BÀI ĐỌC NHIỀU NHẤT
(Xem: 73343)
(Xem: 62242)
(Xem: 39427)
(Xem: 31174)
SỐ LƯỢT XEM TRANG
0

Tôi chọn nước Mỹ

30 Tháng Năm 201712:38 CH(Xem: 2151)
Tôi chọn nước Mỹ
53Vote
40Vote
30Vote
20Vote
10Vote
53

Theo dõi thời sự trong nước hàng ngày mới thấy nhà cầm quyền csVN vẫn tiếp tục đi theo con đường phản động, thụt lùi so với thế giới văn minh, trong đó việc kiểm soát tư tưởng của công dân, một hành vi vi phạm nhân quyền nghiêm trọng đã là chuyện thường ngày ở cái nơi mà lúc nào các ông bà nguyên thủ cũng khoa trương khoác lác là đất nước chúng ta có dân chủ, nhân quyền, thậm chí bà phó Nguyễn Thị Dzoan, một nhân vật trí thức xã nghĩa đã từng phát ngôn rằng:”đất nước chúng ta dân chủ hơn bọn tư bản chán vạn lần”…

nguyenthidoan
Họ nói là chỉ để mị dân chứ mô hình của các quốc gia cộng sản thì làm gì mà có dân chủ, bộ máy của họ chỉ cố gắng mê hoặc, tuyên truyền để cho người dân ngu tin sái cổ rằng đất nước chúng ta rừng vàng, biển bạc (hồi đó có, còn bây giờ tiêu rồi), bác hồ là danh nhân văn hóa thế giới được năm châu kính trọng (nhưng dân chúng thì xổ toẹt), đảng csVN quang vinh muôn năm (thì muôn năm mới ăn trên đầu cha bọn dân đen dài dài cho đến đời con đời cháu), vv và vv…

Ngoài việc bốc phét tới trời, đảng cs còn kiểm soát trí não người dân cụ thể là đặt các phòng văn hóa thông tin, an ninh văn hóa khắp các tỉnh thành, những cơ quan này ngốn một phần không nhỏ vào ngân sách có được từ tiền thuế người dân đóng góp, để làm gì? Để hoạnh họe, bắt bẻ từng câu văn, dòng chữ, nhằm ngăn chặn những luồng văn hóa ngoài kiểm soát hoặc cũng chính các nơi này sẽ chụp mũ bất cứ cá nhân, tổ chức nào mà họ muốn, họ chính là những tên hồng vệ binh trên lĩnh vực văn hóa văn nghệ.

Tại Việt Nam những năm về trước sự kiểm soát những sản phẩm phi vật thể là điều bắt buộc, ở những năm 80-90 của thể kỷ trước cho đến nay việc kiểm duyệt các sản phẩm phim ảnh, sách báo trong nước gửi đi nước ngoài là việc làm thường xuyên, những cuộn băng video, những VCD-DVD chứa nội dung gia đình riêng tư muốn gửi cho người thân tại nước ngoài đều phải đem đi đến phòng văn hóa thông tin kiểm duyệt, sau khi xem qua thấy nội dung an toàn không có hại cho chế độ thì được dán cho một con tem xuất cảnh sau đó mới được phép thông quan, may mắn thay ngày nay các phương tiện truyền thông quốc tế đã có giải pháp kịp thời và ngay lập tức khi bất cứ ai cũng có thể post những thông tin mà nhà cầm quyền ngăn cấm đến toàn  thể giới qua ngỏ facebook hay youtube.

Còn đối với những ca sỹ trong nước muốn ra nước ngoài lưu diễn thì còn nhiêu khê hơn, trước khi đi phải đến phòng văn hóa thông tin tỉnh thành mình ở để làm tờ khai: đi đâu? chương trình nào? hát nhạc phẩm gì? sau đó đơn của họ bị ngâm tôm nếu không biết điều lót tay cho cán bộ thụ lý vài trăm đôla, đến hải ngoại phải hát đúng những bài hát mà mình đã đăng ký, tất nhiên bọn tình báo csVN tại hải ngoại đều theo dõi, bám sát và báo cáo ngay lập tức về bộ chỉ huy của nó, nếu ca sỹ nào xé rào, hát những nhạc phẩm ca ngợi VNCH, người quân nhân oai hùng của miền nam VN thì ngay lập tức sẽ gặp rắc rối khi về nước, nhẹ thì cảnh cáo cấm xuất cảnh, nặng thì xách nhiểu, truy tố vì thế những ca sỹ trong nước đều phải có tặng phẩm đắt tiền để đem về làm quà tặng cho anh Ba, chị Bảy nhằm cho qua hoặc dễ dàng cho những chuyến đi sau…

Những tác phẩm văn học tự do không thể nào xuất hiện trong nước nếu luồng tư tưởng của tác giả được liệt vào loại có vấn đề, nhiều nhà văn đã gác bút, nhiều nhà báo đã bỏ nghề bởi vì họ không thể xuất bản những đứa con tinh thần đến tay bạn đọc, những tác phẩm trong nước chỉ có một yêu cầu duy nhất, ca tụng bác và đảng, đánh bóng và tô hồng chế độ ngoài ra những vấn đề khác hoàn toàn không được phép, nếu có thì chỉ có những cuốn sách ma quái, kinh dị rẻ tiền của những tác giả sáng tác cho những thị hiếu tầm thường, từ đó dẫn đến sự mai một của nền văn học nghệ thuật đương đại Việt Nam…

Sự kiểm soát của chế độ csVN như một bức màn thép ngăn cấm đầu óc con người của những ai sinh sống trong nước, họ hoàn toàn không thể ngang nhiên phát biểu chính kiến của mình, có nói cũng chỉ nói chung chung, biểu tình thì phải đem cờ tổ quốc cs, đem bằng khen ra để chứng minh gia đình mình có công với cách mạng, đem hình bác hồ ra làm bình phong che chở nhưng cuối cùng như chúng ta đã thấy, cờ một nơi, bác một nẻo, bởi vì nhà cầm quyền đã hiện nguyên hình là một bọn bán nước có vũ trang, cái chế độ mà nó dựng lên, bộ máy công an, quân đội chỉ để phục vụ cho đảng cầm quyền và chấm hết.

Trước khi nạp đơn xin tỵ nạn chính trị tại Mỹ, tôi đã đi đến nhiều quốc gia văn minh, mục đích chính là tìm hiểu về cấu trúc xã hội, mở mang tầm nhìn hạn hẹp của một người dân trong nước, tôi đã đến Australia và Mỹ nhiều lần, sau khi về nước đó là nguồn vốn sống thực tế để tôi viết cho các trang báo mạng mà nhà cầm quyền gọi là báo lề trái, sau khi an ninh cs phát động chiến dịch truy bắt những cây viết ẩn danh, tôi bắt buộc phải rời khỏi Việt Nam nhằm đảm bảo an toàn cho bản thân và đất nước mà tôi chọn là Mỹ chứ không phải Úc, Canada hay những quốc gia Bắc Âu.

Vì sao lại là nước Mỹ-Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ chứ không phải là Úc với mức an sinh xã hội cao hơn hoặc bất kỳ quốc gia nào khác?

Bởi vì nước Mỹ tuy không phải là hoàn thiện nhất thế nhưng những giá trị con người đã được mặc nhiên vận hành khi Hiến Pháp ghi rõ “We the People”, điều quan trọng hơn nữa là tại đây, nước Mỹ luôn luôn tôn trọng sự khác biệt chính kiến, tư tưởng thể hiện cụ thể qua Tu Chính Án thứ Nhất của Hiến Pháp Hoa Kỳ đảm bảo rằng không có lệnh cấm tự do tôn giáo, giảm bớt quyền tự do ngôn luận, tôn trọng tự do báo chí, và nước Mỹ đã cho tôi thấy lựa chọn của tôi không hề sai lầm.

Khi xuất bản một cuốn sách tại đây, tôi không có việc gì phải tìm kiếm cái được gọi là phòng văn hóa thông tin hay làm việc với bọn an ninh văn hóa như tại quê nhà, nước Mỹ tự do, phóng khoáng cho mọi suy nghĩ, bất cứ ai cũng có thể chia sẻ ý nghĩ của mình đến với mọi người ngoại trừ những kêu gọi bạo động, hận thù sắc tộc hay khủng bố.

Bất cứ ai cũng có thể viết bất kỳ đề tài nào, sau đó việc phát hành vô cùng đơn giản khi chỉ đem đến nhà in và bán cho nhà sách, vấn đề là người viết có bán được không, bán được thì có lời không thì lỗ, thế thôi…

Trên lĩnh vực viết báo, tôi có thể viết thoải mái, tự do về những suy nghĩ của mình chuyển tải thông điệp đi khắp toàn cầu, những sự thật  bị bưng bít của chế độ cs không còn là vấn đề cấm kỵ khi tác giả đang sinh sống tại Mỹ, tôi hoàn toàn không còn lo sợ tiếng chó sủa nửa đêm, tiếng giày của bọn an ninh tìm cách vào nhà kiểm tra hộ khẩu sau đó bắt nóng bắt nguội, đó là một giá trị mặc nhiên quý giá mà không phải bất kỳ ai cũng có thể nhận thấy được cho dù đang cư trú tại Mỹ.

Đó là một nét văn minh của nước Mỹ, nó là sự khác biệt hoàn toàn so với các quốc gia độc tài quân phiệt, nó cũng là nét văn hóa đa dạng và phong phú của một quốc gia có nhiều chủng tộc mang tên Hợp Chủng Quốc.

Điều đó cũng thể hiện sự tôn trọng sự khác biệt về tư tưởng, chính kiến, thậm chí ngay trong lòng nước Mỹ đảng cộng sản vẫn tồn tại và hoạt động công khai thế nhưng số lượng tín đồ tin theo chủ nghĩa ấy là bao nhiêu mới là vấn đề cần quan tâm nhìn nhận.

Cuối cùng với những thông tin trong nước về kiếm duyệt phát hành, về đối thoại tìm tiếng nói chung, về đàn áp biểu tình chỉ làm cho tôi thêm ngao ngán về quê hương của mình, đất nước mà mình mở mắt chào đời với tiếng khóc oe oe, vùng đất nhiều kỷ niệm vui buồn xa xưa ngày càng xa vời, tôi tự hỏi mình rằng khi nào Việt Nam mới có được những giá trị cao quý, một nhà nước dân cử biết lắng nghe, một xã hội vui tươi và đáng sống?

Chắc rằng ngày đó sẽ không bao giờ đến khi trên lưng đất Mẹ Việt Nam vẫn đang còn một bọn người được hấp thụ một sự giáo dục nhồi sọ sắt máu, một xã hội mạnh được yếu thua, một nền giáo dục tạo ra những nhân cách thấp hèn, một vùng đất của hỗn mang vô trật tự…

Buồn…

Nguyên Anh

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn