BÀI ĐỌC NHIỀU NHẤT
(Xem: 68272)
(Xem: 60984)
(Xem: 38151)
(Xem: 30424)
SỐ LƯỢT XEM TRANG
0

LS Cù Huy Hà Vũ, từ luật pháp đến công chúng (2)

24 Tháng Sáu 200912:00 SA(Xem: 819)
LS Cù Huy Hà Vũ, từ luật pháp đến công chúng (2)
50Vote
40Vote
30Vote
20Vote
10Vote
00

Kỳ 2 : Người của công chúng






Có thể nói chưa một vụ kiện nào gây nhiều “bức xúc” như vậy, đến mức từ quan toà đến các nguyên thủ quốc gia nóng lòng, nóng ruột như ngồi trên đống lửa vì bị kiến đốt. Trong vòng 8 ngày trời phải cử người đến gặp anh tại văn phòng trao giấy mời để thảo luận về vụ án mà người bị kiện là đích danh Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, người từ khi leo lên chức vụ mới, chỉ liên tiếp đưa lại cho đất nước hết vấn đề căng thẳng này lại vấn nạn nguy hiểm khác. Hiện tại là bô xít Tây Nguyên mà hậu hoạ của nó không chỉ là bùn đỏ, mà là 'hạt giống đỏ ' của Trung Quốc đang gieo hoạ trên mảnh đất Tây Nguyên và dần dần trải dài khắp nước, theo đúng khẩu hiện mà tất cả những người có chút tri thức, hiểu biết đều thuộc làu: “Láng giềng khốn nạn, cướp đất toàn diện, Lấn biển lâu dài, thôn tính tương lai.”

Mười sáu chữ vàng của hai đảng cộng sản Việt - Trung làm vàng mắt 6 triệu người dân Tây Nguyên.

Ngay từ ngày 11-6-2009, nghe tin anh gửi đơn kiện, tôi đã mạo muội hỏi anh vì sao lại có hành động...vung giời thế. Những con người vô sản, tay trắng như dân oan, dân nghèo còn sợ sự chuyên chính của công an và lãnh đạo nhà nước nữa là một người hữu sản như anh. Vừa là luật sư giỏi , vừa là hoạ sĩ tài, lại còn là 'con ông cháu cha', 'nhà mặt phố, bố làm to' nữa chứ. Không sợ sự chuyên chính của đảng sao? Liệu công an có để anh ngồi yên mà hành nghề không? Hay đang quay vù vù như cánh quạt giữa bầu trời oi bức tháng 6, lại bị chính quyền rút công tắc ra khỏi ổ cắm, rồi tống vào trong 'kho' như luật sư Lê Công Định, luật sư Lê Trần Luật, luật sư Lê thị Công Nhân , Nguyễn văn Đài...

Câu trả lời của anh thực sự gây 'xốc' cho tôi. Anh bảo: “Trong đời tôi chưa từng biết đến chữ sợ. Việc kiện thủ tướng là một việc làm đương nhiên của những công dân có trách nhiệm trước hiểm hoạ khó lường của việc khai thác bô xít gây ra. Chính những người công an cũng đến văn phòng tôi bày tỏ: 'Chúng tôi ủng hộ anh, anh Vũ ạ. Anh phải làm bão lớn thổi bạt những hệ luỵ xấu xa của chính thể này đi. Chúng tôi ở trong lòng nó song thực sự chúng tôi chán ngán lắm rồi... Trước chúng tôi tự hào vì bộ sắc phục trên người mình bao nhiêu, tự hào vì công việc mình được xã hội phân công giao phó bao nhiêu thì bây giờ trước hiểm hoạ xâm lăng của Trung Quốc, trước nỗi khổ của người dân, chúng tôi hổ thẹn chừng ấy.'

Vâng, điều không sợ của anh có lẽ xuất phát từ ảnh hưởng trực hệ, dòng họ Cù Huy nhà anh nổi tiếng với cố nội Cù Huy Sán - một võ tướng giỏi của Triều đình nhà Nguyễn, lấy công chúa và được vua phong làm thượng thư Bộ Binh- tương đương với Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng bây giờ.

Là người may mắn được sinh ra trong một gia đình túc nho, khoa bảng, lớn lên được đi Pháp du học, tiếp cận với nền văn minh thế giới, anh vừa thừa kế, vừa hấp thụ và tiếp thu những tinh hoa, tinh chất của văn hoá truyền thống cũng như văn minh nhân loại. Cho nên không thể làm ngơ trước nỗi khổ của dân lành do sai lầm chết người của tầng lớp lãnh đạo đảng và đất nước gây ra...Cụm từ mà anh hay dùng trong kho tàng ngôn ngữ vô cùng phong phú, chuẩn xác của mình là: 'Nỗi đau nhân thế'

- Làm sao có thể ngồi yên được khi một vị khai quốc công thần như đại tướng Võ Nguyên Giáp, hết làn này lần khác viết thư gửi quốc hội, gửi Nguyễn Tấn Dũng yêu cầu ngừng việc khai thác lại, rồi 2,500 con người, từ giáo sư Nguyễn Huệ Chi, nhà văn Nguyễn Trọng Tạo, tiến sĩ Nguyễn Thành Sơn… đã chỉ rõ hiểm hoạ của bô xít Tây Nguyên, mà người khóc cứ khóc, kẻ ký cứ ký? Đâu cần biết đến một hậu quả nhỡn tiền là hàng triệu triệu người dân Tây nguyên đang ký thác đời mình vào chính chữ ký ấy. Nếu không có biện pháp mạnh, ngăn chặn sự sai lầm nghiêm trọng này, thì bao nhiêu con người phải 'thác' oan sau chữ ký chết người của thủ tướng đây?

Giữa đường gặp cảnh bất bằng đâu tha, từ bộ trưởng bộ văn hoá thông tin, đến Uỷ ban nhân dân tỉnh, và bây giờ là đương kim thủ tướng. Thời thế đã buộc anh phải 'nâng cấp' các đương sự trong danh sách khởi kiện của mình .

Nhìn anh bước vào phiên toà, bao nhiêu ánh mắt tò mò, ngưỡng mộ trông theo, từ người dân đến chánh toà, bảo vệ, thẩm phán… Tuy không nói ra bằng lời, nhưng ai cũng ngầm biểu lộ sự tán đồng cùng anh.

Khi chánh toà Nguyễn Tuấn Vũ, đưa mắt hất hàm về phía chiếc ghế trống, có ý mời anh ngồi, anh thoáng vẻ không hài lòng và chủ động lên tiếng trước.

- Anh là ai?

Nhận được câu trả lời, thay vì e dè sợ sệt như tất cả những công dân chỉ biết trưởng thành trong nỗi sợ hãi các đồng chí khác taị Việt Nam, anh bày tỏ sự ngạc nhiên:

-Tuấn Vũ à, nghe quen quen như đã gặp được ở ngoài đời rồi thì phải, ca sĩ Tuấn Vũ phải không?

Ông chánh toà tuổi chừng 50 người nhỏ thó, biết rằng mình đang chơi trò văn minh với ông luật sư nổi tiếng hành xử theo lối Tây học, thích chơi trò dân chủ, tự do, con của nhà thơ nổi tiếng, vội nở nụ cười thân thiện, rồi đứng dậy chìa tay cho anh bắt, và nhã nhặn mời anh cùng ngồi xuống ghế trống trước mặt để hai bên cùng bàn bạc trao đổi.

- Có thế chứ, anh nhẹ nhàng bảo: ông là chánh toà thì phải đứng dậy mời khách theo đúng phép lịch sự của người văn minh, lịch sự. Đâu có cái lối người ngồi, kẻ đứng, hất hàm ban ơn như thế được?

Trình bày quan điểm của mình anh nói ba ý cụ thể, dứt khoát:

- Việc thụ lý hồ sơ vụ án phải nhanh, không thể để chìm xuồng theo kiểu từ trước đến nay với dân được

- Thứ hai phải xử lý đúng người, đúng tội, không được để 'sai một ly, đi một dặm' vì Việt Nam bây giờ không phải là ốc đảo. Các luật sư cũng không chỉ là tập sự, bào chữa, còn quan toà thì mặc kệ, mặc luật sư yêu cầu kiến nghị, còn án vẫn là án bỏ túi

-Thứ 3, không nhất thiết ông Nguyễn Tấn Dũng phải ra toà nhưng phải huỷ quyết định 167, đó là mong muốn và ước nguyện, hạnh phúc của tôi cũng như toàn thể người dân Việt Nam

Cho đến giờ phút này anh đã thực sự là người của công chúng. Lá đơn khởi kiện cho dù có được chấp thuận hay không thì việc làm của anh đã thu phục lòng người, xua đi bao nhiêu nỗi sợ hãi, sự kém hiểu biết trong lòng mỗi người dân Việt Nam, đặc biệt là giới luật sư, văn nghệ sĩ. Cho dù có là một con kiến thì anh cũng là một chú kiến càng khoẻ mạnh, hiểu biết, đốt rất đau những củ khoai thối, để nó không những giẫy nẩy trên ghế nóng, lo ngại, sợ hãi mà còn không thể tiếp tục gây hại cho dân cho nước được nữa.

Mảnh đất Việt Nam qúa nhiều đau thương chồng chất chỉ vì luật pháp không được thực thi đúng lúc, đúng chỗ, người ban hành luật cứ ban hành, còn sử dụng hay không lại phụ thuộc vào quyền của họ ... Thông điệp mà anh thông qua việc gửi đơn khởi kiện lần này là tất cả các nguyên thủ quốc gia đều phải quen với việc bị kiện, để nếu có tội thì phải bị trừng phạt. Không thể cứ ăn trên, ngồi trốc, ngồi xổm trên luật pháp, kéo lùi lịch sử dân tộc hết thiên niên kỷ này sang thiên niên kỷ khác.

Anh cũng đã làm được một việc ngoài sức tưởng tượng là làm cho hàng đàn kiến lửa, kiến gió, kiến đen, kiến đỏ, phải bừng tỉnh, thoát ra khỏi sự sợ sệt, mê lú, theo tiếng gọi của sự dũng cảm, của tình người, lương tâm, hất đổ những củ khoai thối, ngu tối, hết giá trị sử dụng để lập lại tự do, công bằng cho mình, cho người và cho dân tộc... Đó là con đường tất yếu mà bất kỳ thể chế dân chủ nào cũng phải theo.

Hà Nội 24-6-2009

TKTT

Theo Người Việt
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn