BÀI ĐỌC NHIỀU NHẤT
(Xem: 83056)
(Xem: 64796)
(Xem: 42334)
(Xem: 33859)
SỐ LƯỢT XEM TRANG
0

Kháng Thư Tố Giác CSVN Đàp Áp Nhân Quyền

22 Tháng Bảy 199912:00 SA(Xem: 1128)
Kháng Thư Tố Giác CSVN Đàp Áp Nhân Quyền
52Vote
40Vote
30Vote
20Vote
10Vote
52

Hà Nội, ngày 22 tháng 7 năm 1999.


Thư phản kháng


Kính gửi:

- Tổng Cục Bưu Điện.

- Bộ Công An.

Đồng kính gửi:

- Chủ tịch quốc hội

- Chủ tịch nước

- Tổng bí thư Đảng cộng sản - Thủ tướng chính phu?

- Một số báo chí.

Tôi, công dân Trần Độ hưởng ứng cuộc vận động phê bình, tự phê bình của Đảng, bằng cách gửi đến các ông mấy lời phản kháng như sau:

Từ khi tôi công tác ở Quốc hội, văn phòng Quốc hội , mắc điện thoại cho tôi, khi tôi nghỉ công tác, Văn phòng vẫn trả tiền thuê bao hàng tháng cho tôi, số máy đó của tôi là 8.264673.

Tôi bị có người vi phạm quyền tự do thư tín và thông tin của tôi.

Hồi tháng 2, 3 tự nhiên máy điện thoại của tôi bị cắt đường dài. Cuối tháng 3 tôi hỏi số 108, số 108 bảo tôi hỏi số 105, tôi hỏi số 105 thì 105 bảo hỏi số 500, sau đó thì đường dài được nối lại. Nguyện vọng tôi muốn biết là ai ra lệnh cắt và vì lý do gì? Thì số 500 lúng túng, trả lời không rõ ràng và không trả lời. Nhưng qua đó, tôi biết rõ là công an có lệnh cắt. Nhưng cũng từ tháng 3 cho đến nay đang tiếp tục là cứ từ 8 đến 9 giờ tối đến 7-8 giờ sáng hôm sau, máy của tôi bị rồ không nói, không nghe được, nhiều khi ban ngày tôi có chuông, tôi nghe, mà thấy đầu dây bên kia nói là từ nước ngoài thì lập tức máy cũng bị rồ ngay, không liên lạc được nữa. Tôi có các bạn ở nước ngoài và các nhà báo, các hãng thông tấn nước ngoài muốn liên hệ với tôi, đều không được. Nhiều thư từ của tôi cả đến và đi, nhiều khi cả thư gửi "bảo đảm phát chuyển nhanh" và trả tiền cao, cũng bị mất. Có người hỏi tôi là có nhận được thư họ gửi không? Tôi mới biết là mất, thư tôi gửi cho bạn tôi, cho con tôi ở Thành Phố HCM và em tôi ở Thái Bình cũng bị mất, hoặc là đi rất lâu. Ví dụ từ Thái Bình đi Hà Nội, thư thông thường mất độ 2-3 ngày. Đó là tiến bộ tốt đấy! Nhưng thư của tôi (cả đến và đi) có thư bị chậm đế hơn 10 ngày. Tôi và em tôi đều cho rằng thư bị giữ, bị bóc, để kiểm duyệt, cũng có thư bị mất. Tháng 6, tôi gửi cho em tôi một thư, em tôi không nhận được.

Như vậy, là quyền thư tín công dân của tôi do Hiến Pháp qui định đã bị các ông xâm phạm.

Ở nhà tôi, hồi tháng 3, tháng 4 có nhân viên an ninh mặc thường phục giám sát ở cửa, và hay chặn hỏi những người ra vào thăm và chơi với tôi. Một lần an ninh đã hỏi đúng vào trung tướng Hồng Sơn vừa đến thăm và chơi với tôi ra. Hồi cuối 1998, tôi vào thành phố HCM, suốt 3 tháng tôi ở nhà con tôi ở quận Tân Bình, ngày nào cũng có 2-3 nhân viên an ninh án ngự ở cổng, tôi đi đâu thì có người đi xe máy đi theo xe tôi, có khi còn chụp ảnh lúc bố con chúng tôi ra xe đi và theo chụp ảnh chỗ tôi đến.

Hồi đó, tháng 8, tôi và các con cháu tôi từ thành phố HCM ra Huế chơi, khi tôi ở khách sạn, cũng có nhân viên an ninh từ Hà Nội bay vào ở cùng khách sạn để theo dõi, chính nhân viên phục vụ khách sạn cho con tôi biết như vậy. Hồi tháng 3.1999, tôi đi Điện Biên Phủ chơi với một số bạn chiến đấu cũ để kỷ niệm 45 năm chiến thắng, thì sự việc cũng diễn ra y như vậy ở nhà khách mà chúng tôi thuê ở.

Các ông chỉ đạo triển khai một loạt hoạt động "mật thám". Tôi rất buồn và bực mình vì tôi khi còn trẻ đã phải đối phó với mật thám của Tây, nay về già lại bị "mật thám" của ta ám ảnh. Các ông muốn biết tôi chống cái gì và chống ai chứ gì! Ở đây tôi trịnh trọng và chính thức báo với các ông như sau:

Tôi có nhiều cái để chống. Tôi chống 5 cái:

- Thói quan liêu

- Tệ tham nhũng

- Thói lừa dối mưu mẹo, thủ đoạn để mưu lợi và hại người - Tệ cơ hội nịnh hót

- Bệnh độc đoán, thiếu dân chủ, khinh thường nhân dân.

Các ông có những cái ấy thì tôi chống! Các ông có chống hay không?

Còn với Chủ nghĩa xã hội, tôi không hề chống, tôi chỉ không tán thành, cái thứ xã hội chủ nghĩa đã thất bại ở thế giới và đã gây nên nghèo đói ở Việt Nam. Tôi tán thành một thứ Chủ nghĩa xã hội khác, gần giống như Đặng Tiểu Bình và tìm chưa ra. Tôi cũng không tán thành lối tìm của các nhà lý luận quan liêu và giáo điều bảo thủ đang làm. Các ông tử tế thì các ông chấm dứt cái trò mật thám đi, không có, tôi thì không làm gì được, nhưng lịch sử sẽ ghi tội các ông đấy.

Gần 1 năm nay, tôi đã im lặng, vì tôi nghĩ: Lẽ thứ nhất là tôi thấy cái bộ máy cai trị ở Việt Nam hiện nay là một bộ máy đàn áp, bóp nghẹt, không muốn nghe một tiếng nói nào. Tôi có nói cũng chẳng ai nghe.

Lẽ thứ hai, tôi tin vào sự trong sạch của lương tâm tôi. Tôi nghĩ: tha hồ cho cái ông sai quân giám sát, theo dõi, nghe trộm, rình rập. Tôi không có gì phải e ngại. Các ông đã biết được quân các ông nghe được những gì, thấy tôi làm những việc có dấu hiệu phạm tội?? Nếu không có, thì các ông phải xin lỗi tôi và xóa bỏ những trò trẻ con đó đi.

Nhưng đến nay,.... lại có cuộc vận động chỉnh đốn đảng, tôi cũng phải tham gia cuộc vận động đó bằng cách nói thẳng với các ông ý kiến của tôi về bộ máy cai trị hiện nay của nước ta qua những sự việc mà tôi gặp phải. Bộ máy mà chính tôi cùng tham gia xây dựng và đã từng là một thành viên ít nhiều quan trọng. Tôi sẽ nói sau này. Tôi không thể im lặng được nữa, tôi phải nói thẳng với các ông và tôi cũng phải lớn tiếng nói cho thế giới, nhân loại cùng biết. Tôi chỉ nói sự thật, sự thật dính vào tôi, và sự thật mà tôi biết chắc! Nhân đây tôi muốn nói với các ông thế này:

Tôi là đảng viên bị khai trừ. Tôi bị khai trừ là phải, nếu không khai trừ tôi, có lúc tôi cũng phải xin ra khỏi cái đảng này. Tôi không thể chấp nhận và thừa nhận cái đường lối nhiều mâu thuẫn nửa vời, lằng nhằng, nặng chất giáo điều, bảo thủ, khó cho đất nước phát triển. Tôi cũng không thể chấp nhận được phương thức lãnh đạo của đảng, đó là một phương thức độc tôn, toàn trị chuyên chế, phản dân chủ. Tôi muốn đảng đổi mới, để cứu lấy đảng, giữ vững vai trò và tín nhiệm cho đảng. Nhưng những lực lượng bảo thủ, đã không hề muốn nghe những lời trung thực, mà lại sinh ra thù ghét tôi một cách có thể nói là ngu xuẩn.



.... Thế là công an muốn gọi ai thì gọi, muốn gọi lúc nào thì gọi. Thế là nhà nước của dân, do dân, vì dân đây à? Ủy ban tỉnh Lâm đồng quản chế hành chính Bùi Minh Quốc và Tiêu Dao Bảo Cự 2 năm. Mới đây, nhà nước tỏ ra "khoan dung và nhân đạo" bớt cho Bùi Minh Quốc 75 ngày và từ 16/9, Bùi Minh Quốc đã được tự do.

Khám nhà Hà Sĩ Phu, thẩm vấn Hà Sĩ Phu và tịch thu máy tính của Hà Sĩ Phu.

Theo tôi biết, máy tính là một công cụ làm việc của các nhà khoa học, của tri thức và là một tài sản của tư nhân. Sao nhà nước lấy quyền gì mà tịch thu công cụ làm việc và tài sản của công dân. Đã có án lệnh nào cho việc làm đó? Nhà nước có mắc tội cưỡng đoạt tài sản của công dân không? Hồi tháng 5/1999, tôi làm đơn xin ra báo là tôi căn cứ vào điều 69 trong chương "Quyền lợi và nghĩa vụ căn bản của công dân" ở trong Hiến Pháp 1992. Đồng thời tôi cũng căn cứ vào điều 1 của luật báo chí nói về "vai trò và chức năng của báo chí". Trong điều này ..........sau dấu chấm phẩy (;) có ghi "diễn đàn của nhân dân". Khi Bộ văn hóa trả lời tôi là không đồng ý, thì chỉ căn cứ vào luật (phân tích của điều 1 nói là "chỉ có tổ chức mới được quyền xin ra báo").

Đối với Bộ văn hóa, không có Hiến pháp và cũng không có diễn đàn của nhân dân trong luật. Nhà nước dùng luật hay thật thế mà bảo rằng không phải "của dân" lại giận và cho là hại uy tín nhà nước?!

Hồi tôi còn thanh niên, sống ở quê (Thái Bình) dưới chính quyền thời Pháp thuộc, tôi thấy ở làng tôi, chính quyền thường hay coi chừng, nghi ngờ, cho theo dõi và hay quấy rầy những người được coi là tình nghi cộng sản, những người này làm ăn gì cũng khó khăn, không làm được. Những người này lại thường là chú, bác, và các anh lớn của tôi.

Đến bây giờ, tôi lại cũng biết được nhà nước đã liệt một số người trong đó có cả tôi là loại "tình nghi" chống đảng, chống chủ nghĩa xã hội. Tôi cũng có quen biết một số người bị "tình nghi" này. Tôi không thấy có ai chống đối cái gì, chỉ có sự phê phán và bình luận và đó là những sự phê phán và bình luận rất thông minh và rất có lý. Thế là lại có sự "tình nghi hiện đại". Ông trời cũng oái oăm thay!

Nước Việt Nam rất anh hùng và cái nhà nước Việt Nam có những hành sử làm ngạc nhiên mọi người bình thường, thì vinh dự cho Việt Nam hay nhục nhã cho Việt Nam?? Tôi thấy hình như Quốc hội quyết định Hiến pháp chỉ để tuyên truyền và làm luật, chỉ để nhà nước bắt dân theo, còn nhà nước tha hồ làm trái và phá luật??? Hãy để cho dân làm việc so sánh một số khẩu hiệu như: "của dân, do dân, vì dân", "dân biết, dân làm, dân bàn, dân kiểm tra". Dân làm chủ, Chính phủ và cán bộ là đầy tớ phục vụ nhân dân.

Để cho dân cứ so sánh cụ thể những khẩu hiệu đẹp đẽ ấy với cuộc sống hàng ngày của các công dân, kể cả từ công dân hạng nhất đến công dân hạng bét. Cần để dân lý giải các....."tại sao". Tôi là người đã từng trong......Ta đã có một lực lượng công an hùng mạnh và một quân đội khá lớn, sao lại còn sợ một số kẻ làm bậy!.... sau khi ta đã thắng lợi oanh liệt được 25 năm rồi. Tại sao sợ?...đó chỉ là sợ mất ghế thôi!

Công khai phê bình, thảo luận chỉ làm cho mọi người vui vẻ hào hứng. Bây giờ rất nhiều người cứ nô nức tìm đọc những bài không in, trong đó các bài của Trần Độ cũng được tìm đọc nhiều . Điều đó là vì sao? Nên để mọi người cùng nói tự do có phải vui hơn không? Và sẽ không còn có ai là người cần phải theo dõi và bao vây thư từ, điện thoại nữa.

Tôi đã trút được một phần sự phẫn uất của tôi. Tôi mong nó đến tay các ông và các ông phải đọc nó. Còn thì lương tâm và trách nhiệm các ông sẽ mách bảo các ông cần làm gì. Tôi đã gần đất xa trời, tôi chỉ còn niềm vui trong hồi tưởng và mơ ước thôi, tôi chẳng còn gì để mong đợi và cũng chẳng còn gì để sợ. Các ông cần bí mật, chứ tôi, tôi cần nói với nhiều người, tôi cần cả thế giới nghe tôi. Và thời đại này đã có điều kiện như thế!

Chào các ông,

Trần Độ
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn