BÀI ĐỌC NHIỀU NHẤT
(Xem: 72826)
(Xem: 62104)
(Xem: 39203)
(Xem: 31058)
SỐ LƯỢT XEM TRANG
0

TBT Nguyễn Phú Trọng níu tay cựu thù để cứu đảng[2]

20 Tháng Bảy 201512:00 SA(Xem: 1253)
TBT Nguyễn Phú Trọng níu tay cựu thù để cứu đảng[2]
50Vote
40Vote
30Vote
20Vote
10Vote
00
Bài [1] đã nêu ra vài sự kiện chứng tỏ Hà Nội có sự thăm dò kỹ, từng bước, tin tưởng họ sẽ không bị Hoa Kỳ bỏ rơi nửa chừng như Việt Nam Cộng Hòa nếu Việt Nam liên kết trong chiến lược xoay trục qua Biển Đông. Nhưng liệu Hoa Kỳ có tin tưởng được cộng sản Việt Nam hay không khi lịch sử cận đại đã chứng minh là họ luôn tráo trở và lật lọng? Điển hình là Hiệp Định Ba Lê được ký kết ngày 27/1/1973 mà chỉ 2 năm sau đã công khai tiến chiếm miền Nam bằng vũ lực, bất chấp chữ ký của các cường quốc trong đó?



Với cái nhìn của người ngoài cuộc thì nội bộ đảng cộng sản Việt Nam đang chia rẽ trầm trọng. Đúng với nghĩa đen là “trống đánh xuôi, kèn thổi ngược” qua tuyên bố tréo ngoe của những người có quyền lực cao nhất chế độ. Tổng Bí thư và Bộ trưởng Quốc phòng nói một đường, Thủ tướng nói một nẻo!

Tổng Bí thư cho biết dù đến cuối thế kỷ cũng chưa chắc có được Chủ nghĩa Xã hội nhưng đó là con đường tất yếu. Và ngay trước khi lên đường sang Hoa Kỳ, dịp kỷ niệm 100 năm ngày sinh của ông Nguyễn Văn Linh, cố Tổng Bí thư, hôm 30/6/2015, đã khẳng định: “Đảng ta chủ trương tiến hành đổi mới toàn diện, nhưng đổi mới phải có nguyên tắc, đúng định hướng xã hội chủ nghĩa…; không chấp nhận đa nguyên, đa đảng”.

Còn Bộ trưởng Quốc phòng, trước sự sôi sục phản đối Tàu cộng xâm lược của cả nước khi họ ngang nhiên đưa giàn khoan HD-981 cắm sâu vào thềm lục địa VN, thì tuyên bố đấy chỉ là “chuyện bất hòa giữa anh em trong nhà”. Đã thế lại càng âu lo ra mặt: “Tôi thấy lo lắng lắm, không biết tuyên truyền thế nào, chứ từ trẻ con đến người già có xu thế ghét Trung Quốc. Ai nói tích cực cho Trung Quốc là ngại. Tôi cho rằng, cái đó là nguy hiểm cho dân tộc…”

Trong lúc đó Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, một nhân vật đặc thù miền Nam, như bài viết 3-X, một bóng dáng Thein Sein Việt Nam? của Kông Kông, thì nói ngược lại. Trong Thông điệp đầu năm 2014, ông nói “Dân chủ và nhà nước pháp quyền là cặp ‘song sinh’ trong một thể chế chính trị hiện đại”hay“nhân quyền, tự do dân chủ là xu hướng không thể đảo ngược và là đòi hỏi khách quan của xã hội loài người. Việt Nam không phải ngoại lệ, không đứng ngoài xu thế này”! Và tại Hội nghị Sangri-La, ông chọn nội hàm “Niềm tin Chiến lược”trong diễn văn khai mạc! Mới nghe qua cụm từ “Niềm tin Chiến lược” có vẻ thật mơ hồ cho đến khi ông Nguyễn Phú Trọng, trong đoạn kết bài diễn văn viết sẵn, đọc trước Trung tâm Nghiên cứu Chiến lược Quốc tế, CSIS, đã lặp lại: “Tôi muốn nhắc đến một câu nói của Tổng thống Hoa Kỳ Theodore Roosevelt “Khi tin là có thể, thì bạn đã đạt được một nửa thành công.” thì mới vỡ lẽ là đảng cộng sản Việt Nam muốn tự giải bày sự bất tín của chính họ từ bấy lâu nay. Và đây chính là lúc ‘nên đặt lòng tin trở lại nơi họ’!

Hiểu như thế thì coi như Hà Nội đã thực sự xoay chiều, từ hướng Bắc qua hướng Tây, hay chí ít cũng công khai xác nhận là họ cần Hoa Kỳ để đối trọng với Trung Quốc!

Vì thế, với cái nhìn từ bên ngoài, là chuyện “chia rẽ trầm trọng”, nhưng với nội bộ đảng cộng sản Việt Nam là sự nhất quán, là tuyên bố để giữ được thăng bằng việc đu dây giữa Trung Quốc và Hoa Kỳ, chờ đợi cơ hội! Và cơ hội đó đang xảy ra!

Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng của đảng cộng sản Việt Nam đã được Tổng thống Obama và Phó Tổng thống Biden đón tiếp trọng thị tại Phòng Bầu Dục, là nơi chỉ tiếp khách tầm Nguyên thủ Quốc gia của chính phủ Hoa Kỳ. Để đạt được điều nầy chắc chắn Hà Nội phải tạo được “Niềm tin” của Hoa Kỳ! Họ phải chứng tỏ được sự thành thật.

Và đây là những chỉ dấu tạo niềm tin cho phía Hoa Kỳ.

Ông Nguyễn Bá Thanh được ông Nguyễn Phú Trọng tiến cử ra Hà Nội giữ chức Trưởng Ban Nội Chính Trung ương, là chức vụ giải quyết tình trạng tham nhũng trong nội bộ đảng. Với nhiệm vụ nầy đã hẵn ông Nguyễn Bá Thanh phải biết rõ đường đi nước bước của các lãnh đạo và mức độ tham nhũng từng người qua tuyên bố bộc trực, đậm chất Quảng Nam, là “Bắt hết, hốt hết!”. Nhưng ông chưa kịp thực hiện vì ngoài bản tính tham lam tự nhiên của con người khi có quyền lực mà được “luật pháp của đảng” bao che thì còn một việc quan trọng hơn nhiều, đó là các lãnh đạo đã bị Tàu cộng hủ hóa để dễ sai khiến! Do đó ông Nguyễn Bá Thanh phải trả giá bằng chính mạng sống sau chuyến công du Hoa lục! Vì chậm tay thì những quân bài của Tàu cộng đã hủ hóa được sẽ bị lật ngửa! Hơn ai hết, đây là điều làm ông Nguyễn Phú Trọng phải giật mình cho chính bản thân ông! Do đó ông Nguyễn Bá Thanh được đưa sang Hoa Kỳ chữa bệnh sau khi Singapore bó tay. Đến Hoa Kỳ vừa chữa bệnh, vừa truy tìm căn nguyên, vừa có dịp để ông Nguyễn Bá Thanh báo thù bằng cách trao toàn bộ hồ sơ có được cho Hoa Kỳ, cũng như mức độ đang bị Tàu cộng khống chế. Hẵn đây là kênh tình báo vô cùng quan trọng!

Vụ khác là khi tội phạm tham nhũng Dương Chí Dũng chạy trốn đến New York để xin tị nạn chính trị. Chắc chắn Dương Chí Dũng phải khai rất thật với mong ước sẽ được chấp thuận. Hoa Kỳ lại có thêm tin tình báo để đối chiếu. Sau đó đạt được thỏa thuận với Việt Nam nên Hoa Kỳ thẳng thừng đuổi Dương Chí Dũng trở về. Vụ nầy có thể tương đương với vụ Tướng Công an Trùng Khánh Vương Lập Quân xin tị nạn tại Đại sứ quán Hoa Kỳ để rồi kết liễu sinh mạng chính trị của nhóm Bạc Hy Lai!

Mới nhất là vụ Đại tướng Bộ trưởng Quốc phòng Phùng Quang Thanh. Ai cũng biết ông Phùng Quang Thanh là khuôn mặt công khai nhất về tính nô lệ Trung Quốc, ông lại nắm trong tay sức mạnh quân đội. Chắc chắn không phải vì vô tình mà tên ông Phùng Quang Thanh được viết bằng chữ Tàu trong cuộc họp với Tướng tương nhiệm Thường Vạn Toàn của Tàu cộng (15/5/2015)! Đó là tín hiệu kiểu “rất Tàu” cho biết quân đội dưới tay ông Phùng Quang Thanh có thể gây ra chính biến!

Từ lâu các giới chức lãnh đạo Việt Nam đã nói đến tình trạng tham nhũng ở mọi cấp, mọi ngành nhưng tuyệt nhiên không ai đụng đến cái gọi là “lãnh vực Quốc phòng”! Việc không dám nêu đích danh nầy cho thấy thế mạnh của quân đội gần như là bất khả xâm phạm. Nhưng chính đàng sau sự yên lặng đó (bứt dây sợ động rừng) là những âm mưu toan tính để tìm cách giải quyết tận gốc rễ.

Và, ngay trước khi ông Nguyễn Phú Trọng lên đường sang Hoa Kỳ thì vai trò của ông Phùng Quang Thanh, tưởng như càng lên cao hơn nữa, khi công du Pháp và được Bộ trưởng Quốc phòng Jean- Yves Le Drian đón tiếp tại Paris! Rồi bỗng dưng “mất tích”!

Cho dù hiện tại ông Phùng Quang Thanh có là bệnh thật, nặng/hay nhẹ, giải phẫu/hay không, chết/hay sống không còn quan trọng nữa vì địa vị chính trị của ông đã mất! Chính ông Nguyễn Tấn Dũng đã trực tiếp nắm giữ và chủ trì Đại hội Toàn quân, tuyên bố “Quân đội trung thành với Tổ quốc” thay vì “Trung với Đảng” như trước kia! Điều nầy cho biết biến cố nầy đã được chuẩn bị rất kỹ và cho xảy ra ngay tại Pháp để tình báo Hoa Kỳ dễ dàng kiểm chứng.

Loại được Tướng Phùng Quang Thanh là loại sự nguy hiểm tiềm ẩn có thể xảy ra bất ngờ trong liên kết giữa Hoa Kỳ và Việt Nam, hẵn là điều Hoa Kỳ thấy quyết tâm của Hà Nội!

Như vậy chuyến đi Hoa Kỳ của ông Nguyễn Phú Trọng coi như là đúc kết thành quả “đi đêm” với Hoa Thịnh Đốn!

Vì thế, vừa sau khi ông Nguyễn Phú Trọng trở về thì Trung Quốc đã vội vàng cử Phó Thủ tướng Trương Cao Lệ, là một trong 7 lãnh đạo cao cấp nhất, sang gặp ngay. Hơn thế nữa, còn sắp xếp chuyến qua Việt Nam của ông Tập Cận Bình vào dịp trước cuối năm! Sự hiện diện của ông Tập Cận Bình là sự hiện diện của Vua để coi phản ứng triều đình Hà Nội khi đối diện với “long nhan” ra sao (!) thì đủ biết Trung cộng coi chuyến đi của ông Nguyễn Phú Trọng là cực kỳ quan trọng!

Vụ hạ đặt giàn khoan HD-981 vào sâu trong thềm lục địa Việt Nam là nước cờ sai lầm nghiêm trọng của ông Tập Cận Bình. Tưởng đã ép buộc được Hà Nội phải tỏ rõ thái độ dứt khoát (việc đu dây với Hoa Kỳ) lại đặt Hà Nội vào tình trạng bị mất kiểm soát về “ổn định chính trị” khi người Việt Nam cả nước bất chấp sự kiềm kẹp cố hữu, đã vùng lên phản ứng dữ dội và đó có thể là lý do chính đưa đến việc phải dứt khoát “đi” với Hoa Kỳ!

Nhưng những cam kết riêng nào đó giữa Hoa Kỳ và Việt Nam có đủ mạnh để Hoa Kỳ chịu đứng ra công khai hỗ trợ Việt Nam trong việc đương đầu với bão tố sắp đến hay không là điều Trung Cộng đang tìm hiểu và dư luận đang chờ xem! Có điều Hoa Kỳ rất cần Việt Nam để giải quyết “đường lưỡi bò” (nhân danh đường giao thương hàng hải quốc tế) trước khi quá muộn vì những đảo nhân tạo khu vực Hoàng Sa Trường Sa mà Trung Quốc loan báo đã hoàn thành. Philippines, Malaysia dẫu gì cũng ở đầu lưỡi, nếu găng quá thì đầu lưỡi có thể thu ngắn lại chút đỉnh, còn Việt Nam là gốc lưỡi nên phải giải quyết tận gốc mà tiết kiệm được tài lực và thời gian.

Hoa Kỳ lãnh đạo Thế giới Tự do, luôn luôn dùng yêu sách Dân chủ, Tự do và Nhân quyền làm căn bản thì liệu có thể hỗ trợ cho một chế độ độc tài như đảng cộng sản Việt Nam tồn tại? Vì nếu không chấp nhận điều kiện như thế thì chắc chắn Hà Nội không bao giờ chịu liên kết! Và lời hứa đó đã đuợc ghi trong Tuyên Bố Tầm Nhìn Chung giữa Hoa Kỳ và Việt Nam hôm 7/7/2015: “hai nước tái khẳng định sẽ tiếp tục thắt chặt và đào sâu mối quan hệ bền vững, có thực chất, trên cơ sở tôn trọng Hiến chương Liên Hiệp Quốc, luật pháp quốc tế và thể chế chính trị, nền độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của nhau.”

Kinh nghiệm Hoa Kỳ đã từng hỗ trợ tài chánh cho chế độ độc tài Hosni Mubarak của Ai Cập còn lớn hơn cả ngân khoản dành cho Do Thái thời đó có thể là câu trả lời! Khi lực lượng chống chế độ độc tài Mubarak chưa đủ mạnh, Hoa Kỳ vẫn viện trợ. Viện trợ chỉ vì quyền lợi của Hoa Kỳ. Nhưng khi người dân Ai Cập đủ mạnh, nổ ra cách mạng, Hoa Kỳ đã không can thiệp, vì đó là “chuyện nội bộ của Ai Cập”! Trong quan hệ với Hoa Kỳ, chế độ Hà Nội vẫn luôn luôn nêu quan điểm “không được can thiệp vào chuyện nội bộ Việt Nam”. Nên, nếu lực lượng tranh đấu chống chế độ cộng sản Việt Nam đủ mạnh, như người dân Ai Cập đã thành công, thì Hoa Kỳ vẫn không “vi phạm” về nguyên tắc đó!

Ông Michael Marine, vị Đại sứ thứ hai của Hoa Kỳ tại Việt Nam (2004-2007) trong một lần trả lời phỏng vấn ở Quận Cam, California, đã nói: “Hoa Kỳ không có chìa khóa để mở cửa các nhà tù tại Việt Nam” và còn dự đoán “khoảng 2 thập niên nữa thì có 2/3 cán bộ lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam tốt nghiệp tại các Đại học Hoa Kỳ”.

Câu trả lời phỏng vấn và lời tiên đoán đó có thể xác nhận tính cách “diễn biến hoà bình” trong quan hệ giữa Hoa Kỳ và Việt Nam hiện tại.

Câu hỏi còn lại là cho đến bao giờ thì lực lượng tranh đấu chống chế độ độc tài cộng sản Việt Nam đủ mạnh để nổ ra cách mạng?

Lực lượng tranh đấu là Chính Nghĩa. Kêu gọi toàn dân VN “chống đảng cộng sản Việt Nam bán nước” là Chính Nghĩa. Nhưng nếu sắp tới Bộ Chính trị cũng hô hào chống “quân xâm lược Trung Quốc” và hỗ trợ (hoặc làm ngơ) để người Việt Nam bày tỏ bằng hành động thì lời kêu gọi đó có thể dần dần bị nhạt phai, cũng như tội ác đảng cộng sản Việt Nam đã gây ra cảnh cốt nhục tương tàn hơn 20 năm (1954-1975) sẽ thuộc về quá khứ! Thí dụ như Báo Tuổi Trẻ vừa được phép dùng trở lại cụm từ “quân xâm lược Trung Quốc” trong bài tường thuật lễ tưởng niệm các liệt sĩ Vị Xuyên 

Nhưng các tội ác làm bật gốc nền tảng văn hóa, đạo đức truyền thống của dân tộc, bắt dân tộc phải tụt hậu so với các nước trong khu vực cả trăm năm và bắt các thế hệ nối tiếp phải nai lưng ra trả các món nợ khổng lồ đã vay mượn của nước ngoài thì vẫn còn nguyên đó. Vì tất cả thuộc về tương lai! Chính vì Tương lai của Dân tộc nên Chính Nghĩa là của lực lượng tranh đấu. Có Chính Nghĩa là Tất thắng, đảng cộng sản Việt Nam biết rõ điều đó!

Do đó chế độ Hà Nội chỉ cần Hoa Kỳ cứu họ để họ có đủ thời gian từ từ “hạ cánh an toàn”. Tài sản cướp được sẽ tìm cách hợp pháp hóa đem ra nước ngoài cùng với thân quyến. Đến lúc đó Hoa Kỳ sẽ ca ngợi Cách mạng Việt Nam và không bị thất hứa với thế giới (điều mà đương kim đại sứ Ted Osius cố gắng giải thích với cộng đồng người Việt ở Quận Cam tuần trước) Họ sẽ hỗ trợ để Việt Nam tiến kịp theo đà văn minh nhưng chắc chắn không muốn nghe nói đến nguyên do cốt lõi. Nguyên do đó là họ kéo dài tuổi thọ của đảng cộng sản Việt Nam hay ủng hộ Cách mạng Việt Nam cũng chỉ vì quyền lợi của chính họ là ưu tiên!

Người Ai Cập đã thành công việc lật đổ độc tài tham nhũng Mubarak thì Việt Nam cũng có cơ hội “chuyển đổi chế độ một cách tương đối êm thấm”, tại sao không? Câu nói “cộng sản chỉ có thể bị thay thế chứ không thể tự đổi thay” chỉ có giá trị trong giai đoạn khi các nước cùng phe Xã hội Chủ nghĩa còn nhiều, vì họ có thể nương tựa vào nhau, nhưng hiện tại chỉ còn lại 4 nước, mà từng nước cũng tự xé rào “đổi mới hay là chết”! Riêng “anh cả” cộng sản Trung Quốc đang trong cơn biến động dữ dội, chưa biết có tồn tại được hay không (!) thì đảng cộng sản Việt Nam tự chuyển hóa để bảo vệ được tài sản và bản thân của họ cũng là lẽ thường!

Vì thế Việt Nam sẽ thoát khỏi được họa cộng sản, còn nhanh hay chậm thì tùy thuộc hoàn toàn vào Sức mạnh Nội tại của các tổ chức tranh đấu và phải do chính người Việt Nam trong nước chủ động.

Hồ Phú Bông

(July 18th, 2015)

Nguồn Đàn Chim Việt
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn