BÀI ĐỌC NHIỀU NHẤT
(Xem: 72626)
(Xem: 62054)
(Xem: 39149)
(Xem: 31017)
SỐ LƯỢT XEM TRANG
0

Về một bài viết trên trang của giáo sư Trần Hữu Dũng

08 Tháng Bảy 20205:55 SA(Xem: 1091)
Về một bài viết trên trang của giáo sư Trần Hữu Dũng
50Vote
40Vote
30Vote
20Vote
10Vote
00
Trên trang Viet-studies của giáo sư Trần Hữu Dũng, người đang sống tai Hoa Kỳ có một bài viết của tác giả Sao Băng gửi đến, nội dung bàn về chuyện nhân sự đại hội 13.

Trang mạng của giáo sư Trần Hữu Dũng từ lâu đã được nhiều tri thức trong và ngoài nước tham khảo, đây là trang đưa thông tin có chọn lọc nghiêm túc. Vì thế không dễ gì một tác giả nặc danh cứ gửi bài viết đến là được đăng. Nhất là những bài đề cập đến những vấn đề lớn.

Bài viết ngay từ đầu đề cập đến nhân vật nổi bật đó là ông giáo sư chuyên ngành xây dựng đảng Nguyễn Phú Trọng đang trong cơn bạo bệnh nhưng vẫn tham quyền cố vị. Theo bài viết thì ông Trọng đang chờ các bên cắn nhau bất phân thắng bại và cuối cùng thì ông được ngồi lại.

Tác giả bài viết cũng miệt thị những người như Phạm Bình Minh, Võ Văn Thưởng, Nguyễn Văn Bình, Tô Lâm. Nhưng ngược lại hàm ý khen cặp Trương Hoà Bình và Nguyễn Hoà Bình.

truonghoabinh-nguyenxuanphuc-phambinhminh
Viện trưởng VKT Tối cao Lê Minh Trí và nhà thơ Trần Đăng Khoa bị ngầm cáo buộc là vụ lợi trong việc bênh vực Hồ Duy Hải. Đây là một cách đánh tráo khái niệm tinh vi, thực ra hai ông Trí và Khoa cũng như nhiều người khác đang vạch ra những sai trái trong xét xử, điều tra của vụ án này mà ông Nguyễn Hoà Bình chịu trách nhiệm chính. Họ lên tiếng vì một nền tư pháp sạch và công bằng chứ không phải tấn công cá nhân ông Nguyễn Hoà Bình hay bênh vực cho tử tù Hồ Duy Hải.

Nếu tất cả uỷ viên BCT đều là những kẻ tội đồ của đất nước, thì phải công nhận những kẻ như Phạm Bình Minh, Võ Văn Thưởng, Trần Quốc Vượng là những kẻ ít tội hơn so những uỷ viên BCT kia. Tại sao bài viết lại hằn học với những kẻ như Trần Quốc Vượng, Phạm Bình Minh, Võ Văn Thưởng mà không nhắc đến những kẻ đại ác khác, trái lại còn vẽ giấc mơ từ Hoà Bình của hai cặp tướng công an là mang lại an lành cho đất nước?

Một cuộc dọn đường dư luận cho cặp đôi Hoà Bình, đó là ý đồ của tác giả bài viết.

Theo như tác giả thì chỉ nên tin vào những tin tức mà sắp tới báo chí trong nước đưa ra, về những sai phạm hay thành tích của các ứng cử viên BCT. Chớ nên tin vào những '' lề trái ''. Thật nực cười khi bài viết của tác giả nói vậy lại được đưa lên trang lề trái như viet-studies.

Tinh ý thì thấy sự ngạo mạn trong bài viết, có lẽ phe cánh Hoà Bình đã nắm chắc được truyền thông lề phải làm vũ khí tới đây, cho nên bài viết dạo đầu để định hướng dân chúng hay tin vào những gì họ sắp đưa ra trên báo lề phải. Tác giả cho rằng việc thông tin đấu đá nhau đưa ra trên báo lề phải sẽ là đấu tranh chính nghĩa.

Nhìn gần đây báo chí ca ngợi thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc và làm ngơ không đề cập đến vụ án Hồ Duy Hải nghiêng về phía Hải như trước.  Có thể suy luận Nguyễn Xuân Phúc và cặp đôi Hoà Bình đang âm mưu dùng truyền thông '' lề phải '' để vũ khí chủ lực nhằm cướp đoạt những cái ghế quan trong trọng như Nguyễn Xuân Phúc làm TBT, Trương Hoà Bình làm thủ tướng, Nguyễn Hoà Bình làm phó thủ tướng.

Nếu bài viết này không được giáo sư Trần Hữu Dũng chọn đăng, nó chẳng là gì cả. Nhưng khi giáo sư Trần Hữu Dũng đã chọn đăng, bài viết là quan điểm, tiếng nói của một phe lớn trong BCT chứ không phải của một người nặc danh, thích bàn chuyện phiếm.

Thế nên không những dư luận cần chú ý, mà ngay cả những uỷ viên BCT hiện nay cũng phải nghiên cứu và tìm sách lược đối phó với những thủ đoạn tinh vi sẽ được tung ra trên truyền thông lề phải tới đây.

Người Buôn Gió
Blog Người Buôn Gió

***

Nội dung bài viết.


Đoạt mạng trước thềm Đại hội 13
Sao Băng
Đột tử trên ghế Chủ tịch nước, Trần Đại Quang vẫn kịp có lời nguyền cuộc chiến đoạt ghế sẽ là cuộc chiến đoạt mạng. Lời nguyền này của Quang được chứng khi trong đêm đại tang, sét bủa vây trên bầu trời Hà Nội.
Đại hội 13 ngày càng giống ngưỡng cửa tử thần.
Không phải ngẫu nhiên mà Nguyễn Phú Trọng công cán Kiên Giang lại ngã bệnh đến mức giờ tay vẩy vẩy như cào cào gãy cánh. Vậy nhưng, cũng như Napoleon của nước Pháp thế kỷ 19 và Putin của nước Nga thế kỷ 21 “một khi ta đã có tột đỉnh quyền lực thì ta không thể từ bỏ, không thể cam tâm từ bỏ”
Họp Trung ương, ông ta chỉ có thể ngồi vì hai chân đã không thể đứng dù chỉ vài phút. Ngồi và dạy đời Trung ương, nào là “đừng tưởng thấy đỏ là chín”, nào là “đừng nhìn gà hóa cuốc”, nào là “có con mắt tinh đời”, nào là “đừng chỉ thấy cái mã bên ngoài nó che đậy cái mã sơ sài bên trong”
“Con mắt tinh đời” thế nào thì không biết, chỉ biết là lũ người dưới ông giờ đồng lòng, mồm thì bảo nhau một điều Tổng Bí thư, hai điều Tổng Bí thư và thượng tôn nguyên tắc “giữ gìn sức khỏe cho Tổng Bí thư”, tay chân thì cứ thế lẳng lặng chia nhau quyền lực, chia nhau thị phần. Tóm lại, chia để trị, còn ông lên chùa thành phỗng.
Nhưng thời kỳ chia đều để trị chỉ kéo dài đến Đại hội, trong bó đũa phải có cột cờ. Nếu Đại hội này Trần, Nguyễn phân tranh không bên nào thế thượng phong, tất cả sẽ đều đồng thanh tương ứng, nhất nhất đồng lòng mời phỗng ngồi thêm nhiệm kỳ nữa cho toại ý Đảng, đẹp lòng dân.
Trước khi toại ý Đảng, đẹp lòng dân thì cứ phải quyết tử với nhau đã.
Để được lòng tất cả các bên, Phạm Minh Chính, Trưởng ban Tổ chức Trung ương hô biến “lợi ích nhóm”, “phe cánh” thành một khái niệm mỹ miều là “quy tụ” và bê vào Nghị quyết 214 của Bộ Chính trị như một phẩm chất không thể không có của yếu nhân.
Thế là từ đó, đơn thư tố cáo về phe cánh, lợi ích nhóm bị vô hiệu hóa vì giờ làm gì còn những thứ xấu xa đó? Cuộc chơi trở nên sòng phẳng rõ rệt, anh nào mạnh thì anh đó “quy tụ”.
Quyết tử lần này cũng đặc sắc gấp bội các nhiệm kỳ trước.
Với tiêu chuẩn hàng đầu mà Nghị quyết 214 đưa ra là giữ nghiêm kỷ luật phát ngôn, đố đồng chí nào dám vi phạm mà xì tin ra cho “lề trái”. Thời gian qua, thông tin nhân sự toàn nhảm.
Giờ các đồng chí chiến đấu với nhau bằng lề phải, vừa đúng kỷ luật Đảng, vừa xứng mặt hảo hán.
Võ Văn Thưởng, kẻ bất mãn ngồi ghế Trưởng ban tuyên giáo trung ương, ngoài việc viết dăm bài chửi đổng những người đồng chí của mình là dân túy, thì ngày ngày ngồi uống nước nhạt “tọa sơn quan hổ đấu”.
Truyền thông trong nước được dẫn dắt bởi cái gọi là chống tiêu cực, để trở thành hoặc công cụ cho phe phái, hoặc làm tiền, hoặc cả hai.
Đến người chết rồi mà cũng còn bị dựng dậy để xung trận. Vụ án Hồ Duy Hải là một ví dụ điển hình.
Con trai của Lê Minh Trí, Viện trưởng Viện Kiểm sát nhân dân tối cao vừa tử nạn ở tuổi 29, chưa kịp lập gia đình. Không biết chết con có giúp Trí hiểu được nỗi đau về những cái chết oan ở Bưu điện Cầu Voi 12 năm trước, khi mà chính Trí đột nhiên phất cờ cứu kẻ tạm gọi là đương kim hung thủ.
Trí làm vậy không phải vì chính nghĩa hay lý tưởng cao đẹp gì, mà chỉ là cố lập công với họ Trần để không phải gia nhập câu lạc bộ sĩ quan sau khi kết thúc nhiệm kỳ này. Ghế chưa nhìn thấy đâu, chỉ thấy đời cha ăn mặn, đời con khát nước.
Hai cô gái ở bưu điện Cầu Voi chết thảm khi mới đôi mươi, họ cũng chưa lập gia đình, họ bị cứa cổ đến chết. Không một ai quan tâm đến việc họ đã chết oan, không một ai quan tâm đến việc hung thủ phải đền mạng, mà chỉ dựng họ dậy để hạ bệ lẫn nhau. Bất công như vậy đến Trời xanh cũng phải nhỏ lệ.
Không bàn Hồ Duy Hải có phải là hung thủ hay không, chỉ thấy vụ án này là sự lão luyện của các tay bạc già trên chính trường Việt.
Truyền thông trong nước vào cuộc rất hăng, cứ như các anh hùng thời loạn tả xung hữu đột, không phải để kêu oan cho hai cô gái, mà là kêu oan cho hung thủ. Giới văn nghệ sĩ thì vào cuộc vì vẫn mang ảo tưởng thế thiên hành đạo và có cả những kẻ đầy toan tính cơ hội trong đó.
Trần Đăng Khoa là một ví dụ. Sau khi được hứa hẹn cho chiếc ghế Chủ tịch Hội Nhà văn, Khoa lập tức trở thành game thủ quyết giải cứu hung thủ trong trò chơi đoạt ghế ở thượng tầng.
Còn các đồng chí đức cao vọng trọng của chúng ta nhân danh công lý, cũng như “phe nhóm” nhân danh “quy tụ”, để chiến đấu bất chấp việc “các thế lực thù địch” nhân đây là mồi ngon để chống phá Đảng ta.
Xem ra ta cũng coi Đảng ta là cái đinh gỉ một khi ta không có được ghế. Con mắt tinh đời là ở đây chứ ở đâu?
Họ Trần và liên quân miền Bắc hiện thúc thủ. Hoàng Trung Hải, xác sống biết đi năm lần bảy lượt xin nghỉ để có hai chữ bình an, nhưng vẫn bị đóng đinh tại trận vì còn Hải là còn 1 lá phiếu trong Bộ Chính trị bỏ cho Thái Bình quê ta. Giá treo cổ đã chờ sẵn khi chiếu bạc tàn canh. Đó đây bắt đầu râm ran tin khởi tố Hải.
Hai lá phiếu khác cho Thái Bình quê ta, một là Vương Đình Huệ, ứng viên Thủ tướng, đã bắn đi thế chỗ Hải làm Bí thư Hà Nội và không hẹn ngày trở lại. Hai là Nguyễn Văn Bình, soái Nga, sẽ ngồi ghế Trưởng ban Kinh tế bền lâu.
Phạm Bình Minh mải ngụp lặn trong các cuộc viễn chinh, lúc vãn hồi mới ngỡ ngàng “ơ các anh chia ghế mà không sắp ghế cho em?”. “Ừ, thì chú có công mang chuông, cho ghế Phó Chủ tịch thường trực Quốc hội an hưởng tuổi già nhé”
Lửng lơ giữa hai dòng nước, Tô Lâm, Bộ trưởng Công an phải mang bộ dạng sói đội lốt cừu nín nhịn  chờ thời. Án AVG vẫn treo lơ lửng trên đầu bởi hai tướng Bình thích thả thòng lọng lúc nào là thả.
Tướng Nguyễn Hòa Bình khi được Quốc hội bầu làm Chánh án năm 2016, nói đại ý, tôi và người tiền nhiệm là Chánh án Trương Hòa Bình đều mang tên Hòa Bình, chắc cũng là ý Trời cho tòa những năm tháng không đâm chém, không gươm đao, thiên hạ thái bình.
Mà cây muốn lặng, gió chẳng đừng. Chân dung quyền lực dựng lên bởi các tướng lĩnh ăn không được thì đạp đổ trong ngành công an đập thẳng vào Hòa Bình.
Công an không phải lực lượng bảo vệ chế độ mà là lực lượng ăn tiền cực lực của chế độ. Miếng ăn lại là miếng tồi tàn, mất ăn một miếng lộn gan lên đầu. Ngành này chống tham nhũng ở đâu là vì ở đó công an không thò được vào đó cái vòi bạch tuộc tham nhũng.
Bút thủ Nguyễn Như Phong, cây bút chủ lực của Chân dung quyền lực, ăn tiền của bên nào thì bên đó lụi, ăn tiền của Đinh La Thăng, Thăng vào tủ, ăn tiền của Trần Đại Quang, Quang đột tử. Phong vẫn sống, lải nhải bài ca ơn Đảng và lớn tiếng dạy đời.
“Các thế lực thù địch” hóa ra toàn là người trong Đảng, đúng như đúc kết của họ Trần, Thường trực Ban Bí thư Trần Quốc Vượng, ứng viên số 1 cho vương vị Tổng Bí thư, toàn là tự ta lật đổ ta.
Những kẻ mà truyền thông lề phải vu là chống phá chế độ, như Người Buôn Gió, xét ra ngoài tội tung tin “mua vui cũng được một vài trống canh”, thì vẫn đáng quý hơn gấp vạn lần các đồng chí ta. Gió còn giữ được ở trong lòng những điều tốt đẹp “thích uống trà mạn, yêu quê hương Việt Nam”
Vẫn còn đó lời nguyền của kẻ đột tử. Ghế có được có thể phải trả bằng sinh mạng. Không có cái chết nào đến nhanh hơn cái chết đến từ lưỡi dao của những người đồng chí.
Cứ khoác áo chính nghĩa mà chiến đấu với nhau đi.
Các nhà dân chủ thời kỳ này có lẽ nên tạm nghỉ, không cần phí sức, cứ yên chí.
Tổng Bí thư tương lai đã nói rồi, tự ta lật đổ ta.
Sao Băng
7/7/2020
Tác giả gửi cho viet-studies ngày 7-7-20
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn