BÀI ĐỌC NHIỀU NHẤT
(Xem: 73240)
(Xem: 62215)
(Xem: 39397)
(Xem: 31151)
SỐ LƯỢT XEM TRANG
0

Án bỏ túi - Nghị quyết cải cách tư pháp kém hiệu lực

25 Tháng Mười 200712:00 SA(Xem: 1050)
Án bỏ túi - Nghị quyết cải cách tư pháp kém hiệu lực
51Vote
40Vote
30Vote
20Vote
10Vote
51
Nói đến luật thì Việt Nam hiện giờ không thiếu bởi: mỗi một kỳ họp Quốc hội lại có hàng loạt luật, dự án luật ra đời. Nhưng các luật đó có đi vào cuộc sống không?, tầng lớp Nhân dân nào phải tuân theo? lại là chuyện khác!.

Tôi, Trần Anh Kim người có "vinh hạnh" được trực diện tranh tụng với các loại quan toà cả hình sự lẫn dân sự trước công đường. Để tự bảo vệ quyền, lợi ích hợp pháp của mình chắc ăn hơn và để đảm bảo "chân lý có chỗ đứng" tôi mời luật sư tham gia tố tụng ngay từ giai đoạn đầu. Quá trình tranh tụng trước toà của bản thân với lời biện hộ của luật sư bằng hệ thống chứng cứ, viện dẫn, phân tích chứng minh bảo vệ quyền, lợi ích hợp pháp cho tôi. Qua tìm hiểu diễn biến xét xử các vụ án khác đồng thời theo dõi kết quả tranh tụng bào chữa của các luật sư bảo vệ quyền, lợi ích hợp pháp cho các đương sự trong nhiều vụ án hình sự, dân sự trên địa bàn tỉnh Thái Bình tôi thấy:

Luật sư có bản lĩnh, làm việc đúng lương tâm nghề nghiệp còn rất hiếm. Số còn lại phần vì lý này, lẽ kia…, phần do trình độ năng lực bị hạn chế cho nên khi được thân chủ mời, luật sư hay đưa đẩy dẫn thân chủ đi cửa sau mặc cả… làm đảo lộn trật tự pháp luật, rồi dùng vải thưa che mắt thánh "Sống làm việc theo Hiến pháp và pháp luật" để che đậy, khoả lấp…(!).

Về việc riêng của mình, tôi xin thuật lại chuyện đã qua để các quý vị tường: Năm 1991, trên cương vị Bí thư Đảng uỷ Quân sự, tôi đã tổ chức quán triệt sâu sắc nội dung cuộc vận động "Làm trong sạch nội bộ đảng, nâng cao hiệu lực quan lý Nhà nước, làm lành mạnh các mối quan hệ xã hội" đến từng đảng viên, chiến sỹ, phát động toàn đảng bộ phấn đấu thực hiện có hiệu quả cuộc vận động đầy ý nghĩa này. Tôi rất đỗi tự hào, bản thân luôn gương mẫu đi đầu cuộc vận động. Cứ tưởng như các cuộc chỉnh huấn khi còn ở chiến trường, mỗi lần học tập những cán bộ có biểu hiện sa sút ý chí chiến đấu đều được mổ xẻ, tận tình giúp đỡ để cùng nhau tiến bộ và sau mỗi lần chỉnh huấn sức mạnh được nhân lên gấp bội. Về địa phương, tôi thấy khác hẳn. Càng hăng hái đấu tranh làm cho đảng, chính quyền trong sạch, góp phần thúc đẩy phong trào của các đoàn thể, tổ chức chính trị xã hội, quần chúng tốt lên thì càng phải gánh chịu hậu quả "Đấu tranh - tránh đâu" thậm chí còn bị quy chụp là phản động, phá "Đảng", phá "Chế độ" v.v và v.v.... Bởi:

Trong lúc mình trên không chằng, dưới không rễ, mà hầu như cán bộ chủ chốt ở địa phương từ xóm, thôn trở lên thuộc loại cơ hội, cậy thế "con ông, cháu cha", hóng hách, ngạo mạn nhân danh "Đảng, Chính quyền" kéo bè, kết cánh mượn hồn "Đảng" đua nhau ức hiếp ăn cắp, ăn cướp của nhân dân không hề biết liêm sỷ là gì. Được tận mục sở thị, thấy chướng tai gai mắt, chẳng thể đừng được, tôi gần như đơn thương độc mã xả thân vào cuộc đấu tranh không khoan nhượng với bè mảng, phường hội giặc nội xâm.

Ngày 01/6/1991, viết tâm thư gửi Bộ trưởng Bộ Quốc phòng và tư lệnh trưởng các Quân khu vạch mặt, chỉ tên một số Uỷ viên trong Ban thường vụ Tỉnh uỷ Thái Bình trong đó có Đại tá Chỉ huy trưởng, anh hùng lực lượng vũ trang Nguyễn Đức Hạnh tham nhũng, buôn lậu…. Lập tức bọn chúng bu lại vô hiệu hoá tôi bằng mọi thủ đoạn đê tiện, thấp hèn vu cáo trả thù, trù dập rất dã man. Để khoả lấp, bao che cho phường hội… cụ thể:

Ngày 29/7/1991, Trưởng phòng điều tra hình sự QK3 Nguyễn Hữu Hạ (một tên dâm đãng, từng bị tôi vạch mặt ở chiến trường) trả thù tôi bằng thủ đoạn dựng chuyện, đặt điều vu cho tôi tội "Lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản XHCN" bắt giam 8 tháng đầy đoạ để "bới bèo tìm bọ, mổ mèo lấy tanh".

Sau 8 tháng giam cầm để bới lông tìm vết mà tôi vẫn là tôi - Trần Anh Kim một sỹ quan trung cấp mang đầy đủ bản chất "Anh bộ đội cụ Hồ" (quần áo bạc màu, đầu đội mũ cối, chân đi dép lốp). Nên ngày 7/5/1992 buộc chúng phải trả tự do cho tôi, bỏ lửng đến:

Ngày 11/4/1994 ra thông báo tôi nghỉ hưu trong khi "vòng kim cô" (bị can) vẫn gắn chặt trên đầu. Tôi yêu cầu phải ra quyết định đình chỉ bị can trước khi làm thủ tục nghỉ hưu nhưng bọn chúng giả điếc, giả câm… làm ngơ. Thấy vậy, tôi 5 lần viết thư báo cáo, thỉnh cầu ông Chu Văn Rỵ Uỷ viên Trung ương Đảng, Bí thư tỉnh uỷ kiêm Bí thư Đảng uỷ quân sự tỉnh Thái Bình yêu cầu can thiệp giải quyết, nhưng ông ta vẫn ngậm miệng, lặng thinh đúng tư chất anh Chủ nhiệm Hợp tác xã nông nghiệp, trình độ học vấn ở bậc "hai con dê qua cầu" do "tài" luồn lách được thời phất lên như diều. Chẳng thể đừng:

Ngày 09/5/1994, tôi viết thư tố cáo Chu Văn Rỵ theo quy định tại điều 84 BLTTHS. Lập tức vào hồi 15 giờ ngày 9/8/1994 cùng một lúc tôi nhận 3 quyết định (QĐ huỷ bỏ QĐ tạm đình chỉ điều tra; QĐ phục hồi điều tra; QĐ truy tố bị can)

Như vậy từ khi khởi tố vụ án đến khi quyết định đưa vụ án ra xét xử là 3 năm 2 tháng 7 ngày chỉ để moi móc, chọc chòi kiếm cớ kết buộc tội "Lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản XHCN" mặc dù vụ án chỉ có 2 bị can một đã được miễn tố ngay trước khi kết thúc điều tra, còn tôi vẫn thường xuyên mạnh khoẻ không hề đi đâu vắng nhà!.

Ngày 06/10/1994, TAQS QK3 đưa vụ án ra xét xử "công khai". Sau một buổi sáng tranh tụng, đại diện Viện kiểm sát quân sự QK3 không chứng minh được tôi chiếm đoạt cũng như làm thất thoát của Nhà nước dù chỉ là một xu liền vội vàng chuyển tội danh thành "cố ý làm trái … gây hậu quả đặc biệt nghiêm trọng". (nặng hơn tội danh cũ) và chưa đầy một giờ đồng hồ điều tra công khai tại Toà không ngã ngũ. Hội đồng xét xử "nghêu, sò, ốc, hến" của QK3 vội vàng kết thúc phần tranh tụng để nghị án, "chứng khẩu đồng từ" nhân danh Nhà nước Cộng Hoà XHCN Việt Nam ra một bản án rất phi lý tuyên phạt 24 tháng tù giam, bắt bồi thường 53.650.085đ. Trong khi Nguyễn Minh Quyền (người chiếm đoạt toàn bộ số tiền của Ban quân sự thị xã) thì tha bổng. Nhưng tài sản thế chấp của anh ta là 2 căn nhà Toà án vẫn tuyên duy trì lệnh kê biên để thực hiện thi hành án (!?). VKSQS QK3 ngang nhiên "biếu" bị can Nguyễn Minh Quyền 22,4 triệu đồng. Thấy quá bất công, tôi kháng cáo toàn bộ bản án, quyết định sơ thẩm hình sự không đúng sự thật khách quan trái pháp luật-đạo đức xã hội số 23/HSST ngày 06/10/1994 của Toà án quân sự Quân khu 3.

Ngày 03/01/1995, Toà án Quân sự Trung ương xử phúc thẩm, ngỡ tưởng mọi việc được khu xử minh bạch, rạch ròi. Ai dè, "càng cao, càng tối (!)" quyết định của HĐXX phúc thẩm hình sự TAQS TW còn khốn nạn hơn rất nhiều bởi: Một vụ án kinh tế, HĐXX căng mắt ra vẫn không tìm được dấu hiệu tội phạm dân sự. Đại diện Viện kiểm sát quân sự Trung ương luận tội tuyên bố sẽ báo cáo kiến nghị VKSND tôi cao kháng nghị để giải quyết toàn diện và triệt để vụ án. Nên dù không muốn chủ toạ phiên toà cũng phải tuyên "Phần dân sự đề nghị cấp giam đốc thẩm xem xét" đồng thời giữ nguyên quyết định duy trì lệnh kê biên 2 căn nhà của bị can Nguyễn Minh Quyền để thực hiện thi hành án và kết luận việc VKSQS QK3 "biếu" bị can Nguyễn Minh Quyền 22,4 triệu đồng là sai nhưng làm ngơ, bỏ lửng !. Mặt lạnh như tiền tuyên xử về hình sự y án sơ thẩm, phạt 24 tháng tù giam đối với tôi. Thật là trớ trêu nực cười (!?).

Thưa các quý vị!

Trong quá trình nhận nhiệm vụ làm kinh tế cải thiện đời sống cho cán bộ, chiến sỹ cơ quan theo sự phân công của Ban chỉ huy Quân sự Thị xã Thái Bình. Từ ngày 17/4/1989 đến ngày 19/9/1989, tôi thay mặt đơn vị ký khế ước vay của Ngân hàng Đầu tư và phát triển tỉnh Thái Bình 273.442.403đ. Đến ngày 30/7/1994, Ngân hàng đã thu về 283.642.053đ. Chưa kể 22.400.000đ và lãi xuất 8,9% tháng (VKSQS QK3 đã nẫng tay trên của Ban quân sự thị xã để "biếu" bị can Nguyễn Minh Quyền) và giá trị 2 căn nhà Quyền thế chấp còn nguyên vẹn thì cho dù lãi xuất Ngân hàng có là 14% chứ cao hơn nữa, Ban quân sự Thị xã thừa tiền trả cả gốc và lãi xuất cùng một lúc cho Ngân hàng. Và đời sống của sỹ quan, binh sỹ trong đơn vị sẽ được cải thiện đáng kể cả vật chất lẫn tinh thần.

Hành vi xâm phạm nghiêm trong hoạt động tư pháp của các cơ quan tiến hành tố tụng Hình sự QK3 và Bộ Quốc phòng trắng trợn đến như vậy lại được Thái Việt phóng viên Báo QĐND (tên ngụy tặc tử) phù hoạ, bôi nhọ tôi làm lạc hướng dư luận và lôi kéo Thượng tướng Nguyễn Trọng Xuyên (loại tướng táng tận lương tâm vô nhân đạo…) vào cuộc để trả thù làm sao tôi tránh khỏi tai bay, vạ gió…?!.

Để tự cứu mình, suốt 16 năm trời tôi liên tục có đơn gửi Đảng, Quốc Hội, Nhà nước, Chính phủ đề nghị xem xét giải quyết dứt điểm vụ việc tôi một đảng viên mẫu mực của đảng, giữ đúng kỷ luật phát ngôn, nói và làm theo đúng nghị quyết…. Chỉ vì nghe "Đảng" đấu tranh chống tham nhũng bị trù dập, bị trả thù một cách hèn hạ, độc ác, nhưng tất cả đều làm ngơ, bỏ qua nghĩa là Đảng, Quốc Hội, Nhà nước, Chính phủ đã cố ý bao che, o bế tập đoàn giặc nội xâm và thẳng tay trừng trị người chống giặc nội xâm, cũng có nghĩa là Đảng, Quốc Hội, Nhà nước, Chính phủ đã quá… nên mới nhắm mắt, ù tai, thờ ơ, vô cảm trước những việc làm không còn tính người như vậy (!).

Vụ án hình sự số 10/KTV, tôi phải mời tới 5 luật sư, của 2 đoàn luật sư trực tiếp bảo vệ quyền, lợi ích hợp pháp cho tôi. Cả 5 luật sư và 2 đoàn luật sư đều khảng định tôi vô tội. Riêng luật sư Đặng Ngọc Phúc thuộc đoàn luật sư Thái Bình thì khảng định tôi là người có công. Các đoàn luật sư và 5 luật sư đều có đơn kiến nghị nhiều lần gửi tới các cơ quan có thẩm quyền yêu cầu giải quyết vụ án đầy bất công này đúng pháp luật. Thậm chí ông Hà Mạnh Trí Viện trưởng VKSNDTC, là đại biểu Quốc Hội thuộc đoàn đại biểu QH Thái Bình, về quê nhà tiếp xúc cử tri, cử tri phát biểu bằng văn bản trước mặt ông Hà Mạnh Trí về vụ việc tôi bị trù dập, cá nhân tôi nhiều lần đề nghị đối thoại để làm rõ trắng - đen, nhưng ông Trí chỉ ậm ừ, làm ngơ!.

Tôi đang là Bí thư Đảng uỷ Quân sự, Trung tá Phó Chỉ huy trưởng về Chính trị, cả cuộc đời trong sạch là thế. Chỉ vì nghe "Đảng" chống giặc nội xâm nên bị lũ đầu củ chuối, óc Lý Thông vu cáo bỏ tù cướp trắng tay. Nay bị cả vợ, con xa lánh chỉ vì sợ liên lụy đã xúc phạm danh dự nhân phẩm, xỉ nhục tôi. Tôi phải cắn răng, bấm bụng, ê chề chịu đựng ròng rã suốt 8 năm trời nhưng không cảm hoá nối lại được tình xưa, nghĩa cũ đành phải chia tay.


Năm 2004 tôi xây lại tổ ấm gia đình, vợ chồng tôi chung sống đầm ấm, hạnh phúc. Thấy cảnh đó, người "bạn đời" cũ lại dở thói đàn bà (ghen tuông) vào cuộc phá hoại theo kiểu "không được ăn thì đạp đổ" viết đơn khởi kiện đòi chia khối di sản do mẹ tôi để lại mà các đồng thừa kế đã thống nhất giao cho tôi là người trông coi bảo quản. Một lần nữa, tôi lại phải vào cuộc hầu toà. Để bảo đảm tính khách quan minh bạch, tôi lại phải mời luật sư. Tôi và luật sư càng vào cuộc càng thấy quan toà cũng như Chính quyền địa phương thối nát, mục ruỗng đến mức đối lập hẳn với quyền lợi chính đáng của Nhân dân!. Sự thối nát, mục ruỗng được thể hiện như sau:

Theo yêu cầu của quan Toà, tôi đã xuất trình đầy đủ chứng cứ pháp lý như:

- Biên bản xác nhận thửa đất số 109, tờ bản đồ số 6, do ông Nguyễn Duy Khánh phó Chủ tịch UBND Quang Trung ký, đóng dấu từ năm 1996.

- Trích lục thửa đất số 109, tờ bản đồ số 6, do Giám độc Phạm Ngọc Huy ký, đóng dấu.

- Xác nhận những người ký tên, đóng dấu ở tờ bản đồ địa chính số 6, do Giám đốc Đặng Anh Tuấn ký, đóng dấu.

Như vậy thửa đất số 109, thuộc tờ bản đồ địa chính số 6, chủ sử dụng đất cụ Trần Thị Mây đầy đủ yếu tố để cấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất theo quy định tại mục b, khoản 1, điều 50 luật đất đai 2003. Điều này đã được UBND thị xã Thái Bình (nay là thành phốThái Bình) thừa nhận tại công vă số 809/CV-UB ngày 17/12/2003 trả lời TAND thị xã Thái Bình. Nhưng không hiểu căn cứ vào đâu:

- Ngày 20/6/2006, sau 10 năm lại chính ông Nguyễn Duy Khánh (nay đã là Chủ tịch) lại ký tờ trình biến thửa đất số 109, thuộc tờ bản đồ số 6, chủ sử dụng đất mang tên cụ Trần Thị Mây thành đất của Trần Anh Kim (Hồi) để tạo ra tranh chấp. Cổ nhân dậy "Miệng quan… trẻ" và nay đã được chuyển thành "Miệng quan… con đĩ" quả không sai chút nào (!). Chỉ vì những loại quan như vậy nên vụ án rất đơn giản nhưng đã kéo daì trên 4 năm, 5 lần xét xử vẫn chưa đâu ra đâu (!).

Theo quy định của tố tụng dân sự: Nguyên đơn phải tự đưa ra chứng cứ pháp lý để chứng minh tự bảo vệ quyền, lợi ích hợp pháp của mình. Trong trường hợp này, nguyên đơn không những không đưa ra được chứng cứ pháp lý nào để chứng minh tự bảo vệ quyền lợi cho mình mà trong lời khai còn thể hiện đầy tính điêu toa, gian dối…(!?).

Điều hết sức kỳ lạ là: Khi nguyên đơn không đưa ra được chứng cứ pháp lý nào để tự chứng minh thì lại được bà phó Chành án TAND thành phố Thái Bình, Phạm Thị Bình (đã vang bóng một thời) chủ toạ phiên toà thay mặt nguyên đơn đưa những chứng cứ không có căn cứ pháp luật, không có tính thuyết phục để chứng minh thay cho nguyên đơn như:

- Bà Bình ngang nhiên lấy xác nhận của Phó Giám đốc Sở TN & MT mới được nại ra, bà coi đó là chứng cứ pháp lý để bác bỏ xác nhận của Giám đốc Sở TN & MT đã ký, đóng dấu trước đó hàng chục năm.


- Bà coi biên lai thủ tiền để đề nghị cấp có thẩm quyền hợp lý hoá đất là quyết định 335 (!).

- Bà còn dùng cả đơn đề nghị chưa được cấp thẩm quyền nào giải quyết (không hiểu bà nhặt được ở đâu), coi đó là chứng cứ pháp lý, khi tôi hỏi thì bà lại trả lời: đây là tài liệu tham khảo (!).

- Dùng xác nhận của Chủ nhiệm hậu cần bác quyết định của Chỉ huy trưởng.

- Dùng tất cả những văn bản gian dối, điêu toa do Chính quyền phường Quang Trung mới nại ra làm căn cứ để phán quyết.

- Bà còn ngang nhiên đem khối di sản của các đồng thừa kế để chia (!).

- Đơn phản tố của tôi, toà không thụ lý nhưng bà Bình tuyên bác (!).


- Tôi là một sỹ quan Trung cấp, tiêu chuẩn được phân phối nhà. TAND tối cao hướng dẫn: "Nhà do cơ quan phân phối không phải là tài sản chung của vợ chồng nên không đặt vấn đề chia khi ly hôn…". Rõ đến như vậy mà quan toà vẫn cứ quyết định "định giá", rồi lại quyết định chia cho tôi. Căn cứ vào đó để quan toà tính án phí, trong khi tôi không khiến quan toà định giá. Cung cách làm việc của TAND thành phố Thái Bình còn quá thể hơn HĐXX "nghêu, sò, ốc, hến" (!).


Tại phiên toà, tôi phát biểu bằng văn bản khảng định rằng: Nếu HĐXX vẫn dựa vào các văn bản mới được UBND phường Quang Trung nại ra sau ngày 31/12/2005 làm căn cứ để xét xử trong phiên toà hôm nay là không tôn trọng thực tế khách quan, không vô tư và cố ý để bao che những kẻ gian dối, điêu toa.

Ông luật sư chứng minh và khảng định: HĐXX đã căn cứ vào lời khai không khách quan, trái đạo lý, pháp lý, không đúng chuẩn mực đạo đức xã hội để làm căn cứ tuyên án là không thể chấp nhận được.

Tất cả những điều nêu trên, HĐXX "nghêu, sò, ốc, hến" của TAND thành phố Thái Bình do bà Bình làm chủ toạ bỏ ngoài tai và chỉ 15 phút sau đã ra một bản án dài hàng chục trang chứa đựng đầy mạo muội, gian dối, áp đặt cực đoan, duy ý chí…!. Chỉ có loại án bỏ túi, án được duyệt trước mới nhanh đến như vậy (!). Đằng sau việc làm của các loại thẩm phán "vơ vét" này là cái gì ?, chỉ có trời - đất và thẩm phán biết (!).

Nhân đây tôi xin nêu một số vụ án sẩy ra tại Thái Bình nhưng có liên quan chặt chẽ từ Toà cơ sở đến Toà tối cao để các quý vị thấy ngành tư pháp Việt Nam họ "cầm cân, nảy mực" công minh đến mức nào ?.

1 - Vụ án tranh chấp đất đai (chỗ rộng nhất khoảng 20cm) rất đơn giản giữa ông Vũ Đăng Ngân (nguyên đơn), ông Nguyễn Xuân Nam (bị đơn) thuộc tổ 35, phường Quang Trung, Tp thái Bình, tỉnh Thái Bình. Tranh chấp dân sự rất nhỏ, án phúc thẩm đã có hiệu lực pháp luật nhưng vẫn chưa thể thi hành vì những "phán quyết" lạ lùng của ông Phó Chủ tịch UBND thành phố kiêm Trưởng ban Chỉ đạo thi hành án. Trong trường hợp này ông Nguyễn Văn Hưng to hơn cả quan toà (!). Muốn tìm hiểu chi tiết mời các quý vị tìm đọc báo Pháp Luật - Đời sống số 5, (349) ngày 17/ 7/ 2006 để xem bộ mặt ông Phó Chủ tịch UBND thành phố: Nguyễn Văn Hưng là loại mặt gì (?!). Thật lộn xộn hết chỗ nói (!).

2 - Vụ kiện dân sự tranh chấp quyền sở hữu căn nhà 51B, phố Phan Chu Trinh thị xã Thái Bình (nay là số 246, phố Lê Quý Đôn Tp Thái Bình) giữa con gái là chị Lại Thị Nguyệt với mẹ đẻ là bà Trần Thị Tỵ kéo dài suốt 13 năm (1986- 1999) với 6 bản án khác nhau, trọn hai vòng xét xử với đầy đủ các trình tự Sơ - Phúc - Giám đốc thẩm của cả 3 cấp Toà án (Thị xã, Tỉnh, Tối cao) do Chánh án TAND tối cao ông Phạm Hưng chỉ đạo nhưng không thể nào thi hành được vì Toà án cắt căn nhà hình ống (mặt phố rộng 2,5m, sâu 20m) thành 4 khúc từ ngoài vào trong rồi cho mẹ con được quyền "sở hữu" chồng chất lên nhau (khúc 1 có 2 tầng), xen kẽ vào nhau chạy từ ngoài vào trong là: Con + mẹ; mẹ - con - mẹ không thể nào thực hiện nổi. Chính quyền sở tại cũng không biết làm thế nào để hợp pháp hoá cho cả 2 mẹ, con. Bởi vậy cả 2 mẹ, con đều làm đơn chống án vì không thể sử dụng và định đoạt được phần tài sản của mình. Nguyên nhân vì TAND tỉnh Thái Bình khi xử phúc thẩm lần đầu đã có chuyện ăn hối lộ 1 cây vàng (nhiều báo chí đã đưa tin về chuyện này) rồi "chèn chữa", sửa hồ sơ để bao che cho cấp dưới. Ông Phạm Hưng chỉ đạo xử kiểu "Ba bị" theo phương châm: "Để lâu…hoá bùn" (!). Đại diện cho vợ, anh Kỹ sư Nguyễn Duy Vân đã viết đơn gửi ông TBT Đỗ Mười và Chủ tịch Quốc hội Nông Đức Mạnh tố cáo ông Phạm Hưng. Vì Chánh án TAND tối cao bị tố cáo, ông Phạm Hưng đã làm công văn gửi ông Lê Thanh Đạo Viện trưởng VKSND tối cao yêu cầu khởi tố anh Kỹ sư Nguyễn Duy Vân về tội vu khống ông Hưng. Kết quả "Hoà cả làng" ông Hưng và ông Vân chẳng hề chi (!). Thức lâu chầu mỏi quá sức chịu đựng của chị Nguyệt. Chị Nguyệt đành chấp nhận hoà giải "xin mẹ", thế là xong. Bà mẹ chị Nguyệt cao hứng tuyên bố: "Chẳng có Toà nào, ông nào bằng tao". Cả 6 bản án của 3 cấp xét xử nhiều năm thành mớ giấy lộn (!)

3 - Vụ anh Lê Quang Hoà, chị Đoàn Thị Kim Thuý với chị Trần Thị Phương và anh Tô Kim Châu cũng rất đơn giản. Sau khi chị Phương và anh Châu ly hôn, về nghĩa vụ nuôi con và chia tài sản sau ly hôn đã xong. Toà án xử cho anh Châu được sử dụng nhà số 501, đường Lý Bôn, Tổ 46, phường Kỳ Bá, Tp Thái Bình, tỉnh Thái Bình cùng 56m2 đất. Anh Châu có nghĩa vụ phải thanh toán cho chị Phương 41% kỷ phần. Vì không có tiền để thanh toán cho chị Phương, anh Châu buộc phải bán nhà, đất trên cho vợ chồng anh Hoà, chị Thuý để lấy tiền thanh toán chênh lệch tài sản cho chị Phương. Việc anh Châu bán nhà, đất là ngay tình, trung thực và hợp pháp nên đã được UBND thị xã Thái Bình cấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất cho vợ chồng anh Hoà, chị Thuý. Còn việc thanh toán giữa anh Châu và chị Phương như thế nào là quyền của 2 người, anh Hoà, chị Thuý không cần biết. Nhưng khi thấy giá nhà, đất "tăng lên vùn vụt", chị Phương đổi ý, làm đơn đề nghị xin mua lại nhà, đất. Trong khi nhà, đất đó anh Châu đã bán cho anh Hoà, chị Thuý và được cấp có thẩm quyền cho phép thay tên đổi chủ.

Điều kỳ lạ là: Đơn đề nghị của chị Phương được ông Khuất Văn Nga Phó Viện trưởng VKSND tối cao tặng thêm cho chị Phương 10 tuổi, biến chị Phương từ trung nữ thành bà lão để làm căn cứ quyết định ra kháng nghị giám đốc thẩm. Chuyện trớ trêu là vậy, lại được Toà dân sự TAND tối cao đồng tình huỷ bản án để giải quyết lại… (!).

4 - Vụ tranh chấp tài sản đồng thừa kế của anh em ông Thái đường Minh Khai, phường Bồ Xuyên, Tp Thái Bình cũng từ Toà sơ thẩm đến Toà tối cao bao lần xử đi, xử lại không xong. Thấy các loại quan toà quá thối nát !. Ông anh cả đứng ra giải quyết thế là xong. Nhiều lần tôi nói đùa với ông Thái rằng: Các ông giỏi hơn cả ông Trí, ông Hiện. Ông Thái khà khà cười nói với tôi rằng: "Lũ chúng nó đều là những con sâu, con mọt ăn hại, đái nát cả thôi chú ạ (!)". Các bản án của cả 3 cấp xét xử lại thành mớ giấy lộn (!).

5 - Vụ Lương Ngọc Phi, án tù 14 năm nay thành vô tội. Ông Lương Ngọc Phi căn cứ vào nghị quyết 338 bắt đền 23 tỷ, nhưng các cơ quan làm oan sai đang lờ tịt. Những kẻ chủ mưu hại ông Phi vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thậm chí còn được thăng quan tiến chức.

6 - Vụ Nguyễn Thị Hiên, bị Đặng Đình Liêm vu cáo bỏ tù 4 năm, nay cũng vô tội. Nguyễn Thị Hiên bắt bồi thường 560 triệu những kẻ làm hại chị vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Chủ toạ phiên toà là Nguyễn Công Mạnh không những không bị xử lý mà còn được bổ nhiệm làm Chánh án TAND thành phố. Nguyễn Trọng Thắng người có công phanh phui ra tên lưu manh, lừa đảo Đặng Đình Liêm kiểm sát viên trung cấp của VKSND tỉnh Thái Bình như kẻ điên. Liêm đánh Nguyễn Trọng Thắng ngay giữa thanh thiên bạch nhật cả thế giới đã biết. Hiện nay Liêm được miễn trừ không được phép ngồi bóc lịch như quy định của pháp luật định tại điểm 1, khoản 2 điều 104 Bộ luật Hình sự.

Các vụ việc tôi nêu trên, vụ nào luật sư cũng vào cuộc, luận cứ biện hộ của các luật sư đầy tính thuyết phục, nhiều lần cả hội trường vỗ tay hoan hô. Song tất cả đều vô nghĩa, không được "quan toà" trân trọng. Thậm chí có thẩm phán còn nói thẳng với tôi rằng: "Anh mất tiền thuê luật sư làm gì vô nghĩa".

Điều cần lưu ý là: Các vụ án nêu trên đều liên quan chặt chẽ từ Toà cơ sở đến Toà tối cao, chính quyền các cấp, báo chí (những kẻ ăn theo, nói leo) đều vào cuộc và tồn tại, kéo dài được lập đi, lập lại từ nhiều thập kỷ qua…. Đây có phải là bản chất của cái gọi là chế độ xã hội XHCN này không ?!. Giành lời bình cho các quý vị đọc giả.

Tự do - Dân chủ - Đoàn kết Muôn năm !.

Dân tộc Việt Nam bất diệt !.

Tổ Quốc Việt Nam Muôn năm !.

Ngày 25 tháng 10 năm 2007.

Trần Anh Kim

Uỷ viên Trung Ương Đảng Dân Chủ Việt Nam

Kiên quyết đấu tranh đòi quyền

Tự do - Dân chủ - Nhân quyền cho Dân tộc Việt Nam.

Địa chỉ liên lạc: Số nhà 502, tổ 10, phố Trần Hưng Đạo, phường Quang Trung

Thành phố Thái Bình, tỉnh Thái Bình, Việt Nam.

Tel: 036.642818. Mobile: 0936669296.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn