BÀI ĐỌC NHIỀU NHẤT
(Xem: 73344)
(Xem: 62242)
(Xem: 39427)
(Xem: 31174)
SỐ LƯỢT XEM TRANG
0

Văn Hóa Vận Cộng Sản Và Sự Bị Động Của Người Việt Hải Ngoại

17 Tháng Năm 20178:34 SA(Xem: 1805)
Văn Hóa Vận Cộng Sản Và Sự Bị Động Của Người Việt Hải Ngoại
50Vote
40Vote
30Vote
20Vote
10Vote
00

Nói đến tuyên truyền thì csVN là bậc thầy láo khoét, từ xưa họ đã tác động đến những nhân vật phản chiến để tạo nên làn sóng phản đối chiến tranh từ trong lòng nước Mỹ thì ngày nay bài bản đó đã được nâng lên gấp nhiều lần, tinh vi hơn, quỷ quyệt hơn và điếm đàng cũng hơn…

Những hành vi lấn sân vào các Cộng đồng người Việt tỵ nạn cs với chiêu bài bang giao như văn phòng đài VTV tại Los Angles, với vỏ bọc diễn hài, diễn kịch của Hồng Vân-một đảng viên đảng cs, của các ca sỹ từ trong nước bay show biểu diễn là chuyện trở nên bình thường, có chăng là những cuộc biểu tình tẩy chay ầm ỉ mà chúng ta có thể thấy được qua sự kiện Hồng Vân hay Đàm Vĩnh Hưng và sau đó nó cũng chìm nghỉm trong bộn bề cuộc sống lo toan nơi xứ người…

Điểm đáng nói là csVN thừa biết những người Việt bên kia chiến tuyến không thể nào có thể tập họp đông đủ vào những ngày thường vì họ bận phải đi làm cho nên chúng vẫn thản nhiên tổ chức những buổi lễ ra mắt này nọ vào những ngày thường và hoàn toàn không hề sợ hãi các cuộc biểu tình tẩy chay của những người khác biệt chính kiến, chúng ta có thể thấy được qua việc ra mắt văn phòng của đài truyền hình VTV mà không hề có sự chống đối nào trong thời điểm diễn ra buổi lễ.

Bieutinh-DamVinhHung-305-300x199
Biểu tình chống Đàm Vĩnh Hưng

Ngoài những buổi biểu tình tẩy chay Hồng Vân, Đàm Vĩnh Hưng ra thì các ban nhạc khác của Việt Nam vẫn đến lưu diễn thường xuyên với sự tổ chức của các bầu show hải ngoại, họ diễn trong các sòng bài, tụ điểm và cũng in poster quảng cáo đầy trước những nhà hàng, tiệm phở trước sự thờ ơ lãnh cảm của những người sống tha hương, chuyện thường mà, ca sỹ Việt qua hát kiếm tiền và ca sỹ hải ngoại cũng trở về để hát cho đồng bào tôi nghe nhưng đồng bào này là các đại gia đỏ, tư bản bẩn bựa, đám dựa hơi chế độ hà hiếp dân lành để làm giàu bất chính và không ai chỉ trích họ cả, họ có giọng ca thiên phú và họ lao động một cách chính đáng để kiếm tiền chứ không ngửa tay xin cho nên chuyện ca sỹ hải ngoại và trong nước bay qua bay lại là chuyện thường ngày ở huyện…

Nhìn nhận một cách tổng thể để chúng ta thấy được nhu cầu của sự giao thoa văn hóa, cộng sản và tỵ nạn, văn hóa miền bắc Việt Nam xây dựng trong nước và nền văn hóa miền nam Việt Nam trước năm 1975 mà họ đã từng đạp đổ.

Giới trẻ hải ngoại thích những band ca nhạc trẻ trong nước, điều đó cũng đúng vì họ thường hát tình ca, điểm mấu chốt của tình yêu mà bất cứ ai cũng có trong mình mãnh liệt thời tuổi trẻ và các ban nhạc đó đã đem lại luồng hứng khởi, nét văn hóa mới cho những người xa xứ, thế hệ thứ hai, thứ ba sinh ra tại xứ người, còn đối với khán giả trong nước đa phần là những kẻ có tiền mới có thể mua những tấm vé hàng năm, bẩy chục đô la để vào xem các ca sỹ hại ngoại hát nói lên điều gì?

Đó là sự thiếu thốn và thèm khát nền văn hóa đa dạng tự do của miền nam Việt Nam, một thời họ chê ỏng chê eo là văn hóa lai căng tiểu tư sản, họ đã chà đạp và gọi đó là văn hóa đồi trụy phản động nhưng sau hàng chục năm ca mãi các bài ca chính trị “Bác đang cùng chúng cháu hành quân”, “hcm đẹp nhất tên người” thì họ đã ngán ngẩm đến độ bội thực và nhận thấy chỉ có nền tư duy của một chế độ tự do mới có thể cho ra đời những tuyệt phẩm bất hủ cả về không gian lẫn thời gian, họ tranh nhau giành giật để được chiêm ngưỡng các ngôi sao ca nhạc hải ngoại dù tuổi của những ca sỹ này đã đến miệng huyệt đạo với những đường nét nhăn hình chân chim và giọng ca thì đã kém phần hơn xưa.

Đó là sự giao thoa văn hóa giữa các giai đoạn lịch sử cận và hiện đại Việt Nam, dù rằng trong đó có chủ trương của nghị quyết 36 nhằm lôi kéo đồng bào hải ngoại nhưng việc cho, cũng như phổ biến các ca khúc trước 1975 dù là nhỏ giọt cũng nói lên sự thủng lưới trên mặt trận văn hóa cả cái được gọi là đảng ta, nhà nước ta của cái nền văn hóa Việt Nam xã nghĩa…

Theo quan điểm của tôi-người viết bài này, những ca sỹ hải ngoại về nước biểu diễn mà không có hành vi công khai quy phục, bưng bô lá cờ đỏ sao vàng như một ca sỹ miền bắc đã làm thì đó là một mặt trận quan trọng mà Cộng Đồng người Việt tỵ nạn cs nên xem là một tín hiệu tấn công, vì chúng ta không thể cứ mãi thu mình trong vỏ ốc để cho cs tấn công tiêu diệt mà trái lại giờ đây chúng ta phải đem lại những giá trị văn hóa của chúng ta về nước để cải tạo đám đảng viên cs, để hủ hóa bọn chúng từ bỏ con đường duy ý chí và trở về trong lòng dân tộc qua nét văn hóa, ngoài ra chúng ta cũng đem lại những nhạc phẩm bất hủ của nền âm nhạc Việt Nam về với đồng bào qua làn sóng truyền hình.

Chúng ta không phải chỉ có bao nhiêu đó ca sỹ trở về nước mà trong chiến dịch phản văn hóa vận cs, người Việt hải ngoại cần thêm hàng ngàn ca sỹ trở về nước, phải trở về để đem lại nên văn hóa đã bị mai một cho quê hương Việt Nam chứ không phải trở về với tư cách một ca nô cúc cung phục vụ đảng cầm quyền. Chúng ta hát những nhạc phẩm ca ngợi quê hương nhưng lồng trong đó là quê hương nên thơ không cộng sản, chúng ta hiên ngang hát trước những tâm hồn sỏi đá khô cằn của bọn đảng viên, chúng ta hát những nhạc phẩm mà chính đảng cầm quyền với một hệ thống truyền thông khổng lồ không sáng tác được, đó mới chính là mục đích phản văn hóa vận cộng sản.

Đã qua rồi cái thời kỳ chúng ta bảo vệ lằn ranh Quốc-Cộng, thời điểm này là giai đoạn của tấn công chứ không phải cố thủ trong một cái thành trì vỏ ốc để dẫn đến thảm bại, chúng ta đã cố thủ tại miền nam Việt Nam mà không tấn công miền bắc dẫn đưa đến kết quả phái sống lưu vong nơi xứ người, chúng ta cứ ngồi ở hải ngoại hô hào bảo vệ nền văn hóa Việt Nam với sự bắt bẻ những ngôn từ mà cs sáng chế từ sau năm 1975 đến nay trong khi con cháu chúng ta sinh ra tại Mỹ đang nghĩ thầm: “what did he say!” thì đó là một sự bảo vệ cho chính bản thân mình chứ không phải cho dân tộc Việt Nam, một cái đích quan trọng cần nhắm tới.

Có nhiều học giả, nhà nghiên cứu vẫn đang bảo tồn nền văn hóa Việt Nam với những ngôn từ trong sáng, viết những bài chỉ trích nền văn hóa hôm nay của csVN với những ngôn từ nói ra không ai hiểu, thế nhưng theo quan điểm của tôi đó là việc cũng nên làm nhưng không quan trọng bằng việc thủ tiêu cái chủ nghĩa cs, cái nôi phát sinh những ngôn từ không giống ai ngày hôm nay, vì thế tôi vẫn dùng những ngôn từ mà cs thường dùng trong nước như phấn đấu, triệt tiêu, đoàn kết, những ngôn từ sắt máu bởi vì nếu tôi viết bằng những ngôn từ đã được học trong nền giáo dục VNCH thì giới trẻ hôm nay sẽ không hiểu được vì họ đã bị đầu độc bằng một bộ máy truyền thông khổng lồ từ phát thanh, truyền hình cho đến báo giấy, báo mạng, chính những ngôn từ này khi dùng để tấn công cộng sản mới đem lại hiệu quả tức thì từ giới trẻ Việt Nam, bởi vì họ vẫn đang sử dụng hàng ngày những thứ từ ngữ không giống ai như: cực col (!), cực giàu, vãi Luyện (từ sát thủ Lê Văn Luyện, tên sát nhân trong độ tuổi vị thành niên), những cụm từ mà cs dùng hàng ngày trên báo được tôi dùng để viết mang chủ đích rõ ràng với những mục tiêu khai mở dân trí, tiêu diệt cộng sản trước khi đem lại nền văn hóa nhân bản, khái phóng của chúng ta đã có trước năm 1975 trở về với quê hương.

Tấn công cộng sản chúng ta chỉ có lòng dân, trong đó việc nâng cao dân trí người dân là điều tối quan trọng, khi dùng những ngôn từ mà họ đã dùng quen hàng ngày trong nước nhưng lồng trong đó là những mục tiêu dân chủ, nhân quyền, tự do thì đó là những viên đạn bắn thẳng vào chế độ độc tài ngu dân, nâng cao dân trí người dân mới có thể thay đổi chế độ, triệt tiêu cộng sản, tiến tới việc dân chủ hóa Việt Nam.

Vì thế nền văn hóa Việt Nam là một mũi nhọn tấn công, trong đó ngoài các nhạc phẩm, ca sỹ hải ngoại còn có các nhà báo, nhà văn, nhà dân chủ, chính trị cùng nhau đoàn kết (xin lỗi bạn đọc khi dùng từ của bọn cs), thành một khối để có thể tạo nên sức mạnh cùng toàn dân tộc lật đổ chế độ toàn trị bất nhân mang tên csVN, khi đó việc đem lại nền văn hóa đa dạng, phong phú, nhân văn của Việt Nam trở về với dân tộc là chuyện đương nhiên.

Thời điểm này không phải là lúc bắt bẻ từng câu văn, giòng chữ mà là lúc chúng ta dùng mọi phương cách, mỗi người một mũi nhọn để tấn công, cùng nhau trên một mặt trận nhắm thẳng quân thù mà bắn!.(lại phải xin lỗi bạn đọc vì đã dùng thêm một câu hô hào sắt máu của cộng sản, xin thứ lỗi!)

Tất nhiên đó là quan điểm của riêng tôi, ai khen cũng không làm tôi hãnh diện, còn ai chê tôi cũng không màng, bởi vì dư luận không thể nào làm cho tôi chệch hướng trên con đường tranh đấu của mình, tôi chỉ có một mục đích duy nhất:

Thể hiện trách nhiệm của một người dân Việt Nam đối với đất nước.

Cuối cùng tôi cũng kính nhớ và tri ân Quý Frère, Quý Thày, Cô của ngôi trường có những viên đá lát màu xanh trên đường Nguyễn Du, Sài Gòn đã giáo dục cho tôi được hấp thụ một nền giáo dục nghiêm khắc, nhân bản mà dù sống trong nước gần hết cuộc đời chủ nghĩa cs vẫn không thể nào tác động.

Nguyên Anh

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn