Thậm chí “chúa đảo Tuần Châu” Đào Hồng Tuyển, một người lọc lõi trong kinh doanh, ” đã nhảy cẫng lên sung sướng, hạnh phúc khi thấy tên Vịnh Hạ Long của Việt Nam trong danh sách Top 7″ . Nhà báo Phan Lợi, một nhà báo khá điềm tĩnh và sâu sắc, cũng khuyên mọi người “Không nên chỉ trích bầu chọn vịnh Hạ Long” vì theo ông: “Thậm chí nó lại khẳng định một chân lý rằng khi một sáng kiến tốt được đưa ra, được giải trình và truyền thông hiệu quả, thì dù tác giả của sáng kiến ấy chỉ là một tổ chức tư nhân ít tên tuổi nó cũng nhận được sự quan tâm, ủng hộ của triệu triệu người dân và sau đó là quyền lực từ các nhà nước.”
Thế nhưng nếu đặt câu hỏi ai tạo ra sự thừa nhận này, sẽ biết ngay sự vô nghĩa và bệnh rởm đời của chính chúng ta. Vịnh hạ Long được thừa nhận 1 trong 7 kì quan thế giới, trước hết là do 24 triệu tin nhắn của người Việt bầu chọn mà không dựa vào bất kì một tiêu chí nào. Thậm chí cuộc bầu chọn thả giàn nhắn tin thế này thì một nhà giàu như ông Tuyển chỉ cần ném ra vài chục tỉ bạc cũng thừa sức đưa Vịnh Hạ Long lọt tốp 7 chả cần có cuộc vận động rầm rộ trên phạm vi toàn quốc như thế này. Theo cách này, nói như một blogger, chỉ cần một vài chục tỉ bạc, ta có thể bầu Việt Nam là một trong 7 nước giàu nhất thế giới!
Cuộc bình chọn là vậy đấy, còn NOWC là ai thì mọi người đã rõ. (Nếu ai chưa biết NOWC là ai, là thế nào thì xin bấm vào đây!)Nghĩa là Hạ Long trở thành một trong 7 kì quan mới của thế giới không do thế giới nào bầu chọn cả mà do chính người Việt bầu chọn cho người Việt, một trò lố đến thế lẽ nào những chính trị gia va đại gia không nhận ra, rất khó hiểu.
Lấy cớ rằng “Nhiều người ở Canada tỏ ra thất vọng khi Vịnh Fundy của họ không lọt vào danh sách – chính phủ liên bang và cấp tỉnh của Canada đã tốn 750.000 đô la trong bốn năm vì cuộc bầu chọn”, “Tổng thống Indonesia và Philippines, hai nước ASEAN có danh thắng lọt vào bảy kỳ quan, cũng đã ra lời kêu gọi dân chúng bỏ phiếu”, ” tổng thống Bronisław Komorowski và hai cựu tổng thống Lech Walesa và Aleksander Kwaśniewski, đã gặp chủ tịch của New7Wonders để vận động phiếu bầu cho vùng hồ Masurian của họ” , “tổng thống Lee Myungbak cũng xuất hiện để bỏ phiếu và kêu gọi người dân ủng hộ đảo Jeju” v.v để khẳng định cuộc chơi của NOWC thực sự là sân chơi quốc tế và có giá trị là rất sai lầm, vì NOWC thừa sức giở mấy trò PR cũ rích đó, ai còn lạ gì.
Còn nhớ những năm 80 thế kỉ trước, phong trào Niệu liệu pháp, toàn dân nô nức uống nước đái, cũng vì mấy thông tin đại loại tổng thống nước này chữa bệnh ung thư bằng nước đái, vợ thủ tướng nước kia lành bệnh loét dạ dày chỉ sau chục ca nước đái… chuyện này chắc nhiều người còn nhớ.
Chiều nay thấy thằng cu Hải, một đồng nghiệp của mình, hân hoan loan báo trên VTV2 “thắng lợi của cuộc bầu chọn” và ” niềm hy vọng cho tương lai Hạ Long”, bất chợt cười phì. Thời này mà báo chí và các quan gia lẫn đại gia tin rằng nhờ vào sự công nhận của NOWC, một kẻ vô danh, Hạ Long sẽ được thế giới biết đến, du lịch Hạ Long tha hồ hốt bạc, quả thật không có gì hoang đường hơn thế.
Báo chí có thể vì dại khờ, vì cả tin, vì sợ hãi mà a dua hoặc đành phải a dua theo trò chơi nói thật là cực kì lố bịch kia, nhưng vô lẽ các chính trị gia và các đại gia không nhận ra đó là sự lố bịch hay sao? Có, chắc chắn là nhận ra. Nhưng cũng như các cuộc chơi khác, thoạt kì thủy là do một ông hâm như ông Nguyễn Minh Hồng xui, sau thấy mình lỡ dại rồi nhưng không dám tự thú và rút lui, đâm lao đành phải theo lao, đành phải làm ầm ĩ lên trước khi đẩy nó vào sự lãng quên, cốt để bảo toàn sĩ diện cho nhà quan, trò chính trị xưa nay đều thế cả. Vì thế mình thấy sự hân hoan mừng thằng lợi Hạ Long mới thảm hại làm sao, mới đáng xấu hổ làm sao.
Việc cả nước nô nức nhắn tin, ông bộ trưởng Hoàng Tuấn Anh còn đem cả đứa cháu 5 tháng tuổi ra nhắn tin nữa kìa, không khẳng định chân lý nào đâu nhà báo Phan Lợi ơi. Cũng như trò đuổi chim sẻ của Mao, ý thức thần dân cùng với nỗi sợ hãi khiến dân nô nức đuổi chim sẻ, vì thế Mao dễ dàng biến trò đuổi chim sẻ thành ” ngày hội lớn của toàn dân” đó thôi.
24 triệu tin nhắn, mỗi tin nhắn 600 đồng, vị chi là 14.400 triệu đồng, đổ ra cả đống tiền để mua lấy một chữ Hão!
Than ôi, đường đến tương lai càng dài lâu càng lú lấp, ngoảnh về đâu cũng thấy Hão, chỉ thấy Hão không thôi chẳng thấy gì. Đến nỗi nhà tu hành cũng không sao thoát được chữ Hão, hết hòa thượng thích huân chương đến hòa thượng thích hư danh. Hu hu.
Nguyễn Quang Lập
14-11-2011
Theo Quê Choa
Gửi ý kiến của bạn