BÀI ĐỌC NHIỀU NHẤT
(Xem: 73168)
(Xem: 62200)
(Xem: 39373)
(Xem: 31130)
SỐ LƯỢT XEM TRANG
0

Trò chuyện cùng Luật Sư Bùi Kim Thành: Tiếp tục chống, dù chết cũng chống

27 Tháng Sáu 200812:00 SA(Xem: 956)
Trò chuyện cùng Luật Sư Bùi Kim Thành: Tiếp tục chống, dù chết cũng chống
53Vote
40Vote
30Vote
20Vote
10Vote
53
Từ ngày chị bị bắt, bao đêm tôi bần thần ngủ không ngon giấc, thương chị đứt ruột, nhớ những kỷ niệm đã có giữa chúng tôi, tuy ít ỏi mà dạt dào sâu nặng.

Vừa ra khỏi cổng nhà tù được 10 hôm, chiều 6 Tết (đầu tháng 2, 2008), tôi nghe chị gọi điện thoại đến nhà, báo tin từ trong Nam ra, đem quà của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất do Hòa Thượng Thích Quảng Độ nhờ, chuyển đến cho tôi.

Trong lòng hang nhỏ hẹp, cả dài lẫn rộng chưa đầy 32m2, chị em tôi mừng mừng tủi tủi kể cho nhau nghe những ngày trong nhà tù cộng sản, chị bị chúng tiêm thuốc điên vào người, dù kháng cự chống đối, quyết liệt mà vẫn không sao thoát khỏi sự dã man của bè lũ độc tài cùng lũ tay chân của chúng. Những lương y kiêm... hà bá, thầy thuốc kiêm... mẹ mìn (!).Theo lệnh của cấp trên, chúng quyết biến bệnh viện Tâm Thần Biên Hòa thành nơi đầu cơ cái chết, ngoài những cái chết của bao nhiêu con người khốn khổ bất hạnh khác do bị mất đất, mất nhà, dám vùng lên tranh đấu, là cái chết của một luật sư dũng cảm như chị, như Mục Sư Thân Văn Trường...

30 mũi tiêm vào người, khiến chị, không ít lần sùi bọt mép, cứng đơ miệng, nằm bất động, tưởng tử thần đã lảng vảng quanh chị, sẵn sàng đón chị đi về miền “cực lạc”, ẩm ướt tối tăm. Nếu không cũng lung lạc được ý chí quyết tranh đấu đến cùng của chị, bắt chị có sống được cũng phải tởn đến già mà không dám đứng ra kêu gọi nhân quyền, dân chủ, bảo vệ cho những người dân oan thấp cổ bé họng ....

Thật kỳ lạ, như có phép màu nhiệm, như được bề trên, đấng cứu thế che chở, chị lần hồi sống lại, và mạnh mẽ bước ra khỏi trại tâm thần trong chết cười ngạo nghễ, để lại sau lưng bao nhiêu cái lắc đầu ngán ngẩm của những y bác sĩ - những kẻ đã bán linh hồn cho đảng dữ, sẵn sàng làm nô lệ cho cái dạ dày bị đảng nắm trong tay, cùng bao nhiêu sự xót thương, đồng cảm, âm thầm trên khóe mắt những người “bệnh” (vì có tâm, có tinh thần vững vàng như chị mà bị cộng sản hoặc bỏ tù, hoặc nhốt vô trại tâm thần)... Quả là một sự vùng lên không ngừng của trí tuệ Việt Nam, của bản lĩnh phụ nữ Việt Nam... So với những gì tôi phải trải qua trong tù, sao sánh nổi với những gì chị bị đảng trừng phạt trong suốt 7 tháng trời nằm tại trại điên Biên Hòa.

Chiều muộn, ra khỏi nhà tôi, về lại gia đình họ hàng ở Hà Nội, ngồi sau xe máy do chồng tôi đèo, chị sụt sịt khóc vì thương tôi trong lúc ở tù còn bị đầu gấu đánh, sức khỏe và nhan sắc phai tàn, khác hẳn với những gì chị từng được biết về tôi trước đó... Một bên mắt tím bầm, sưng tấy. Phổi vốn đã yếu, sau 9 tháng trời hít hơi ẩm, hơi lạnh, sự chết chóc trong ngăn tù chật hẹp càng yếu mệt thêm. Chưa kể người bị phù thũng, sũng nước, da mặt bì bì do thận hoạt động kém... Toàn thân là một sự chậm chạp, lờ đờ như cá gặp nước vôi, như cây bị đứt rễ, như bông hoa tơi tả trong gió xoáy, bởi những lưỡi gươm dồn dập quất xuống đầu.

Thời gian ở ngoài Bắc, chị đi nhiều, gặp gỡ nhiều, khi xuống Hải Phòng, gặp chú Vũ Cao Quận, anh Nguyễn Xuân Nghĩa, cô Phạm Thanh Nghiên, lúc xuống Thái Bình gặp anh Trần Anh Kim, chị Đặng thị Thông, Nguyễn văn Túc v.v... Đi đến đâu, chị cũng bị lũ chó cơ chế thị trường có đuôi định hướng xã hội chủ nghĩa bám theo. Ban ngày chị bị bắt ở Thái Bình cùng chị Đặng Thị Thông, ngay khi vừa ra khỏi cửa nhà anh Kim... Thả ra, chị lại đi, để rồi đêm đến lại bị bọn công an gây khó dễ khi nghỉ lại nhà Phạm Thanh Nghiên... Cứ mỗi lần nhận điện thoại của chị, hay nhận tin anh Nghĩa, anh Kim báo, tôi không sao yên tâm được trước mức độ dai dẳng, quyết liệt của bọn chó săn cộng sản. Bên trong đàn áp những tiếng nói trung thực (dù chỉ là một phụ nữ đã luống tuổi) bên ngoài cắt đất, bán biển cho Tàu Cộng. Thử hỏi đau nào đau hơn, nhục nào nhục bằng?

Trở lên Hà Nội, chị lại ở cùng tôi, bao nhiêu kỷ niệm về chuyến đi lại tuôn trào như suối. Nào đã qua trại số 5 Thanh Hóa, nơi giam giữ Lê thị Công Nhân, để tận mắt chứng kiến “sự nhân đạo gấp triệu lần Tư Bản” của nhà tù xã hội chủ nghĩa. Nào phải cắt đường giả bộ lên tận Vĩnh Phú, khi qua nhà bác Hoàng Minh Chính gặp bác Hồng Ngọc và chị Trần Thanh Hà (trưởng nữ), bị công an đang đêm xộc vào tận nhà để xem ảnh, nhận mặt, gây khó dễ cho gia đình và trục xuất chị về lại Sài Gòn. Nào quay lại Hải Phòng, lên Sơn Tây để lo đám cưới cho con, và đối đầu trực diện với gã chồng khốn nạn - Hà Sĩ Quyến - kẻ đã cố tình bán đứng vợ mình cho cơ quan an ninh và chính quyền cộng sản, cố tình mượn tay đảng quỷ để tống chị vào trại điên tâm thần, cướp số tiền một tỷ của chị... Vừa thương, vừa quý, vừa phẫn nộ trước những câu chuyện chị kể, trước những biến cố dồn dập xảy ra trong đời chị, trước tấm lòng nhân hậu, quả cảm của chị với anh em dân chủ và khối dân oan, tôi không sao ngủ được. Đêm Hà Nội vô cùng lạnh, rét tái tê, quắt tai, cứng hàm... Vừa mới về, trong tâm trạng chán nản vì được đảng “quan tâm, săn sóc” cử đại diện công an, đại diện khối phố, đại diện phụ nữ, bí thư đảng, đoàn đến “báo cáo thành tích”, cử người theo dõi, “giúp đỡ” giáo dục trên cơ sở “bán nước, hại dân”, lừa mị, khủng bố, tham nhũng dối lừa, hết ngày này sang ngày khác, nên tôi cũng chưa kịp sắm sửa gì. Hai chị em nằm co ro dưới tầng một, nơi in hằn các dấu tích của đảng cộng sản (khi kéo cả đám đông quần chúng vào phá tan nát tầng một của gia đình tôi, khiến cửa vỡ, giường sập, nền trũng, sàn rạn, nứt v.v) Hình ảnh trại tù, trại điên loang loáng trong đầu, bắt trái tim tôi tỉnh thức...

Đảng cộng sản Việt Nam quả là vô cùng “vĩ đại”, “quang vinh” trong việc hành xử. Vừa dã man, mọi rợ, vừa phi nhân tính nhất thế giới. Để giữ ngai vàng quyền lực, chúng bất chấp mọi giá trị làm người, chà đạp phi pháp lên tất cả nhân tính, mầm thiện, lý tưởng niềm tin, sự dũng cảm, trung thực, bất chấp các luật lệ, tiêu chuẩn phổ quát của loài người trên thế giới hiện nay. Càng ngày càng lộ rõ bộ mặt thật vô luân của mình, không phải một chính quyền đại diện cho nhân dân mà thực sự chỉ là một băng đảng cướp, có thế lực và sức mạnh, trải dài trên khắp 64 tỉnh thành cả nước, trù dập những tiếng nói trung thực, quả cảm không trừ một ai, kể từ người già, ốm, phụ nữ và trẻ em.

Càng nghĩ càng ngao ngán thương cho số phận đọa đầy của người dân Việt Nam trong đó có tôi và chị. Nếu biết rõ có kết cục này, hẳn mẹ Âu Cơ đã bóp chết lũ chúng từ trong trứng, sao lại để chúng đè đầu cưỡi cổ các con của mẹ như vậy? Bao nhiêu tinh chất quý giá của mẹ, được chia đều cho trăm quả trứng, ngày ngày thai nghén, ấp ủ, sao lại có những quả ác độc, đến mức ăn thịt đồng loại, thăng quan tiến chức trên những nỗi đau rợn người như vậy?

Lục sục, trăn trở suốt đêm, sáng hôm sau, tôi rơi vào trạng thái mất trọng lượng, người mệt lử, đầu quay cuồng, đau nhức, bước đi hụt hẫng, khó khăn, không thật chân, đành để chị đi một mình, lòng áy náy không yên vì từ ngày chị ra Bắc, tôi vẫn không đi cùng chị được buổi nào, càng không giúp gì được cho chị, kể cả phương tiện đi lại. Như hiểu lòng tôi, chị vẫn coi tôi như một đứa em gái nhỏ, vô cùng tội nghiệp, vì tiểu đường tăng cao, cùng một lúc phải chịu bao nhiêu căn bệnh ủ trong người, nên đi đâu thì đi, cuối cùng chị lại quay về bên tôi, thủ thỉ tâm tình bao chuyện vui buồn của đời chị, từ ngày gia đình ở Căm Pu Chia về Sài gòn, đong vàng bằng ống bơ, rồi miền Nam bị cưỡng chiếm, gặp “anh bộ đội cụ Hồ”, nghèo rớt mồng tơi, dang tay cứu vớt, thành vợ thành chồng, và bị đánh đập, hắt hủi chết đi sống lại bao nhiêu lần, cuối cùng phải làm đơn li dị...

Khi chị trở vào Sài gòn, tôi nghe tin chị bị bắt, thật đau xót, uất ức, ê chề. Quá khiếp sợ trước những việc chị làm trong khối dân oan và những nhà dân chủ, sợ ảnh hưởng của chị lan rộng ra khối quần chúng bên ngoài, chúng đã lại bắt giam chị, bất chấp sự lên án của các tổ chức nhân quyền quốc tế, đặc biệt là bà con Việt Kiều ở hải ngoại.

Giữa đêm, tôi như nghe tiếng chị kêu:

- Thủy ơi, chị lại bị chúng nó chích thuốc nữa rồi, chúng nó muốn biến chị thành người điên thật. Đúng là bọn ác quỷ, loạn đảng (từ chị thường hay dùng trong các dịp nói chuyện với bà con, anh em hoặc trả lời phỏng vấn)... Tôi lồm cồm bò dạy viết vội mấy câu thơ:

Đồng bào ơi, đảng giết tôi bằng thuốc độc,

Luật Sư Bùi Kim Thành kêu giữa trại điên...

Chỉ vì cứu người oan khuất, lần trước chị bị chúng bắt giam 7 tháng, bị cả nhà phản đối, quay lưng trước những việc làm đầy nhân nghĩa, phúc đức của chị. Lần này, không biết chúng sẽ giam chị bao nhiêu lâu nữa đây? Liệu người như chị có chịu đựng nổi nữa không? Một lần bị đảng đầu cơ cái chết là quá đủ rồi, lần thứ hai đảng lại tiếp tục đầu cơ cái chết trên chính cơ thể vốn đã già nua, ốm yếu của chị, hòng làm tắt đi tiếng nói trung thực quả cảm của chị... Có ai biết mà giúp chị không? Giúp bằng cách nào? Trời ơi! Trời xanh có mắt không Trời, hay mắt Trời để đâu mà không trừ hết bọn loạn đảng, ác tặc đi, để cho trăm dân đỡ khổ, triệu nhà bớt cơ hàn, và chị được trở lại với đời thường, với lý tưởng niềm tin vì dân oan, vì đảng dân chủ, vì một ngày mai tươi sáng của toàn dân tộc Việt Nam. Một niềm tin mà phụ nữ Việt Nam, không phải ai ai cũng có được, những tư tưởng lớn chỉ có thể mọc mầm kết kén trong tâm hồn những con người quả cảm trung hiếu, biết vì nghĩa hy sinh, luôn đi trên con đường lớn, khai sơn phá thạch, đội đá vá trời, dù bao nhiêu chông gai bão tố, lũ chó sói đội lốt người luôn bám đuổi, chờ đợi, rình rập cả trước mặt, sau lưng.

Tối 21-6-2008, tôi nghe tin chị được thả về nhà, lòng bồi hồi khôn xiết, thế là chị vẫn còn sống, đảng cố tình đầu cơ cái chết trên sự tự do, dân chủ, nhân quyền của chị nhưng lẽ phải và niềm tin đã thắng. Tiếng kêu của chị đã vọng qua hàng rào, dây thép, cửa cao, tường kín của trại điên Biên Hòa, qua biển Thái Bình Dương, vọng sang tận bên kia thế giới, nơi có 3 triệu quả trứng của mẹ Âu cơ vượt biển, vùng thoát khỏi bọn loạn đảng, ác tặc Việt Nam từ sau biến cố bi thương của dân tộc vào tháng 4 năm 1975, và chị đã được cứu, sau hơn 3 tháng rưỡi ngồi tù.

Bàng hoàng, tôi bấm lại số điện thoại cũ để gọi, như đã bao nhiêu lần bấm hú họa trước đó... không có tín hiệu trả lời, có nghĩa là số điện thoại vẫn bị cắt... Kể từ lúc đó, tôi nhấp nhổm đứng ngồi không yên, ngày nào cũng căng mắt trên mạng Internet để tìm tin tức chị, rồi qua Nguyễn Tiến Nam, tôi biết chị đã trả lời phỏng vấn đài RFA. Muốn lấy số điện thoại của chị qua Nam, thì Nam kể:

- Chị Thành làm gì có điện thoại? Cả nhà vẫn sợ cộng sản xanh mắt, nên sau khi làm đơn bảo lãnh cho chị Thành về, cả nhà không rời chị một bước, cấm chị sử dụng điện thoại, hễ chị có ý định dùng là bị chồng hoặc con cướp lấy. Bây giờ đảng lại vận động chị ấy trở vô trại để tiếp tục điều trị bệnh... dại (dột) đứng lên chống đảng. Tất nhiên là chị Thành không chịu đi, nhưng đức ông chồng “quý hóa” vận động dữ lắm, chỉ vì đã hứa với “cộng sản” khi viết đơn bảo lãnh cho chị về “nghỉ phép” rồi.

Quá ngán ngẩm trước lối hành xử vô cùng vô văn hóa của đảng trong việc vận động, chi phối đức ông chồng (đảng viên đảng cộng sản Việt Nam) của chị, tôi đành dài cổ đợi, hy vọng những kỷ niệm đã có giữa hai chị em, khiến chị không thể quên, và hễ có điều kiện là gọi điện thoại tới cho tôi.

Nhân nhủ như thần nhủ, sáng sớm nay, tôi chợt nhận thấy số máy lạ trên điện thoại di động của mình, vừa nhận ra tiếng tôi, chị bảo:

- Thủy à, chị Thành đây.

- Trời đất, tôi reo lên: Chị Thành à? Chị đang ở đâu vậy? Đã ra khỏi nhà, ra khỏi sự quan tâm đặc biệt của chồng, con để làm một người tự do rồi à?

- Ừ tất nhiên là tự do trong khuôn khổ thôi, đi đến đâu cũng có lũ mũi thính, tai dài, răng nhọn đeo bám.

Kể về mình, chị nói vắn tắt:

- Chị bị chúng bắt hôm 5-3-2008, trước cả trăm người dân, chúng đánh chị, những kẻ đáng tuổi con chị còn nỏ mồm, lớn tiếng:- Đ.mẹ mày, tao mà là công an

hình sự, tao cho mày chết luôn, chứ không chỉ cảnh cáo như thế này đâu.

Vào trại, chị nằm bẹp vì vết thương, vì mất máu, đã tưởng ngày 8/3 - ngày quốc tế phụ nữ là ngày giỗ vĩnh viễn của chị...Trong bộ rạng rách tướp, bê bết máu vì bị đánh, chị nằm thiêm thiếp, hồn chu du về tận cõi xa xăm nơi nảo nơi nào (nơi không có tình thương cũng chẳng tồn tại tội ác, không có tiếng cười, chỉ còn những tiếng khóc của người đời đưa tiễn)...Rồi những kẻ bán linh hồn cho đảng dữ cũng không nỡ xuống tay với chị mà tìm cách cứu sống chị. Lần này, không kém sự dã man như lần trước. Suốt 3 tháng trời, chúng đè chị ra tiêm 10 mũi. Vì giằng co quyết liệt, vì không chịu để chúng tự do chích thuốc, tự do đầu độc, nên chị cương quyết chống trả. Kết quả một bàn tay của chị bị teo cơ vì mũi kim đi chệch, vì lượng thuốc độc đưa vào đã kịp thời phát huy hiệu quả, khiến chị vừa tranh thủ “đi phép” vừa phải kết hợp châm cứu để cánh tay không còn bị lòng khòng, co quắp như cũ.

Vì lượng thuốc độc tiêm vào quá nhiều, trong khi không có thức ăn bổ dưỡng, trong vòng hai tháng, chị bị sút 16 ký, người gầy tong teo, chỉ còn da bọc xương... Sang đầu tháng 3, một nữ y tá nói nhỏ cho chị biết: “Xem trên mạng Internet, thấy Bác Sĩ Nguyễn Xuân Ngãi cùng một vài tổ chức nhân quyền đang lên tiếng can thiệp cho chị”, chị quyết định phải sống, để tiếp tục chiến đấu với bạo quyền cộng sản, để tố cáo tội ác của giặc đảng đối với chị, cũng là sự xâm nhập của nền văn hóa đảng trong gia đình nhỏ của chị: Con sợ hãi trước cái ác, cái xấu, quay lưng trước nỗi khổ của mẹ, chồng bán đứng vợ vì tiền v.v... Thế là chị quyết định phải ăn thật nhiều, dù thức ăn không có gì nhưng không cho phép bỏ lại suất cơm khốn khổ của trại giành cho người điên. Nhờ thế, khi về “nghỉ phép” chị tăng được 3 ký, bây giờ chị bảo: - Mất đi 13 ký, cánh tay lại khòng khèo, nên trông chị tiều tụy lắm, nhiều người dân oan phải khóc khi gặp lại chị.

Vừa ra tù, bản thân còn đầy thương tích, ốm nhóc, đi đứng xiêu vẹo, chị đã nhanh chóng nhập cuộc. Không được phép sử dụng điện thoại ở nhà, chị lấy cớ đi dạo, đi châm cứu, chữa bệnh rồi ra khỏi nhà, đến các nhà dân chủ, dân oan tin cậy để gặp gỡ, tiếp xúc, trả lời phỏng vấn... Về bản lĩnh, tinh thần, chị bảo tăng gấp mười so với lần bị bắt trước, vì tỷ lệ nghịch với mức độ thú tính của đảng gây ra cho một người đau khổ, trọng tự do nhân quyền như chị.

Sáng nay, 26-6-2008, chị kéo theo đuôi “định hướng xã hội chủ nghĩa” xuống thăm mộ dân oan Võ Tòng ở tận Tây Ninh, cách xa nhà chị cả trăm km. Buổi chiều, chị đến thăm gia đình bạn tù của chị là Phan văn Sào - nạn nhân của luật chống tham nhũng. Chỉ vì nghe lời đảng kêu gọi, mà đứng ra đòi lại 1500m2 đất bị lãnh đạo địa phương lấn chiếm để làm nhà trẻ cho con em trong xóm. Không ngờ nhà trẻ chẳng thấy đâu, nhà tù, trại điên đã lù lù trước mặt. Chị ở phòng 9, Sào ở phòng 10, hai con người hoàn toàn tỉnh táo, và nhận ra mình là những người cùng chung chí hướng, cùng là nạn nhân của bọn loạn đảng, ác tặc này, trong trại Sào tâm sự: - Từ hồi 5 tuổi, em đã được nghe câu của Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu: - “Đừng nghe những gì cộng sản nói, hãy nhìn những gì cộng sản làm”. Em không tin, chỉ nghĩ là câu nói vớt vát của ông ta trước một thể chế đã rệu rã. Không ngờ có dấn thân vào con đường chống tham nhũng, chống đảng này, em mới thấy lời ông Thiệu nói rất đúng. Cộng sản quả là ác độc nhất thế giới. Sẵn sàng ăn thịt những đứa con đẻ hoặc người mẹ ruột thịt của mình, để độc chiếm ngai vàng.

Không làm gì để có thể biến hai con người tàn tạ, rách nát về thể xác, hóa thành kẻ tâm thần như ý định ban đầu của lũ quan thầy cộng sản. Sau hai tháng biệt giam trong trại điên, chúng phải đưa Sào ra trại tù bên ngoài, cũng là tách hai tư tưởng lớn ra xa nhau, để họ không còn sự đồng cảm, cộng hưởng, kết thành một khối thống nhất... bất lợi cho chế độ độc tài độc đảng. Hiện Sào đang bị nhốt ở trại giam của tỉnh, cách xa gia đình vài chục km (xã Long Thành Bắc, huyện Hòa Thành, tỉnh Tây Ninh), bỏ lại mẹ già, vợ hiền, con nhỏ trong cảnh bần hàn, túng kiết.

Quá căm thù lũ giặc đảng, cũng là thương xót cho số phận người bạn tù, trẻ hơn chị gần 20 tuổi, nên còn trong thời gian “nghỉ phép” (không biết giặc đảng sẽ lôi cổ chị vào trại bất cứ lúc nào), chị bất chấp hiểm nguy, sự can ngăn của chồng, con, kéo theo cả chục đuôi “định hướng” theo mình lên tận nghĩa trang, nơi dân oan Võ Tòng bị đảng thịt, rồi lặng lẽ cắt đuôi tìm đến gặp vợ con Sào và thuyết phục gia đình vượt qua nỗi sợ, cất cao tiếng nói trước bạo quyền cộng sản ra thế giới bên ngoài để cộng đồng cứu giúp.

Hỏi chị dự định của những ngày tới, chị bảo:

- Tiếp tục chống đảng, chống đảng đến cùng, dù chết cũng chống. Một mình chống chưa đủ mà phải vận động dân oan cùng chống.

Cảm cái tình cũng như cái tâm trong sáng, sự dũng cảm của chị, nhiều người dân oan đã lặng lẽ đứng bên chị, tạo thành khối thuốc nổ một ngày...

Hà Nội, 27-6-2008

Trần Khải Thanh Thủy

Hội viên hội văn bút quốc tế

NGUON: http://www.vietnamexodus.org/vne0508/vnenews/bandocviet/trochuyenLSBuiKimThanh.htm
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn