Tiếng Việt
English
Tiếng Việt
Các bài viết (31)
Về tác giả
Danh sách tác giả
Khuất Đẩu
Mới nhất
A-Z
Z-A
Thằng Sài Gòn
17 Tháng Sáu 2015
12:00 SA
Tố Hữu, nhờ những bài thơ siêu nịnh mà lên đến chức phó thủ tướng. Nịnh Stalin, nịnh Bác. Trong bài Ta đi tới, Sài Gòn được ông gọi là thành phố Hồ Chí Minh rực rỡ tên vàng. Gọi trong thơ cũng được thôi, nhưng sau 1975, người ta bắt cả nước, nhất là người ...
Tháng Ba, Rầu Thúi Ruột !
17 Tháng Ba 2015
12:00 SA
Tháng ba tây, nhưng chỉ mới tháng giêng ta, tháng của ăn chơi và tháng của những lễ hội triền miên. Nào hội chọi trâu, với những con trâu mập tròn húc nhau đến tóe phở để rồi, dẫu thắng hay thua cũng đều bị đem đi giết thịt; lễ chém lợn với những con ...
Sinh nhật buồn
11 Tháng Hai 2015
12:00 SA
Đang ngồi chờ cạo mặt ráy tai ở một quán hớt tóc đầu con hẻm, bỗng nghe lệnh của tổ dân phố phát ra oang oang trong loa phóng thanh: Để mừng Đảng mừng xuân, mọi nhà đều phải treo cờ tổ quốc! Chợt nhớ ra ngày mai, mồng ba tháng hai là ngày sinh của Đảng. ...
Răng Đen Mã Tấu
28 Tháng Tư 2015
12:00 SA
Mẹ tôi, nhuộm răng đen. Như cô tôi, bà tôi. Một màu đen như tóc mọc trên đầu, như áo quần họ mặc. Chính hàm răng ấy đã nhai những hạt cơm trắng đầu đời mớm vào miệng tôi. Như chim cánh cụt mớm mồi cho con của nó. Nhớ về mẹ, tôi nhớ nhất hàm răng đen của ...
Quê Ngoại
15 Tháng Giêng 2019
7:20 SA
Quê ngoại buồn như thế đấy! Mà quê nội cũng không ít buồn hơn. Ông tôi đã bị bắn chết bên bờ dậu sau khi ngôi nhà đã bị đốt cháy. Thật không may, thế hệ của chúng tôi, ai cũng có một tuổi thơ ít nhiều ngậm ngùi. Ngậm ngùi hơn nữa nếu mai đây, chẳng những không còn quê nội quê ngoại, mà cả thành phố cũng trở nên xa lạ, nếu đất nước này biến thành một tỉnh của những con chó sói phương bắc. Đi đâu, dứng đâu, ngồi đâu cũng chỉ thấy rặt một giống tàu, tàu và tàu! Thì thôi, hãy khóc lên đi hỡi quê hương yêu dấu*!
Phận Rau Răm
30 Tháng Năm 2019
6:55 SA
Trước 75, họ trở về trên đôi nạng gỗ hay chiếc xe lăn, mất mát quá nhiều, nhưng dưới mắt của đồng bào miền Nam, họ vẫn được trân trọng gọi là “bại tướng cụt chân”, vẫn được nhận trợ cấp hằng tháng của chính phủ, và được một số ưu tiên trong sinh hoạt đời thường. Nhưng sau 75, dưới cái nhìn của những người thắng cuộc, họ không còn là công dân cho dù là hạng bét, họ trở thành rác rưởi thua cả đĩ điếm. Muốn dọn sạch, nhưng không thể đưa họ vào trại cải tạo, cũng không thể ném họ vào vùng kinh tế mới. Đành phải để họ lê lết mảnh hình hài thiếu chân thiếu tay theo cái kiểu dành cho những con chó con con mèo chờ chết.
Những Tháng Năm Cuồng Nộ
17 Tháng Tư 2014
12:00 SA
(Truyện dài – Bản được sửa chữa lần cuối năm 2011) 1. Người đã sinh ra tôi nhưng không dám nhận tôi là con chăc vẫn muốn cho tôi được sống. Bởi vì, mặc dù thả tôi xuống sông, nhưng bà vẫn cẩn thận đặt tôi vào lòng một chiếc nắp bầu có trét dầu rái và ...
Những Đứa Trẻ Tháng Tư
20 Tháng Tư 2015
12:00 SA
Thủa ấy, thế hệ chúng tôi thường ca cẩm đầu thai nhầm thế kỷ! Cái thế kỷ mà chúng tôi ngán ngẩm là thế kỷ hai mươi, với thế chiến thứ nhất, thế chiến thứ hai, rồi chiến tranh lạnh, chiến tranh qui ước và cuộc nội chiến lê thê suốt hai mươi năm dài. Kêu ...
Nhà Văn Gai Góc Của Xứ Xương Rồng
19 Tháng Giêng 2018
7:10 SA
Anh là vậy đó, thương ai là thương tới bến. Nhưng rồi, đã đến lúc phải gửi lời chào từ biệt. Chào chiếc ghế dưới bóng một cây mận già, chào cái giếng sâu nước trong và ngọt, chào đêm tối nằm trước hiên nhà nghe gió đồng vi vu, chào anh chào chị, “ngày sẽ hết, tôi sẽ đi dù không biết đi đâu”
Người tử tù
16 Tháng Ba 2014
12:00 SA
1 Đá Nghìn năm đá vẫn không tên Muôn năm đá vẫn không tên Đá vẫn chỉ là đá Đá có từ khi chưa có mặt trời Đá có từ khi chưa có trăng sao Đá hiện tồn và mãi mãi. Đá chưa hề biết sinh nên không hề biết diệt Đá chẳng có tuổi thơ nên chẳng có tuổi già Đá lầm ...
Quay lại