BÀI ĐỌC NHIỀU NHẤT
(Xem: 79320)
(Xem: 63635)
(Xem: 41121)
(Xem: 32704)
SỐ LƯỢT XEM TRANG
0

375 nghìn cho một mạng người.

23 Tháng Giêng 20257:14 SA(Xem: 933)
375 nghìn cho một mạng người.
51Vote
40Vote
30Vote
21Vote
10Vote
3.52
Con ong lượn mấy hôm trong nhà. Tí Hớn dõi mắt theo con ong đang bay, mặt bợt ra vì sợ. Mỗi lần ong lượn sát xuống gần là Tí Hớn nháo nhào tìm chỗ nấp, Tí Hớn nhảy bổ vào lòng bà rồi nhào ra sau lưng bố, miệng lắp bắp:

Ong đấy, sợ lắm, đốt đấy, sợ lắm.

Ong lượn mấy hôm thì tìm được chỗ ưng ý làm tổ, ngay mép cửa sổ, nơi Tí Hớn hay đứng dòm xuống đường. Thì ra đó là một con ong mẹ đang làm tổ để đẻ. Ong rất chăm và nhanh. Mấy hôm đã được cái tổ xinh xinh bằng ngón tay cái người lớn. Cái tổ có 12 ngăn, trong mỗi ngăn có mẩu trắng bằng đầu que tăm, không biết có phải là trứng không. Hàng ngày buổi sớm ong bay đi, đến chiều lại bay về. Nhưng ong không bay đi cả buổi mất hút, mà nó bay đi một chốc lại tha cái gì về loay hoay bên tổ.

Tí Hớn nhìn ong có vẻ khiếp, nhưng mấy hôm không thấy ong làm gì mình. Tí Hớn mon men đến gần ngước mắt nhìn ong quát.

- Ong, ong!

Con ong giật mình thì phải, nó rời cái tổ bay một vòng. Tí Hớn ba chân bốn cẳng bổ nhào tìm chỗ nấp, miệng la:

- Ong cắn, ong cắn rồi.

Mẹ Tí Hớn bảo bố Tí Hớn:

- Mình dứt cái tổ ong đi, có ngày nó đốt con đấy.

Bố Tí Hớn ậm ừ rồi lặng thinh. Mẹ Tí Hớn thấy mấy hôm cái tổ ong còn nguyên, gắt. Bố Tí Hớn nói:

- Ong nó đang nuôi con, dứt đi tội lắm.

- Để nó đốt con mình thì sao anh...

Bố Tí Hớn chẳng nói gì, ôm Tí Hớn vào lòng nói với con:

- Ong đấy, ong mẹ đang nuôi ong bé đấy Tí Hớn ạ.

Trời mưa, sấm sét ầm ĩ, bố Tí Hớn không thấy ong mẹ về. Bố mở toang cửa sổ nói để cho mát, bố nói thích hơi nước mưa phả vào nhà. Mọi người nghĩ bố lẩn thẩn. Bố ôm Tí Hớn ngồi trông mép cửa sổ. Mưa càng ngày càng ào ạt như thác đổ, sấm nổ rền khiến Tí Hớn rúc đầu vào ngực bố khép nép. Lát sau Tí Hớn ngủ ngon lành trong lòng bố.

Bố Tí Hớn ngồi ôm con trong lòng, ngóng cửa sổ đợi ong mẹ về. Cơn mưa đã tạnh từ lâu. Bố gượng nhẹ tìm thế đứng dậy tay vẫn ôm con. Bố bế Tí Hớn sang phòng ngủ rồi quay lại, pha chè, châm thuốc hút. Ánh lửa lập loè soi thấp thoáng khuôn mặt đầy lo âu, trắc ẩn. Bố nhìn đăm đăm về mép cửa sổ, nhìn vào cái tổ ong có những con ong non như con sâu đang nằm thiêm thiếp ngủ. Nếu ong mẹ không về thì chúng ra sao, nghĩ đến đó bố Tí Hớn rùng mình.

Bố Tí Hớn không phải là người lẩn thẩn mà tại vì bố đang nghĩ đến những cuộc đi, những con người đi mãi không về. Những con người có con nhỏ, có mẹ già, có vợ dại hay cả những con người chưa có gia đình, chưa một lần yêu. Bố thấy trong đêm mưa này, ngoài cửa sổ đằng kia là những ngọn đồi đất, trên ngọn đồi đó có những nấm mộ của những người sinh ra lớn lên dưới xuôi, họ lớn lên vào đời. Và giông tố cuộc đời đưa họ rời quê hương. Họ sống một cuộc đời cực khổ, tranh giành, đâm chém nhau vì một miếng thịt bằng hai ngón tay, một chỗ nằm gần cửa sổ, ốm đau, bệnh tật. Đủ thứ có ở đây đang dồn lại đưa con người ấy ra đi vĩnh viễn khỏi thế gian. Xác họ vùi trên đồi cằn trong chiếc quan tài bằng thứ gỗ tồi tệ, chẳng được bào cho nhẵn nhụi, cong vênh. Những ngọn đồi mãi nhấp nhô như nước mắt bà mẹ khóc con chảy trên đôi gò má nhăn nheo.

Sáng sau ong vẫn chưa về, bố tần ngần đứng nhìn tổ ong, Tí Hớn đã dậy đến bên bố. Nhìn theo bố một lúc, Tí Hớn hỏi bố:

- Bố! Bố, ong đâu?

Bố Tí Hớn đặt tay lên đầu con xoa nhẹ, bố nói với Tí Hớn mà như nói với mình:

- Ong chưa về con ạ, ong mẹ không về thì ong con sẽ bị đói đấy, không được ti mẹ, ong con đói.

Tí Hớn làm bộ khóc nhè, trễ miệng kêu:

- Ong con đói, ong con khóc è è!

Đến chiều tối ong mẹ không về, bố Tí Hớn đã biết điều gì xảy ra. Cơn bão hôm qua đã giết chết ong mẹ. Chỉ có cái chết mới khiến ong mẹ không về được tổ với ong con. Bố Tí Hớn thôi không nhìn tổ ong nữa, bố ôm Tí Hớn vào lòng ru, tiếng ru của bố nghèn nghẹn như người đang ốm:

- À ơi, con cò mày đi ăn đêm
Đậu phải cành mềm, lộn cổ xuống ao
Ông ơi! ông vớt tôi nao
Tôi có lòng nào, ông hãy xáo măng
Có xáo thì xáo nước trong
Đừng xáo nước đục đau lòng cò con...

Tí Hớn ngái ngủ, khi cơn ngủ sắp tới, Tí Hớn còn lải nhải theo bố câu cuối

- Au òng ò on, au òng ò on.

Ngày 06.12.2007, 10:09 (GMT+7)

***********************************************

Câu chuyện trên tôi viết cách đây đã 18 năm, lúc đó hoàn cảnh kinh tế của tôi rất khó khăn, có nhiều người nợ tôi tiền không trả. Có kẻ cậy thế gia đình là dân anh chị xã hội, mỗi lần nhắc tiền cứ làm ngơ. Tôi đến quán nhậu kẻ đó đòi tiền, thiếu kiềm chế đã đấm luôn kẻ nợ. Anh em nhà đó cầm dao đâm nhưng tôi quơ tay gạt được, bị rách ngón tay phải vào viện khâu 3 mũi.

Anh em nhà đó hôm sau kéo đến nhà tôi hỏi tội, tôi đứng trong nhà tay cầm khẩu k59 không nói gì , cửa vẫn mở chờ họ vào. Cuối cùng một số anh chị số má lúc đó biết nhà tôi nhà kia đứng ra giàn xếp, bên kia trả nợ, còn tiền viện phí khâu tay của tôi thì xuê xoa cho qua. 

Vài hôm sau đến vụ Thắng Xệ ở chợ Giời và Binh Nga trùm bóng ở Bùi Thị Xuân va chạm tiền bóng đá, tổng số Thắng Xệ nợ là 150 triệu, trong đó tôi có 60 và nhà Bình Nga có 90 triệu. Giao hẹn mỗi tháng Thắng Xệ trả 3 triệu, tôi lấy 1 triệu còn nhà Bình Nga lấy 2 triệu, còn đánh đến đâu được thua tính luôn. Hôm đó Thắng Xệ thắng 60 triệu, nhà Bình Nga bảo thôi trừ bớt luôn vào khoản nợ của Bình Nga. Hai bên chửi nhau và Thắng Xệ kéo đồng bọn đến, nhà Bình Nga cũng kéo hội Toàn chợ xe đến. Hai bên gườm nhau, súng ông, dao dựa rút ra rồi, nhà Bình Nga thấy xung đột không thể tránh, nên bảo 60 triệu Thắng được trừ vào 90 triệu nợ, mọi chuyện coi như xong.

Thắng Xệ chấp nhận, mấy hôm sau nó bảo tôi khoản nợ 60 của tôi bao giờ có nó trả, không trả dần chung như với Bình Nga nữa, vì giao hẹn trả cùng Bình Nga xong rồi. Ý nó không muốn trả nữa. Tôi cười xoà thôi anh có lúc nào trả cũng được, em không giàu như nhà Bình Nga , chứ có em cũng xoá nợ anh. Nó cười hỉ hả khen tôi chơi biết điều, bá vai bá cổ nhận tôi làm em út.

Tôi về uất không ngủ nổi, nhiều đêm uất quá dắt đồ đi loanh quanh mạn chợ Giời, Mai Hắc Đế, Trần Khát Chân ngồi vật vờ quán nước, hy vọng gặp Thắng Xệ đi một mình thì làm một phát không ai hay, vì nó lắm kẻ thù. Tôi nghiên cứu địa hình, thấy đầu đường nó hay về có mấy xe rác đẩy. Tầm gần sáng nó về cũng là tầm những xe rác đẩy ở đó đầy ắp, nếu tôi ngồi trong thùng rác phủ kín đầu, nó đi qua nã cho mấy nhát rồi cứ nằm im trong thùng rác, vỏ đạn sẽ rơi trong thùng rác. Chỉ một tiếng sau xe ô tô đến sẽ cẩu cái xe rác đẩy đó đổ, vào thùng xe tải rác có cả tôi. Lựa khi xe đi đến đâu tôi sẽ nhảy ra. Trong một tiếng đó, người ta sẽ đưa nó đi cấp cứu, công an có đến cũng hai mươi phút, lấy lời khai nhân chứng, tìm kiếm quanh hiện trường cũng sẽ chẳng ai mà nghĩ chuyện tìm trong mấy xe rác đó có gì. Nếu tôi làm xong mà đi xe máy tẩu thoát thì kiểu gì cũng có người nhìn thấy dáng người, loại xe... cái xe rác đẩy mấy hôm không đầy, tôi chỉ có lịch thứ ba, thứ tư và thứ bảy, chủ nhật vì đó là những hôm có bóng đá. Thắng Xệ đêm hôm nó sẽ loanh quanh khu vực đó, nhà này nhà kia để đánh bóng. Tôi phải tìm giấy lộn, bìa các tông, nilon chở đến ném vào thùng rác để đầy lên tạo chỗ nấp. Đến 4 giờ sáng đi bộ tới thì mấy người nhặt rác ban đêm đi xe đạp đã vợt hết chỗ giấy lộn, nilon và bìa các tông.

Nản, đang nghĩ xem cách gì cho hết hận, thì Thắng Xệ bị bắt đi tù vì tội ăn trộm xe máy. Thắng Xệ đi tù, tôi gửi quà thăm. Sở dĩ tôi phải như thế vì nghĩ nếu lúc nào đó nó về, mình ra tay thì công an họ tìm nguyên nhân, sẽ loại mình ngay ở vòng nghi vấn vì chuyện nợ nần kia chẳng ai nhớ.

Thắng Xệ ra tù vài tháng, thì bị anh em nhà võ sư Ánh, Trang bắn chết ở Đoàn Thị Điểm. Thắng dùng k59, anh em nhà Ánh Trang dùng Ak cưa nòng hai bên nã đạn và Thắng vỡ ngực chết luôn tại trận. Nguyên nhân cũng từ mâu thuẫn từ nhiều năm trước giữa hai nhóm với nhau và đôi lần nói chuyện nhưng không đến kết quả hoà thuận.

Tôi vất súng xuống sông, giã từ nghề cầm đồ, bóng bánh.

Kể lại câu chuyện này, để mọi người thấy giang hồ khi đụng độ cũng đã cân nhắc, người ta thông qua quen biết trung gian, nói đi nói lại mà không được, mới đến mức độ phải ra tay.

Hôm nay đọc báo thấy câu chuyện người shipper ở Đà Nẵng bị ba thanh niên trẻ đánh chết, mâu thuẫn chỉ vì 357 nghìn nợ tiền hàng, còn tiền công của người shipper có 4 nghìn đồng.

3 nghi phạm đánh anh shipper Đà Nẵng
3 nghi phạm đánh anh shipper Đà Nẵng

Người shipper có con nhỏ, anh ta bị đánh giá kém và khách không thanh toán tiền hàng, anh ta nguy cơ bị công ty phạt đến 500 nghìn. Tối anh đến xin khách trả tiền và gỡ đánh giá kém, nhưng không được dẫn đến cãi nhau và anh bị người thân của khách đánh chết.
Anh như con ong mẹ năm xưa, hàng ngày phải tần tảo đi kiếm miếng ăn, rồi chỉ một chuyện rất nhỏ thành cơn bão tố cuồng phong lấy đi tính mạng của anh. Thật xót xa.

Ba người lớn đánh một người lớn ở xã hội, trong trường cả một đám học sinh đánh một học sinh.

Từ bao giờ có chuyện đánh hội đồng như thế ?

Tôi nhớ hồi bé ở chỗ nhà tôi có cái cột đồng hồ của Pháp, các bậc cha chú kể ngày trẻ họ có mâu thuẫn không thoả thuận được, sẽ hẹn nhau ra đó đánh nhau tay bo, có cả câu thành lệ là

- Một chọi một ra cột đồng hồ.

Từ bao giờ mà chỉ vì chuyện vặt không đáng có thể trở thành án mạng ngay tức khắc ?

Chúng ta có vô số giáo sư, tiến sĩ, nhà nghiên cứu văn hoá, chuyên viên nghiên cứu văn hoá. Truyền hình, sân khấu, đạo diễn, kịch bản, diễn viên với phóng viên, nhà báo, nhà giáo...nhưng văn hoá, tính nết của người dân dường như càng ngày càng hung hãn hơn. Chẳng có nghiên cứu nào tìm hiểu vì sao lại vậy.

Nếu không ai nghiên cứu gốc rễ vấn đề, nên chăng cần có nhiều bài báo, nhiều bộ phim, nhiều clip luận bàn về những việc như trên. Đừng né tránh không đụng đến, cứ nhìn thẳng vào vụ việc, mổ xẻ, phân tích như người ta đang cãi nhau về thầy Minh Tuệ, về Nguyễn Phương Hằng, về Đàm Vĩnh Hưng trên mạng xã hội, báo chí. Người bênh kẻ gây án, người đưa lý do giảm tội, người kết tội, người xót thương bị hại...tất cả đều được hết, miễn là bàn nhiều đến những vụ việc như thế trên mọi kênh văn hoá. Cho dù thế bàn thế nào thì cái hậu quả người chết, người đi tù cũng sẽ là điều mà người đọc, người xem ý thức được và hằn sâu trong tâm thức họ. Đừng coi việc đó là việc lãng nhách, việc nhỏ nhoi, chuyện không may hiếm khi xảy ra. Còn hơn là bàn em á hậu nọ, cậu ca sĩ kia đi xe gì, diện đồ gì, sinh nhật tổ chức ở đâu, yêu đương chia tay, ly hôn, hờn trách nhau như nào.

Bùi Thanh Hiếu
Facebook

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn