BÀI ĐỌC NHIỀU NHẤT
(Xem: 76743)
(Xem: 63131)
(Xem: 40528)
(Xem: 32151)
SỐ LƯỢT XEM TRANG
0

Bài báo oan nghiệt và sự ra đi của cha tôi

10 Tháng Chín 20246:17 SA(Xem: 278)
Bài báo oan nghiệt và sự ra đi của cha tôi
50Vote
40Vote
30Vote
20Vote
10Vote
00
LTS: Trần Quyết Thắng được biết đến trên mạng xã hội cũng như ngoài đời như một người nhiều năm nay đi nhặt nhặn, đi quyên những xe đạp cũ, về tân trang sơn sửa lại và đem tặng cho trẻ em nghèo. Hoạt động từ thiện tưởng chừng rất hữu ích đó cũng làm ngứa mắt nhà cầm quyền.
Với nhà cầm quyền thì mọi hoạt động xã hội với dưới sự tổ chức và kiểm soát của họ, cái gì nằm ngoài đều cần ngăn chặn. Nhiều lần hoạt động của Thắng đã bị cản trở, thậm chí phá hoại, bôi nhọ. Việc đó không chỉ ảnh hưởng tới Thắng mà còn tới gia đình của bạn trẻ này và có thể là nguyên nhân dẫn tới cái chết của người cha. Dưới đây là bài viết của Trần Quyết Thắng về vấn đề này.


Trần Quyết Thắng tặng xe đạp cho trẻ em nghèo
Những chiếc xe đạp xinh xinh được trao tặng

Hơn ba năm trước, trưa ngày 25/3/2021, báo Hà Tĩnh đăng một bài viết sai sự thật về tôi và dự án tái chế xe đạp. Sáng hôm sau, khi tôi bước vào phòng khách, thấy cha ngồi trầm ngâm một góc sofa. Gọi tôi lại, cha nói: “Cha tin con làm điều tốt, nhưng mọi việc con làm đều phải cân nhắc kỹ lưỡng.” Tôi hiểu rằng cha đã đọc bài báo đó, bởi chưa bao giờ ông phải nhắc nhở tôi điều tương tự trong các công việc tôi làm.
.
Những ngày tiếp theo, tôi tiếp tục công việc sửa xe và viết đơn kiến nghị gửi cho Sở TT&TT tỉnh Hà Tĩnh về bài báo vu khống đầy ác ý đó. Tối 26/3/2021, khi đi qua phòng cha, tôi thấy cửa mở. Cha nằm trên giường, trên bàn có vài vỉ thuốc. Khi tôi hỏi, cha chỉ bảo đó là thuốc cảm thông thường. Nhưng tôi biết, cả ngày ông lo lắng, mất ngủ vì những lời vu khống trên báo chí. Dù vậy, cha không than vãn, chỉ âm thầm chịu đựng.
.
Sáng 27/3/2021, theo kế hoạch, tôi cùng tài xế bốc xếp 71 chiếc xe tái chế lên xe tải để tặng học sinh ở Thanh Hoá. Đang làm việc thì mẹ gọi: “Mẹ gọi cha nhiều cuộc nhưng cha không bắt máy. Con đi tìm xem cha ở đâu.” Tôi trấn an mẹ: “Chắc cha bận việc hoặc đang nghỉ ngơi.” Nhưng mẹ tôi lo lắng hơn ai hết, vì bà hiểu rõ cha. Ông luôn rời nhà lúc 1 giờ sáng, làm việc đến khoảng 7 giờ sáng, sau đó về nhà. Trong quá trình đó, cha và mẹ tôi thường xuyên giữ liên lạc. Sự im lặng của ông hôm đó khiến mẹ vô cùng bất an.
.
Trước đó vài ngày, cha còn đưa mẹ đi làm căn cước công dân mới, và mua cho mẹ một bộ trang sức – điều mà hiếm khi cha làm. Từ khi làm xong nhà vào năm 2011 cho đến khi mất, cha luôn lo làm lụng, chắt chiu để trả nợ ngân hàng. Ông không quan tâm đến việc mua sắm cho bản thân, thậm chí Tết cũng chẳng sắm đồ mới. Có lẽ ông thấy nhẹ nhõm khi vừa trả hết nợ và muốn làm mẹ vui sau mười năm vất vả.
.
Khi tôi vừa bốc xong xe đạp lên xe tải và ngồi vào ghế phụ chuẩn bị lên đường, mẹ lại gọi. Bà nhận được tin từ một người nói rằng trông thấy ai đó giống cha nằm dưới ruộng ven đường. Lúc này, tôi thật sự hoang mang. Tôi bảo tài xế tiếp tục chở xe đi theo kế hoạch, còn tôi vội vàng quay về, chở mẹ đến nơi có tin báo. Dọc đường, mẹ vừa khóc vừa nghe điện thoại. Người ta xác nhận đó chính là cha.
.
Chúng tôi đến nơi, cách nhà khoảng 10km. Cha nằm dưới ruộng lúa ven đường, chiếc xe Dream đè lên người – chiếc xe cha vẫn dùng để đi làm hằng ngày. Người dân quanh đó kể, lúc 5 giờ sáng, họ nghe thấy tiếng động và tiếng chó sủa. Cha tôi đã ra đi lúc đêm tối – trên đường đi giao hàng, giữa cánh đồng vắng lặng, cô độc. Người của chính quyền đến làm việc và hỏi việc khám nghiệm, nhưng với tôi, điều đó không cần thiết. Vì không có dấu hiệu tác động từ bên ngoài. Tôi hình dung ra, với sự căng thẳng mấy ngày qua của cha, một cơn lên huyết áp do tinh thần suy sụp cũng có thể cướp cha đi bất cứ lúc nào.
.
Vậy là hai ngày sau khi bài báo oan nghiệt kia đăng lên, cha tôi đã ra đi mãi mãi.
.
Cha được đưa về nhà trên xe cứu thương. Trong hai ngày tang lễ, dường như không ai ở thị trấn Phố Châu không đến tiễn biệt. Mọi người kể lại những câu chuyện cảm động về cha tôi – một người đàn ông giản dị, hiền lành, chăm chỉ làm lụng và luôn âm thầm giúp đỡ mọi người mà tôi chưa từng biết đến.
.
Tôi là con cả trong gia đình, hai người em của tôi đều đã yên bề gia thất. Cha từng mua sẵn một bộ vest mới và cất vào tủ, cha nói rằng sẽ dành riêng mặc trong ngày tôi lấy vợ. Giờ đây, điều đó mãi mãi không thể thành hiện thực.
.
Hôm nay, tôi nhắc lại chuyện này khi bài báo của Báo Hà Tĩnh một lần nữa được khơi lên. Bài báo ấy là nguyên nhân gián tiếp khiến gia đình tôi rơi vào bi kịch. Tôi đã từng khiếu nại, từng đấu tranh với những lời lẽ bịa đặt, vu khống trong bài báo đó, nhưng mọi nỗ lực của tôi đều không mang lại kết quả. Nhiều lần tôi cũng đã lên tiếng trên trang cá nhân về việc này.
.
Bài báo đó không chỉ gây khó khăn trong công việc của tôi, gián tiếp dẫn đến sự ra đi của cha tôi, mà còn kéo dài đến tận bây giờ, không buông tha. Tôi từng nghĩ, mình cố gắng làm việc, chứng minh bằng những việc làm của mình, rồi mọi người sẽ thấu hiểu và bài báo sẽ bị chôn vùi. Nhưng không, suốt hơn 3 năm qua, mỗi khi tôi bắt đầu một dự án mới hoặc chương trình trao tặng xe mới, những kẻ độc ác, nặc danh lại đào bới bài báo đó để tấn công, gây tổn thương cho tôi, gia đình tôi và những người cùng làm việc với tôi.
.
Dù đau buồn khôn tả mỗi khi nghĩ về cha, tôi nhận ra rằng đã đến lúc phải đối mặt với sự oan nghiệt này. Cả tôi và cha đều cần được trả lại sự công bằng, danh dự và cuộc sống bình yên, bởi sự lương thiện của mình.
.
Trần Quyết Thắng
Nguồn : Đàn Chim Việt

***

Đọc bài báo vu khống Trần Quyết Thắng tại đây

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn