BÀI ĐỌC NHIỀU NHẤT
(Xem: 73237)
(Xem: 62215)
(Xem: 39394)
(Xem: 31149)
SỐ LƯỢT XEM TRANG
0

Những ngày hoa mộng

12 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 1898)
Những ngày hoa mộng
52Vote
40Vote
30Vote
20Vote
10Vote
52
Sài-Gòn ngày... tháng...năm 1972

Anh yêu,

Chiều hôm qua nhận được thư anh, lá thư viết từ ngày...mà mãi đến hôm nay em mới nhận được. Lần sau gửi thư cho em anh nhớ lấy địa chỉ của chị Lan Anh ở cùng xóm em sẽ nhận được thư nhanh hơn. Tuần này tuy đang bận học thi nhưng em vẫn hồi âm ngay cho anh vì em biết anh đang mong đợi thư em.

Anh biết không hôm trước theo như mình hẹn nhau, em đợi anh hơn nửa tiếng, mãi không thấy anh đâu, sau nhỏ Vinh bảo em thôi đi về với hắn. Vậy ra hôm đó anh phải đi ngay Phú-Bài, không kịp tin cho em biết. Nhưng thôi giận anh thì em cũng đã giận rồi, nhưng đến chiều hôm qua nhận được thư thì cơn giận cũng bớt đi nhiều, ai bảo cái tội thương lính trận làm chi cho khổ phải không anh.

Chiều nay Sàigòn lại mưa nữa anh ạ. Cơn mưa kéo dài mãi hơn tiếng đồng hồ chưa dứt. Em ngồi bên khung cửa nghe mưa mà nhớ anh thật nhiều. Nếu giờ này anh đang ở hậu cứ Trung Chánh thì thể nào em cũng tìm cách xuống thăm anh. Nhớ hôm trời mưa ở vườn Tao-Đàn, hai đứa che poncho đi trong mưa mà nghe ấm lạ, mặc dù hai ống quần em đã ướt đến tận đầu gối. Nhắc vườn Tao-Đàn, tự dưng em thèm mấy trái me chín hôm trước, kể cũng vui, mấy anh Biệt Cách Dù 81 hái trộm me chín rồi đổi lấy bánh mì gà của mấy em GiaLong. Mấy gói me chín hôm đó đem lại vào lớp, đám bạn em thanh toán ngay trong chớp mắt, mấy hắn đòi lần sau mấy anh phải hái nhiều hơn mới đủ tụi hắn chia nhau.

Sáng nay em khoe tụi bạn em tấm ảnh anh chụp trong trận An-Lộc, ảnh anh đứng trước xe tăng T54 của địch, tên Đảm nói coi anh "ngầu quá". Em thấy thật hãnh diện, niềm hãnh diện của em lớn dần theo những cánh thư anh gửi về từ những mặt trận nóng bỏng, mang những địa danh còn rất xa lạ với người dân Sàigòn như làng Cùa, An-Lỗ, Dak-Pơkô, Krek... Em nhớ hôm anh đến trường đón em, nhìn anh trong bộ đồ hoa dù còn bám đầy bụi đất đỏ, mầu sắc chiến trường còn hiển hiện quanh anh, em thương ngay cái hình ảnh đó, hình ảnh của người lính Biệt Cách Dù vừa ở mặt trận về phố thị, khác hẳn với những người thanh niên sống ở Sàigòn mà em vẫn gặp hàng ngày. Như hôm anh trở về từ An Lộc, sau hai tháng xa nhau, gặp lại anh như một người xa lạ, nhìn anh gầy và đen xạm vì nắng. Em thấy thật xót xa, em không muốn khóc nhưng hai dòng nước mắt đã trào ra từ khoé mắt. Em thấy thật thương anh, thương cho những người lính trẻ sống trong buổi chinh chiến, những người lính đã quên đi sinh mạng của mình để đi vào chỗ bom đạn, chiến đấu với quân thù, cố giữ vững mảnh đất miền Nam tự do này. Nhìn chung quanh, mọi người đang sống trong bình thản, em không biết là mọi người có biết rằng họ đang sống trong sự bình yên này là nhờ công lao của các anh, nhất là sự hy-sinh của đồng đội các anh, những người đã nằm xuống, thân xác họ giờ này không biết cònvất vưởng ở đâu. Những câu chuyện chiến tranh mà em đã nghe anh kể lại trong những dịp anh về phép, những câu chuyện chiến tranh đầy gian nguy, đau đớn, chết chóc mà em cứ tưởng trên màn ảnh xi-nê mới có, thật là số mạng con người sống chết chẳng kể vào đâu. Những ngày khi anh còn ở trong An-Lộc, ở Sàigòn em vẫn theo dõi tin tức, hằng đêm khi nghe tiếng đại bác từ xa vọng lại, em vẫn cầu nguyện cho các anh, cầu xin đêm nay cho các anh được một giấc ngủ ngon, một giấc ngủ bình yên không có tiếng pháo của quân thù.



Anh yêu dấu, những ngày tháng ở đây không có anh em thấy thật trống vắng, tuần lễ này là tuần cuối của kỳ thi đệ nhị lục cá nguyệt, em vẫn đi học đều. Sàigòn dạo này buổi sáng sớm thỉnh thoảng có sương mù, bọn nữ sinh chúng em thấy hôm nào thời tiết hơi trở lạnh thì thích lắm, vì có dịp khoe những chiếc áo len khoác ngoài. Từ trên cửa sổ tầng lầu 3, nhìn xuống sân trường, những chiếc áo len đủ mầu, hai tà áo trắng tung bay theo gió như những đàn bướm trắng đang bay chập chờn, trông thật vô tư. Em nhớ một lần anh đến đón em vào giờ tan học, hàng ngàn tà áo trắng ùa ra một lượt, mãi không thấy em, anh bảo anh lạc lõng giữa rừng tà áo trắng, đã vậy mấy nhỏ bạn em mấy lần xúi em trốn anh để cho anh đợi lâu thêm một chút nữa. Anh biết không mấy tên bạn em thích đọc thư của anh lắm, tụi hắn khen anh viết thư hay mà chữ viết cũng bay bướm nữa, em nói với tụi hắn là lính Biệt Cách Dù đa tình mà lỵ.

Hôm trước chọn màu len đan khăn quàng cho anh, tụi hắn chọn mầu len cho em đó, em thích mầu đỏ rượu chát, nhưng mấy tên Đảm, Vinh chọn mầu xám, tụi hắn nói mầu xám trông có vẻ mạnh bạo, đàn ông hơn, chừng độ thi xong thì em sẽ đan kịp cho anh. Cũng gần hết năm, em đoán có lẽ khí hậu ở vùng núi cao cũng sắp lạnh rồi, ở Sàigòn thì chẳng bao giờ có dịp mặc áo măng tô hay đeo khăn quàng cổ cả, thời tiết chỉ có mưa và nắng thôi anh nhỉ. Em đang nhớ đến buổi chiều nắng vàng, hôm hai đưá ngồi bên nhau, trong quán vắng bên bờ xa lộ, bên tiếng nước chẩy róc rách, em đã hát cho anh nghe "Chiều Vàng" của Nguyễn văn Khánh. Nắng đang tắt dần, chiều đã muộn, nhưng hai đưá đều chưa muốn về. Phà khói thuốc vào tóc em, nhìn em cười trong làn khói, anh bảo là hình ảnh đẹp nhất của em trong buổi đi chơi hôm nay. Hai đứa ngồi yên lặng đưa mắt nhìn ra xa những cánh đồng lúa xanh non, thời gian như ngừng lại. Trong khung cảnh thanh bình êm đềm đó, em ước có cây đàn guitar để anh đánh cho em nghe bản "Giấc Mộng Bên Bờ Hồ" như những ngày anh mới quen em. Anh có nhớ ông đạo-diễn Hoàng vĩnh Lộc đã nói một câu ca ngợi về một buổi chiều vàng: "Anh không giữ trong anh một kho tàng hay một danh vọng nào cả, anh chỉ giữ lại hình ảnh một buổi chiều khi nắng vàng nhuộm mái tóc em". Em cho cái buổi chiều vàng của ông Hoàng vĩnh Lộc chắc cũng không thể đẹp hơn buổi chiều vàng của chúng mình hôm đó đâu anh nhỉ.

Thôi em tạm dừng bút ở đây, còn 10 phút nữa để vào lớp sau rồi, mấy đứa bạn em đã trở lại lớp, ồn ào quá em cũng không thể viết thêm được. Chúc anh đêm nay ngủ ngon và mơ một giấc mơ thật dài có em. Gửi anh mấy câu thơ, anh đọc mà nhớ tới em thật nhiều:

Hôm nay trời đã vào thu
Sân trường em thấy sương mù vây quanh
Đêm qua giấc ngủ yên lành
Trở mình thức dậy nhớ anh thật nhiều
Nhớ anh từng chiếc hôn yêu
Nhớ sao day dứt những chiều bên nhau

Mong anh giữ gìn sức khoẻ, thương và nhớ anh thật nhiều, mong thư anh.

 Ngọc-Trân
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn