước du tử còn vương khổ ải
thiên thu chờ rực lửa hóa thân
Thương tích xưa hằn trên áo vải
mấy bận lưu thân hỏa ngục này
múa bút cho đời vơi oan trái
thiền môn rụng rời chiếc lá phai
U tịch xói mòn quanh cửa Đạo
chuông đau mõ khóc tiếng kinh cầu
người đi một bóng mờ lưng áo
nghiệp căn nào rớt lại đêm thâu
Niềm đau này, có thấu hiểu cũng khôn cùng.
Trải bao nhiêu trang, để cạn lòng người cầm chữ?
Anh và ta đã xa lìa thực sự.
Dù một vài lần, ngắn ngủi tri âm.
Trái tim tan nát tận cùng, chìm sâu vào nỗi đớn đau chưa bao giờ tận diệt.
Khóc anh? Ôi những ngón tay không đủ đếm.
Con số lần vực mắt ướt, không thôi !
Anh Duyên Anh, hỡi, anh của bày em lạc lối?
Anh mất rồi, xám hối, một tôi.
Lời của anh, đoạn ngắn, đoạn rời,
Vì kẻ khốn nạn đấm anh, thương vong vô hạn.
năm mươi năm quê hương đổ vỡ
nước non ngập ngụa những tai ương
con sâu cái kiến cũng cùng đường
mượn kinh phật khấn vang địa ngục
máu, nước mắt vẽ vời chân lý
miền tin ngu xuẩn độ nhân sinh
núi lở, thành tan trời rùng mình
thiên hạ khóc vùi ôm quá khứ
Ta đi đâu, tìm nơi dấu mặt
tiếc gương soi vỡ vụn hình hài
đứng không yên ngó một tương lai
nơi phải tới trùng trùng vực thẩm
Không biết mai này thăm cố xứ
Có còn gặp lại dấu yêu xưa?
Phố thân quán cũ tình ta đó
Âu yếm môi ngoan những hẹn hò
.
Không biết mai này thăm cố xứ
Có còn gặp lại những quen xưa?
Ta hết ta xưa người chắc thế
Phôi pha năm tháng tóc sương mù!
.
Thống hận nghìn năm chương bại sử
Thất chí còn gì ước với mơ!
Quê hương xua đuổi ta lữ thứ
Đất khách tìm đâu bóng nguyệt xưa?
.
Ta biết mai này về chốn cũ
Mình ta hiu quạnh khóc hoang vu
Không lẽ không về thăm cố xứ
Một lần... rồi miên viễn thiên thu!
Còn dăm đứa ngồi chưa đầy vuông chiếu
cụng vài ly đã túy ngọa sa trường
bè bạn chiến chinh chết dần nên thiếu
thêm mấy thằng đang lưu lạc đáng thương
Thằng mang mảnh phá cắm trên da thịt
dứt cuộc chơi đâu kịp gắp ra ngoài
thương tích mang theo một đời mù mịt
chí cả chìm vào rượu để nguôi ngoai
Rót một ly cho mấy thằng chết trận
thêm một ly cho kẻ đợi giờ chôn
cạn mấy vò đốt chưa khô mối hận
ngửa mặt than câu gối mỏi chân chồn
Ơ hay đêm vắng còn chưa ngủ
Mải đứng dòm khuya mãi gật gù
Ờ nhỉ tháng Mười giăng ngõ cũ
Xáo xác cuối vườn tiễn gió Thu.
Lạ nhỉ, tháng Mười đã về chưa
Mà sao vạt nắng trải đủ vừa
Và sao gió lạnh gom đủ lựa
Se giọt mưa chiều rắc lưa thưa...
Lật khật ghé chân vào cửa động
Gặp em lụi hụi mé triền sông
Giật mình tỉnh rụi cơn say mộng
Ờ, đã tháng Mười, đã sang Đông!
Đã biết trần gian là điếm trọ
Sao còn gian díu tổ tò vò
Thế nhân vốn sẵn lời xiên xỏ
Nhân nghĩa xù ra chỉ diễn trò.
Nay trở lại tìm đâu con đò cũ
một Hiếu giang nước đứng dưới chân cầu
người cố cựu nào biết bến sông sâu
nên hơ hãi tìm hoài không chỗ đậu
Nhớ một Hiếu Giang tan vào Thạch Hãn
chồm ra cửa Việt đợi kẻ cùng đường
sóng biển dập vùi những bước hồi hương
sau đổ nát bình yên thành vọng tưởng
Sông Hiếu buồn như đời người lưu lạc
chảy từ đâu và đứng lại nơi đâu?
một thuở Đông Hà lửa đạn địa đầu
nay còn lại tình người trong màu máu
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.