Tôi vừa xem một mail, gửi hình ảnh của 61 Biệt Động Quân hy sinh tại Bình Long năm 1972. 61 chiến sĩ đã ngã xuống và bây giờ chung một nấm mồ. Nhìn hình ảnh mà rưng rưng. Tua xuống cuối mail, tôi bất chợt đọc được vài bài thơ của Nguyễn Thanh Khiết.
Tôi vốn dĩ ít đọc thơ vì không đủ thì giờ nhưng thảng hoặc thì có. Nhớ lại năm 2010, khi nhận từ Huỳnh Quốc Bình bài thơ của Trang Y Hạ, tôi xúc động và đã viết tiếp nối chỉ trong 30 phút. Đêm nay, giờ Tý, cũng xúc động nước mắt rưng rưng trước những vần thơ hào hùng không kém bi thương của Nguyễn Thanh Khiết, nhưng tôi không viết nổi thơ vì tâm trạng không vui cả bao ngày qua. Không vui vì lằn ranh quốc cộng đang bị xoá mờ. Không vui vì sau kết quả vụ kiện Đỗ Văn Phúc của bà Nancy Bùi Triều Giang lại đưa đến loạt bài của báo Người Việt với hậu ý không tốt. Là tôi và “ người mình” nghĩ thế.
Tâm trạng không vui đã khiến tôi mỏi mệt và không viết được thơ nhưng tôi thấy có nghĩa vụ giới thiệu đến tất cả bài thơ này. Từ những người lính năm xưa cũng một thời áo trận, đến những người bây giờ dù chưa bao giờ biết đến mùi áo lính.
Phải, cây có cội nước có nguồn. Cho dù là ai, ra đi từ bao giờ thì làm người cũng phải nhớ đến những người đã hy sinh. An Lộc đã một thời anh dũng.
Này đây, “ngàn xác chết nằm đây chung nấm mộ” đã gợi gì cho người của hôm nay?
Này đây, “Chuông nhà thờ nghe như tiếng pháo bầy,rót xuống, nhắc một thời bom đạn ấy” đã nhắc gì cho người của hôm nay?
Này đây, “xót cây rừng ủ kín xác vô danh, nghiệp cả năm xưa giờ đã tan tành” đã nói gì cho người của hôm nay?
Tôi nghiêng mình xuống vần thơ hào hùng của người lính, bốn mươi năm cắn chặt mối thù:
Srok Ton Cui có ai về ngang đó
dấu đạn còn cắm giữa gốc cao su
gần bốn mươi năm cắn chặt mối thù
đồi Gió hình như chưa lần yên ngủ
Tôi xôn xao theo dòng thơ rực lửa của “chết nhiều lần vẫn cố giữ thành xưa”
Áo trận ai phơi theo bầu nhiệt huyết
chết nhiều lần vẫn cố giữ thành xưa
mùa hè khô pháo giặc tưới thay mưa
làm đất nghiến răng tuôn đầy máu lửa
Tôi nghẹn ngào với “ ai thổi lá khô phủ bầy mộ chí”
ai thổi lá khô phủ bầy mộ chí
bia lệch bao ngày mòn nhẵn tuổi tên
ai lỡ nằm đây cuối bãi đầu ghềnh
mồ hoang mả lạnh đâu người nhắc đến
Và cuối cùng, xin chia sẻ cùng anh, nén nhang cho 61 vong hồn tử sĩ, chết trận hận còn mang:
qua An lộc gom xác rừng vàng cháy
sưởi ấm hồn người chết hận còn mang
Bình Long ơi ! nước mắt chảy hai hàng
thắp nén nhang nhớ một thời lửa đạn
Xin hãy an nghỉ, hỡi những người lính Biệt Động Quân đã nằm xuống An Lộc. Khi xưa chiến đấu bên nhau, bây giờ cũng cận kề nhau trong lòng đất mẹ chung một nấm mồ. Xin phù hộ cho quê hưong và cho cả những người con đang lạc loài vì mất quê hương.
Hoàng Lan Chi
14/12/2011
Ý kiến bạn đọc
18 Tháng Hai 20128:00 SA
nguyễn thị dung
Khách
những hình ảnh làm cho tôi nhớ lại một an loc oai hùng và bi tráng, những ngày đói cơm và thiếu muối, phải ăn những lá khoai môn ngứa dành cho nồi cháo heo nhưng...vẫn phải ăn để tồn tại . chính vì gian nan và thử thách trong chiến tranh đã làm nên một BÌNH LONG ANH DŨNG viết những giòng chữ này lòng tôi đau đớn và quặn thắt với những giòng nước mắt nhớ thương cho hai người anh của tôi đã để lại thân xác của mình tại tiền đồn hoa lư tiểu đoàn 74 BIỆT ĐỘNG QUÂN. tôi khóc trong tự hào vì chính anh của tôi đã góp xương máu của mình để làm nên một trang sử oai hùng cho BÌNH LONG ANH DŨNG