BÀI ĐỌC NHIỀU NHẤT
(Xem: 73210)
(Xem: 62209)
(Xem: 39386)
(Xem: 31146)
SỐ LƯỢT XEM TRANG
0

"Chơi dơ"

24 Tháng Tư 200812:00 SA(Xem: 721)
"Chơi dơ"
50Vote
40Vote
30Vote
20Vote
10Vote
00
“Màn kịch” dở và “diễn viên” tồi

Vào lúc 16 giờ 30 phút ngày 23/4/2008, tôi đang lưu thông trên đường Đinh Tiên Hoàng (theo hướng từ Nguyễn Thị Minh Khai Nguyễn Đình Chiểu) để đến trường bằng xe máy Wave α, tốc độ xe 30km/h và đi đúng làn đường xe gắn máy. Đến đoạn ngay phía trước Ngân hàng Đông Á (hổng biết nhớ tên có đúng không), đột ngột, có một xe máy Future Neo màu đen-đỏ do một thanh niên mặc áo trắng lái từ phía sau chạy lấn lên bên phải xe tôi với tốc độ nhanh và ép xe tôi lấn sang phần sơn vẽ tim đường màu trắng (làn dành cho xe ô tô), đồng thời tay lái xe Future Neo đen-đỏ này móc vào tay lái phải tôi với lực rất mạnh, làm quay ngược kính chiếu hậu xe tôi vào phía trong. Tôi choạng choạng một chút nhưng kịp đạp thắng (phanh) dừng xe lại giữa lòng đường, người vẫn còn ngồi trên xe, trong khi người lái chiếc Future đen-đỏ vượt lên một chút, cúp đầu xe tôi lại, cho xe nghiêng nằm lăn xuống đường và la làng lên: “Trời ơi, tôi gãy chân rồi”. Cùng lúc đó, phía bên trái tôi có một thnah niên mặc áo sọc điều khiển một chiếc xe máy Future Neo màu xanh-đen chạy vượt lên rất nhanh, ép sát vào xe tôi, đụng vào chân trái tôi. Người này cũng vội vàng la toáng lên là tôi đụng bể xe anh ta, đồng thời thò tay giật chìa khóa xe máy của tôi, nhưng tôi nhanh tay hơn giật lại cho chìa khóa vào túi xách.

Tôi thấy hai người thanh niên này rất khả nghi. Người mặc áo trắng ép xe tôi qua làn đường ô tô, xe không hề hấn gì nhưng tự ngã ra và nằm lăn ra la toáng lên là bị gãy chân trong khi xe tôi không hề đụng vào anh ta. Người thứ hai (áo sọc) cũng tự đụng vào tôi, xe và người không hề hấn gì nhưng cũng la toáng lên ầm ĩ là bị bể xe, định giật chìa khóa xe tôi, khi giật không được và bị người dân xung quanh bu vào xem đông quá thì vội vàng móc điện thoại ra gọi Công an. Nhưng khi anh ta thấy tôi cũng lấy điện thoại ra gọi thì quát ra lệnh: “Chị không được gọi điện thoại. Chị gọi cho ai?”. Tôi quát lại: “Tôi cũng gọi cho Công an. Anh lấy quyền gì ngăn cản tôi?”. Anh ta hùng hổ xông vào tôi, nhưng có một một số anh em bảo vệ, nhân viên Ngân Hàng “kiến sự bất bình” đã ra tay can thiệp. Một anh cao lớn (ăn mặc có vẻ như cán bộ Ngân hàng) lớn tiếng: “Anh gọi điện thoại là quyền của anh, chị kia gọi điện thoại là quyền của người ta, anh làm gì ngăn cản không cho gọi”. Quay sang tôi, anh này nói: “Chị cứ gọi cho người nhà đi, không ai dám làm gì đâu”.

Người dân ở đó ai cũng nói: “Cứ để xe y nguyên đó, đợi CSGT tới, chị vô trong đứng đi, đứng ngoài này coi chừng bị giật đồ”. Khi anh thanh niên áo sọc định dời xe thì bị hai người đàn ông quát: “Anh để y nguyên đó, không được dời đi”, anh ta mới hậm hực vô lề đường đứng. Còn anh chàng mặc áo trắng (nói là gãy chân) cũng tự vào trong lề đường ngồi lúc nào không biết nữa.

Đợi hơn 15 phút mới thấy có 2 Cảnh sát áo xanh tới “bảo vệ hiện trường”. Thấy Cảnh sát tới, người thanh niên áo sọc bèn vội vàng dìu người áo trắng đi cà nhắc (thấy kiểu đi là mắc cười rồi) lên xe Taxi, nói là “cấp cứu”, không kịp để cho hai anh Cảnh Sát nhìn mặt và hỏi giấy tờ.

Tôi trình bày với 2 anh này là đúng 5 giờ chiều (tức 17 giờ) tôi phải có mặt ở phòng thi, bây giờ các anh cứ giữ xe, giữ giấy tờ của tôi, tôi đi thi xong quay trở lại. Hai anh này còn đang ậm ừ thì người thanh niên áo sọc (luôn theo rình từng bước chân của tôi) vội la lớn lên: “Chị đụng người ta gãy chân, đụng tôi bị thương, bể xe hết mà tính đi đâu, phải ở lại đây cho Công an giải quyết”. Thái độ anh ta như sẳn sàng xông vào “xé xác”, “ăn thịt” tôi. Thấy vậy, hai anh Cảnh sát này nói: “Thôi chị đợi một chút, Cảnh sát Giao thông tới, chúng tôi đã liên hệ rồi, họ tới liền”. 15 phút nữa thì một xe 4 bánh và 3 CSGT áo vàng tới. Người thanh niên áo sọc vẫn lớn tiếng kêu gào rằng tôi đụng người ta gãy chân, sắp chết, rằng bể hư xe anh ta hết, phải đền cho anh ta.

Tôi tiếp tục trình bày rằng các anh cứ giữ xe, giữ giấy tờ, có người nhà tôi thay thế (tôi chỉ thằng em trai người bạn vừa đến), tôi cần đi gấp vì đã trễ giờ vào phòng thi 20 phút rồi, nhưng các anh CSGT vẫn kiên quyết không đồng ý dưới sự “nhiệt tình ăn vạ” của thanh niên áo sọc.

Thế là CSGT “bốc” tất cả lên xe 4 bánh chở về trụ sở Đội Cảnh Sát Giao Thông Quận 1 (số 21 Trịnh Văn Cấn).

Tại đây, dù tôi đã nhiều lần yêu cầu ông Thái Đăng Tân (Trung tá CSGT) lập biên bản giữ xe và giấy tờ để tôi đi vì trễ giờ vào phòng thi nhiều rồi. Nhưng ông Tân cứ rề rà nào là bảo tôi viết bản tự khai, nào là lập biên bản ghi lời khai…

Bực mình quá, tôi đã nói thẳng với ông Tân:

- Tôi nói cho anh biết, tôi từng làm Công an, mấy vụ này tôi làm nhiều rồi, không cần thiết phải ghi lời khai hay tự khai gì ngay bây giờ hết. Anh lập biên bản sự việc, khám xe đi, lời khai thì tôi thi xong trở lại ghi sau. Anh muốn gây khó khăn, cản trở tôi đi thi thì cứ nói thẳng, đừng làm bộ nữa!.

Ông Tân cười ngượng nghịu trả lời:

- Tôi làm khó chị làm chi, ích lợi gì cho tôi. Hồi trước chị làm Công an ở đâu, bộ phận nào?.

- Tôi công tác ở Anh Ninh Điều Tra Bạc Liêu.

Ông Tân kêu“Ồ” lên ngạc nhiên:

- An Ninh Điều Tra à? Ở đó nghề giỏi lắm đó.

Tôi trả lời:

- Cũng bình thường như người khác thôi!

Thấy ông Trung tá có vẻ “xìu” khi nói chuyện với tôi, người thanh niên áo sọc liên tục chỏ mồm nói lớn vào, đại ý câu nói cũng giống khi khi anh ta lu loa ngoài đường phố nên tôi không cần nhắc lại. Mỗi lần như vậy, tôi lại quay sang nhìn thẳng vào mặt anh ta nghiêm giọng:

- Tôi đang làm việc với anh này, tôi không nói chuyện với anh. Đây là cơ quan Công an, không phải chổ để anh muốn nói gì thì nói.

Anh thanh niên áo sọc lại cụp mắt xuống ngồi im.

Khi làm biên bản khám dấu vết xe, ông Tân xem xét kỹ từng dấu vết trên các xe rồi buộc miệng nói: “Trời ơi, thằng này (chỉ xe Future đen-đỏ) bộ nó xỉn dữ lắm sao mà chạy như vậy”. Ông lấy thước chỉ từng chổ: “Chị coi nè, sơn đen trên xe này (Future đen-đỏ) nó dính hết qua xe chị rồi”. Xem đến xe tôi, ông Tân kêu lên: “Trời, nó đụng xe chị mạnh dữ vậy đó hả, coi nè. Tôi ngạc nhiên không hiểu tại sao là bị đụng mạnh thế này mà chị không bị làm sao cả”. Tôi muốn nói: “Trời thương anh ơi. Người tính không bằng Trời tính”, nhưng tôi nghĩ có nói thế thì ông Tân cũng không hiểu nên nói: “Tôi luôn đi đúng luật và đúng tốc độ quy định”. Người CSGT trẻ đang ngồi viết biên bản khám xe cũng thêm vào: “Ừ, lạ thiệt đó, đụng vậy mà chị hổng bị sao cả”.

Còn cái xe Future đen xanh của người thanh niên áo sọc thì ngoài dấu cao su từ gác chân trước xe tôi dính vào bửng xe bên phải của anh ta chút xíu thì không có dấu vết gì khác, xe còn nguyên vẹn, bản thân anh ta không có thương tích gì dù mồm anh ta luôn gào là “bị thương”. (Từ phía sau ủi tới người khác mà kêu mình bị thương mới lạ chứ).

Tôi giơ ngón tay phải ra: “Có thương tích ở tay phải nè, và ở chân trái nữa”. Nhìn đồng hồ, lúc này đã trễ hơn 1 giờ rồi, tôi nói tiếp: “Bây giờ trễ quá rồi, tôi không đi thi nữa. Tôi đến Bệnh viện khám lấy giấy chứng thương, để lâu mất dấu vết hết. Anh này phải bồi thường cho tôi (chỉ thanh niên áo sọc đang ngồi) vì thương tích ở chân trái là do anh này gây ra”. Anh ta giãy nảy: “Tôi phải lấy xe ra, tại sao lại giữ xe của tôi, giữ bao lâu?”. Tôi nói: “Giữ một tháng. Tôi đề nghị anh Tân giữ xe lại hết”. Tưởng tôi nói thiệt, ông Tân vội nói: “Làm gì giữ đến 1 tháng lận, tôi cho chị cái giấy hẹn, thứ 6 đến gặp tôi giải quyết, chị lấy giấy này qua Bệnh viện Sài Gòn khám thương tích đi”.

Lúc hỏi đến giấy tờ thì người thanh niên áo sọc này ngoài cái giấy chứng minh nhân dân cũ đến mức nhìn chữ đọc hổng ra thì không có giấy tờ gì khác. Theo quy định, khi lưu thông bằng phương tiện gì thì phải mang theo người đầy đủ giấy phép lái xe và giấy đăng ký loại phương tiện đó.

Trong quá trình làm việc ông Trung tá CSGT này ít ra cũng có điểm thành thực và đàng hoàng đấy chứ.

Những điều bất bình thường

1. Đối với người thanh niên áo trắng: Không ai dại gì đi ăn vạ khi lỗi do mình gây ra, càng gọi Công an tới xử lý thì càng bị thiệt hại. Không ai tự dưng không bị thương tích gì nhưng lại lan kềnh ra nằm giữa đường kêu “gãy chân”, trừ phi người đó có “mưu đồ đen tối”.

2. Đối với người thanh niên áo sọc: Thông thường, va quẹt chút đỉnh do sự cố phía trước ngoài ý muốn, không bị thương tích và thiệt hại gì thì người ta vội vàng đi ngay cho đỡ mất thời gian. Nhưng người này lại làm ngược lại.

3. Người dân quanh đó đều khuyên: “Thôi không có gì to tát, tự thỏa thuận với nhau cho mau lẹ, kêu Công an chi cho mất thời gian”, nhưng hai thanh niên vẫn kiên quyết ăn vạ, đòi Công an giải quyết, và hai người có thái độ rất thân mật. Khi người dân ngạc nhiên hỏi: “Ủa, hai người này quen thân nhau hả?”, thì người áo sọc nói “Không” và lãng ra xa người áo trắng, nhưng vẫn kiên quyết bám chân tôi từng tấc đất.

4. CSGT cố ý làm ngay những công việc mà theo lẽ thường, không cần phải làm ngay (đã nói ở phần trên).

5. Hai chiếc xe Future có nhiều điểm vi phạm Luật Giao thông đường bộ rất giống nhau:

- Đều không có kính chiếu hậu đúng quy định;

- Đều là xe đời mới Future Neo (loại này Honda VN tung ra thị trường vào tháng 12.2005) nhưng cả 2 xe đều gắn biển số đời cũ (quái thiệt): biển nhôm trắng dập chữ, số nổi lên và sơn đen, khung viền sơn đen, không có con dấu nổi của CSGT, không phản quang; Loại bảng số này Bộ Công an đã có quy định bỏ từ lâu rồi. Vì vậy, có đến 99% hai biển số này là biển số giả.

- Đều gắn biển số vào xe bằng cách khoan lỗ trực tiếp vào mặt trước biển số và gắn vào bằng 2 con ốc sắt to đùng, thấy gớm, giống y như cùng một lò sản xuất ra vậy.

Xe của tôi theo quy định mới có biển số mica trắng phản quang (phát sáng) khi gặp ánh đèn, nhìn gần thấy có con dấu nổi của CSGT, phải gắn vào xe bằng khung nhôm bọc xung quanh và cố định từ phía sau, không thể khoan lỗ trực tiếp vào mặt biển (sẽ làm bể biển số).

- Cả hai đều lái xe với tốc độ nhanh, trong khi đó tốc độ quy định trong nội thành, nội thị là không quá 30km/h.

- Người thanh niên áo sọc không mang theo người giấy đăng ký xe và giấy phép lái xe. Người áo trắng nếu không sớm lên Taxi thì chắc cũng giống vậy thôi.

Xe của 2 thanh niên này có quá nhiều lỗi vi phạm như vậy, lỡ gặp CSGT kiểm tra là “ăn biên bản phạt hành chính ngập mặt”, người khác là vội vàng biến từ trước khi Công an tới, hổng hiểu sao hai người này lại quá khoái làm việc với CSGT???
 

 

 

Xe của tôi: Biển số phát quang khi gặp ánh sáng.


 





Vết trầy ở bửng phải, nhìn từ trước


Vết trầy ở bửng phải nhìn ngang


Tróc sơn đen đến còn màu trắng (trong vòng tròn)


Future Beo đời mới, xuất hiện ở VN từ tháng 12/2005


Xe còn nguyên vẹn nhưng vẫn gào lên là hư bể tùm lum


Biển số nhôm đời cũ không phát quang


Chủ nhân xe màu xanh


 

 

 

Đã "thành công tốt đẹp".


 

Đôi điều suy ngẫm

- Hậu quả của “màn kịch” kể trên là tôi phải làm đơn xin bảo lưu điểm thi 2 môn còn lại, môn thi của ngày hôm nay thì đợi 6 tháng nữa… thi chung với khóa sau. Tôi không ngạc nhiên về điều này nhưng ngạc nhiên là đến giờ này tại sao mình vẫn chưa chết, nếu tôi chết rồi thì có phải là “nhiều loại công cụ” mừng rơn vì được “phẻ” cả tinh thần lẫn thể xác rồi không.

- Người xưa có câu: “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên”, “Đời cha ăn mặn, đời con khát nước”, “Ở đời có đức mặc sức mà ăn”, v.v… Kiệt Trụ tham tàn bạo ngược thì cái họa diệt thân ở ngay bên cạnh, dối người lừa mình thì cũng giống như xây nhà bằng vật liệu giả, kết quả cuối cùng thế nào ai cũng biết. Tiếc rằng đạo lý này hiện nay có nhiều người không được học hoặc học rồi mà bị cái bã lợi danh nó làm cho thui chột mất rồi.

- Tôi không cố ý khoe, nhưng phải công bằng tự khen mình là luôn thực hiện đúng nguyên tắc: “Sống và làm việc theo Hiến pháp và pháp luật”, “công dân được quyền làm những điều pháp luật không cấm”, đi học thì không thiếu học phí, học lực thì đứng hàng TOP TEN (thứ 3), tối đóng cửa ở nhà ngủ kỹ, quá hoàn hảo nên phải xài đến “hạ sách dơ dáy” này chăng?

- Điều buồn nhất ngày hôm nay của tôi là tại sao xã hội Việt Nam lại sản sinh ra những loại quái thai dơ bẩn không giống ai? Vừa mù, vừa điếc, vừa thiểu năng trí não, ai bảo sao nghe vậy, đáng thương, đáng trách hay đáng hận đây? Tôi nghĩ mãi mà không biết có nên gọi họ là người? Mình gọi bừa từ “người” mà họ không xứng đáng thì có phải là “ban ơn bố đức” lãng phí hay không?

Tạ Phong Tần

24-04-2008
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn