BÀI ĐỌC NHIỀU NHẤT
(Xem: 73246)
(Xem: 62216)
(Xem: 39402)
(Xem: 31152)
SỐ LƯỢT XEM TRANG
0

Bản tường trình kêu oan của công dân Bùi Thị Chỉnh

22 Tháng Bảy 201012:00 SA(Xem: 1564)
Bản tường trình kêu oan của công dân Bùi Thị Chỉnh
50Vote
40Vote
30Vote
20Vote
10Vote
00

BẢN TƯỜNG TRÌNH


(Theo yêu cầu của Công an phường Nam Thành, tôi công dân Bùi Thị Chỉnh vừa ra khỏi nhà tù nhỏ có bản tường trình kêu oan cụ thể như sau. )


 

Kính gửi: - ông Nguyễn Minh Triết, Chủ tịch nước.

 - ông Nguyễn Phú Trọng, Chủ tịch Quốc hội.

 - ông Huỳnh Đảm, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Việt Nam.

 - Uỷ ban pháp luật Quốc hội khóa XII.

 

 -………………………………………………………………..

Đồng kính gửi:- Uỷ ban nhân quyền Quốc tế,

 - Các tổ chức phi chính phủ.

 - Các cơ quan ngôn luận Quốc gia, Quốc tế. Những người yêu công bằng dân chủ chống sự bất công.

 

Tôi là: Bùi Thị Chỉnh, sinh năm 1961.

Hộ khẩu thường trú: Số nhà 28, đường Vũ Phạm Khải, phường Nam Thành, thành phố Ninh Bình, tỉnh Ninh Bình.

Chồng tôi là Thương binh, hàng tháng Nhà nước cấp cho 300.000đ tiền xương máu, bản thân tôi mở lớp trông dậy trẻ (Tư thục) tại nhà, cuộc sống gia đình đang bình yên.

Tai hoạ đổ xuống gia đình tôi và nhiều hộ dân khác, khi Chính quyền thông báo thực hiện dự án 405, kè nạo vét Tây Sông Vân, họ đưa cho các hộ dân phương án đền bù nhà cửa, đất đai cây cối hoa mầu rồi yêu cầu các hộ đi nhận tiền đền bù. Lạ thay, phương án đền bù của Chính quyền lại thể hiện 3 không. Không ngày tháng, không ai ký, không có dấu, thấy có điều khuất tất người dân ở Tây Sông Vân có đơn yêu cầu Chính quyền công khai dự án và hỏi quyền lợi chính đáng bị xâm phạm, trong đó có gia đình tôi.

Chủ tịch tỉnh Ninh Bình khi đó là ông Đinh Văn Hùng, tìm mãi không thấy cái dự án. 405, kè nạo vét Tây Sông Vân, ông lệnh cho Chủ tịch thành phố Ninh Bình lên Hà Nội mang dự án về công khai trước dân nhưng không tìm được dự án, sau đó họ dựng lên nhiều dự án. Nào là, dự án 617. Nào là, dự án Công viên cây xanh để lấp liếm việc làm vi phạm luật pháp của những kẻ cường quyền?

Năm 2003, Công an thị xã Ninh Bình nay là (Công an thành phố Ninh Bình) tổ chức bắt ông Hà đi tù, ông chỉ là người dân đi hỏi quyền lợi chính đáng của gia đình. Do vậy, nhân dân bức xúc làm xin lĩnh án tử hình tập thể tại cổng Công an thị xã, sau đó gửi đến các cơ quan chức năng. Đơn này đến năm 2006, theo tôi không còn giá trị vì thời gian đó việc đền bù cho dân đã sửa đổi được một phần nên có một số người tham gia soạn thảo, ký tên trong đơn thấy phù hợp với gia đình mình nhận đền bù.

Tháng 6 năm 2006, tôi lên Hà Nội đưa đơn khiếu nại của gia đình cùng một số bà con khác. Có một kẻ bịt kín mặt đưa cho chúng tôi tờ đơn xin lĩnh án tử hình của tập thể dân Tây Sông Vân, tờ đơn chính chúng tôi viết là (Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Độc lập-Tự do-Hạnh phúc) tờ đơn kẻ bịt mặt đưa cho chúng tôi bị sửa là (Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Diệt Dân……). Khi tôi xem phát hiện được đơn bị xuyên tạc thì kẻ lạ mặt đã chuồn mất, tôi cầm lá đơn về địa phương thông báo cho những người tham gia soạn thảo còn tiếp tục đi hỏi quyền lợi chính đáng của gia đình để mọi người biết và thống nhất trình với cơ quan có thẩm quyền nhờ truy tìm thủ phạm.

Mục đích chính của chúng tôi, yêu cầu cơ quan có thẩm quyền giải quyết đúng nội dung đơn theo pháp luật hiện hành quy định, trả lại quyền lợi chính đáng cho dân và nghiêm trị một số cán bộ đảng viên thoái hoá biến chất cố ý làm trái các quy định của nhà nước trong việc thu hồi đất của dân để đục nước béo cò. Cũng không để kẻ xấu lợi dụng việc chúng tôi đi hỏi quyền lợi để xuyên tạc sự thật, chú Trần Văn Dũng là người được tôi báo đầu tiên đi trình với bà Thanh và ông Thủy Công an thành phố có sự chứng kiến của tôi. Chúng tôi báo cho bà con biết, sự việc đã trình với Công an để bà con yên tâm (vì tôi và chú Dũng cả 2 người đang bị ốm nên chưa soạn thảo được đơn). Sau khi báo Công an, chú Dũng bảo phải photo thêm vài bản để sau này gửi kèm theo đơn làm bằng chứng, việc này tôi cũng nói rõ cho nhiều người biết.

Ngày 13/6/2006, ông Điền Văn Toàn, Công an phường Nam Thành xuống mời tôi lên phường để giải quyết việc đền bù, tôi bảo. Không có giấy mời tôi không đi, ông Toàn ra về lát sau thấy ông Dương Đức Việt, Trưởng Công an phường Nam Thành trực tiếp xuống đưa giấy mời, tôi đi cùng ông Việt đến Công an phường. Họ lôi tôi lên ô tô, cưỡng bức ký giấy triệu tập tôi không ký, họ chở tôi lên Công an thị xã Ninh Bình dẫn lên gác 2.

Ông Duy, Công an hỏi: “Tờ đơn chị mang trên Hà Nội về đâu rồi”?

Tôi bảo: Đơn đó đang ở nhà và báo cáo ông Duy chúng tôi đã trình Công an.

Ông Duy hay “ai đó” bắt tôi viết tường trình.

Tôi báo cáo: Tôi mới uống thuốc an thần, người mệt chân tay run ngồi không vững có 2 nữ Công an đỡ hai bên.

Một nữ Công an nói: “Chị ấy lạnh hết cả người rồi” nhưng họ không chịu cứ bắt tôi phải viết tường trình.

Tôi nói: Đầu óc tôi bây giờ không nghĩ được gì.

Ông Duy bảo: Không nghĩ được thì tôi đọc cho mà viết, tôi bị cưỡng bức viết tường trình trong tình trạng vừa uống thuốc an thần liều cao nên không biết được họ hỏi gì, tôi trả lời ra sao, tôi bị lịm đi. Khi họ đánh thức tôi dậy đưa sang phòng khác họ túm tay tôi, lôi ra ấn vào mực để lăn tay rồi chụp ảnh, sau đó họ tuyên bố. Chị đã bị bắt.

Tôi hỏi: Tôi bị bắt vì tội gì?

Họ bảo: Sau khắc biết rồi bắt tôi ký vào lệnh và nói: “Chị không có tội thì viết vào đây”, song họ Khóa tay tôi đưa về nhà rồi đưa vào Bình Sơn, Trại tạm giam của tỉnh Ninh Bình.

Vào trại, họ thu lọ thuốc của tôi, thu toàn bộ Hiến pháp các nghị định hướng dẫn thi hành luật tôi mua tham khảo, để đấu tranh đòi quyền lợi chính đáng của gia đình. Họ còn thu cả các văn bản của cơ quan chức năng từ Địa phương đến Trung ương, hướng dẫn trả lời đơn tôi trong quá trình đi hỏi quyền lợi chính đáng của gia đình. Những ngày tiếp theo ở trong Trại tạm giam, mặc dù tôi đang bị ốm nhưng họ vẫn vào bắt tôi khai. Mặc dù tôi đã khai đến không nhớ nổi là bao nhiều lần sự việc chúng tôi đã trình báo với Công an nhưng ông Thắng, Điều tra viên không ghi nội dung tôi đã khai báo, kêu oan. Các ông ấy bảo là “Không oan, nếu bắt sai thì chúng tôi vào ngồi đây thay chị..”.

Tôi nói: Tôi khai một đàng, các ông ghi một nẻo thì ai bắt được các ông? Sau đó, ông Phạm Ngọc Hóa, Trưởng Công an thành phố cùng một nữ Công an tôi không nhớ tên, vào trại. Đưa cho tôi xem tờ đơn, kèm ảnh con gái út là Trần Thị Hương Thanh, nói là con gái tôi lên mạng kêu oan cho mẹ.

Họ bảo: Con chị tương lai sẽ đi đến đâu, rồi họ yêu cầu tôi hợp tác. Nếu tôi không hợp tác, không đi cung tốt (Theo ý họ) thì họ sẽ cho gọi con tôi liên tục để cháu không thi vào cấp III được. Nếu trả lời (Theo ý họ) con gái tôi họ để yên thân.

Tại sao: Quyền lợi chính đáng của dân bị xâm phạm, Công an không can thiệp làm rõ những cán bộ, đảng viên cố ý làm trái các quy định của nhà nước trong việc Giải phóng mặt bằng Tây Sông Vân để trục lợi?

Tại sao, Công an không truy tìm kẻ đã xuyên tạc đơn của tập thể nhân dân Tây Sông Vân. con tôi còn nhỏ kêu oan cho mẹ, nó có tội gì mà cũng bị đe doạ đến tương lai của cháu?

Sau 4 năm, Công an đã tìm ra thủ phạm chưa hay chính Công an tỉnh Ninh Bình xuyên tạc đơn, lừa bắt người để bịt miệng dân. Như thế, thì ai giám trình báo Công an nữa?

Ông Phạm Ngọc Hóa, Trưởng Công an thị xã Ninh Bình, nay là (Công an thành phố Ninh Bình) còn bảo tôi làm đơn tố cáo vợ chồng anh Khải, chị Nhung, yêu cầu tôi viết giấy bảo em tôi là Bùi Thị Đỉnh nộp đơn gì đó và không được đi hỏi quyền lợi nữa. Tôi không viết, vì theo tôi vợ chồng anh Khải, chị Nhung không có tội gì, em tôi không có đơn gì ngoài việc đi hỏi quyền lợi chính đáng của gia đình bị xâm phạm. Đơn xin lĩnh án tử hình nó cũng không tham gia vì gia đình nó lấy tiền trước, khi nhân dân Tây Sông Vân đi hỏi quyền lợi chính đáng nhưng bị Quan dưới đá lên, Quan trên đạp xuống. Công an lùa lên xe chở từ Hà Nội về nói để giải quyết, nhưng họ lại lùa dân vất giữa đường, giữa chợ.

Sau đó ông Hạnh, Phó phòng 38 Công an tỉnh vào trại bảo tôi: “Chị là dân chịu khó thiệt thòi, cứ coi như đây là một vụ tai nạn giao thông”. Tôi thấy rất ngạc nhiên và rất bức xúc trước lời khuyên của một ông Sỹ quan Công an cho nên đi đâu, tiếp xúc với ai tôi cũng kể câu chuyện này.

Khi kết thúc điều tra, ông Thắng bắt tôi ký trước song lại bắt tôi viết là (Tôi đã đọc song rồi ký), việc làm bỉ ổi này có bà Lê Thị Chiên, Quản giáo của tôi chứng kiến, họ còn cưỡng bức tôi ký giấy của Viện Kiểm Sát, họ đe; “Nếu không ký sẽ ra thêm lệnh tạm giam”. Sau này tôi mới hiểu Công an lừa bắt tôi bỏ tù để cho nhân dân Tây Sông Vân sợ không giám đi hỏi quyền lợi chính đáng của mình bị tước đoạt nữa. Họ bắt tôi để bưng bít cho những cán bộ, đảng viên quan liêu, cửa quyền cố ý làm trái chính sách pháp luật để cướp đất của dân.

Việc làm của họ đê hèn, bỉ ổi thế mà họ còn Trơ tráo. Bắt tôi nhận là không bị ép cung, không bị mớm cung vì họ biết tôi không có ghi âm, ghi hình.

Khi đưa ra xử. Ông Kỷ, đại diện Viện Kiểm Sát đọc bản cáo trạng song câu đầu tiên ông Kỷ hỏi tôi có gì sai trong bản cáo trạng không?

Tôi nói: Tôi tố cáo ông Đinh Văn Hùng và ban giải phóng mặt bằng làm trái chính sách, đền bù cho gia đình tôi và cho nhân dân Tây Sông Vân không đúng, có gì là phạm tội. Khi tôi nói đến đơn của chúng tôi bị sửa chữa xuyên tạc, chúng tôi đã trình Công an thì Toà không cho tôi nói?

Tôi bất bình có ý kiến tiếp: Xin Toà án, đại diện cho cán cân công lý cho biết. Luật nào, kẻ làm trái luật để cướp đất, cướp nhà của dân lại xử lý “Nghiêm túc rút kinh nghiệm”. Người bị mất đất, mất nhà bị ăn cắp đơn để sửa chữa lại bị quy phạm tội, bị đưa ra xét xử? Tôi tuyên bố trước Hội đồng xét xử, trước nhưng người được bố trí tham dự phiên toà. Tôi không có tội, tôi đấu tranh bảo vệ quyền lợi chính đáng của gia đình và tố cáo trước Tòa những kẻ làm trái các quy định của Nhà nước trong việc thu hồi đất của dân, đẩy gia đình tôi và nhiều gia đình khác vào con đường lao lý. Việc tổ chức bắt tôi, là việc làm lừa đảo, tàn ác vô nhân đạo. Việc làm đó chỉ bôi nhọ đảng, gây bức xúc trong dân.

Những ý kiến tôi nêu không được xem xét, Chủ toạ phiên toà cản trở tôi nói lên sự thật. Sau đó họ đưa bản án “bỏ túi” ra tuyên phạt tôi 54 tháng tù giam. (Phiên gọi tòa xử công khai, nhân dân đến xem rất đông nhưng bị Công an cản trở không cho vào).

Sự phán quyết bất công của những người ngồi chổm trệ trên ghế Quan tòa, tôi không tâm phục, khẩu phục nên quyết định không chống án, nhiều người thắc mắc. Nhưng thực tế, trước Tòa tôi đã khảng định mình vô tội. Lâu nay, tôi nghĩ Tòa án đại diện cán cân công lý, cho sự công bằng và lẽ phải. Qua vụ xét xử này, tôi cho rằng cán cân công lý đã bị mục ruỗng, họ bất chấp lẻ phải và đạo lý làm người, họ định dùng ngục tù giết tôi và gia đình, vì bản thân tôi đang ốm, gia đình tôi hiện đang rất khó khăn. Chồng không làm gì được chỉ trông vào 300.000đ tiền trợ cấp xương máu từ nhà nước, con đang ôn thi vào cấp III.

Chính sự phán quyết bất công bằng bản án “Bỏ túi” với cá nhân tôi và nhiều người dân thấp cổ bé họng khác lâu này, đã làm mất uy tin của đảng, gây nỗi ghi ngờ trong dân vào sự công minh của pháp luật, tôi quyết định viết thư cho ông Hoàng Cao Tánh, Phó giám đốc Công an tỉnh Ninh Bình, để kêu gọi lòng nhân đạo trong mỗi con người, tôi nhớ người xưa có câu: “Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân”, trong cuộc kháng chiến chống giặc ngoại xâm Đảng công sản tuyên truyền: “Ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh”.

Đảng cộng sản, kêu gọi toàn dân tham gia đấu tranh chống giặc nội xâm vạch mặt nhưng kẻ lòng lang, dạ thú. Chúng lợi dụng việc lấy đất của dân để làm giầu bất chính, không chỉ có người dân Tây Sông Vân mà Nhân dân cả nước đang đứng lên đấu tranh để giữ đất, giữ nhà. Để bảo vệ luật pháp, tôi kêu gọi họ đừng độc ác bắt người thêm nữa. Nếu chính quyền làm đúng luật pháp, dân đâu phải lên thủ đô Hà Nội, ăn đường ngủ chợ để kêu oan.

Sau đó ông Tánh. Phó giám đốc Công an tỉnh Ninh Bình cùng một người có tên là Tiến vào trại, nói rằng: Sẽ không bắt người nữa, tôi xin đi trại Ninh Khánh trong lúc đơn kêu oan của gia đình tôi chưa được giải quyết.

Phó giám đốc Công an tỉnh Ninh Bình bảo: Thương tôi, thương gia đình tôi nhưng việc giải quyết đất đai ông không có thẩm quyền giải quyết, ông có quyền cho tôi ở lại tạm giam Bình Sơn, ông bảo tôi cố gắng thực hiện nội quy để giảm án và đặc xá.

Nhưng than ôi! Tôi cố gắng thực hiện các nội quy của trại theo lời ông Phó giám đốc, gần được 18 tháng. Thời gian được giảm án lần đầu thì người ta lại đưa tôi vào trại 5 ở tỉnh Thanh Hóa, khốn thay. Họ không gửi giấy tờ nhận xét tôi đã thực hiện tốt nội quy nên tôi lại phải làm lại từ đầu.

Oan nghiệt thay! Vì đi hỏi quyền lợi chính đáng của gia đình mà phải chịu 54 tháng tù, sau 34 tháng tôi mới được giảm 3 tháng mặc dù bản thân tôi đi đâu, ở trại nào tôi cũng nổi tiếng là người chấp hành nghiêm pháp luật.

Ngày 13/6/2010, tôi từ nhà tù “nhỏ” trở về nhà trong tình trạng sức khỏe quá yếu. Nặng 38kg, Ruột không hấp thụ được thức ăn, viêm Đại Tràng thể co thắt, thiểu năng tuần hoàn Não, rối loạn thần kinh Tim, suy Thận. Trong 4 năm tôi ở trong ngục tù, gia đình tôi phải bán đất tiếp tế cho tôi và duy trì sự sống của gia đình.

Mặc dù ở trong ngục tù trở về, nhưng tôi là người công dân chân chính đã quên mình đấu tranh cho công lý, cho lẽ phải để bảo vệ luật pháp, tôi vẫn được bà con tin yêu cho nên tôi nghĩ. Dù sống ở đâu, trong hoàn cảnh nào tôi cũng sống ngay thẳng. Để những kẻ mặt người, dạ thú phải cúi đầu với chính lương tâm chúng.

Hiện tại, tôi trở về gia đình còn đang ốm đau, bệnh tật gia đình không có tiền cho đi viện, ai đến thăm xót thương cho đồng nào thì tiêm thuốc tại nhà, tôi mới về nhà đã có 2 Công an phường liên tục đến nhà, yêu cầu tôi phải lên Công an phường trình báo mặc dù tôi đã trình bầy với họ là tôi đang đau ốm nhưng họ vẫn bắt người nhà đưa tôi lên Công an phường bắt tôi ký giấy. Điều tra xét hỏi gì đó, giống thủ tục họ bắt tôi trả lời 4 năm trước và yêu cầu tôi phải viết tường trình, vì thực tế tôi đang ốm, sức khoẻ suy yêu nên ông Điền Văn Toàn cho tôi về viết tường trình tại nhà.

Kính thưa quý ông (bà), thưa các cơ quan hữu trách! Trước khi ra khỏi nhà tù “nhỏ”, tôi có suy nghĩ về nhà sẽ câm miệng ôm nỗi oan trái sống nốt quãng đời còn lại ở nhà tù “lớn” nhưng ý nguyện của tôi không thực hiện được. Công an phường Nam Thành lại đến nhà bắt tôi phải mở miệng. Do vậy tôi làm bản tường trình kêu oan này gửi đến quý ông (bà), các cơ quan hữu trách, Uỷ ban nhân quyền quốc tế và những người yêu công bằng dân chủ chống sự bất công xem xét lên tiếng can thiệp, yêu cầu người có trách nhiệm trả lại quyền lợi chính đáng cho gia đình tôi và trả lại sự công bằng cho bản thân tôi trong 4 năm tôi phải ở trong nhà tù “nhỏ” oan trái, tôi đã tuyên bố trước Hội đồng xét xử, trước những người được bố trí sắp đặt để dự phiên tòa. “Tôi không có tội”, Luật pháp phải được tôn trọng. Đất nước độc lập, dân phải thực sự được hưởng tự do không để những kẻ ngồi trên pháp luật lại chà đập lên luật./.

 Nam Thành ngày 12 tháng 7 năm 2010

 Người làm tường trình kêu oan

Bùi Thị Chỉnh
Ý kiến bạn đọc
22 Tháng Bảy 20107:00 SA
Khách
Toi da doc ky don tuong trinh to cao nay cua chi Bui Thi Chinh o Thi xa Ninh Binh viet. Toi da biet rat ro nhung ngay chi len Ha Noi o vuon hoa Mai Xuan Thuong de khieu kien trong nam 2006. Trong bai viet nay chi co neu 1 ke bit mat den vuon hoa Dan oan o Ha Noi roi quang voi cho nhieu ba con o day mo tai lieu xuyen tac ma trong do co viet : CHXHCN Diet Dan....Dap Dap Tu Do Hanh Phuc...Dac biet sau do nua la noi dung Don xin lanh an tu hinh tap the cua 2000 ho dan bo Tay Song Van - thi xa Ninh Binh... Thi xin noi ro thu pham nay chinh la nu quai Tran Khai Thanh Thuy, mot ke dang duoc nhieu nguoi chong CSCN o hai ngoai khong biet gi ve thi tang boc thanh "Nha tranh dau dan chu cua Viet Nam", roi nao la " Nu Anh thu cua nuoc Viet Nam" chu con ai vao day nua. That la mia mai, cuoi ra nuoc mat qua troi dat !!! Ve dieu su that nay da duoc dan oan chung toi noi ro tu lau roi quy vi a chu khong phai bay gio moi noi ra dau. Thoi xin, toi Kinh Chao tam biet tat ca ba con, ban doc nhe. Vu Thi Binh
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn