BÀI ĐỌC NHIỀU NHẤT
(Xem: 73223)
(Xem: 62211)
(Xem: 39389)
(Xem: 31147)
SỐ LƯỢT XEM TRANG
0

Tâm Thư Kính gửi quý anh chị Thụ Nhân

28 Tháng Hai 201212:00 SA(Xem: 1329)
Tâm Thư Kính gửi quý anh chị Thụ Nhân
50Vote
40Vote
30Vote
20Vote
10Vote
00
Kính thưa quý anh chị gia đình Thụ Nhân,

Theo dõi các sinh hoạt của quý anh chị trong năm vừa qua, đã nhiều lần chúng tôi muốn góp tiếng nhưng sợ mang tiếng đường đột và chen vào chuyện không phải của mình.

Nhưng nghĩ cho cùng, thì không phải là chuyện riêng ai, khi chuyện có liên quan đến chính nghĩa, lập trường và nhất là biểu tượng tổ quốc chung.

Tôi cũng là một cựu sinh viên, từ Đại Học Luật Khoa Sài Gòn, Đại Học Chiến Tranh Chính Trị Đà Lạt, Đại Học Vạn Hạnh cho đến các trường Đại Học tiếng tăm tại Hoa Kỳ. Nói ra thế không phải để phô trương, nhưng là để xác nhận tứ cách tương xứng để đối thoại với các anh chị mà không sợ bị chê là kém cỏi.

Tôi là một người lính bộ binh, một cựu tù nhân có 10 năm qua các trại tập trung của Cộng Sản.

Cũng như quý anh chị, chúng tôi cũng từng mài đủng quần dưới mái trường có hai chữ chung “Chính Trị”. Chúng ta từng đem tuổi trẻ, sở học dâng hiến cho quê hương.

Trong khi chúng tôi đổ máu từng ngày ngoài chiến trường, thì các anh chị lo xây dựng đất nước nơi hậu phương. Chúng ta đã hãnh diện được là công dân của một nước Việt Nam có một chế độ Cộng Hoà tuy non trẻ, nhưng đầy hứa hen. Than ôi! Nếu không có ngày đau buồn 30 tháng 4 năm 1975, thì ngày nay chúng ta đã thong thả an tâm vì đã làm xong nhiệm vụ công dân.

Kính thưa quý anh chị,

Tôi tin rằng khi còn tại ngôi trường xinh xắn, đầy thơ mộng trên ngọn đồi xứ Đà Lạt sương mờ ngày xưa, các anh chị cũng đã từng được dạy đầy đủ và một cách trung thưc các môn về học thuyết Marxism. Những biện chứng pháp, những kinh tế học, xã hội học Mác Xít ít nhiều đã cho chúng ta cái nhìn thấu đáo về chủ nghĩa quái thai này.

Chúng tôi thì đã lựa chọn từ khi ký vào tờ giấy tình nguyện đầu quân. Các anh chị thì còn đủ bốn năm học để chọn lựa hướng đi đúng cho mình. Có lẽ đã có vài người trong số sinh viên Thụ Nhân đã chọn con đường khác bằng cách trốn vào bưng theo Cộng Sản. Và đa số thì đã chọn con đường xây dựng dân chủ khi ở lại hoàn tất học trình và tiếp tục phục vụ chế độ Cộng Hoà.

Sự lựa chọn nào cũng đáng quý, nếu do thật lòng mình vì nhận thức trưởng thành của người trí thức. Do đó, khi ngoài chiến trường, dù phải bắn vào các người lính bên kia để sống còn, chúng tôi vẫn kính trọng họ qua sự cư xử đàng hoàng với tù binh, chôn cất tử sĩ đối phương khi điều kiện cho phép.

Kẻ sĩ coi trọng sự trung thành. Trung thành với tổ quốc, với gia đình, với bạn bè và người cộng sự; trung thành với lý tưởng sống mình đã lựa chọn một cách đắn đo và có tự do.

Nhờ vào lòng tự trọng, nhờ vào ý chí, vào niềm tin, mà chúng tôi khi lâm cảnh tù đày, hành nhục triền miên, đã đứng vững không khuất phục kẻ thù. Chỉ có những kẻ thiếu ba điều trên thì mới quỵ gục trước đói khát, tra tấn mà phản bội lý tưởng của mình.

Đó là chuyện xưa.

Ngày nay, quý anh chị cũng như chúng tôi đã đến được bến bờ tự do, hưởng thụ những năm cuối đời với cuộc sống no đủ bên gia đình con cháu thành đạt, đề huề.

Chúng ta có quyền tạm gác kiếm, gác bút để an hưởng.

Nhưng vẫn có rất nhiều người trong quý anh chị và trong chúng tôi vẫn ra mặt hay âm thầm chiến đấu để cứu nguy dân tộc đang triền miên trong nạn Cộng Sản hay đang đương đầu với hoạ diệt vong từ âm mưu bành trướng của Hán Tộc.

Đúng vậy, là kẻ sĩ, chúng ta vẫn còn mang nặng nợ núi sông mà không thể thờ ơ trước vận mệnh đen tối của dân tộc.

Chúng ta thừa biết đâu là cội nguồn của đau thương, mất mát, đe doạ diệt vong của đất nuớc.

Thủ phạm không ai khác ngoài đảng Cộng Sản Việt Nam mà biểu tượng của nó là lá cờ đỏ sao vàng và cờ búa liềm.

Chúng ta có gì để ấp ủ, ngoài lá cờ Vàng mà tiền nhân chúng ta đã chọn từ trước khi có hai chế độ Cộng Hoà ở Miền Nam và Cộng Sản ở Miền Bắc.

Do đó, không ai có thể thuyết phục rằng lá cờ vàng chỉ đại diện cho nước Việt Nam Cộng Hoà mà Dương Văn Minh đã xoá sổ khi ông ta tuyên bố đầu hàng Cộng Quân vào cuối tháng 4 1975.

Mà cho dù nó chỉ là quốc kỳ của VNCH, thì nó cũng là lá cờ mà chúng ta từng hãnh diện dứng nghiêm trang để chào mỗi buổi sáng ở sân trường Đại Học. Là lá cờ mà chúng ta đã đứng trước nó, nhận văn bằng, tức là nhận trọng trách sứ mạng của người trí thức.

Ngày nay, có nhiều nguyên nhân để người ta quên đi mà sẵn sàng phản bội. Tiền tài, hảo vọng, hám danh, có thể làm cho người bình thường quên tất cả danh dự để trở về quy thuận những tên đồ tể của dân tộc, và của ngay chính chúng ta. Trí thức cũng không là ngoại lệ; nhưng khi trí thức mà quay mặt, vong thân thì càng đáng phỉ nhổ hơn người bình dân.

Không thể có một lý do nào khả dĩ chấp nhận được khi biện minh cho sự trở cờ.

Chúng tôi càng trân quý bao nhiêu những anh chị vẫn kiên nhẫn trên trận tuyến bảo vệ Quốc Kỳ, thì càng khinh bỉ bấy nhiêu đối với bọn người phản bội.

Máu của hàng trăm ngàn anh em chúng tôi đã đổ trên lá cờ vàng. Bây giờ không thể nói chuyện đem máu để bảo vệ, vì chúng ta đang cư trú trên đất người. Nhưng chúng tôi sẽ cùng quý anh chị Thụ Nhân đem hết sức mình để mãi mãi, bảo vệ ngọn cờ Vàng những nơi chúng cư ngụ, lui tới, để nó vẫn sống trong lòng chúng ta, trong lòng thế hệ mai sau, để mong có ngày về cắm trên đỉnh dinh Độc Lập, trên Kỳ Đài Ngọ Môn, phất phới trong nắng mai trên hồ Hoàn Kiếm.

Rất chân thành và trân trọng với quý anh chị.

Texas ngày 26 tháng 2, 2012

Đỗ Văn Phúc, BA, BS, MS

Cựu Đại Úy QLVNCH
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn