BÀI ĐỌC NHIỀU NHẤT
(Xem: 73228)
(Xem: 62212)
(Xem: 39389)
(Xem: 31148)
SỐ LƯỢT XEM TRANG
0

Hoà giải hay hoá giải (Kết)

03 Tháng Năm 200712:00 SA(Xem: 787)
Hoà giải hay hoá giải (Kết)
516Vote
40Vote
30Vote
20Vote
10Vote
516
4. Nếu cộng sản Việt Nam muốn hoà giải?

Ông Võ Văn Kiệt, cựu thủ tướng CSVN, hô hào: “Kẻ thù của Việt Nam là Pháp trước đây, kẻ thù Việt Nam là Mỹ sau nầy, kẻ thù Việt Nam là Trung Quốc đánh biên giới phía bắc, chúng ta cũng khép lại quá khứ được, thì tại sao chúng ta lại không khép lại quá khứ ấy mà lại cứ đố kỵ lẫn nhau?” (BBC, 30/4/2007, cập nhật 23h26GMT.)

Bài nầy chưa đề cập đến vấn đề Pháp, Mỹ, Trung Quốc. Riêng câu hỏi “tại sao chúng ta lại không khép lại quá khứ ấy mà lại cứ đố kỵ lẫn nhau?”, thì có lẽ ông Kiệt nên hỏi đảng CSVN, chứ không phải hỏi dân chúng Việt Nam. Đảng CSVN đang có quyền, đang cầm quyền, và đang độc quyền. Tuy dân chúng Việt Nam hiện nay ở trong nước là nạn nhân của chế độ cộng sản tòan trị, nhưng dân chúng không có việc gì phải cầu xin ân huệ hòa giải với nhà nước cộng sản. Người cầm quyền, người có quyền, muốn tiếp tục cầm quyền, mới cần tìm sự hòa giải, để dược tiếp tục tín nhiệm mà cầm quyền. Nếu nhà nước cộng sản không chịu hòa giải, nghĩa là không chịu từ bỏ độc quyền, mở rộng tự do dân chủ, thì sẽ có lúc dân chúng tự động nổi lên tranh đấu đòi dân quyền và nhân quyền, lật đổ chế độ cộng sản.

Ông Võ Văn Kiệt nói rằng “Tổ quốc là của mình, dân tộc là của mình, Việt Nam là của mình...” Mình đây là ai? Là đảng CSVN? Là dân chúng trong nước? Hay là người Việt Nam nói chung, kể cả người Việt hải ngoại? Hiện nay tại các trường học trong nước, có câu khẩu hiệu rất lạ: “Yêu tổ quốc tức là yêu chủ nghĩa xã hội”. Tại sao yêu nước lại phải yêu chủ nghĩa xã hội? Thế thì những người không yêu chủ nghĩa xã hội là không yêu nước?

Cũng trong cuộc phỏng vấn của BBC, ông Kiệt nói rằng: “...những người yêu nước khác mà không yêu chủ nghĩa xã hội thì không yêu nước đủ như mình”. Thế nào là “yêu nước đủ như mình”? Nên nhớ là năm 1946, khi toàn dân tham gia kháng chiến chống Pháp, không phải vì toàn dân là đảng viên CS, hay toàn dân yêu chủ nghĩa xã hội, mà vì toàn dân yêu nước, đứng lên đáp lời sông núi, tham gia khởi nghĩa chống thực dân Pháp, giành độc lập cho non sông gấm vóc. Ngày xửa ngày xưa, đâu cần chủ nghĩa xã hội mà tổ tiên chúng ta chiến đấu chống ngoại xâm một cách oanh liệt? Các cụ ngày xưa chưa có chủ nghĩa xã hội, vậy chưa yêu nước đủ hay sao?

“Tổ quốc là của mình, dân tộc là của mình, Việt Nam là của mình, chứ không phải của riêng của người cộng sản hay của bất cứ tôn giáo hay phe phái nào.” Thế thì tại sao điều 4 chương 1 của hiến pháp năm 1992 hiện đang áp dụng ở trong nước, phỏng theo điều 6 của hiến pháp Liên Xô năm 1980, ghi như sau:



Đảng cộng sản Việt Nam, đội tiên phong của giai cấp công nhân Việt Nam, đại biểu trung thành quyền lợi của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc, theo chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh, là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội. Mọi tổ chức của đảng hoạt động trong khuôn khổ hiến pháp và pháp luật.




Câu nầy của hiến pháp 1992 rõ ràng xác định rằng đảng CSVN ngồi chồm hổm trên đầu trên cổ dân chúng Việt Nam, một mình giành độc quyền lãnh đạo đất nước.

“Tổ quốc là của mình, dân tộc là của mình, Việt Nam là của mình...”, thì tại sao đất nước lại do một đảng phái chính trị theo chủ nghĩa ngoại lai là Mác-Lênin độc quyền điều khiển? Tổ chức chính trị nầy lại đầy tai tiếng, tham nhũng, tàn ác nổi tiếng khắp thế giới? Thử hỏi từ khi thành lập, ngoài việc lợi dụng lòng yêu nước của dân chúng Việt Nam và nhờ Cộng Sản Quốc tế viện trợ, để đánh Pháp, áp đặt chế độ cộng sản tòan trị còn khắc nghiệt hơn chế độ thực dân Pháp, CSVN đã làm được gì cho đất nước, cho dân tộc, ngoài việc đem lại tang thương, chết chóc, tù đày, bóc lột. Nước Việt Nam thời Pháp thuộc bỏ xa các nước Đông nam Á, nay dưới sự cai trị của đảng CSVN, nước ta tụt hậu đến nổi ông Il Houng Lee, trưởng đại diện IMF (Quỹ tiền tệ quốc tế) tại Việt Nam cho rằng: Nếu dựa trên giả thiết rằng các Đông nam Á giữ được tỷ lệ phát triển trung bình như trong 10 năm qua, thì VN có thể mất 18 năm để đuổi kịp Indonesia, 34 năm với Thái Lan và 197 năm với Singapore. (Tin các báo điện tử ngày 17/3/2006).

Dưới thời Pháp thuộc, thực dân Pháp bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ nước ta, trong khi đảng CSVN làm chủ đất nước, lại ký hiệp ước nhượng đất và nhượng biển cho Trung Cộng. Cũng dưới thời Pháp thuộc, người Pháp bày ra một tòa án hết sức tàn bạo là Hội đồng Đề hình. Thế mà trong phiên tòa ngày 23/11/1925 tại Hà Nội, cụ Phan Bội Châu (1867-1940) đã tự do bào chữa một cách hùng hồn. Dân chúng được tự do đến tham dự và cổ võ cho Phan Bội Châu. Trong khi đó, tại phiên tòa ngày 30/3/2007, dưới chế độ xã hội chủ nghĩa của “loài người tiến bộ” của ông Võ Văn Kiệt, linh mục Nguyễn Văn Lý bị bịt miệng một cách thô bạo. Hình ảnh nầy làm cho cả thế giới nóng lên và phẫn nộ chế độ CSVN hiện nay. Nếu đem lịch sử ra mà ví dụ, thì không thể kể hết trong một bài báo ngắn. Chỉ có thể kết lại rằng đảng CSVN không có quyền tự cho mình cái quyền “là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội”.

Vậy nếu CSVN thực tâm muốn hòa giải với dân chúng trong nước, thì việc đầu tiên đảng CSVN phải tự kiểm và tự nhận những sai lầm nghiêm trọng đã làm cho đất nước và dân tộc sa sút như ngày nay. Về việc tự kiểm, các lãnh tụ đảng CSVN, từ Hồ Chí Minh trở xuống thua xa vua Tự Đức (trị vì 1848-1883). Ba tháng sau khi mất ba tỉnh miền Tây Nam Kỳ năm 1867, vua Tự Đức xuống chiếu tự nhận lấy trách nhiệm của mình đã làm cho đất nước suy yếu. Trong bài “Khiêm lăng ký” (bài ký đặt tại Khiêm Lăng tức lăng vua Tự Đức tại Huế), vua Tự Đức nhận tội của mình về tình trạng đất nước trước tiên tổ nhà Nguyễn, trước quốc dân nước Việt và trước hậu thế. Có khi nào một lãnh tụ cộng sản đủ can đảm làm bảng tự kiểm như vua Tự Đức không?












CSVN phải hủy bỏ điều 4 hiến pháp, bỏ tệ nạn độc quyền lãnh đạo đất nước
Nguồn: DCVOnline





Sau khi chấp nhận sai lầm và xin lỗi dân chúng Việt Nam, CSVN phải hủy bỏ điều 4 hiến pháp, bỏ tệ nạn độc quyền lãnh đạo đất nước, và phải để quyền lãnh đạo đất nước do dân chúng quyết định, bằng những cuộc bầu cử tự do dân chủ. Đồng thời, CSVN phải chấm dứt sự toàn trị, chấm dứt sự khủng bố, mở rộng mọi quyền tự do dân chủ đã được Liên Hiệp Quốc quy định trong bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền ngày 10/12/1948.

Một khi nhà nước CSVN hòa giải được với dân chúng Việt Nam ở trong nước, thì tức khắc, xem như hòa giải được với Cộng đồng người Việt hải ngoại. Ở ngoài nước, người Việt hải ngoại tranh đấu chống CSVN không phải vì quyền lợi, không phải vì danh vọng cá nhân, mà vì lương tâm dân tộc, vì tình yêu thương đồng bào trong nước, và lòng quan tâm đến tương lai dân tộc. Một khi người Việt Nam trong nước được hưởng một cuộc sống tự do dân chủ, như các dân tộc khác trên thế giới, thì người Việt hải ngoại đương nhiên không có lý do gì để tranh đấu.

5. Hoà giải hay hoá giải?

Trong lúc vẫn chủ trương độc quyền lãnh đạo đất nước, chủ trương toàn trị, không cho dân chúng trong nước được tự do chính trị, tự do tôn giáo, tư do ngôn luận, mà chỉ kêu gọi hòa giải với người Việt hải ngoại, chẳng qua đảng CSVN muốn hóa giải những khó khăn mà CSVN đang vấp phải, chứ chẳng có hòa giải gì cả. Cách hóa giải của CSVN rất xảo quyệt.

Sau khi chiếm miền Nam, thi hành chính sách cộng sản toàn trị, từ cuối thập niên 70, đảng CSVN gặp một số khó khăn, nhất là về phía giới tư sản người Hoa. Đảng CSVN hóa giải bằng cách tổ chức ra đi bán chính thức, không phải chỉ cho người Việt gốc Hoa, mà cho tất cả những ai có điều kiện, vừa lấy vàng, lấy nhà cửa, tài sản, vừa xua đuổi bớt người ra đi, để tránh nạn nhân mãn và tránh chống đối.

Cách hóa giải của CSVN tiếp tục với các chương trình ODP và HO. Những chương trình nầy tuy bề ngoài có tính cách nhân đạo, nhưng bên trong là âm mưu của CSVN nhằm đẩy tất cả những thành phần có tiềm lực chống đối CS ra nước ngoài, vì CSVN lo ngại rằng nếu những cựu sĩ quan bị tù trở về, bị dồn vào chân tường, sẽ có lúc kiếm cách cùng nhau liên kết, tổ chức chiến đấu chống nhà cầm quyền CS.

Lúc đầu, CSVN kết án những người vượt biên là đĩ điếm lưu manh, theo chân thực dân, liếm gót giày đế quốc Mỹ. Sau một thời gian ổn định cuộc sống ở nước ngoài, cộng đồng người Việt hải ngoại càng ngày càng lớn mạnh, giàu có, gởi tiền về giúp thân nhân ở trong nước, thì CSVN thấy ngay mối lợi Mỹ kim, liền cải danh người Việt hải ngoại là “khúc ruột ngàn dặm” mà không ngượng miệng.












Gần Huyện Đồng Văn (Hà Giang)
Nguồn: community.iexplore.com





Để chiêu dụ người Việt hải ngoại, CSVN đưa ra những video du lịch Việt Nam, phong cảnh quê hương, gợi lại tình yêu quê hương nơi người xa xứ, nhằm lôi cuốn du khách. Những người Việt hải ngoại muốn về nước thăm viếng bà con, du lịch đây đó, thì ở hải ngọai thường tránh không tham dự biểu tình, hội họp chính trị, vì sợ bị chụp hình quay phim, và lo ngại CSVN không cấp giấy nhập cảnh, hoặc nhập cảnh rồi thì bị CSVN theo dõi, bắt bớ. Thế là CSVN dùng chuyện du lịch để hóa giải bớt những người tham dự biểu tình.

Tinh vi hơn, CSVN tổ chức vinh danh những nhà chuyên môn ở hải ngoại như các vị giáo sư, tiến sĩ, kỹ sư. Qua giới giới khoa bảng nầy, CSVN muốn tìm cách tuyên truyền với giới trí thức người Việt ở hải ngoại, và giới trí thức nước ngoài ở các trường đại học Hoa Kỳ, Canada, Pháp, Úc... Cũng là một cách lợi dụng sự hám danh của một thiểu số trí thức để hóa giải sự chống đối của giới khoa bảng người Việt ở hải ngoại.

Tóm lại, tất cả những biện pháp gọi là hòa giải, từ mở cửa du lịch, khỏi phải xin giấy nhập cảnh nếu về Việt Nam dưới ba tháng, lời kêu gọi những những cá nhân như những phát ngôn của ông Võ Văn Kiệt, không phải là hòa giải, mà là hóa giải sự chống đối của người Việt hải ngọai.

Qua kinh nghiệm thực tế, CSVN không bao giờ hòa giải với ai cả. Nếu có hòa giải, thì sự hòa giải đó phải hiểu theo nghĩa của CSVN: Đó là ai muốn hòa giải với CSVN, thì phải thần phục CSVN, phải chịu cúi đầu nhận sự điều khiển của CSVN. Ngoài ra, CSVN không bao giờ hòa giải ngang hàng với ai cả. Chỉ khi nào gặp khó khăn, lâm vào thế bí, CSVN mới đề nghị hòa giải. Tất cả những biện pháp hòa giải do CSVN đưa ra, kể cả việc ký kết hiệp ước, cho đến những lời ru ngủ đường mật của ông Võ Văn Kiệt, chẳng qua là một cách hóa giải những khó khăn của CSVN. Sau khi vượt qua những khó khăn đó, CSVN liền trở lại nguyên hình với bản chất độc tài, tàn bạo, toàn trị.

Vì vậy, khi nghe những lời đề nghị hòa giải ngọt ngào của CSVN, xin hãy nhớ lấy những kinh nghiệm hòa giải đau thương của đất nước và của chính bản thân mình!

Toronto, 3/5/2007


Trần Gia Phụng

 
Trích DCVOnline
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn