TẠI SAO PHẢI THAY ĐỔI TÊN ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM?
Vì đã đến lúc phải dẹp bỏ tên đảng Cộng sản để thay vào bằng một cái tên nào khác cho được lòng dân. Thí dụ: như đảng Quốc Dân Tự Do, đảng Dân Chủ, đảng Cộng Hòa, hay đảng Vì Dân chẳng hạn v .v. . . để giữa những người Việt trong nước và những người Việt ở nước ngoài đang đấu tranh đòi hỏi tự do, dân chủ và nhân quyền cho đất nước, có thể ngồi lại đối thoại với chinh quyền hiện
tại trong tình tự dân tộc. Cùng nhau xóa bỏ bớt đi những dị biệt và hận thù để tiến đến một thỏa thuận chung, ngõ hầu mang lại hòa khí dân tộc thay vì thù hận và ngoảnh mặt không chịu nhìn nhận nhau là anh em cùng một nước, cùng một giống nòi như hiện nay, để tìm ra một biện pháp hòa giải nhằm kiến tạo xây dựng đất nước ngày một thịnh vượng hơn, cho toàn dân thực sự được ấm no hạnh phúc, bớt đi khổ đau và nghèo đói do chiến tranh hơn một nửa thế kỷ gây ra .
Lúc này hơn lúc nào hết, cả dân tộc cần phải đoàn kết siết chặt tay nhau lại trong ngoài mới mong có thể đối phó được với kẻ thù Trung Quốc xảo quyệt đang ngày đêm rình chực đe dọa xâm lăng bờ cõi đất nước thân yêu của chúng ta .
Để tỏ thiện chí, điều tiên quyết chúng ta đòi hỏi là nhà đương quyền cộng sản Việt Nam phải trả tự do hết những nhà tranh đấu cho Tự do Dân chủ hiện đang bị cầm tù trong các nhà lao một cách vô điều kiện. Sau đó tiến đến thay đổi tên Đảng cộng sản, rồi tuần tự từng bước trưng cầu dân ý, tiếp theo là tổ chức ứng cử và bầu cử tự do v.v. . .
Lý do cần thay đổi tên đảng Cộng sản vì mọi người dân Việt Nam từ Bắc chí Nam, mỗi khi nghe nói đến tên đảng Cộng sản, từ bấy lâu nay đã kinh khiếp rồi, đã ớn quá trời rồi! Không phải chỉ có dân tộc ta kinh khiếp mà cả Thế giới đã dẹp bỏ vì nó đã lỗi thời, và hơn thế nữa nhân loại còn kinh tởm vì bản chất phi nhân và độc ác của chúng.
HỒ CHÍ MINH VÀ ĐẢNG CỘNG SẢN
Những người cộng sản Việt Nam, sau 30 – 4 – 75 cho đến tận bây giờ đều tự hào là nhờ có Hồ Chí Minh và Đảng cộng sản nên mới chiến thắng được hai đế quốc lớn mạnh nhất thế giới là Pháp và Mỹ. Điều đó là đúng. Lịch sử thế giới và mọi người không ai có thể chối cãi được. Song câu hỏi ngược lại là, nếu không có đảng cộng sản Việt Nam thì nước Việt Nam sau thời gian đó có còn bị nô lệ nước Pháp nữa không? Có còn bị nước Pháp đô hộ nữa không? Câu trả lời là: Thưa KHÔNG! Vì thế giới sau này, cao trào đòi hỏi độc lập cho những nước bị trị, bị xâm lăng làm thuộc địa đã dâng cao sau đệ nhị Thế chiến. Những nước bị chiếm làm thuộc địa này đã được trả lại độc lập hầu hết như: Indonesia, Philippine, Nam Phi, và những nước Phi châu cũng đã được Độc lập Tự do.
Còn nữa, nếu không có Hồ Chí Minh lặn lội xuống bến Nhà Rồng đi tìm đường “cứu nước “ thì làm sao “Người“ gặp được đảng cộng sản Pháp, gặp được Quốc tế Cộng sản và gặp được cộng sản Liên Xô, cộng sản Trung Quốc, để mang về một cái tai ách thê lương khốn khổ cho đất nước và cả dân tộc cho mãi tận đến giờ!
Từ bấy lâu nay, những người cộng sản Việt Nam vẫn tin rằng Hồ Chí Minh là vị Cha Già của dân tộc. Người đã lãnh đạo toàn dân kháng chiến đánh đuổi được đế quốc Pháp mang lại độc lập và thống nhất Tổ quốc. Nhưng họ không biết rằng, những nước trong thuộc địa Anh, thuộc địa Bồ Đào Nha và thuộc địa Pháp bị xâm lăng như đã nói ở trên đã dần đươc trả lại độc lập từ thời điểm 1945 đến những thập niên sau này. Cho đến nay không còn một quốc gia nào trên Thế Giới còn bị đô hộ.
Hơn nữa, Hồ Chí Minh là một Lãnh tụ được Đảng cộng sản Việt Nam tô vẽ thần thánh hóa tôn vinh là vị Cha Già Dân tộc để lừa bịp dư luận Quốc tế và những thế hệ đến sau. Nhân vật này không có đủ đạo đức và tư cách cá nhân để được tôn vinh lên ngôi vị cao sang như thế! Thí dụ: như y viết sách “Cuộc đời của Hồ Chủ Tịch” bằng một cái tên giả (Trần Dân Tiên) để tự ca ngợi mình. Hoặc y trai gái, lấy “Người đàn bà tên Nông Thị Xuân đẻ con rồi cho thủ hạ là Trần Quốc Hoàn, Bộ trưởng bộ Công an giết bằng cách đụng xe để che lấp tội lỗi và với dư luận”, theo như Vũ Thư Hiên đã viết trong Hồi ký “Đêm giữa ban ngày”.
Nếu không có Hồ Chí Minh du nhập cái mầm mống chết chóc và gian ác này vào Việt Nam thì cuộc nội chiến nồi da xáo thịt đâu có đến nỗi thê lương, thảm khốc và ghê sợ như vậy. Nếu không có Đảng cộng sản Việt Nam thì những nước lớn đâu có lý do nào để đổ quân vào Nam Việt Nam leo thang chiến tranh, lấy lý do là để đánh đuổi cộng sản bảo vệ tiền đồn của Thế Giới Tự do, khiến đất nước bị điêu linh vì chiến tranh và người Việt, Nam Bắc tàn sát lẫn nhau để mối hận thù dân tộc ngút ngàn trong một cuộc chiến dù đã chấm dứt hơn 35 năm rồi, vẫn chưa có cơ may hàn gắn nổi.
Có khi nào những đảng viên kỳ cựu nằm vắt tay lên trán để suy nghĩ rằng: Nếu Bác Hồ không mang cái chủ nghĩa ô dịch khát máu ngoại lai về nước thì làm gì có cái nạn Cải cách ruộng đất, rồi đấu tranh giai cấp, đấu tố lẫn nhau? Khi người cộng sản áp đặt cái gông cùm xiềng xích đỏ bạo tàn lên cổ, lên đầu người dân vô tội để cướp đọat tài sản, ruộng đất của nông dân. Và hơn thế nữa sẽ đâu có những cuộc đấu tố thương luân bại lý chưa từng xảy ra trong lịch sử loài người. Cảnh con đấu tố cha mẹ, vợ chồng đấu tố lẫn nhau, người mang ơn đấu tố người làm ơn, trong những năm 56, 57 thế kỷ trước. Họ đấu tố ngay cả những người đóng góp công của và nhân lực cho cuộc kháng chiến chống ngoại xâm. Đó là một cách trả ơn tàn nhẫn nhất, chua cay nhất cho tình đồng chí, đồng đội đã cùng sống chết với nhau.
Sau biến cố 30 - 4 – 75 một năm, tôi có người anh họ ở ngoài Bắc vào Nam thăm gia đình. Anh có nhắc lại cảnh đấu tố ông Nội của mình và sau này tôi đã xúc động nhớ lại và đã viết thành một bài thơ Tân Hình Thức. Xin được chép ra đây để chia sẻ với quí bạn đọc. Bài thơ có tựa đề:
KÝ ỨC TUỔI THƠ
1 -
Hồi còn nhỏ , có người chị họ quàng
Chiếc khăn mầu đỏ thắm lên cổ rồi
Dắt tôi đi nhảy “hòa bình” mỗi buổi
Tối ở đình làng, nơi tôi sinh ra
Tôi thích lắm, mỗi ngày cứ mong
Cho chóng tối để được dịp đi vui
Chơi. Trẻ con mà được chị dắt đi
Chơi thì thú lắm. Chị tôi hồi đó là
Thiếu niên tiền phong, đươc phong danh hiệu
Cháu ngoan Bác Hồ. Chúng tôi quây quần
Ở giữa sân nhà cha xứ. Đằng trước
Sân nhà thờ có ngọn tháp cao vút.
Cha xứ có lúc đã bị đem ra đấu
Tố trước tòa án nhân dân ở sân
Nhà thờ này. Sân nhà thờ nằm ở
Trung tâm làng. Nơi đó là chỗ để
Mít ting hội họp, vui chơi sau ngày
Cách mạng giành độc lập tháng 8
năm 45. Ở đây cũng là nơi được đặt
Làm tòa án nhân dân để đấu tố
Địa chủ, cường hào ác bá, những người
Có tội với nhân dân. Ông nội tôi
Cũng bị bà cô ruột của tôi tố
Cáo là cường hào ác bá. Ông Nội
Đã bị đưa ra quỳ trước đám đông ở giữa
Sân, hai tay vòng ra sau cho người
Ta trói lặt cánh khỉ. Tôi còn nhớ
Như in bao hãi hùng. Những người đàn ông
Những người đàn bà tới trước mặt ông
Tôi xỉa xói, chửi rủa thậm tệ, rồi
Họ đấm đá. Máu trong miệng ông tôi
Ộc ra. Tôi chạy lại rút chiếc khăn
Mầu đỏ đang quàng trên trên cổ mà
Chị San đã thắt cho. Tôi lau miệng
Cho ông. Chiếc khăn thấm đẫm máu hồng
Người ta quát tháo rồi lôi tôi ra
Để còn đấu tố tiếp. Ông tôi gục
Xuống. Lúc đó tôi chẳng còn biết sợ
Hãi gì, vừa khóc vừa ôm chặt lấy
Ông. Bà cô của tôi chỉ vào mặt
Ông tôi chửi: “Đánh cho chết cái thằng
Già bóc lột! “Tôi điên tiết vội chụp
Lấy cánh tay của bà cắn ngấu cắn
Nghiến, hai hàm răng ngập vào da thịt
Máu chảy thành dòng, lênh láng đầy miệng
Họ càng lôi tôi ra, tôi càng cắn
Chặt hơn. Tôi cắn như điên như dại
Cuối cùng rồi họ cũng lôi được tôi
Ra. Hai má bị tát sưng vù. Từ
Bữa đó tôi không đi nhảy hòa bình
Với chị San nữa. Vả lại có muốn
Đi chơi thì họ cũng không cho đi
2 -
Chị San là con của cô chú tôi
Chú tôi tham gia kháng chiến. Chú thì
Đã hy sinh cùng với ba tôi. Cô
Tôi làm cán bộ huyện, lại được
Vào đội phát động đấu tố phong kiến
Địa chủ, cường hào ác bá. Ông Nội
Tôi bị quy tội địa chủ bóc lột
Phải đem ra trước tòa án nhân dân
Để đấu tố. Cô tôi là cán bộ
Phụ nữ huyện phải làm gương đấu tố
Bố mình trước. Mẹ tôi nói: “Hồi chín
Năm kháng chiến chống Pháp, ông tôi đã
Đóng góp rất nhiều công của tiền bạc
Thóc gạo cho Cách mạng. Lại che dấu
Đùm bọc nuôi dưỡng cán bộ khi họ
Bị giặc Pháp săn lùng. Có người bây
Giờ đã là tướng lãnh, trung ương ủy
Viên. Năm đói Ất Dậu 45, ông tôi
Mở hết kho lẫm phát chẩn cứu đói
Cho dân làng và bộ đội khỏi bị
Chết đói. Trong nhà ông có mươi mẫu
Ruộng chứ có nhiều nhặn gì, lại có
Hai bằng liệt sĩ chống Pháp. Thế mà
Chúng bội nghĩa vong ân, cạn tầu ráo
Máng! Kể từ lần đấu tố đó, ông
Tôi uất ức không chịu uống thuốc chữa
Trị, rồi buồn rầu đau đớn mà chết.
Vào năm 56, ngay cả Tổng bí thư Trường Chinh nghe nói lúc đó cũng đem bố của y ra đấu tố để làm gương cho những đảng viên khác. Cho đến sau này, tôi dám chắc rằng ngay những đồ đệ của y cũng vẫn còn kinh khiếp và ghê tởm khi tiềm thức nhớ lại. Có một điều là không hiểu lương tâm của họ có cắn rứt và hối hận hay không?
KINH TẾ VIỆT NAM ĐÃ THAY ĐỔI CÒN CHÍNH TRỊ THÌ SAO?
Nói thay đổi tên đảng không phải là chỉ làm cho có hình thức, cố giữ lại cái bản chất cộng sản bịp bợm lừa phỉnh trá hình để lường gạt dư luận như từ trước tới giờ họ vẫn quen làm. Chúng ta yên tâm vì cái cốt lõi Chủ nghĩa cộng sản đã biến dạng, không còn. Nó đã thay đổi và biến thể sau khi họ đã bang giao với Hoa Kỳ như mọi người đều biết .
Hiện trạng kinh tế Việt Nam bây giờ không còn là kinh tế hoạch định, kinh tế tập trung mà là kinh tế tư bản “rừng rú”. Cái nền kinh tế rừng rú đang học đòi làm tư bản, chưa đủ bản lãnh và học thuyết để đi vào nền nếp, vì đảng ta vừa làm vừa học! Họ ngụy biện gọi là Kinh tế thị trường theo định hướng Xã hội chủ nghĩa một cách láo khoét .
Vả lại nó còn phải chờ tín hiệu nơi nước đàn anh Trung Quốc vĩ đại ở bên cạnh. Vì kinh tế Việt Nam luôn rập khuân và theo đuôi Trung Quốc. Trung Quốc đổi mới đến đâu thì kinh tế Việt Nam bước theo đến đó. Thành thử ra, họ có mong muốn tiến xa hơn nữa vào thị trường mậu dịch tự do cũng đành phải cắn răng cam chịu, vì sức ép của Trung Quốc là một thực tế.
Trên lãnh vực chính trị cũng vậy. Chỉ khi nào người đàn anh Trung Quốc cải cách nền chính trị Đa nguyên đa đảng, bầu và ứng cử tự do thì Việt Nam mới có hy vọng thay đổi được.
Nên sự cảnh báo cần lưu tâm để nhà cầm quyền Việt Nam được rõ, nếu Việt Nam không tách rời ra được tầm ảnh hưởng về chính trị với Trung Quốc mà cứ ngoan cố giữ nguyên cái khung chế độ đảng cộng sản trị như hiện nay thì hậu quả nguy hại cho tiền đồ dân tộc sẽ không sao lường trước được.
Việc Trung Quốc đang cho hải quân chiếm giữ hai quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa của Việt Nam một cách nhãn tiền mà miệng vẫn lu loa là tình hữu nghị anh em vẫn chưa đủ cảnh tỉnh tập đoàn lãnh đạo chóp bu Việt Nam. Cái họa bị xâm lăng đang cận kề mà vẫn hèn hạ bợ đỡ thân thiết với kẻ thù, chẳng qua cũng vì lo sợ uy quyền Thiên triều, hơn nữa lại muốn duy trì tham vọng quyền lợi bất chính cá nhân hơn là quyền lợi tối cao của Tổ quốc. Đồng thời coi trung quốc là một nơi đáng tin cậy để được che chở và là nơi nương tựa khi gặp nguy biến. Thật là vô liêm sỉ, không bút mực nào tả xiết!
Ngoài việc thân thiết với bọn cướp nước để duy trì cái Đảng lãnh đạo , họ còn muốn duy trì một Tập đoàn tham nhũng vì cái Tập đoàn này được đảng nuôi dưỡng. Nó cấu kết liên hoàn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên có hệ thống để bảo vệ lẫn nhau, tha hồ tham ô nhũng lạm, vơ vét tiền bạc của công , của nhân dân để làm giầu bất chính.
LỜI NHẮN GỬI TẬP ĐOÀN LÃNH ĐẠO VIỆT NAM.
Nhân đây người viết xin thành tâm nhắn gửi với các cán bộ đầu não ở Việt Nam rằng: Quí vị nên tỉnh ngộ bớt gian tham vơ vét của công, tiền bạc tài sản ruộng đất của nhân dân đói nghèo nhiều quá. Thật tội nghiệp cho họ, vì quí vị đã quá giầu sang rồi. Nếu lương tâm của quí vị đi vắng lòng tham quá độ, thì mong quí vị hãy nhớ đến điều nhân quả hằng xảy ra ở đời sống vô thường này. Quí vị tuổi cũng đã cao, bảy mươi, tám mươi hơn cả rồi . Quí vị đã từng vào sinh ra tử, đã kinh qua hai cuộc trường kỳ kháng chiến, quí vị nghĩ là mình chiến đấu vì nước vì dân, nay đất nước đã sạch bóng quân thù rồi, thì quí vị có quyền hưởng thụ để đền bù vào những ngày chiến đấu gian lao cam khổ. Đồng ý là như vậy, với điều kiện là quí vị chỉ nên hưởng thụ với đồng tiền lương thiện, chính đáng do quí vị làm ra. Còn ngoài ra quí vị sẽ bị nhân dân phỉ nhổ và lịch sử sẽ kết án sau này.
Tôi xin đan cử một vài thí dụ cụ thể trên Thế giới để quí vị suy ngẫm, và lấy làm bài học cho mình. Trước đây những vị Tổng Thống thân Mỹ như Sukarno của Indonesia, Phác Chánh Hy của Nam Triều Tiên, Macos của Philippine, Lon Nol của Campuchia, Sadam của Irac, Bảo Đại và Nguyễn Văn Thiệu của Việt Nam v.v. . . Họ đều là những nhà lãnh đạo tỷ phú. Tiền bạc của họ được gửi vào những ngân hàng lớn có uy tín ở Thụy sĩ. Nhưng tất cả sau này khi không còn nắm giữ quyền hành đã bị một quyền lực bí mật, siêu tư bản tước sạch chẳng còn gì. Ngay cả đến tính mạng cũng đã không giữ được, họ đã bị giết hoặc bị đe dọa khôn nguôi.
Tôi xin quí vị hãy nhìn những tấm gương nêu trên mà ngưng tay lại, đừng cướp bóc hà hiếp siết cổ nhân dân nghèo đói thêm nữa, kẻo sau này khi đất nước đã sang trang, quyền lực các vị đã mất hết, quí vị cũng sẽ rơi vào trường hợp tương tự.
Quỳnh Thi
Theo Đàn Chim Việt
Gửi ý kiến của bạn