BÀI ĐỌC NHIỀU NHẤT
(Xem: 73362)
(Xem: 62246)
(Xem: 39434)
(Xem: 31178)
SỐ LƯỢT XEM TRANG
0

Nhưng…ta không thấy gì hết

03 Tháng Hai 201212:00 SA(Xem: 1005)
Nhưng…ta không thấy gì hết
52Vote
40Vote
30Vote
20Vote
10Vote
52


Không thấy gì hết, buổi sáng rồi qua, buổi trưa rồi tới, buổi chiều rồi đến.

Và đêm xuống như mọi đêm.

Hôm kia mưa một trận mưa lớn, bữa nay nắng đã ngập đầy trời. Con đường bụi đỏ ta đã đi, nước đã thấm ướt tận gót giầy, trên những chiếc lá úa nát nhầu tuổi nhỏ ta đã từng nhẩn nhơ những mùa nước lũ.

Mặt biển lên cao thịnh nộ, trắng những ngọn sóng thần, đục những triều nước táp, nơi ta đã trầm mình, chôn vùi những tháng ngày mới lớn.

Gác chân lên rào gỗ, nhắm mắt dưới mặt kiếng đen hình như ta nghe được tiếng chân quá khứ đang gõ nhịp trên đường dây trí nhớ.

Ta nhớ khuôn mặt già nua của mẹ, bàn tay đã nhăn màu củi mục, xếp nếp như chiếc áo nhàu nát, và tiếng súng mỗi đêm vọng về xé nát tâm can mẹ, một chút đời sống còn treo lửng lơ trên bờ vực thẳm.

Ta không sao quên được con mắt đục nâu, chiếc miệng móm bã trầu, những sợi tóc bạc, và nụ cười khô héo của mẹ.

Ừ, làm sao quên được những giọt nước mắt lưng tròng của mẹ khi ôm ta trong tay ngày ta trở về sau những tháng ngày lưu lạc.

***

Thổi mạnh nữa đi cơn gió biển buổi chiều, thổi bay đi những giúm cát còn sót lại của thời mới lớn ta.

Có phải nơi đây, phía dưới sâu của chiếc ghế ta đang ngồi, từ nhiều năm trước ta đã lăn vùi trong cát, lủi sâu giữa những bụi dương như những con dã tràng?

Có phải ngay trên chiếc ghế tựa này, ta đã duỗi dài trí tưởng, đốt điếu thuốc thứ nhất trong đời, khô cạn những giọt nước mắt lần đầu sau giờ cha ta ra đi?

Có phải quanh quẩn đâu đây, bên cây dừa mới lớn ta tưởng ngó thấy mối tình đầu tiên của ta hôm nào đã cháy phụt như một ngọn pháo bông rồi tắt ngúm như một ánh sao sa?

***

Thổi mạnh nữa đi hỡi trận gió buổi chiều, chỉ có mình ta bơi trong cơn hồng thủy.

Thổi mạnh nữa đi những rác rến của thời thơ ấu đã cùng ta tấp dạt vào bến bờ quên lãng!

Những con sóng nào ào ạt vỗ vào ghềnh đá, tan xác thành bọt trắng xóa, có nghe ta nói bằng giọng điệu của một kẻ cuồng điên?

Những hào hến rêu xanh ở núi đá ngoài khơi xa kia đã từng cắt xước đến rướm máu đôi bàn chân ta, đã từng há mồm táp vào tuổi trẻ ta, có còn chờ đợi ta: một người đang đếm ngược thời gian trở về quá khứ?

Ta đã trở về sao thành phố ngày xưa?

Bật một que diêm, khum tay che một đốm lửa, đốt một điếu thuốc, hâm nóng một kỷ niệm.

Nhưng, ta không thấy gì hết.

Que diêm tắt, đốm lửa rụi tàn, điếu thuốc lạnh tanh, kỷ niệm đã chết như rừng dương tuổi nhỏ ta đã bị san bằng để trở thành phi đạo.

***

Thổi mạnh hơn nữa đi hỡi đám cuồng phong còn ngái ngủ, hãy đẩy những con sóng lớn phủ ập chỗ ta ngồi, hãy cuốn phăng hết những quán hàng nhà cửa cây cối, cuốn phăng luôn những người và vật những lũ người giả dối những bọn tị hiềm. Hãy trả lại cho ta bải biển ngày xưa, chỉ có cát vàng, những con đôm đốm xanh soi chút ánh sáng lẻ loi dọc theo mé nước đêm, và ta một mình, hai tay trong túi, đếm từng bước đi.

Ta đã có một cuộc đời sao?

Những tháng ngày nào đã đi qua đời ta? Những người nào ta đã gặp? Đã quen? Đã yêu? Đã chia tay?

Hãy thổi mạnh nữa đi những trận bão của trời đất! Hãy bốc cháy hết những khu rừng! Hãy tràn ngập những con sông! Hãy chôn vùi trong đáy biển tất cả những thành phố! Hãy ném trả lại quả địa cầu lạnh lẽo này điêu tàn và chết chóc! ...

***

Ta tưởng ngón tay ta cầm lấy được sự thật mà ta biết, nhưng ta không thấy gì hết.

Chỉ là làn gió nhẹ thổi rì rào qua những nhánh lá dương.

Chỉ là tiếng ì ầm muôn năm của sóng bể táp vào bờ cát.

Chỉ là hơi nước mặn ướt rịn trên môi khô ta.

Chỉ là ta.

***

Không thấy gì hết.

Buổi sáng rồi qua, buổi trưa rồi tới, buổi chiều rồi đến.

Đêm sẽ xuống như mọi đêm.

Và sáng mai một mặt trời sẽ đỏ rực ở sau núi đá kia.

Nguyễn Xuân Hoàng

Theo http://www.voanews.com/vietnamese/blogs/hoang/khong-thay-gi-het-02-02-2012-138586929.html
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn