BÀI ĐỌC NHIỀU NHẤT
(Xem: 76810)
(Xem: 63144)
(Xem: 40543)
(Xem: 32174)
SỐ LƯỢT XEM TRANG
0

Của Quỷ Và Người

04 Tháng Ba 201212:00 SA(Xem: 1543)
Của Quỷ Và Người
51Vote
41Vote
30Vote
20Vote
10Vote
4.52
Mãi đến cuối đời, ông Nguyễn Khắc Viện, một lý thuyết gia của cộng sản Việt Nam mới giật mình tỉnh ngộ là mình bị lừa, ông ta thảng thốt, “Hãy cùng nhau bước vào cuộc kháng chiến mới”, lần này ông chưa kịp kháng chiến thì phải … chết. Một người khác cũng có học, lại từ bỏ miền Nam ra Bắc theo cộng sản, nhưng khi thành công đến lượt chia phần thì phải bỏ của chạy lấy người. Không biết khi ngồi trên thuyền lênh đênh trên biển để tìm lại cái mình đã bỏ đi, ông Trương Như Tảng có trằn trọc, trăn trở, uất ức vì mình bị lừa? Một trí thức nổi tiếng hơn, luật sư Nguyễn Mạnh Tường, khi hiểu ra mình bị lừa và lên tiếng phản đối thì ngay sau đó bị bỏ đói cho đến chết. Không riêng gì Việt Nam, ngay từ ngày đầu thành công của chủ nghĩa cộng sản tại Liên Xô, Leon Trotsky, lãnh tụ chóp bu của đảng cộng sản Liên Xô cũng phải chạy trối chết qua Mexico, nhưng sau đó đã chết tức tửi dưới tay các đồng chí của mình.

Họ là ai? Là những trí thức, lý thuyết gia học vấn cao, thậm chí uyên bác, nhưng khi đã bị những cám dỗ và lừa dối nên đành để thân phận của mình bị định đọat bởi bàn tay của quỷ!

Khi đưa ra học thuyết cộng sản, cả Karl Mark và Friedrich Engels cũng chỉ mường tượng về thế giới đại đồng và hoang tưởng về thiên đường chủ nghĩa xã hội. Để cho dể lừa đảo dân chúng, họ chỉ sắp xếp loài người vào hai nhóm: cai trị và bị trị. Hô hào con đường để tiến lên chủ nghĩa xã hội hoang tưởng chỉ có cách là dùng bạo lực để cướp chính quyền. Tiếp theo Marx và Engels, Lenin đã áp dụng thành công dùng bạo lực để cướp chính quyền và sau đó cũng không biết làm gì để xây dựng chủ nghĩa xã hội ngoài những điều vẽ vời trên giấy. Vì thế cả bọn dắt díu nhau đi, nhưng đi về đâu thì không ai biết! Chính vì không biết cách nào để tiến đến chủ nghĩa xã hội hoang tưởng, thế là cả đám rủ nhau đi ăn cướp và lừa đảo! Cho nên các quốc gia cộng sản luôn lấy màu đỏ làm màu chủ đạo cho lá cờ của mình, tượng trưng cho sự cướp bóc tàn nhẫn và đàn áp đẫm máu.

Sự lừa dối không những trong học thuyết mà còn bản chất của những người cộng sản. Theo tờ New York Times số ra ngày 22/6/2004 trong bài “Cuộc chẩn đoán đã phát hiện Lê Nin chết vì giang mai” (C. J. Chivers, “A Retrospective Diagnosis Says Lenin Had Syphilis”) lộ ra rằng, Vladimir Lenin, cha đẻ của cộng sản Liên Xô sau những tháng ngày bôn ba ăn chơi hải ngoại để rồi kết thúc đời mình bằng bệnh … phong tình. Tại Việt Nam, để tránh cho nhân vật cộm cán Hồ Chí Minh không chết vì cái lổ… chân trâu, nên chính quyền cộng sản đã xây dựng hình tượng một người không có vợ nhưng thực chất thì ai cũng biết ông ta có bao nhiêu vợ và con rơi rớt!

Sự nghèo đói và dốt nát là mảnh đất màu mỡ cho trộm cướp, lừa đảo phát sinh. Cả đám du côn mừng rơn khi chộp được một lý thuyết lừa đảo mới. Không chỉ riêng dân Nga vì thiếu bánh mì mà theo cộng sản, dân Việt Nam vì thiếu cơm ăn và ruộng để làm nên khi bị phỉnh dụ bằng cách: theo cách mạng đến khi thành công là được “một cặp trâu, mẫu ruộng” bèn a dua theo cộng sản một mớ! Với khẩu hiệu “cướp của người giàu chia cho người nghèo” làm cho đám du côn hí hửng thực hiện. Hơn thế nữa, sự nô lệ của quốc gia dưới ách đô hộ của Pháp làm cho quả lừa, “độc lập dân tộc” đã kích ứng những trí thức yêu nước. Và sự mù quáng, xáo động xã hội tại miền Nam Việt Nam trước 1975 đã kích thích cho ảo tưởng về chủ thuyết cộng sản. Thế là trí thức lâu nay chỉ biết trùm chăn nằm trong tháp ngà lại sáng mắt như con thiêu thân, từ bỏ tài sản, gia đình lao theo cộng sản, dấn thân vào con đường mờ mịt, tăm tối cho đến ngày hiểu ra thì đã muộn!

Cộng sản Việt Nam sinh sau nên thừa hưởng và phát huy tất cả những quỷ quyệt của cộng sản đàn anh. Ngay từ ngày đầu thành lập đã để tên là đảng cộng sản Đông Dương, nhưng sau đó thấy bất ổn trong việc lừa đảo bèn tự giải tán… bịp và chuyển tên thành mặt trận Việt Minh để lôi kéo trí thức yêu nước. Sau khi thành công bước đầu, chiếm đuợc miền Bắc, mặt trận Việt Minh lại lột xác thành đảng lao động Việt Nam, dân miền Bắc lại ngơ ngác và bị lừa. Rồi cả miền Bắc như “lên đồng tập thể” trong chiến dịch “cải cách ruộng đất”. Đến năm 1975, nhờ sự giúp đỡ tận tình nhưng thực chất là âm mưu xâm chiếm của Trung Quốc, cộng sản chiếm đuợc miền Nam, lúc này đảng lao động Việt Nam hiện lại nguyên hình là đảng cộng sản Việt Nam. Và dân miền Nam kể cả “cột đèn” cũng phải lén lút ra đi.

Sự sụp đổ của cộng sản Liên Xô đã đóng nắp quan tài cho chủ thuyết cộng sản, nhưng chưa đủ sức để hạ huyệt. Chủ thuyết cộng sản vẫn còn tồn tại ở châu Á dưới một biến tướng mới. Ngoài miệng vẫn hô to là người cộng sản chân chính, nhưng trong ruột là tư bản hoang dã của thế kỷ XIX. Đảng cộng sản đã trở mặt, thâu tóm quyền hành, chia chác lợi ích cá nhân và lại thực hiện khẩu hiệu, “cướp của nhà nghèo chia cho nhà giàu”, để củng cố địa vị cho nhóm độc tài cai trị mà họ dùng dưới danh từ mỹ miều, “nhóm lợi ích”. Sự bóc lột tàn tệ của Foxconn tại Trung Quốc buộc công nhân phải nhảy lầu tự tử, hoặc sự đối xử tàn nhẫn tại các khu công nghiệp Việt Nam buộc công nhân phải đình công, cướp đất tại khắp tỉnh thành buộc người dân phải chống lại. Cho thấy đảng cộng sản đã thành quỷ chuyên hút máu người, chứ không là đại diện cho người dân như đã rêu rao.

Một danh ngôn của Hoa Kỳ nói rằng, “Tất cả mọi người có thể lừa trong một lần và vài người bị lừa nhiều lần, nhưng tất cả mọi người không thể bị lừa nhiều lần” [1], người dân Việt Nam đã hiểu được bản chất lưu manh của cộng sản. Viết tuyên ngôn cộng sản, “Communist Manifesto”, chỉ cần có hai người, nhưng viết bản án chế độ cộng sản thì mỗi người dân Việt Nam đều tự mình cũng có thể viết được!

Nhưng đã là con người thì bản chất cũng dể bị thay đổi. Con người có thể không tin theo Phật, Chúa hay tôn giáo nào khác, nhưng con người phải tin theo một thứ, đó là tiền! Cộng sản đã đánh đúng vào lòng tham của con người, đó là ham muốn vật chất, ham hưởng thụ nhưng không cần làm việc. Trong truyền thuyết phương Tây, một người tên Faust đã bán linh hồn của mình cho quỷ để đổi lấy quyền lực và danh vọng. Cho nên “sự mặc cả với quỷ” hay là “Faustian bargain” luôn dùng để chỉ cho những kẻ hám lợi, háo danh. Họ bất chấp đạo đức, danh dự, liêm sỉ chỉ vì tiền.

Đối với dân nghèo, chủ nghĩa cộng sản là thiên đường, còn đối với những người cộng sản, các quốc gia tư bản nhất là Mỹ lại là thiên đường. Cho nên các quan chức cộng sản đều bòn rút, cướp bóc của cải của dân nghèo, tẩu tán tài sản qua Mỹ. Con gái của Stalin tỵ nạn tại Mỹ, con gái Võ Nguyên Giáp cũng tỵ nạn tại Mỹ và ca sĩ Tường Vy một thời “vót chông chống Mỹ” nay cũng đang liếm láp “bơ thừa, sữa cặn” tại Mỹ! Trong khi những người cộng sản lục tục ra đi tìm … tự do thì số người tỵ nạn cộng sản, một thời căm phẫn uất ức ra đi, nay lại lục tục trở về theo những cám dỗ của danh vọng, tước vị, họ trở thành nguồn cung cấp tài chính quan trọng để nuôi giúp cộng sản Việt Nam tồn tại, như ngày xưa một số người đã làm. Cứ thể chính quyền cộng sản chỉ cần đặt sẵn thớt và vung dao, dạng háng chờ đàn cá hồi… hương!

Nhưng suy cho cùng, so với lớp trí thức cha anh hồi xưa, ít ra họ đã dám hy sinh vật chất thấp hèn để dấn thân theo lý tưởng cao cả cho dù hoang tưởng. Thì ngày nay lớp có học tự xưng là trí thức chỉ biết quanh quẩn, quấn quýt, quằn quại trong những căn hộ đắt tiền, cuống cuồng trong vòng xóay của tiền bạc, dùng kiến thức để đổi chác lợi ích cá nhân, dửng dưng trước sự lụn bại, suy đồi của dân tộc. Trong bức thư gửi người thầy của con trai mình, tương truyền là của Abraham Lincoln, ông yêu cầu, “thầy hãy dạy cho con tôi biết bán bắp thịt và trí tuệ cho ai trả giá cao nhất, nhưng đừng bao giờ bán trái tim và linh hồn của mình” [2]. Nhưng đó là chuyện ở Mỹ, còn ở Việt Nam trong thời đại cộng sản ngự trị, giới có học sau khi bán được trí tuệ của mình, bèn moi tim và trút cả linh hồn ra bán tuốt cho quỷ, trơ trẽn đến tội nghiệp!

Quảng Trung Thiên.

28-02-2012

Theo Blog Quảng Trung Thiên

[1] Câu này được cho là của tổng thống Abraham Lincoln đọc trong diễn văn tại Clinton, Illinois, Hoa Kỳ vào tháng 9 năm 1858, nhưng sau đó các sử gia Hoa Kỳ xác nhận là không phải.

[2] Một số người cho là tổng thống Abraham Lincoln đã viết lá thư này, nhưng các sử gia Hoa Kỳ xác nhận là không phải.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn