Nào phụ nữ gì mà giọng điệu chớt nhả, quá đà, chả có chút nữ tính nào. Biết gì về Hồ Xuân Hương mà đòi viết, thật ngông cuồng và rồ dại. v.v và v.v(lăng nhăng và lăng nhăng)...và tôi hiểu, kể từ năm 1946, sau khi cướp chính quyền từ tay ...nhân dân, dòng máu đen tối, ác độc mà đảng cộng sản bơm vào cơ thể dân tộc luôn phát huy tác dụng, cứ cá lớn nuốt cá bé, người ngay sợ kẻ gian, kẻ dốt dìm thằng giỏi. Ngay cả ngôi đền thi ca mà tôi trú ngụ cũng đầy cỏ giả, rác rến, người tốt thì ít, kẻ cơ hội thì nhiều, hệt câu thơ Nguyễn Trải tả:"miệng thế nhọn như chông mác nhọn, lòng người quanh tựa nước non quanh"...Vì thế trong 36 cách chỉ còn cách...chuồn. Từ đó làm theo lời người Trung Quốc dạy:" Nhà đóng cửa thành hang sâu núi cao", một mình mình viết, một mình mình xem. Thà "khóc cười thủ thỉ, đếm thời gian trôi" trong chính cõi lòng mình còn hơn là tung mình vào những cuộc giải trí vô bổ, tội nghiệp, chỉ tổ bị người đời đố kỵ, dèm pha, cứ đùi em trắng hơn đùi chị là ...bỏ cha nhau rồi
Cuộc đời luôn có những nút thắt, bí ẩn, lối rẽ bất ngờ, khiến người ta phải tự điều chỉnh, thích nghi lại mình. Năm 46 tuổi, bị bao vây trong trùng trùng, điệp điệp đội ngũ công an - những kẻ chuyên trấn áp các nhà dân chủ, người bất đồng chính kiến, thích nói thẳng , nói thật như tôi...một mình nơi chốn cao vực sâu, lúc "hang đá"( căn nhà tôi ở tại Gia Lâm) lúc" đỉnh giời" (căn hộ tầng 3 tại chung cư của mẹ đẻ) không ngờ lại là nơi bình minh chim hót, trái tim luôn bình yên, nơi hàng trăm tiếng nói vọng vào từ phía bên kia bờ biển Thái Bình Dương. Những cuộc giao lưu qua điện thoại, qua trả lời phỏng vấn, qua mạng internet...đã khiến hồn tôi nở hoa, mọc cánh, tung bay khắp phương trời.Những câu hỏi thật ngộ nghĩnh, thân thương, khiến tôi phải nhìn nhận lại quan điểm của mình một lần nữa: "Ta sống giữa cộng đồng, niềm vui lớn nhất là niềm vui giao tiếp (trên cơ sở hiểu biết lẫn nhau)
- Chị Thuỷ ơi, Nghe anh Ngô Kỷ , đài Quê Hương giới thiệu, chị tốt nghiệp đại học sư phạm khoa sinh cơ mà, sao lại viết văn vậy?
- À ...tôi nghĩ sao nói vậy: - Mình chỉ thích văn học thôi, chứ đâu có nghĩ thành nhà văn, chẳng qua cuộc đời qúa khổ, sinh ra phải thời loạn lạc, lớn lên gặp buổi chiến tranh, 3 lần thể nghiệm nỗi đau mất bố, mất anh, rồi cả em trai nữa, chỉ vì tham gia quân đội mà bỏ mạng. Thế là buồn bã lang thang, không ngờ lạc vào cánh rừng ngôn ngữ của Việt Nam, nơi 26 chú lùn từ A đến Z đang ngự trị. "Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén", được các chú an ủi, động viên, dỗ dành, chèo kéo, mình lần lượt "phải lòng" hết cả 26 chú, thế là phải chửa, phải đẻ, phải nạo, rồi đẻ ra cả nghìn chú lùn con con... xếp chật trong 15 ngôi nhà...bằng giấy( 15 đầu sách), rồi được kết nạp vào hội (năm 2000) và thành nhà văn, vậy thôi.
- Chị Thuỷ ơi, sao giọng viết của chị đầy nam tính vậy? Nếu không có ảnh của chị đi kèm, nếu chị cứ để tên Nguyễn Thái Hoàng mãi, ai cũng tưởng chị là đàn ông , đàn ang thật đó.
- Giọng "đều đều vịt đực" thỉnh thoảng lại "đao to búa lớn" của mình, thích làm hàn lâm phố huyện, vụn vặt triết lý nhân sinh, có lẽ do trời sinh ra thế...Tạo hoá vốn đầy bất cẩn và tuỳ hứng, đang nặn mình hết sức trau chuốt (từ chất bột, đến các đường nét chọn lọc, khả dĩ trên khuôn mặt), bỗng dưng bị một lý do gì đó thúc giục (tẩy trần, xổ ruột, đi ăn tiệc, chơi gái, chích "cơm đen" chẳng hạn) thế là nặn quấy nặn qúa cho xong để còn đáp ứng các nhu cầu tự thân, thành thử, lẽ ra được làm đàn ông, như mọi người đàn ông khác trên đời, chỉ vì thiếu mất "tí ti nguyên liệu" mà phải làm đàn bà, và cả đời giấu cốt cách đàn ông trong cơ thể đàn bà, muốn bay không nhấc nổi mình mà bay ...
- Sao chị lấy lắm bút danh thế, có phải chỉ tình cờ, ngẫu nhiên hay có tình ý gì không?
- Mình lấy nhiều bút danh vì nhiều lý do. Thứ nhất phải phân thân thành trăm mảnh để qua mặt lũ mũi thính, tai dài của đảng, cho nên lúc là cá nhân, lúc hội tụ lại thành nhóm phóng viên Hà Nội, nhóm phóng viên VNN... "xuất quỷ nhập thần" để đánh lạc hướng lũ chó săn, vốn được đảng huấn luyện vô cùng bài bản. Công an là phương tiện để đàn áp nhân dân mà: Người việt nào cũng bị hành, nhũng tham nào cũng bỏ qua, thầy bà nào cũng nịnh hót" Vì thế việc chọn tên không hề ngẫu nhiên đâu, mà có ý có tứ cả đấy. Ví dụ Thái Hoàng thì ai cũng biết là do tính thoáng hài của mình rồi, cả thơ lẫn văn, hay báo, đều rất thích rắc nấm cười vào trong câu chữ, cho độc giả ít nhiều được thư giãn, sau những phút than dữ vì công việc, chồng con, bệnh tật v.v và v.v(vui vui và vui vui).Hơn nữa còn là con cháu của Nguyễn Thái Học, nhà cách mạng thực sự của Việt Nam. Còn Thái Bình là mảnh đất mình đặc biệt yêu mến, nơi có "thần tình yêu, kho hoang tưởng ngàn đời" của mình ở đó, nơi mình trú ngụ trong những ngày đau thương mất mát (1995-2005), khi bị đẩy ra khỏi báo Cựu Chiến Binh, phải lang thang kiếm ăn, để còn có cái mà cựu chén binh( sau những ngày dài ngán ngẩm cho thân phận cựu chán binh của mình) ...Mặt khác, nó còn là mảnh đất cực kỳ khổ ải, ghi nhiều, "dấu son" của dân tộc, từng là kho cung cấp sức người, sức của trong chiến tranh, song cũng là nơi nhận về nhiều đau thương mất mát nhất, từ số lượng bà mẹ Việt Nam anh hùng, các thương bệnh binh nhiễm chất độc da cam, tỷ lệ trẻ em tật nguyền" bao giờ cũng đứng nhất nhì miền Bắc( Sau Thanh Hoá anh hùng) .Trong thực tế, cũng là nơi tệ nạn tham nhũng diễn ra nhiều nhất, đến mức khi về lại Thái Bình để viết bài"Thái Bình dạy sóng" mình đã phải tức cảnh...mượn thơ để tả:
Bố cạn tiền rồi cán bộ ơi.
- Chị Thuỷ ơi, Mai Xuân Thưởng là ai vậy? Sao trong các bài viết về dân oan của chị luôn có tên này, từ vườn Hoa Mai Xuân Thưởng, đến nhà tiếp dân trung ương số 1 Mai Xuân Thưởng?
Bão lũ sủi sôi cuốn sạch rồi
Thi đua đã khiến thua đi mãi
Chú phỉnh tôi rồi, chính phủ ơi...
v.v và v.v (vui vui và vui vui)
- Mai Xuân Thưởng là nhân vật lịch sử của dân tộc mà mình vô cùng quý trọng. Ông sinh năm 1860 tại Bình Định, đỗ cử nhân 1866, mất 1887 do từ bỏ con đường làm quan, đứng ra kêu gọi thanh niên đứng lên đánh Pháp, theo lời kêu gọi của Vua Hàm Nghi trong phong trào Cần Vương, thế là bị Pháp chém đầu chưa đầy một năm sau đó, khi chớm sang tuổi 27.
- Nè, em thích nhất bài "Người thờ cha già dâm tặc" của Võ Quế Dương đó, có phải của chị không?
- Võ Quế Dương là bài viết đầu tiên của mình về anh Nguyễn Phúc Trường ( thôn Vân Dương, xã Vân Nội, huyện Quế Võ, tỉnh Bắc Ninh) vì lấy thân mình chèn bánh ô tô để giữ lại mảnh đất mà anh có công khai phá từ 16 năm trước, không cho công ty Kinh Bắc cướp trắng bán cho chủ đầu tư của Nam Hàn mà anh dũng hy sinh (hệt Tô Vĩnh Diện lấy thân mình chèn pháo) vậy, chỉ có điều cái chết của Tô Vĩnh Diện là cái chết được đảng và nhà nước khoác danh nghĩa, còn anh Trường thì được dân làng khiêng lên tận uỷ ban nhân dân tỉnh để biểu tình, gây ắc tách cả một đoạn giao thông dài. Sau khi viết xong bài:" Chuyện xảy ra trên quê hương quan họ- giết dân để cướp đất" cần che giấu tung tích, mình liền lấy luôn tên xã, tên huyện của nhân vật để làm bút danh, đánh lạc hướng của lũ công an đảng, đồng thời chửi luôn cả ông...phá tổng biên tập Đặng Vương Hưng, vì cái thói giả nhân giả nghĩa của ông ta trong việc chơi gái, ăn chặn tiền nhuận bút của gia đình liệt sĩ Nguyễn văn Thạc (giống hệt thói đạo đức giả của đảng cộng sản Việt Nam)
- Lại còn Nguyễn Nại Dương nữa chứ, tại sao không phải là đại mà là nại vậy, nghe kỳ qúa hà?
- Nại Dương chỉ đơn thuần là ánh dương nhẫn nại chiếu sáng trên bầu trời. Chả là mình vốn dòng dõi khoa bảng mà, mấy đời ông, cha đều là túc nho cả. Nếu đẻ con trai chắc chắn mình chọn tên Nại Dương để đặt cho con đó. Nếu ai không hiểu cho là kỳ quặc, cổ hủ, nhưng hiểu ra rồi thì khi cháu lớn lên, khối cô phải lòng đấy
- Chị Thuỷ ơi, ông xã nhà chị có ủng hộ việc làm của chị không?
- Ông ấy gõ đầu trẻ như mình ngày xưa vậy, sau khi "mất dạy, vô lương", mình phải chuyển sang gõ đầu mình như hiện tại, còn ông ấy là quan võ, dạy thể dục chỉ cần mấy động tác: "Trước thẳng, sau cong, giữa ngoằn nghèo", thôi, chả liên quan gì đến nhau cả, nên thường xuyên gõ đầu nhau chan chát.
- Í hí, chị lại hài rồi, gõ đầu nhau chan chát thì làm sao có liền hai Cách Cách ?
- Không phải Cách Cách mà là Công Chúa. Khi lấy ông ấy, mình vẫn "đáng giá nghìn vàng", nghĩa là vợ cả, hoàng hậu chứ có phải vợ hai, hay cung tần mỹ nữ hoặc thứ phi (của dùng rồi đâu)?
- Ừ hứ, xem phim tàu cứ thấy gọi Cách Cách nghe hay hay, hoá ra con bà cả gọi là công chúa và hoàng tử, còn con bà hai mới gọi là Cách Cách và Tiểu A Ka à, hay nhảy?
-Trở lại câu hỏi của bạn, của đáng tội, thỉnh thoảng chán gõ đầu nhau thì quan văn "đè" quan võ, à quan võ đè quan văn một chút, song lại việc ai nấy lo thôi, ông ấy chẳng quan tâm gì đến việc vợ "cào mây cuốc gió" trên giời. Vì thế các sản phẩm tinh thần mà mình "cào" được, dù có xếp lại thành bài, thành chương, thành sách, thì cũng chỉ là "thuốc ngủ liều cao" thôi, khi nào muốn ngủ lại lôi ra, đọc vài dòng là mắt díu lại, một dòng tơ bọt chảy vắt từ phải sang trái, từ miệng xuống cằm như "cầu vồng" chợt hiện sau...môi vậy.
- Ôi , đúng là chị thật, ai cũng cù được. Chị Thuỷ ơi, sao hội dân oan Việt Nam lại ra đời vào đúng 12 giờ trưa ngày 9-12 vậy, nhảy không kịp à?
- Đơn giản vì đẻ vào buổi trưa là thông lệ của gà mà. Sau bao nhiêu ngày nhếch nhác tro than vì bới rác, cuối cùng, nhờ sự trợ lực của thiên nhiên, của thời gian, của các nhà dân chủ, nên gà vẫn đẻ. Cho dù xung quanh mình là diều hâu, quạ khoang, cú vọ , là thế lực thù địch công khai hoặc ngấm ngầm, đòi giết chết tươi ý tưởng, mầm mống "nổi
loạn, tạo phản" của mình cho bà con đi chăng nữa, gà vẫn đẻ, vẫn đập cánh, la làng:
Cục ta cục tác
Công an ác ác ...
Tôi đẻ trứng tròn,
Vừa xám vừa nâu
Thật là tuyệt vời.
- Ừ, nhưng "mái non, con dại", nên vẫn đang lúng túng như gà mắc tóc ấy. Biết bao nhiêu việc phải làm, nào "tìm rơm để lót ổ" (Văn phòng), nào xoè cánh che chắn để lũ diều hâu quạ mổ, khỏi đập vỡ trứng, nào bới rác, tìm sâu để tiếp tục đảo và ôm ấp, cho trứng nở thành gà ... v.v và v.v(vui vui và vui vui)
Giữa trưa vắng, nắng ngời chân tóc.
Giữa kẻ thù trứng cứ đẻ ra...
Vinh quang thay là một quả trừng tròn
- Chị Thuỷ ơi, đã có nhiều, người tài trợ cho hội chưa vậy?
Tính đến hôm nay là hơn 1000 USD rồi , tiếc là đồng tiền lêu lổng qúa
- Ủa sao vậy?
- Vì chị trưởng ban tài chính bị mất chứng minh thư, nên không đứng ra nhận thay cho bà con được, 4 người khác trong ban thì lại nhát chết, sợ công an buộc án, gán tội (Nhận tiền của "bọn lưu vong phản động nước ngoài") nên trốn biệt, phải nhờ người của ban thư ký nhận giúp, lại không tự nguyện, tự giác nên bát nước công đức chuyển vào tay bà con chỉ được 1/3 (2.600.000 VND) 2/3 còn lại trút hết vào túi họ, nên mình đành phải "stop" nhờ các sáng lập viên của hội giữ hộ, khi nào kiện toàn, củng cố lại nội bộ mới công bố địa chỉ , điện thoại, người gửi, để mọi người chuyển tiếp
- Rắc rối ghê chị ha!
- Ừ, người Việt Nam mình mà, bị đảng cướp bóc đến cạn kiệt, thiến mất nhân cách danh dự nên không ít kẻ tự biến mình thành Mã Giám sinh thời đại: "Máu tham hễ thấy hơi đồng thì mê"
- Nè ở Việt Nam bây giờ là 12 giờ đêm rồi đó, phải trả chị về với "chính( chồng) chị và chiếc giường", đúng hôn?
- Ờ, mình cũng đang muốn ngửi hơi chồng đây, quen rồi, không chỉ mùi hôi nách của chồng mà còn cả ...hôi tanh mùi chồng nữa
- Ủa, nói gì kỳ cục dzạy?
-Thì...đêm đêm ngửi mùi hôi, mùi hôi nách của chồng trong bài "Hoa sứ nhà nàng" mà mình nhại chệch đó. Còn: "gần chồng ắt hẳn ..hôi tanh mùi chồng" trong bài " trong đầm gì đẹp bằng sen, mình cũng nhại cho vui mà.Có cần mình đọc lại không?
- Thì đọc nghe chơi!
Trong buồng gì đẹp bằng em
- Trời đất, hết chịu chị luôn, thưa chị Thuỷ...
Tóc đen, da trắng lại thêm ...mông bành
Miệng cười, mắt sáng long lanh
Gần chồng ắt hẳn ..hôi tanh mùi chồng"
Hang Đá 31-12-2006
TKTT
(Còn tiếp)
Gửi ý kiến của bạn